51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày Trần Hải Lan tổ chức lễ cưới, dưới sự sắp xếp của Thái Mỹ Đình, Điền Chính Quốc đã mượn stylist của Vưu Thư.

Phong cách rất khác stylist thường ngày của Điền Chính Quốc, stylist hôm nay đã uốn nhẹ mái tóc màu nâu sẫm của cậu, còn phối thêm cho cậu một cặp kính gọng mỏng màu bạc, trên người mặc một cái áo thun rộng màu hồng đất.

Lúc nhìn thấy Điền Chính Quốc, Thái Mỹ Đình nói: "Không tệ ha, lần đầu tiên thấy cậu đeo kính, trông rất thú vị."

Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm mình ở trong gương.

Vưu Thư ở bên cạnh nói: "Tiểu Quốc không tệ, thích hợp với nhiều kiểu tạo hình, sau này nên thử thách các vai diễn khác nhau."

Thái Mỹ Đình nói đùa với Vưu Thư: "Lần sau cho cậu ấy thử vai tư văn bại hoại*."

(*斯文败类 chỉ nam sinh đeo kính tướng mạo đẹp mắt, hào hoa phong nhã nhưng thực chất là người âm hiểm; ra vẻ đạo mạo, mặt người dạ thú.)

Bây giờ đã là mùa đông, nhưng hòn đảo nơi Trần Hải Lan tổ chức đám cưới nằm ở vùng nhiệt đới, nên trời vẫn nắng và nóng.

Lần này Trần Hải Lan hào phóng bao trọn một khách sạn năm sao trên đảo để chào đón những vị khách tới tham gia đám cưới, lễ cưới được tổ chức trên một bãi biển tư nhân ở trước khách sạn, mà khách sạn ngoài một tòa nhà cao tầng ra, còn có thêm bảy tám căn biệt thự biệt lập, bao quanh mấy căn biệt thự là một bể bơi nước ngọt có hình dạng dị thường, buổi tối bên cạnh bể bơi còn có tiệc tối tự chọn.

Lúc Điền Chính Quốc theo Thái Mỹ Đình và Vưu Thư đến nơi tổ chức lễ cưới, cậu mới thật sự cảm nhận được các mối quan hệ và địa vị của Trần Hải Lan ở trong showbiz. Cậu không dám nói hơn một nửa showbiz đến đây, nhưng cậu có thể gọi tên ít nhất gần một trăm người trong giới, so với mấy Fashion Awards lớn cuối năm diễn ra trước đó vài ngày còn lung linh hoa lệ hơn.

Sau khi đưa tiền mừng cho người nhà và ghi tên vào sổ, nhóm Điền Chính Quốc mỗi người đều được ghim một đóa hoa cài ngực màu hồng nhạt lên ngực.

Thái Mỹ Đình đầu tiên giới thiệu Điền Chính Quốc với một số người, sau đó cô gặp được một người bạn lâu rồi không gặp nên nói chuyện rất nhiệt tình, Điền Chính Quốc bèn một mình rời đi.

"Chính Quốc!" Có người gọi cậu rất to.

Điền Chính Quốc quay đầu về phía giọng nói gọi cậu, thì nhìn thấy Đàm Tuyết Nguyệt mặc một bộ váy màu lam nhạt đang chạy về phía mình, lúc cô chạy tới trước mặt cậu, cậu giơ tay ôm Đàm Tuyết Nguyệt.

Đàm Tuyết Nguyệt mỉm cười: "Sao tới muộn vậy? Anh đeo kính suýt chút nữa em không nhận ra luôn đó."

Điền Chính Quốc giải thích: "Anh đi cùng sếp."

Lúc show thực tế ghi hình đến giai đoạn cuối, Điền Chính Quốc và Đàm Tuyết Nguyệt đã có một mối quan hệ thân thiết, thật ra sự thân thiết này nửa thật nửa giả, nhưng tính Đàm Tuyết Nguyệt vốn thích làm nũng, Điền Chính Quốc cũng chẳng ngại tiếp tục diễn sự thân thiết này trước mặt người khác.

Sau khi ôm Đàm Tuyết Nguyệt cậu liền buông tay ra, Đàm Tuyết Nguyệt kéo Điền Chính Quốc đi tới bên cạnh bờ biển, muốn giới thiệu cho cậu mấy người bạn.

Trên bãi biển đã trang trí xong cho lễ cưới một lúc nữa, lễ đài, hoa tươi, bong bóng, còn cả ghế ngồi của khách mời nữa, màu sắc tổng thể là trắng và hồng nhạt tao nhã tươi mát, trên những chiếc ghế được sắp xếp gọn gàng cũng được gắn tên của khách mời, không thể ngồi lung tung được.

Mấy người bạn của Đàm Tuyết Nguyệt đều là nữ diễn viên trẻ, có người Điền Chính Quốc biết, cũng có người Điền Chính Quốc chưa nghe tên bao giờ, cậu còn gặp được Mẫn Doãn Kỳ ở bãi biển.

Mẫn Doãn Kỳ nhìn thấy Điền Chính Quốc đi cùng Đàm Tuyết Nguyệt bèn nháy mắt với cậu, lúc sau Mẫn Doãn Kỳ gọi Điền Chính Quốc đi hút thuốc với hắn, lúc chỉ có hai người, hắn hỏi Điền Chính Quốc: "Nghiêm túc hả?"

Điền Chính Quốc nói: "Đừng nói bậy, tôi và cô ấy không có gì đâu."

"Không hợp khẩu vị của cậu à?" Mẫn Doãn Kỳ nói.

Điền Chính Quốc lắc lắc đầu.

Lúc này đã gần tới thời gian tổ chức lễ cưới, các vị khách lần lượt tới bãi biển, ngồi trên những chiếc ghế màu đen dưới sự hướng dẫn của cô gái lễ tân.

Điền Chính Quốc vẫn luôn dõi theo dòng người đi từ khách sạn đến bãi biển.

Mẫn Doãn Kỳ hỏi cậu: "Cậu tìm ai à?"

Điền Chính Quốc bỗng nhiên lấy lại tinh thần, nói: "Đâu có." Sau đó cậu lại nói: "Chúng ta cũng qua đó ngồi thôi."

Chỗ ngồi của cậu được sắp xếp ở hàng thứ tư bên cạnh lối đi bên trái, hơi lệch một chút nhưng cũng coi như khá cao.

Thái Mỹ Đình và Vưu Thư đều ở hàng trước, bên cạnh Thái Mỹ Đình là giám đốc đài truyền hình mà Trần Hải Lan trực thuộc, hai người đang nhỏ giọng nói chuyện.

Lúc khách tới dự lễ lần lượt vào chỗ, Trần Hải Lan mặc lễ phục tân hôn cũng xuất hiện bên cạnh lễ đài. Lúc mới tới Hạ Tinh Trình đã gặp anh, nhưng Trần Hải Lan quá bận, nên chỉ chào nhau chứ chẳng nói thêm gì.

Phía sau Trần Hải Lan là bốn vị phù rể của lễ cưới hôm nay, đều là người mà Điền Chính Quốc biết, có lưu lượng đang hot, cũng có tiểu sinh phim truyền hình tuyến 1.

Lúc này Trần Hải Lan đang liên tục nhìn vào điện thoại của mình, hình như điện thoại của anh vang lên, Điền Chính Quốc chỉ thấy anh nhận một cuộc điện thoại, sau đó vội vội vàng vàng đi ra ngoài. Mấy người phù rể cũng đi theo.

Người ngồi cạnh Điền Chính Quốc chính là Đàm Tuyết Nguyệt, cô ngẩng đầu lên, sau gáy hiện ra đường cong xinh đẹp, nói: "Ai tới hả?"

Một lát sau, Điền Chính Quốc nhìn thấy Trần Hải Lan bước vào cùng một bóng người quen thuộc, hô hấp của cậu không khỏi ngưng lại, đó chính là Kim Thái Hanh ngay cả nằm mơ cậu cũng không dám mơ thấy.

Kim Thái Hanh mặc một cái áo sơ mi trắng kiểu dáng đơn giản, vạt áo nhét vào trong quần tây màu đen, trông eo nhỏ chân dài, cực kỳ giống Dư Hải Dương.

Sự xuất hiện của anh khiến nhiều người quay đầu lại nhìn, trong quá trình Trần Hải Lan đi cùng anh từ lối đi bên trái đến chỗ ngồi ở hàng trước, liên tục có người đứng lên chào hỏi anh.

Kim Thái Hanh đều lịch sự đáp lại, nhưng không dừng lại.

Bọn họ cách chỗ ngồi của Điền Chính Quốc ngày càng gần, Điền Chính Quốc không thể kiềm chế được sự căng thẳng của mình, theo phép lịch sự, cậu nên đứng dậy chào hỏi Kim Thái Hanh mới đúng. Nhưng trong lòng cậu nặng trĩu giống như có thứ gì đó đang đè lên, lúc Kim Thái Hanh đến gần, cậu thậm chí còn không dám đối diện với anh, cậu không muốn ngẩng đầu lên.

Đàm Tuyết Nguyệt ngồi bên cạnh dùng khuỷu tay đụng cậu: "Kim Thái Hanh đẹp trai quá ha!"

Cậu không trả lời.

Điều không ai ngờ tới là, lúc đi tới bên cạnh chỗ ngồi của Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh dừng lại.

Anh ngồi xổm xuống bên chân Điền Chính Quốc nhặt một đóa hoa cài ngực lên, đó là đóa hoa không biết rơi ra từ ngực Điền Chính Quốc từ lúc nào.

Điền Chính Quốc ngơ ngác nhìn động tác của anh.

Kim Thái Hanh đặt hoa cài ngực vào trong tay Điền Chính Quốc, mỉm cười vỗ vai cậu, dường như rất thân thiết nhưng cũng rất xa cách.

Sau đó, Kim Thái Hanh tiếp tục đi về phía trước cùng Trần Hải Lan, Điền Chính Quốc nghe thấy Kim Thái Hanh nói với Trần Hải Lan: "Chính Quốc, tôi và cậu ấy mới cùng quay một bộ phim của Hà Chinh." Tiếp đó cậu chẳng thể nghe thấy bất cứ thứ gì nữa.

Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn hoa cài ngực trong tay mình, bỗng nhiên nhận ra cậu chưa nói cảm ơn anh.

Nhưng bên cạnh chẳng có ai chú ý tới cậu cả, Đàm Tuyết Nguyệt nhìn Kim Thái Hanh đi tới ngồi xuống chỗ của mình ở giữa hàng thứ nhất, nhỏ giọng nói: "Sao không thấy Viên Thiển nhỉ?"

Điền Chính Quốc mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Kim Thái Hanh. Đúng là anh tới một mình, Trần Hải Lan cũng chỉ giữ cho anh một chỗ, xem ra Viên Thiển sẽ không tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro