27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẹ Phương lên cơn đau dạ dày cấp tính. Thật ra bà bị đau một khoảng thời gian rồi, nhưng thấy không nghiêm trọng, nên không nói cho Phương Tiệm Viễn biết, cũng không tới bệnh viện, tối nay ngủ đến nửa đêm thật sự đau đến mức chịu không nổi nữa, mới ở trong căn bàn phòng bên cạnh gọi tên con trai.

Phương Tiệm Viễn vội vàng chạy qua, quỳ một chân bên giường nhìn mẹ mình tóc đều bị mồ hôi thấm ướt hết, cậu biết bà rất đau, vội vã nói: "Con đưa mẹ đi bệnh viện!"

Bệnh viện ở địa phương nhỏ cách đó không xa, đi tới cũng chỉ mất hơn mười phút, nhưng lại không có taxi, giờ mà gọi xích lô sợ cũng chẳng có.

Phương Tiệm Viễn đỡ mẹ ngồi dậy, xoay người ngồi xổm bên giường, nói: "Mẹ lên đi, con cõng mẹ tới bệnh viện."

Lúc này, Dư Hải Dương gõ gõ cánh cửa phòng đang rộng mở: "Để tôi cõng cho."

Trong kịch bản, tối đó Dư Hải Dương cõng mẹ Phương chạy tới bệnh viện, giúp Phương Tiệm Viễn đăng ký số khám cấp cứu, đưa mẹ Phương đi làm kiểm tra, mãi cho đến khi đưa người vào phòng phẫu thuật.

Lúc ngồi đợi bên ngoài phòng phẫu thuật, Phương Tiệm Viễn chủ động nắm chặt tay Dư Hải Dương, cậu muốn bày tỏ sự biết ơn không thể nói thành lời, đồng thời cũng bộc lộ hết sự ỷ lại của mình dành cho Dư Hải Dương.

Phân đoạn này tạm thời chưa cần quay, Hà Chinh tìm được một bệnh viện cũ ở trấn nhỏ hẻo lánh, định sẽ quay chụp tại hiện trường. Đến lúc đó sẽ quay luôn một số cảnh quay ngoài trời khác nữa, đều sẽ lấy cảnh ở trấn nhỏ đó.

Mà ngay sau cảnh này chính là cảnh thân mật thứ hai của Phương Tiệm Viễn và Dư Hải Dương trong cả bộ phim, địa điểm là ở nhà vệ sinh của bệnh viện.

Cảnh nhà vệ sinh được dựng trong studio, cửa gỗ cũ kỹ dơ bẩn được chuyên gia đạo cụ làm thủ công.

Từ lúc quay bộ phim này cho đến giờ, đối với Điền Chính Quốc mà nói, đóng cảnh thân mật với Kim Thái Hanh vẫn phải chịu áp lực tâm lý rất lớn, chỉ là phương hướng của áp lực đã thay đổi mà thôi.

Lúc giải thích cảnh phim, Hà Chinh hỏi Điền Chính Quốc :"Cậu nghĩ giờ tâm lý của Phương Tiệm Viễn sẽ như thế nào?"

Điền Chính Quốc nhìn kịch bản trong tay, thật ra mấy dòng chữ ngắn gọn này cậu đã xem qua vô số lần rồi, nhưng không muốn ngẩng đầu lên nhìn người ta, cậu nói: "Có lẽ là có tâm lý hiến tế."

Cậu nói xong câu đó, Kim Thái Hanh cũng đang xem kịch bản không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Lúc đó Điền Chính Quốc vẫn chưa nhận ra.

Mãi cho đến khi Hà Chinh hỏi cậu một câu: "Vì sao lại là hiến tế? Chẳng lẽ cậu cảm thấy Phương Tiệm Viễn không hoàn toàn cam tâm tình nguyện, mà chỉ xuất phát từ lòng biết ơn thôi ư?"

"Không phải," Điền Chính Quốc nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện ra hai người đều đang nhìn mình, trong lòng cậu hơi bất an, nhưng vẫn nói tiếp: "Giống như con chiên hiến tế cho thần linh, mặc dù trong lòng rất hoang mang và sợ hãi, nhưng tín ngưỡng và sự yêu thương dành cho thần đã giúp người đó tiếp tục, chỉ cần đó là điều mà đối phương muốn."

Kim Thái Hanh bỗng dưng hỏi cậu một câu: "Phương Tiệm Viễn là một chàng trai mười tám mười chín tuổi, lại còn ở trước mặt người mình thích, chẳng nhẽ không có dục vọng ngang nhau?"

Điền Chính Quốc nhìn anh, rồi nhanh chóng rủ mắt xuống, nói: "Em chỉ đang nói về Phương Tiệm Viễn mà em hiểu thôi, cậu ta vẫn chưa tốt nghiệp, tính cách lại hướng nội, còn đối phương là người trưởng thành, còn là một người đàn ông, mang lại cho cậu ta áp lực rất lớn. Hơn nữa chuyện này vốn không nên xảy ra, so với việc một chàng trai và một cô gái cùng tuổi vụng trộm ăn trái cấm thì càng không nên, nên em nghĩ..."

Cậu không nói hết, vẫn muốn nghe ý kiến của Hà Chinh hơn, dù sao thì Hà Chinh là đạo diễn, tác phẩm điện ảnh nên được đạo diễn và diễn viên nhất trí với nhau, để đạt được kết quả cuối cùng.

Nhưng Hà Chinh không tiếp lời, hắn Điền Chính Quốc nói chỉ im lặng, rồi lại hỏi Kim Thái Hanh :"Cậu thấy sao?"

Kim Thái Hanh nói: "Tôi không có ý kiến, tôn trọng ý kiến của hai người, dù sao thì đây cũng không phải là nhân vật của tôi."

Hà Chinh gật đầu, hắn cuốn kịch bản trong tay lại: "Vậy thì sẽ quay một lần theo ý của các cậu, tôi sẽ xem hiệu quả rồi cần nhắc có cần phải điều chỉnh hay không."

Điền Chính Quốc "Vâng" một tiếng.

Hà Chinh đặt tay lên vai Điền Chính Quốc :"Tôi sẽ mời hết người ở trường quay đi, chỉ có tôi và người quay phim thôi, trợ lý của các cậu tôi cũng mời ra ngoài, cậu không cần phải lo gì cả, tôi muốn cậu hoàn toàn tập trung nhập vai cho tôi."

Điền Chính Quốc nói một tiếng: "Vâng."

Tiếp đó Hà Chinh nói với Kim Thái Hanh :"Cậu chuyên nghiệp vậy rồi chắc không cần tôi phải nhắc nhở đâu nhỉ."

Kim Thái Hanh gật đầu với hắn.

Điền Chính Quốc ngồi trên ghế của mình, đợi điều chỉnh ánh sáng xong, sẽ bắt đầu lần quay chính thức đầu tiên.

Cậu cầm ly nước lên, rót từng ngụm vào miệng, nhưng cổ họng vẫn cảm thấy khô khan.

Trợ lý Tiểu Đường không đặt tâm tư lên người cậu, mà đang nói chuyện với em gái mới tới bên tổ phục trang.

Điền Chính Quốc không nhịn được mà quay qua nhìn Kim Thái Hanh.

Hai người họ cách nhau không xa, nhưng từ chuyện đêm hôm đó, Điền Chính Quốc bắt đầu cố gắng giữ khoảng cách với Kim Thái Hanh, cậu không muốn Kim Thái Hanh cảm thấy cậu nhập vai quá sâu, dùng tình cảm trong phim quấy rầy đối phương trong thực tế, chuyện này sẽ làm phiền đến Kim Thái Hanh.

Mỗi ngày gặp nhau trong đoàn phim, hai người chỉ chào hỏi nhau một cách lịch sự và xa cách mà thôi, còn lại đều trao đổi với nhau về việc đóng phim.

Vốn quan hệ cá nhân của bọn họ đã không thân lắm, giờ lại càng thêm lạnh nhạt, Điền Chính Quốc biết rất nhiều staff trong đoàn phim đều nghĩ là vì cái tát hôm đó của cậu mà giờ hai người mới khó xử như bây giờ. Nhưng trong lòng Điền Chính Quốc hiểu, lý do chân chính không phải là cái tát đó, mà là những câu ngày đó cậu nói với Kim Thái Hanh sau khi uống say.

Ánh sáng điều chỉnh xong, phó đạo diễn cầm loa mời người ra khỏi trường quay.

Lúc Điền Chính Quốc hít sâu một hơi đứng dậy, thì thấy Kim Thái Hanh đi tới bên cạnh mình dừng lại, cậu bỗng chốc hơi căng thẳng nhìn qua anh.

Kim Thái Hanh lại mỉm cười, giọng nói rất nhỏ cũng rất dịu dàng nói với cậu: "Cảnh này tôi sẽ hoàn toàn nhập vai, hy vọng chúng ta có thể phối hợp hoàn hảo với nhau."

Điền Chính Quốc hơi không hiểu ý của Kim Thái Hanh, nhưng cậu vẫn gật đầu: "Em biết rồi ạ."

Có lẽ sự mờ mịt trong đôi mắt cậu quá rõ ràng, nên Kim Thái Hanh mỉm cười giơ tay lên sờ đầu cậu, rồi quay người đi tới bối cảnh ở trường quay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro