79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh nắm tay Điền Chính Quốc chỉ cho cậu đổi mật khẩu cửa.

Điền Chính Quốc do dự một lát, rồi nhập một dãy số trông như là thời gian, Kim Thái Hanh chỉ cần liếc mắt là biết cậu nhập mật mã gì, đó là ngày Điền Chính Quốc bày tỏ tâm ý với anh ở khách sạn trước đây không lâu.

Đổi mật mã xong, Kim Thái Hanh tới buồng vệ sinh trong phòng ngủ để tắm. Lúc anh tắm, Điền Chính Quốc không cho anh đóng cửa, bản thân thì ngồi trên nắp bồn cầu trong phòng vệ sinh, vừa dùng bàn chải đánh răng vừa ậm ừ nói chuyện với anh, cậu hỏi: "Khoảng thời gian tiếp theo anh có kế hoạch gì không?"

Kim Thái Hanh đứng trong bồn tắm, nước nóng từ đỉnh đầu giội xuống, anh giơ tay chùi nước trên mặt, dùng ngón tay vuốt nhẹ mái tóc đã ướt đẫm, nói: "Có mấy kịch bản vẫn đang xem, trong khoảng thời gian ngắn chắc cũng chưa có quyết định gì, từ giờ đến cuối năm sẽ không có lịch trình gì cả."

Điền Chính Quốc đứng lên, nhổ bọt trong miệng vào bồn rửa tay, cầm bàn chải tiếp tục đánh, nói: "Không đi đâu chứ?"

Kim Thái Hanh dùng nước nóng rửa sạch mồ hôi trên người đi, anh nhanh chóng tắt nước, thò người lấy khăn lông khô đang treo trên giá qua, lau tóc và nước trên người, rồi trả lời Điền Chính Quốc: "Tạm thời không đi đâu cả."

Điền Chính Quốc đứng trước bồn rửa tay, ngẩng đầu nhìn Kim Thái Hanh ở trong gương, không đánh răng nữa cũng không nói gì.

Kim Thái Hanh lau khô nước, mặc quần xong mới nhìn Điền Chính Quốc, hỏi cậu với giọng nói cực kỳ dịu dàng: "Sao thế?"

Điền Chính Quốc vội vàng dùng nước lạnh súc miệng, rửa sạch bàn chải đánh răng bỏ vào trong ly, xoay người lại nhìn Kim Thái Hanh, hỏi anh: "Một mình ở trong ngôi nhà lớn thế này không sợ cơ đơn ư?"

Kim Thái Hanh khẽ mỉm cười, anh rủ mắt xuống, nắm chặt tay Điền Chính Quốc, nói: "Đương nhiên là sợ rồi, anh mời em đến sống chung với anh, em có đồng ý không?"

Điền Chính Quốc trả lời chẳng chút nghĩ ngợi: "Được."

Kim Thái Hanh mỉm cười, anh nâng tay Điền Chính Quốc đến bên môi hôn nhẹ một cái rồi nói: "Cảm ơn em. Vậy bữa sáng em muốn ăn gì, anh có thể nấu cho em."

Điền Chính Quốc hỏi anh: "Anh biết nấu ăn ư?"

"Ừm," Kim Thái Hanh vắt khăn lên giá, mặc một cái áo dài tay thoải mái, đi ra bên ngoài: "Anh thích nấu ăn."

Điền Chính Quốc phát hiện thật ra cậu vẫn chưa hiểu hết Kim Thái Hanh.

Tủ lạnh ngày hôm qua vẫn còn trống rỗng hôm nay đã chất đầy thịt và rau củ tươi.

Lúc Kim Thái Hanh lấy trứng gà từ trong tủ lạnh ra, Điền Chính Quốc tò mò hỏi anh: "Lúc sáng anh ra ngoài mua hả?"

"Sáng sớm siêu thị giao tới," Kim Thái Hanh nói: "Anh ra ngoài mua thức ăn rất bất tiện, nên bình thường toàn bảo họ giao tới."

Khu chung cư này là chung cư cao cấp hạng nhất hạng nhì nằm ở trung tâm thành phố, sinh hoạt thật sự rất thuận tiện.

Cầm trứng gà, Kim Thái Hanh nhìn tủ lạnh, nói với Điền Chính Quốc: "Ăn mì trứng chiên cà chua được không?"

Điền Chính Quốc lập tức trả lời: "Được."

Thế là Kim Thái Hanh lại lấy cà chua và mì sợi ra, đi tới phòng bếp.

Trong phòng bếp có thêm một ít gia vị đơn giản, dụng cụ nhà bếp thì đã có từ trước, được sắp xếp rất gọn gàng.

Điền Chính Quốc không có việc gì để làm, bèn đi theo dựa vào tủ bát, nhìn Kim Thái Hanh thành thạo chuẩn bị bữa sáng.

Kim Thái Hanh rõ ràng là rất quen với việc này.

Điền Chính Quốc có rất nhiều điều muốn hỏi Kim Thái Hanh, nhưng những điều đó ít nhiều gì cũng liên quan đến Viên Thiển, trong đó bao gồm cuộc sống trước kia của Kim Thái Hanh, lại còn liên quan đến việc hôm qua Viên Thiển tới tìm Kim Thái Hanh nữa, nên cậu không muốn hỏi, vì cậu không muốn làm Kim Hanh Hành nghĩ đến Viên Thiển.

Cà chua lột vỏ xong, được cắt thành từng miếng nhỏ.

Kim Thái Hanh vừa nấu nước luộc mì, vừa dùng chảo chống dính chiên trứng.

Điền Chính Quốc ngồi trên bệ tủ bát, hỏi Kim Thái Hanh: "Mỗi ngày anh đều nấu cơm cho em ăn hả ?"

Kim Hanh Hành có lẽ chê Điền Chính Quốc đang cản đường, bèn lau khô tay đi đến trước mặt Điền Chính Quốc, trực tiếp bế cậu lên rồi đặt cậu ngồi vào một góc, ngón tay anh mơn trớn khóe miệng Điền Chính Quốc: "Em thích ăn gì thì cứ nói với anh."

Điền Chính Quốc dán môi vào sát tai Kim Thái Hanh nói: "Muốn ăn anh."

Kim Thái Hanh mỉm cười, ngón tay vuốt ve cổ cậu: "Có thể ăn no không ?"

Điền Chính Quốc đè giọng xuống thật thấp, cậu nói: "Dùng—— " nói được một nửa thì dừng lại, cúi đầu nhìn thân dưới của Kim Thái Hanh, sau đó nói tiếp: "Đút em ăn no."

Nói xong, Điền Chính Quốc tự cảm thấy xấu hổ, cậu ôm chặt Kim Thái Hanh chôn mặt trên cổ anh, tai hơi đỏ lên.

Tiếp đó cậu nghe thấy Kim Thái Hanh mỉm cười, giọng cười trầm thấp êm tai vang lên bên tai cậu.

Điền Chính Quốc cảm thấy mất hứng, cậu ngẩng đầu nhìn Kim Thái Hanh: "Anh cười cái gì? Lúc này chẳng nhẽ không phải anh nên mạnh mẽ cầm quần áo em, xé ra, rồi nói : 'anh thỏa mãn em' sao ?"

Nụ cười trên mặt Kim Thái Hanh vẫn không nhạt đi, anh nói: "Nếu đổi lại là anh thì anh sẽ không diễn cảnh này như thế."

Điền Chính Quốc hỏi anh: "Anh diễn như thế nào?"

Kim Thái Hanh nhìn cậu, trên mặt rõ ràng không có biểu cảm gì, nhưng dục vọng từng chút một thẩm thấu vào ánh mắt anh, tay anh vẫn còn để trên cổ Điền Chính Quốc, chỉ là động tác vuốt ve dần dần trở nên nặng nề, giống như đang kiềm chế gì đó, anh chầm chậm tới gần cậu, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ lên hầu kết cậu.

Điền Chính Quốc đầu tiên là cảm giác được đầu lưỡi nóng ướt, lúc đầu lưỡi anh rời đi, lại trở nên hơi mát lạnh.

Kim Thái Hanh liếm nhẹ một đường từ hầu kết lên đến bên tai cậu, anh ngậm dái tai cậu, nói: "Nước sôi rồi." Lúc Điền Chính Quốc đang còn sững sờ, anh bèn rời khỏi cậu đi đến bên bếp tắt lửa đi.

Điền Chính Quốc ngẩn người một lúc, rồi giơ tay che mặt lại.

Buổi chiều, Điền Chính Quốc một mình lái xe về nhà dọn đồ đạc.

Thật ra đồ đạc cậu phải dọn cũng không nhiều, đồ dùng hàng ngày bên chỗ Kim Thái Hanh đều là đồ mới, cậu chỉ cần lấy thêm mấy bộ quần áo là có thể chuyển qua ở.

Về đến nhà việc đầu tiên là cậu gọi điện cho Hoàng Kế Tân, nói mình muốn chuyển tới nhà Kim Thái Hanh ở.

Hoàng Kế Tân nghe xong lập tức nói: "Cậu ở nhà đợi anh, trước khi anh tới cậu không được đi."

Cúp điện thoại, Điền Chính Quốc cũng không để trong lòng, cậu cầm vali vào phòng để đồ trải ra, chọn quần áo bỏ vào.

Hoàng Kế Tân không biết đang ở đâu, chưa tới mười phút đã chạy tới nhà Điền Chính Quốc, khí thế hung hăng, lúc đóng cửa còn làm phát ra âm thanh nặng nề.

Điền Chính Quốc ngồi xếp bằng trên sàn nhà thu dọn quần áo, bị tiếng đóng cửa dọa hết hồn, bèn ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau Hoàng Kế Tân bèn men theo ánh đèn đi tới phòng để đồ, anh vẫn đang thở hổn hển, tựa ở cửa nhìn Điền Chính Quốc, hậm hực nói: "Cậu điên rồi à ?"

Điền Chính Quốc ngước lên nhìn anh: "Thái tổng cũng mặc kệ em, nên anh cũng kệ em đi."

Vẻ mặt Hoàng Kế Tân nghiêm túc, gần như hơi hung dữ: "Thái tổng mặc kệ cậu vì công ty có trên dưới trăm nghệ sĩ, cậu vẫn chưa hot, bỏ đi thì cũng chả sao! Anh quản cậu vì cậu là do một tay anh dẫn dắt, nếu như bỏ cậu, thì mấy năm nay anh vất vả như vậy giờ coi như vứt!"

Điền Chính Quốc cúi đầu, cả người mềm nhũn ngồi xuống đất: "Không khoa trương như vậy, sẽ không xuất hiện tình huống đó đâu."

Tiếng hít thở của Hoàng Kế Tân nặng nề, giống như mệt cũng giống như đang giận, anh nói: "Cậu có biết sao Kim Thái Hanh và Viên Thiển ly hôn không ?"

Điền Chính Quốc sửng sốt, cậu nói với giọng điệu không tự tin lắm: "Không phải Viên Thiển đi sai đường, nên khăng khăng đòi ly hôn à ?"

Hoàng Kế Tân nói: "Anh tìm người hỏi thăm từ bạn bè của Viên Thiển, về mặt ý nghĩa thì cũng không phải là Viên Thiển đi sai đường, ngược lại nguyên nhân mà bọn họ tuyên bố với bên ngoài là thật, đơn thuần là do tính cách không hợp. Viên Thiển thích đi chơi, cô ấy có rất nhiều bạn bè ở bên ngoài, hay tiệc tùng, thích uống rượu thích náo nhiệt, nhưng Kim Thái Hanh lại yên tĩnh trầm ổn, phần lớn thời gian anh ta toàn ở nhà chứ không ra khỏi cửa."

Điền Chính Quốc nhìn Hoàng Kế Tân không nói gì.

Hoàng Kế Tân nói tiếp: "Lâu dần, bản thân Viên Thiển thấy không hợp, nên đề nghị ly hôn." Nói đến đây, anh dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Có lẽ lòng Viên Thiển dao động rồi cũng nên, rất nhiều chuyện khó mà nói quá rạch ròi, dù thế nào thì cũng là không hợp."

Điền Chính Quốc khẽ nói: "Vậy thì sao? Chị ta muốn ly hôn là tổn thất của chính chị ta."

"Vậy thì sao?" Hoàng Kế Tân giống như bị tức giận đến bật cười: "Ban đầu là Viên Thiển theo đuổi Kim Thái Hanh! Cậu nghĩ cậu khác Viên Thiển ở chỗ nào? Đợi cảm xúc mãnh liệt của cậu qua đi, cậu cũng sẽ cảm thấy đoạn tình cảm này không hợp giống như Viên Thiển vậy, Kim Thái Hanh không hợp với cô ấy, thì cũng không hợp với cậu! Cậu chỉ là nhập vai quá sâu, vì một đoạn tình cảm không nên nảy sinh mà lãng phí thời gian, đồng thời gieo nên mầm họa cho sự nghiệp của mình, cậu đủ rồi đó!"

Mặt Điền Chính Quốc sa sầm lại. Thật ra cậu rất ít khi tức giận vì điều gì đó, những lúc Hoàng Kế Tân tức giận rồi mắng cậu, cậu đều không tranh luận với Hoàng Kế Tân, hai người cũng chưa từng cãi nhau vì chuyện gì cả.

Đây là lần đầu tiên, Hoàng Kế Tân nhìn thấy Điền Chính Quốc thật sự tức giận.

Hoàng Kế Tân không nói gì nữa, anh chỉ buồn khổ ở trong lòng, hận không thể đánh Điền Chính Quốc một trận cho cậu tỉnh ra, nhưng anh lo Điền Chính Quốc dựa vào mặt kiếm cơm, nên chả bao giờ ra tay được.

Điền Chính Quốc từ dưới đất đứng lên, lặng lẽ đậy nắp vali lại, sau khi kéo phéc mơ tuya thì đỡ vali dựng lên sàn nhà, cậu nói với Hoàng Kế Tân: "Em đi đây."

Hoàng Kế Tân nhìn cậu kéo vali đi ngang qua mình định đi ra ngoài, giọng điệu cũng mềm lại: "Chính Quốc , cậu nghĩ thêm đi."

Điền Chính Quốc không trả lời, cậu đi thẳng đến cửa, lúc mở cửa nói với Hoàng Kế Tân: "Địa chỉ em sẽ gửi trong wechat cho anh, có việc gì thì gọi cho em, không có việc gì thì đừng liên lạc với em."

Hoàng Kế Tân thở dài một hơi, hai tay xỏ trong túi quần, bất đắc dĩ nhìn bóng lưng Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc đi thang máy xuống ga ra, bỏ vali vào cốp xe, sau đó mở cửa ngồi vào ghế lái. Cậu lề mề không khởi động máy, mà một mình ngồi yên tĩnh ở trong xe, tâm trạng không thể nào bình tĩnh lại được.

Cậu biết Hoàng Kế Tân thật sự quan tâm đến mình, cũng biết Hoàng Kế Tân không nói dối về chuyện của Viên Thiển và Kim Thái Hanh, thật ra cậu cũng không hoàn toàn tức giận với Hoàng Kế Tân, mà chỉ cảm thấy buồn bực chẳng biết phải giải tỏa thế nào mà thôi.

Nhập vai quá sâu.

Trong đầu Điền Chính Quốc lại nhảy ra bốn chữ này. Nếu như thật sự chỉ là nhập vai quá sâu, vậy cuộc đời cậu sẽ không chỉ có một bộ phim này, sẽ có một ngày cậu thoát vai, thực sự đến ngày đó, tình cảm của Dư Hải Dương và Phương Tiệm Viễn sẽ không ảnh hưởng đến cậu nữa, có phải là cậu mới có thể tỉnh táo để xem xét lại đoạn tình cảm này không?

Cậu lấy điện thoại trong túi ra, mở phần mềm tìm kiếm nhập tên Kim Thái Hanh và Viên Thiển. Bãi đậu xe dưới tầng hầm tín hiệu không tốt, lúc trang chủ tìm kiếm vẫn chưa load xong, đèn pha của chiếc xe ở đối diện bỗng dưng sáng lên.

Điền Chính Quốc theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, điện thoại đụng vào vô lăng, rơi xuống rồi trượt xuống dưới ghế. Cậu cúi người xuống tìm, nhưng tạm thời không tìm thấy, cậu sốt ruột từ bỏ ý định, khởi động ô tô lái ra khỏi ga ra.

Ăn tối xong, Kim Thái Hanh đi rửa chén, Điền Chính Quốc treo tất cả quần áo của mình lên trong phòng để đồ của Kim Thái Hanh.

Cậu treo quần áo lên móc, rồi nhét quần áo của mình vào giữa quần áo của Kim Thái Hanh.

Lúc Kim Thái Hanh tới, trông cậu rất thờ ơ, nhưng lại cố chấp muốn trộn lẫn quần áo của mình với quần áo của Kim Thái Hanh.

"Lúc muốn lấy quần áo em không sợ phải tìm ư ?" Kim Thái Hanh hỏi cậu.

Điền Chính Quốc trả lời: "Không sợ, em thích tìm."

Kim Thái Hanh đi tới, ngón tay đảo qua một lượt quần áo đang treo trong tủ, anh lấy xuống mấy bộ, rồi nói với Điền Chính Quốc: "Lấy đồ của em xuống đi."

Điền Chính Quốc khó hiểu nhìn anh, nhưng vẫn nghe lời đem quần áo mới vừa treo lên lấy xuống, nhìn Kim Thái Hanh đổi móc treo những bộ quần áo này, những cái móc này vừa vặn đều cùng một màu.

Lúc Kim Thái Hanh giúp cậu treo quần áo lại, anh nói: "Sau này tùy em treo, sẽ không sợ không tìm thấy quần áo của em."

Điền Chính Quốc đứng bên cạnh nhìn gò má và đôi mắt dịu dàng của anh, cậu cảm thấy mình vẫn động lòng như lúc trước, cậu nghĩ rõ ràng mình rất thích Kim Thái Hanh, chỉ cần nhìn thấy anh, những cảm xúc nghi ngờ và bất an kia hình như đều có thể vứt qua một bên.

Cậu giơ tay ôm lấy Kim Thái Hanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro