19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc bị ốm. Mọi người đều nghĩ là do ngày đó cậu đóng phim dầm nước nên mới bị bệnh, nhưng cậu lại nghĩ có lẽ là do áp lực tinh thần quá lớn, hơi bị nhiễm lạnh, cho dù đang là giữa mùa hè cũng không thể nào chịu được, cho nên đầu tiên là nghẹt mũi nhảy mũi, tối đó toàn thân mệt mỏi cơ bắp đau nhức, bắt đầu phát sốt.

Việc quay phim ngày hôm sau phải tạm ngừng, Điền Chính Quốc và trợ lý phải tới bệnh viện.

Cậu cảm thấy cực kỳ áy náy vì sức khỏe của mình mà ảnh hưởng đến tiến độ quay phim, bèn chủ động yêu cầu bác sĩ truyền nước biển cho mình, hy vọng có thể khỏi nhanh một chút.

Điền Chính Quốc nằm trong một phòng bệnh đơn của bệnh viện, cả người nằm mê man, không có tinh thần cũng chẳng có khẩu vị.

Từ trước đến nay cậu luôn nghĩ sức khỏe của mình rất tốt, cho dù có bị cảm, thì chỉ cần uống mấy viên thuốc rồi ngủ một giấc là khỏe rồi, tình trạng sức khỏe nghiêm trọng như thế này, hình như lâu lắm rồi không xảy ra.

Buổi trưa, Hà Chinh và hai phó đạo diễn tới thăm cậu.

Hà Chinh bảo cậu yên tâm nghỉ ngơi, đừng nghĩ đến chuyện đóng phim nữa.

Điền Chính Quốc gật đầu, nói đã hiểu, nhưng trong lòng vẫn rất sốt ruột.

Nhóm Hà Chinh ngồi chẳng được bao lâu đã rời đi.

Điền Chính Quốc cực kỳ mệt mỏi, cậu ghét bỏ trợ lý cứ thỉnh thoảng lại gây ra mấy tiếng động trong phòng bệnh, nên đuổi người ta ra ngoài, mình thì quấn chăn nhắm mắt lại ngủ một giấc thật say.

Đến khi tỉnh lại lần nữa, Điền Chính Quốc nhận ra trong phòng bệnh có người. Cậu từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Kim Thái Hanh đang dựa lưng vào bệ cửa sổ, mắt nhìn cậu chằm chằm.

Điền Chính Quốc bỗng chốc không phân biệt được có phải mình đang mơ hay không.

Ánh mặt trời buổi chiều từ ngoài cửa sổ chiếu vào, không giống như ánh đèn trong studio, mà là ánh sáng chân thật mang theo mùi của nắng, đem đường nét của Kim Thái Hanh phác họa ra một đường viền vàng tinh tế.

"Dậy rồi?" Kim Thái Hanh hỏi cậu.

Điền Chính Quốc nhúc nhích cánh tay, mới nhận ra mặc dù trong phòng bệnh của mình đang mở điều hòa nhưng cũng đổ một tầng mồ hôi, bèn kéo chăn xuống một chút định ngồi dậy.

Kim Thái Hanh nhận ra hành động của cậu, nên nói: "Nằm đi, đừng ngồi dậy."

Điền Chính Quốc nhìn thấy đầu giường có một bó hoa, chắc là Kim Thái Hanh đem tới, những đóa hoa màu vàng và màu hồng phấn phối với nhau, trông vừa ấm áp vừa có sinh mệnh. Cậu nghĩ bó hoa này chắc chắn không phải do Kim Thái Hanh tự chọn, mà là do Lý Vân giúp anh.

"Đỡ hơn chút nào chưa?" Kim Thái Hanh hỏi cậu.

"Đỡ nhiều rồi ạ." Điền Chính Quốc trả lời, đây là nói thật, ít nhất thì cậu không thấy choáng váng và mệt mỏi nữa, cũng chẳng muốn ngủ tiếp nữa, nhưng vừa mở miệng đã cảm thấy cổ họng khô rát.

Cậu vẫn ngồi dậy, định rót cho mình một ly nước.

Kim Thái Hanh bước tới tủ đầu giường, cầm ấm nước rót một ly nước ấm, rồi đưa qua cho cậu.

Điền Chính Quốc nhận lấy, nói: "Em cảm ơn." Bưng ly lên thử nhiệt độ, rồi bắt đầu uống từng ngụm nước.

Kim Thái Hanh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường.

Điền Chính Quốc uống nước xong, để ly lại trên tủ đầu giường, cảm giác có nước chảy từ khóe miệng xuống cằm, bèn cúi đầu giơ tay chùi đi. Ở trước mặt Kim Thái Hanh, hình như cậu làm gì cũng đều cảm thấy không thoải mái.

Kim Thái Hanh không nói gì, chỉ dựa vào lưng ghế, ánh mắt đặt trên khuôn mặt cậu.

Điền Chính Quốc nói: "Em xin lỗi, làm lỡ thời gian của anh Hanh rồi." Thời gian của Kim Thái Hanh quý giá hơn của cậu nhiều.

Nghe thấy cậu nói như vậy, Kim Thái Hanh cười nhạt: "Không làm lỡ gì cả, quay xong bộ phim này tôi không có kế hoạch gì khác."

Điền Chính Quốc nhìn chóp mũi Kim Thái Hanh, không phải là cậu không muốn nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ là né tránh trong vô thức mà thôi, cậu hỏi một câu mà bản thân đã muốn hỏi từ rất lâu rồi: "Vì sao hai năm qua anh không đóng phim gì cả ? Vì chăm sóc gia đình ạ ?"

Kim Thái Hanh không trực tiếp trả lời câu hỏi này của cậu, mà hỏi ngược lại một câu: "Cậu thích phim của tôi à?"

Điền Chính Quốc vốn đang dựa lên đầu giường, lúc này lập tức thẳng lưng lên, nói với giọng điệu rất mạnh mẽ: "Rất thích, em thích từ bộ《Vấn Giang Hồ》ấy ạ."

《Vấn Giang Hồ》 là một bộ phim võ hiệp Kim Thái Hanh đóng hơn mười năm trước, hợp tác với một vị đạo diễn lớn cực kỳ nổi tiếng, khi đó anh chưa đóng vai chính, cũng không phải là diễn viên nổi tiếng nhất trong phim, nhưng Điền Chính Quốc cảm thấy nhân vật của anh bắt mắt nhất.

Lúc đó Điền Chính Quốc bao nhiêu tuổi? Hình như còn chưa tốt nghiệp tiểu học nữa.

Kim Thái Hanh nhìn vào mắt cậu, khẽ mỉm cười.

Điền Chính Quốc bỗng dưng cảm thấy ngại ngùng vì sự kích động của mình, cậu ngả người ra sau, giống như giải thích cho mình mà nói: "Em thật sự là fan trung thành của anh đó, lần này tới đây, vốn còn định tìm anh xin chữ ký, nhưng mà không dám mở miệng."

Kim Thái Hanh đột ngột đứng lên, anh cầm bút đánh dấu trên bảng ghi thông tin ở cuối giường lên, nói với Điền Chính Quốc : "Muốn ký ở đâu?"

Điền Chính Quốc ngẩn người, chẳng qua là để doa dịu bầu không khí nên cậu mới thuận miệng nói thế, không ngờ Kim Thái Hanh lại coi là thật, nên chỉ có thể tìm thứ gì đó để Kim Thái Hanh có thể ký tên cho mình.

Tiếc là cậu chẳng mang gì đến, chỉ có bộ quần áo nhăn nhúm bị mồ hôi thấm ướt ở trên người.

Kim Thái Hanh đi tới ngồi xuống mép giường của cậu, giơ tay về phía cậu: "Đưa tay cho tôi."

Điền Chính Quốc hơi ngẩn người, ngoan ngoãn giơ tay ra cho Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh nắm lấy bàn tay cậu, bảo cậu mở lòng bàn tay ra, dùng bút đánh dấu ký tên mình lên lòng bàn tay cậu.

Có lẽ là do thân nhiệt của Điền Chính Quốc hơi cao, nên cậu cảm thấy mu bàn tay dán vào lòng bàn tay Kim Thái Hanh hơi mát mẻ, mà lúc bút đánh dấu quét qua lòng bàn tay thì hơi ngứa ngáy, cậu cố kiềm chế để không rút tay về.

Kim Thái Hanh ký cho cậu một cái tên rất ngay ngắn, rồi nâng tay cậu lên gập ngón tay lại nhẹ nhàng đặt lên giường bệnh.

Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn tay phải hơi nắm lại của mình.

Kim Thái Hanh đứng dậy, trả bút đánh dấu lại trên bảng thông tin ở cuối giường, nói : "Tôi về đây, cậu nghỉ ngơi đi."

Điền Chính Quốc ngẩng đầu lên, cậu bỗng chốc sinh ra cảm giác luyến tiếc, nhưng nhanh chóng nhận ra nó không đúng lúc, bèn mỉm cười đáp: "Vâng ạ, anh Hanh đi thong thả, em bảo Tiểu Đường tiễn anh."

Tiểu Đường là trợ lý của Điền Chính Quốc.

"Không cần đâu," Kim Thái Hanh nói: "Lý Vân chờ tôi ở bên ngoài, cậu cứ nghỉ ngơi đi là được."

Điền Chính Quốc mở lòng bàn tay ra nhìn chữ ký ở trên đó, trước khi Kim Thái Hanh ra khỏi phòng bệnh, cậu không nhịn được mà nói một câu : "Tiếc là chẳng có cách nào giữ lại được."

Kim Thái Hanh dừng bước, quay đầu lại nói với cậu: "Không sao, mất đi tôi sẽ ký lại cho cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro