24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lông mày Hà Chinh nhíu chặt, một tay ôm trước ngực, một tay khác thì giơ lên chống cằm, đang xem đi xem lại cảnh vừa quay trong camera giám sát, có vẻ rất phiền não.

Kim Thái Hanh đi tới cạnh hắn, hỏi: "Muốn quay lại lần nữa không?"

Hà Chinh vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Kim Thái Hanh vẫn đang dùng khăn giấy ướt đắp mặt, nhất thời bật cười.

Điền Chính Quốc tâm trạng sa sút ngồi ở bên cạnh, nghe thấy tiếng cười của Hà Chinh càng cảm thấy bối rối, hai tay cậu chống trên đầu gối, cúi đầu im lặng thở dài.

Hoàng Kế Tân ngồi xổm bên cạnh cậu, vỗ lên vai cậu nói: "Qua xin lỗi đi."

Điền Chính Quốc hít sâu một hơi, đứng dậy đi sang bên kia.

Kết quả không ngờ là, có lẽ Kim Thái Hanh chú ý thấy cậu đi qua, nên rời khỏi Hà Chinh trước một bước, quay lại bên cạnh Lý Vân lấy khăn giấy xuống đưa cho cô. Gò má anh lúc này rõ ràng hơi sưng lên rồi.

Dáng vẻ né tránh của Kim Thái Hanh rất tự nhiên, người xung quanh cũng chẳng nhận ra, chỉ có trái tim của Điền Chính Quốc là nặng trĩu.

Hà Chinh thấy Điền Chính Quốc đi tới rồi đứng ngốc ra đó, bèn đứng dậy nói với cậu rằng: "Không sao, phản ứng cũng không tệ lắm."

Điền Chính Quốc nói: "Xin lỗi, em ——" Đầu cậu hơi loạn, tạm thời không thể sắp xếp được ngôn ngữ, chỉ có thể hỏi: "Có cần quay lại không ạ?"

Hà Chinh nói: "Hôm nay thì khỏi, mặt của Kim Thái Hanh cũng chẳng có cách nào để quay lại nữa. Để tôi nghĩ thêm xem, nếu cần quay lại thì sau này rồi nói."

Điền Chính Quốc đành phải gật đầu.

Hôm nay việc quay phim kết thúc rất sớm.

Hoàng Kế Tân vốn định gọi Điền Chính Quốc ra ngoài ăn cơm, nhưng Điền Chính Quốc không đói, một mình không ăn tối mà quay về phòng khách sạn, tự nhốt mình lại, tứ chi mở rộng nằm trên giường.

Mãi cho đến chạng vạng hơn 7h, Hoàng Kế Tân gọi điện cho Điền Chính Quốc, giọng điệu gấp gáp nói: "Thay đồ đi."

Điền Chính Quốc kẹp điện thoại bên tai, xoay người nằm lỳ trên giường, chẳng có tinh thần hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Hoàng Kế Tân đè thấp giọng cũng khó mà giấu đi sự hưng phấn trong giọng nói của mình: "Thái tổng đêm này mời Kim Thái Hanh ăn cơm, cho cậu một cơ hội xin lỗi đại ảnh đế, còn không mau sửa soạn mà ra ngoài đi à!"

Điền Chính Quốc lập tức ngẩng đầu lên: "Thái tổng? Sao Thái tổng lại đến đây?"

Giọng Hoàng Kế Tân càng đè xuống thấp hơn: "Thái tổng đi theo tiểu thịt tươi tới quay show, cậu có ngốc không vậy? Đừng có nói nhảm với anh nữa, anh bảo tài xế tới đón cậu, nhanh nhanh nhanh!"

Điền Chính Quốc cúp điện thoại lập tức quay người xuống giường, tới tủ tìm quần áo tối nay mặc.

Thái tổng là bà chủ công ty quản lý của Điền Chính Quốc , tên là Thái Mỹ Đình, năm nay đã 40 tuổi, phụ nữ, chưa kết hôn. Bà xuất thân là quản lý, lần lượt bồi dưỡng được hai ngôi sao lớn, ở trong giới danh tiếng cực cao.

Điền Chính Quốc ngồi xe vội vàng chạy tới chỗ ăn cơm, thấy Hoàng Kế Tân đang đợi mình ở bên ngoài, bèn nhanh chóng hỏi: "Bọn họ tới chưa?"

Hoàng Kế Tân dẫn cậu đi vào trong, nói: "Đến cả rồi, đang đợi cậu."

Trán Điền Chính Quốc đổ mồ hôi: "Sao anh không nói sớm?"

Hoàng Kế Tân cũng sốt ruột: "Thái tổng tự dưng đưa ra quyết định, anh cũng đâu thể dự liệu trước được!"

Điền Chính Quốc mặc một bộ âu phục giản dị, quần tây đen làm nổi bật đôi chân vừa mảnh vừa dài của cậu, bên trong vạt áo rộng mở là áo sơ mi màu trắng, không quá trang trọng nhưng cũng lịch sự đúng mực.

Lúc nhân viên phục vụ đẩy cửa phòng riêng ra, Điền Chính Quốc hít sâu một hơi, cậu đi vào cách bức bình phong cũng nghe thấy giọng của Thái Mỹ Đình.

Trong phòng có bốn người, Thái Mỹ Đình, Kim Thái Hanh, trợ lý Lý Vân của Kim Thái Hanh, còn thêm một người mới tên Diệp Tử Dương nữa, chính là tiểu thịt tươi lần này Hoàng Kế Tân và Thái Mỹ Đình cùng theo tới quay show.

Nhìn thấy Điền Chính Quốc đi vào, Diệp Tử Dương trước tiên đứng lên, lễ phép chào hỏi: "Anh Quốc."

Điền Chính Quốc gật đầu với cậu ta, trong lòng thấp thỏm đi về phía Thái Mỹ Đình.

"Thái tổng," cậu gọi.

Thái Mỹ Đình không đẹp lắm, nhưng rất lão luyện và nhanh nhẹn, dáng người thon thả, chẳng hề giống phụ nữ vào độ tuổi này chút nào.

Bà châm một điếu thuốc, nhìn Điền Chính Quốc : "Trước đây tôi vẫn luôn cảm thấy cậu là một đứa trẻ thông minh, sao hôm nay lại trở nên ngốc nghếch vậy?"

Trong đầu Điền Chính Quốc thật sự rất ngơ ngác, không phải vì nhìn thấy Thái Mỹ Đình, mà là vì Kim Thái Hanh đang ở đây.

Thái Mỹ Đình chống khuỷu tay của cái tay đang cầm thuốc lá lên bàn, nói: "Đến muộn thì phải làm sao, còn cần tôi phải dạy cậu hả Tiểu Điền ?"

Điền Chính Quốc lập tức phản ứng lại, cậu cầm lấy ly rượu và chai rượu trắng ở trên bàn tròn, tự rót cho mình một ly, nói: "Em đến muộn, em tự phạt trước 3 ly."

Kim Thái Hanh ngồi bên cạnh Thái Mỹ Đình, thái độ vừa lịch sự vừa ôn hòa, gò má anh hết đỏ rồi, nhưng nếu nhìn kĩ thì vẫn thấy hơi sưng.

Điền Chính Quốc một hơi uống hết ba ly rượu trắng.

Hoàng Kế Tân ngồi ở đối diện, nhìn đến mức hơi nhăn mặt lại, trong lòng im lặng thở dài.

Cậu vừa để ly rượu xuống, Thái Mỹ Đình lại nói: "Tôi còn nghe nói cậu không tuân theo quy củ, lúc đóng phim tùy tiện đổi cảnh, tát Kim Thái Hanh một cái hả?"

Điền Chính Quốc rất ít khi uống rượu trắng, chất rượu nhanh chóng có tác dụng, cậu đỏ hết cả mặt, ngay cả tai cũng biến thành màu hồng nhạt, thở hổn hển nói: "Em không cố ý, thật đó." Không biết cậu đang giải thích với Thái Mỹ Đình hay là giải thích với Kim Thái Hanh.

Nhưng ngoài một câu không phải cố ý ra, cậu không biết phải nói thêm gì nữa: "Em quá nhập vai, cơ thể phản ứng theo bản năng? Em không phân biệt được anh và Dư Hải Dương, cũng không phân biệt được mình và Phương Tiệm Viễn." Những lời này chẳng hợp chút nào.

Hành động lúc đó của cậu rất vô lý, nếu như bị internet hoặc là các phương tiện truyền thông đưa tin ra ngoài, hơi thổi phồng lên một chút, sợ là cậu sẽ chết chìm trong nước bọt của dư luận trên internet.

Thái Mỹ Đình thở dài, thật sự cảm thấy mệt mỏi, bà không hiểu tại sao lúc này Điền Chính Quốc lại chẳng thông minh chút nào, nên chỉ có thể nhắc nhở cậu: "Sai cũng sai rồi, nhưng không biết xin lỗi à?"

Điền Chính Quốc nghe vậy, cầm ly lên rót tiếp một ly rượu, hai tay cầm ly rượu ở bên cạnh Kim Thái Hanh cúi người xuống, khẽ nói: "Anh Hanh, em sai rồi, em xin lỗi." Điền Chính Quốc cảm thấy dáng vẻ của mình rất hèn mọn, chỉ kém không quỳ xuống kính ly rượu này cho Kim Thái Hanh thôi.

Kim Thái Hanh ngẩng đầu nhìn cậu, giơ tay ấn lên cổ tay cậu, giọng điệu bình thản nói: "Không cần phải làm vậy đâu."

Thái Mỹ Đình nói với Điền Chính Quốc: "Anh Hanh không bằng lòng uống với cậu ly rượu này, cậu tự xem rồi lo liệu đi."

Điền Chính Quốc tránh khỏi tay của Kim Thái Hanh, giơ ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, sau đó lại rót cho mình một ly, cúi người xuống: "Anh Hanh, em xin lỗi."

Lúc nói mấy chữ này cậu rất khó chịu, cậu nhìn sống mũi của Kim Thái Hanh, nhìn mắt và môi anh, rõ ràng là anh, nhưng lại không phải là anh.

Cậu rất nhớ Dư Hải Dương.

Lần này trước khi Kim Thái Hanh đáp lại, cậu đã chủ động uống hết ly rượu đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro