7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc đi tới ngồi xuống cái ghế dựa mà đoàn phim chuẩn bị cho mình, cậu ngẩng đầu, trực tiếp đắp tờ khăn giấy trợ lý đưa qua để lau mồ hôi lên mặt.

Hoàng Kế Tân ngồi trên băng ghế nhỏ bên cạnh cậu, thấy trạng thái của cậu thật sự không tốt, anh nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy? Ban nãy không phải phát huy tốt lắm ư."

Cảnh đầu tiên chỉ quay một lần đã qua, đối với Hoàng Kế Tân mà nói, Điền Chính Quốc như vậy có lẽ là phát huy vượt xa người thường rồi.

Điền Chính Quốc cũng không biết phải nói thế nào, cảnh quay ban nãy chẳng liên quan gì đến sự phát huy của cậu cả, hoàn toàn là do một mình Kim Thái Hanh dẫn cậu về phía trước.

Hoàng Kế Tân nói: "Anh đã nói với cậu phải thận trọng khi nhận bộ phim này rồi." Anh nghĩ có lẽ Điền Chính Quốc không chịu được việc quay cảnh thân mật với đàn ông.

Điền Chính Quốc kéo khăn giấy trên mặt xuống, gấp đôi lại, im lặng lau mồ hôi trên thái dương.

Hoàng Kế Tân là quản lý của cậu từ khi cậu mới debut, tình cảm của hai người cũng không tệ, anh lại lớn hơn Điền Chính Quốc mấy tuổi, lúc này không nhịn được mà nhỏ giọng an ủi cậu: "Cậu đừng nói mấy câu kiểu như không quay nữa, cho dù không xem xét đến chuyện hợp đồng, lúc này cậu mà nói không quay nữa với Hà Chinh, thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển sau này của bản thân mình."

Khăn giấy trong tay Điền Chính Quốc đã nhăn nhúm lại, nhưng cậu vẫn dùng nó lau mồ hôi bên khóe mắt, cậu nhìn về phía trước rồi nói: "Em biết." Cái câu không quay nữa cũng chỉ nói vậy mà thôi.

Hoàng Kế Tân vỗ vỗ vai cậu: "Chả có gì ghê gớm, chỉ là bị đàn ông hôn một cái sờ một chút thôi mà, với lại đó cũng chẳng phải là đàn ông bình thường, không chừng sau này mọi người đều nghĩ là cậu chiếm tiện nghi của đại ảnh đế đó."

Điền Chính Quốc không chịu được, lườm anh một cái.

Hoàng Kế Tân nói: "Không sao đâu, cứ tập trung đóng phim đi, anh xem trọng cậu."

Thông báo hôm nay có tổng cộng hai cảnh quay, cảnh thứ hai là cảnh sau khi vào phòng, hai người thân mật ở trên giường.

Phòng của Phương Tiệm Viễn không lớn, nhưng lại có một cái cửa sổ hướng về phía Nam, một năm bốn mùa ngồi trước cửa sổ đều có thể đón ánh nắng mặt trời. Trước cửa sổ có một cái bàn học, bên cạnh bàn học có một cái tủ quần áo bằng gỗ, giữa căn phòng là một chiếc giường đơn.

Lúc Hà Chinh giải thích cảnh quay cho bọn họ, người tựa lên bên cạnh bàn học trước cửa sổ, còn Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh thì ngồi bên giường.

Dư Hải Dương kéo Phương Tiệm Viễn vào phòng, áp đảo lên giường, hôn cậu vuốt ve cậu, Phương Tiệm Viễn vừa hưng phấn vừa sợ hãi, mãi đến lúc Dư Hải Dương định tuột quần cậu ra, cậu sợ quá bật khóc, Dư Hải Dương ngừng lại, quay qua an ủi cậu.

Hà Chinh nói: "Dư Hải Dương rất giỏi trêu ghẹo, không được thô lỗ quá, theo quan điểm của hắn đó là chuyện cậu tình tôi nguyện, chứ không phải là ép buộc, Phương Tiệm Viễn cũng rất ngây ngô, không phải là cậu ta không thích Dư Hải Dương, mà cậu ta đang sợ, sợ loại chuyện này và quan hệ này."

Điền Chính Quốc nhìn mấy chữ đơn giản Phương Tiệm Viễn sợ đến mức bật khóc ở trên kịch bản, cậu cảm thấy hơi lo lắng, không biết mình có khóc được không.

Hà Chinh nói với cậu: "Ban nãy tâm trạng của cậu rất chuẩn, cứ giữ nguyên tâm trạng này nhé."

Điền Chính Quốc giơ tay vén tóc, che giấu sự bất an của mình.

Ngoài cửa sổ đang điều chỉnh ánh sáng, ánh sáng màu vàng ấm áp đang tỏa sáng như ánh mặt trời, làm nhiệt độ trong studio tăng lên không ít.

Bỗng chốc Điền Chính Quốc cảm thấy mình đang ở buổi chiều mùa hạ, ngày mà Phương Tiệm Viễn và Dư Hải Dương bên nhau.

Kim Thái Hanh ngồi bên cạnh cậu, anh vốn vẫn đang im lặng, lúc này tự dưng lại nói một câu: "Phải khóc theo cách khóc của con trai ấy."

Điền Chính Quốc vẫn chưa hiểu rõ ý của anh lắm, Hà Chinh bèn nói tiếp một câu: "Đúng vậy, phải khóc theo cách khóc của con trai, cậu lĩnh hội một chút xem."

Bộ phim mà Kim Thái Hanh giành được nhiều giải thường nhất là hợp tác với Hà Chinh, về sau bọn họ từng hợp tác với nhau thêm hai bộ nữa, nên giữa hai người rất ăn ý với nhau.

Còn Điền Chính Quốc thì lại cảm thấy mình hoàn toàn chưa hiểu được tình huống, cậu đang cố nghĩ xem cách khóc của con trai là gì.

Hà Chinh bảo bọn họ diễn thử trước.

Điền Chính Quốc đứng lên, tiếp đó nhìn thấy Kim Thái Hanh cũng đứng dậy rồi đứng đối mặt với cậu.

Kim Thái Hanh cao hơn Điền Chính Quốc gần 3cm, lúc anh nhìn cậu, tầm mắt hơi hướng xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu.

Điền Chính Quốc mím môi.

Kim Thái Hanh giơ tay đẩy ngã cậu lên giường, không để cho cậu có cơ hội phản ứng, anh đã đè cả người lên.

Không phải là đè thật, mà hai tay anh chống lên giường, ngực anh chỉ hơi dán vào cơ thể Điền Chính Quốc mà thôi, nhưng cảm giác ngột ngạt và nhiệt độ của anh vẫn làm Điền Chính Quốc chẳng thể nào động đậy được.

Hà Chinh đang quan sát góc độ trong ống kính, sau khi bảo bọn họ thực hiện một ít điều chỉnh thì nói: "Ok, lát nữa cứ như vậy, cậu phải quyết đoán nhưng không được thô lỗ."

Làm thể nào để phân biệt quyết đoán và thô lỗ trong diễn xuất, Điền Chính Quốc cảm thấy hơi nghi ngờ.

Hà Chinh nói tiếp: "Kéo quần áo của cậu ấy lên, đợi một lát rồi mới cởi nút và phéc mơ tuya trên quần cậu ấy, tiếp đó Điền Chính Quốc sẽ phản kháng, cậu phải vỗ về cậu ấy trước, đợi tới lúc cậu ấy khóc cậu mới bỏ đi suy nghĩ của mình và khuyên cậu ấy."

Kim Thái Hanh giả vờ cởi quần Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc giơ tay đẩy anh ra.

Hà Chinh nói: "Sai rồi."

Điền Chính Quốc sững sờ.

Kim Thái Hanh ghé vào tai cậu nói: "Lúc này cậu có nên giữ chặt lấy quần trước không?"

Điền Chính Quốc hiểu được, một tay cậu dùng sức giữ chặt quần, nghiêng người sang ngăn cản động tác của Kim Thái Hanh, một tay khác thì đẩy anh.

Kim Thái Hanh tạm dừng lại, nói lời thoại trong kịch bản: "Đừng sợ, không sao đâu."

Điền Chính Quốc nhớ lại lời thoại: "Tôi không muốn."

Kim Thái Hanh nói: "Đồ ngốc." Anh vẫn muốn tiếp tục.

Điền Chính Quốc nắm chặt lấy quần, nghiêng người qua nằm sấp trên giường, một tay khác thì che mặt, vai co rúm lại.

Kim Thái Hanh dừng động tác lại không tiếp tục nữa.

Hà Chinh đứng lên, nhìn Điền Chính Quốc nói: "Tâm trạng của cậu không đúng lắm, điều chỉnh lại một chút."

Điền Chính Quốc xoay mình ngồi dậy, cậu chợt nhớ lại bộ phim tài liệu mà mình từng xem lúc trước, Hà Chinh sẽ nói cho bạn biết bạn sai, nhưng sẽ không chỉ cho bạn phải làm sao mới đúng.

Cậu bắt đầu cảm thấy lo lắng, thấy Hà Chinh không đi tới, cậu bèn nhìn Kim Thái Hanh đang ngồi bên cạnh.

Kim Thái Hanh nhận lấy ly nước trợ lý đưa tới uống một ngụm, lúc đưa lại thì chú ý tới ánh mắt của Điền Chính Quốc, khóe miệng ửng đỏ ướt át của anh khẽ nhếch lên, tầm mắt rơi trên bàn tay vẫn đang nắm chặt quần của Điền Chính Quốc, anh nói: "Hay là vậy đi, giờ tôi sẽ bảo Hà Chinh đuổi hết người ở trường quay đi, chúng ta diễn hoàn chỉnh một lần, giúp cậu tìm lại cảm xúc ban nãy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro