84

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chị dâu của Điền Chính Quốc tên Phương Dĩnh, dáng người gầy gầy nhỏ nhắn, ngoại hình không phải là kiểu quá xinh đẹp, nhưng rất anh khí.

Còn cha mẹ của Điền Chính Quốc, cha Điền gần 60 tuổi nhưng thân hình vẫn rất cao lớn, ngoại hình của mẹ Điền thì lại dịu dàng thanh tú xinh đẹp, chẳng hề bị tuổi tác che lấp đi.

Điền Chính Quốc còn có hai đứa cháu sinh đôi xinh xắn, nhũ danh là Đinh Đinh và Đông Đông, năm nay mới 5 tuổi, đang là độ tuổi rất nghịch ngợm.

Kim Thái Hanh ở phòng khách mở vali hành lý ra, đưa quà mang đến cho người nhà của Điền Chính Quốc.

Tiếp đó cha Điền mời anh vào phòng ăn ngồi xuống, người trong nhà cùng nhau ăn cơm.

Toàn bộ tầng lầu đèn đuốc sáng choang, hương thơm của thức ăn dập dìu trong căn phòng ấm áp, Đinh Đinh lái một chiếc xe ô tô nhỏ loanh quanh trong phòng, Đông Đông thì rất tò mò về Kim Thái Hanh, nó chen vào chân của người lớn, kéo quần Kim Thái Hanh, ngẩng đầu hỏi anh: "Chú là người nổi tiếng ạ?"

Phương Dĩnh cúi xuống bế con trai lên, xoay người nhét cho Điền Diệp, nói: "Dẫn con trai anh đi chỗ khác đi, đừng để nó gây rối."

Lúc đó Điền Diệp đang cởi áo khoác, anh bất đắc dĩ dừng lại bế Đông Đông, trong lòng kìm nén một bụng hỏa.

Ồn ào một lúc lâu, người một nhà cuối cùng cũng ngồi xuống, Kim Thái Hanh ngồi xuống giữa cha Điền và Kim Thái Hanh, Phương Dĩnh giúp mẹ Điền vào phòng bếp bưng thức ăn vẫn còn nóng lên bàn, Điền Diệp tới tủ lạnh lấy một chai rượu trắng, để lên bàn, nói: "Hôm nay uống chai rượu trắng này nhé, anh Hanh không có vấn đề gì chứ?"

Kim Thái Hanh mỉm cười trả lời anh: "Không thành vấn đề."

Anh vừa nói xong, Điền Chính Quốc bèn cảm giác được có người chen vào giữa cậu và Kim Thái Hanh, bèn quay đầu lại, thì nhìn thấy vẫn là Đông Đông, Đông Đông cố gắng chui vào, kéo vạt áo Kim Thái Hanh, tò mò nhìn anh: "Chú là người nổi tiếng ạ?"

Điền Chính Quốc không giỏi đối phó với trẻ con, cậu cúi xuống nói với Đông Đông: "Tự đi chơi đi."

Phương Dĩnh vừa vặn để bát canh xuống, xoay người lại bế Đông Đông đi chỗ khác.

Đợi tất cả mọi người ngồi xuống, Điền Diệp cũng rót cho mỗi người một ly rượu thật đầy, cả nhà cùng nâng ly chào đón khách tới chơi.

Phương Dĩnh xếp cho hai đứa con trai ngồi hai bên mình, cô cầm điện thoại hỏi Kim Thái Hanh: "Em có thể chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè không?"

Kim Thái Hanh vẫn chưa trả lời, Điền Chính Quốc đã vội vàng ngăn cản cô: "Không được đâu."

Phương Dĩnh tỏ ra hơi tiếc nuối.

Kim Thái Hanh nói với cô: "Giờ không thích hợp lắm, đợi hết tết rồi đăng lên cũng được."

Lúc đó Kim Thái Hanh đã đi rồi, một bức ảnh trong vòng bạn bè nho nhỏ cũng không ảnh hưởng lớn lắm.

Phương Dĩnh lập tức vui vẻ gật đầu.

Mẹ Điền nói: "Dì cũng đăng được không?"

Điền Diệp 'chậc' một tiếng: "Mẹ, mẹ già đầu rồi còn hóng hớt gì chứ?"

Mẹ Điền chưa trả lời, Điền Chính Quốc đã nói trước: "Già đầu gì chứ, anh có biết nói chuyện không vậy, mẹ em cho dù bao nhiêu tuổi thì cũng là thiếu nữ xinh đẹp."

Mẹ Điền cười nói: "Nói vớ vẩn." Nhưng nét mặt lại rất hạnh phúc.

Điền Chính Quốc nhìn Phương Dĩnh, khó hiểu nói: "Mẹ em thì không nói, chị dâu, em nhớ chị không theo đuổi thần tượng mà?"

Phương Dĩnh đang bóc vỏ tôm cho con trai, ban nãy cô đút cho Đinh Đinh rồi, con này đến lượt đút cho Đông Đông, nghe Điền Chính Quốc nói thế, cô bèn trả lời: "Chị không theo đuổi thần tượng, nhưng chị theo đuổi trai đẹp!" Cô nói xong, tiện tay đút tôm cho Đinh Đinh.

Đông Đông cũng đã há miệng ra, lúc này lặng lẽ ngậm lại, liếc nhìn mẹ nó.

Đinh Đinh vừa nuốt con tôm ban nãy xuống, lại bắt đầu nhai, còn phiền muộn thở dài một hơi.

Phương Dĩnh mỉm cười đắc ý.

Điền Diệp 'hừ' một tiếng, anh giơ tay chỉ Phương Dĩnh nói: "Sao em lại nông cạn vậy?"

Phương Dĩnh nói không chút nghĩ ngợi: "Nếu như em không nông cạn, sao lại lấy anh được?"

Năm đó lúc hẹn hò với Điền Diệp cô đang học nghiên cứu sinh, nhưng Điền Diệp còn chưa tốt nghiệp cấp ba. Cha mẹ Phương Dĩnh đều là giáo viên, cật lực phản đối chuyện cô ở bên Điền Diệp, nhưng bản thân Phương Dĩnh lại rất kiên trì, tốt nghiệp nghiên cứu sinh đầu tiên là thi công chức, sau đó liền kết hôn mang thai sinh con luôn. Lúc đó cô cũng chỉ là thấy Điền Diệp đẹp trai mà thôi.

Điền Diệp lập tức bị cô chặn họng không biết phải nói gì nữa.

Kim Thái Hanh nghe thấy thế bèn mỉm cười, anh bưng ly rượu lên, chúc rượu cha Điền và mẹ Điền, tiếp đó chúc rượu vợ chồng Điền Diệp và Phương Dĩnh. Mặc dù anh ít nói, nhưng cư xử rất lịch sự, nói năng khéo léo, cho dù cha Điền có nói gì anh cũng đều trả lời rất hay, lúc sau cha Điền cũng rất cao hứng, nên bất giác uống thêm mấy ly rượu.

Cha Điền uống rượu, bắt đầu kể cho vị khách duy nhất trong nhà nghe một chút chuyện lúc ông còn trẻ, còn kể chuyện của Điền Diệp và Điền Chính Quốc lúc còn bé nữa.

Ông kể lúc mẹ Điền sinh Điền Chính Quốc đã hơn ba mươi, mà lúc đó thai nằm ngược còn sinh non, trong nhà đều rất căng thẳng, khó khăn lắm mới sinh ra được, từ nhỏ đã cưng cậu cực kỳ.

Lúc này mẹ Điền nói: "Cậu không biết đâu, lúc dì có thai Chính Quốc có mơ một giấc mộng, mơ thấy có một con rồng đậu trên nóc nhà dì, có nhiều người chạy tới xem lắm. Sau đó thì phát hiện ra có thai, dì nói chắc chắn là điềm lành, phải sinh đứa nhỏ này ra mới được."

Điền Chính Quốc nghe mà luống cuống, cậu nói: "Mẹ đừng kể nữa mà!"

Kim Thái Hanh lại mỉm cười nói: "Hay mà, anh muốn nghe."

Mẹ Điền nghe Kim Thái Hanh nói cảm thấy hứng thú, bèn dứt khoát đứng dậy, sống động như thật kể lúc còn nhỏ Điền Chính Quốc thông minh bao nhiêu, đáng yêu như thế nào, còn kể cậu rất có thiên phú diễn kịch, nói đến mức hai bên mặt đều đỏ bừng.

Bản thân Điền Chính Quốc cũng sắp nghe không nổi nữa, cậu dùng hai tay che mặt lại.

Đông Đông nhân lúc mẹ nó dọn chén bát vào phòng bếp, coi như tìm được cơ hội, lúc này leo lên đùi ông nội nó, kéo tay Kim Thái Hanh, vừa tò mò vừa nghiêm túc hỏi anh: "Chú là người nổi tiếng ạ?"

Kim Thái Hanh mỉm cười dịu dàng nói với nó: "Chú không phải."

Đông Đông ngẩn người, nó nói: "Ồ."

Kim Thái Hanh giúp nó sửa lại cổ áo bị lệch, nói: "Chú là diễn viên."

Đông Đông như hiểu như không gật gật đầu, nó suy nghĩ một lát, rồi ló đầu qua hỏi Điền Chính Quốc: "Chú hai, chú là người nổi tiếng hả?"

Phương Dĩnh vừa vặn từ phòng bếp đi ra nghe được, cô nói với Đông Đông: "Con là cái máy lặp lại hả?"

Đông Đông vẫn chưa hiểu gì, Đinh Đinh ngồi ở cạnh bàn đã lớn tiếng cười, học giọng điệu của mẹ nó gọi Đông Đông: "Em là máy lặp lại hả?" Kết quả vừa gọi một cái thì gọi nguyên cả một buổi tối luôn, làm Phương Dĩnh đau hết cả đầu.

Ồn ào ăn xong một bữa cơm, Phương Dĩnh giúp mẹ Hạ dọn bàn rửa chén, bảo Điền Diệp giúp Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh đem đồ lên phòng.

Trước khi lên lầu, mẹ Điền kéo Điền Diệp lại nói gì đó, Điền Diệp gật đầu, đi tới trực tiếp định xách hai cái vali lên lầu luôn.

Kim Thái Hanh ngăn anh lại, giơ tay cầm lấy vali của mình nói: "Để tôi đem lên."

Hôm nay mọi người đều uống không ít, uống hết chai rượu trắng mà Điền Diệp lấy ra, cha Hạ còn khăng khăng bảo anh khui thêm một chai nữa. Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh không hay uống rượu trắng, nhưng cũng uống cùng cha Điền rất nhiều.

Sau khi nhận vali của mình, bước chân lên lầu của Kim Thái Hanh có chút không vững.

Tửu lượng của Điền Diệp tốt nhất, tay xách cái vali thật lớn đi nhanh lên lầu, chỉ một chốc đã biến mất ở chỗ rẽ cầu thang.

Điền Chính Quốc đi theo phía sau Kim Thái Hanh, cậu thấy bước chân của Kim Thái Hanh không vững lắm, bèn giơ tay nắm lấy cổ tay anh, nói: "Anh Hanh, anh say rồi."

Kim Thái Hanh dừng bước chân, xoay người lại ghé sát vào tai Điền Chính Quốc, ngón trỏ đặt lên môi, thấp giọng nói: "Suỵt —— anh không say."

Gò má và mắt Điền Chính Quốc đều đỏ lên, ánh mắt mơ màng nhìn anh.

Từ trên tầng hai vang lên tiếng gọi của Điền Diệp: "Sao còn chưa lên thế?"

Kim Thái Hanh nhỏ giọng, nói với Điền Chính Quốc: "Đừng nói gì hết." Sau đó xoay người tiếp tục xách vali của mình đi lên lầu.

Ánh mắt Điền Chính Quốc một mạch đuổi theo bóng lưng anh, qua chỗ rẽ cầu thang, thì nhìn thấy Điền Diệp đang đứng ở tầng hai hút thuốc, anh thấy bọn họ tới, lại tiếp tục đi về phía trước.

Biệt thự chỉ có hai tầng, tầng ba là sân thượng.

Cha mẹ Điền Chính Quốc ở tầng một, tầng hai có tổng cộng bốn phòng, Điền Diệp và vợ một phòng, hai đứa con trai một phòng, Điền Chính Quốc một phòng, còn một phòng trống dùng làm phòng dành cho khách.

Điền Diệp đi ở phía trước, lúc mở cửa phòng Điền Chính Quốc, anh nói: "Lát nữa em dọn cái giường này đi, anh Hanh sẽ ở trong căn phòng khách bên cạnh."

Điền Chính Quốc không hiểu, cậu bắt lấy cánh tay Điền Diệp, hỏi: "Gì cơ?"

Điền Diệp vội vã giơ điếu thuốc trên tay đi chỗ khác, sợ cậu bị bỏng, anh nói: "Ngày mai không phải cả nhà chú hai muốn tới ăn tết sao? Vốn cha mẹ muốn dựng một cái giường nhỏ trong phòng em, phòng khách trống giữ lại ngày mai cho nhà chú hai ở."

Điền Chính Quốc nói: "Vậy giờ thì sao?"

Điền Diệp hơi thiếu kiên nhẫn: "Giờ mẹ bảo anh anh dọn cái giường nhỏ lại, mời khách sang ở căn phòng khách bên cạnh."

Điền Chính Quốc nghiêng đầu hỏi anh: "Vậy ngày mai phải làm sao?"

Điền Diệp nói: "Ngày mai nói sau."

Điền Chính Quốc kiên quyết từ chối: "Không, em ngủ giường nhỏ, anh Hanh của em ngủ trên giường của em."

Điền Diệp nhíu mày nhìn cậu không nói gì.

Kim Thái Hanh tựa ở cựa, nét mặt rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt hơi mơ màng, anh hơi ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại một chút.

Điền Chính Quốc đẩy Điền Diệp ra, tự mình đi vào trong, gian phòng vẫn chưa bật đèn, nhưng dựa vào ánh đèn đường bên ngoài cửa sổ vẫn có thể nhìn được một chút, lâu rồi cậu không về, có cảm giác vừa xa lạ vừa thân thuộc, thấy bên cạnh giường lớn có dựng một cái giường nhỏ, bèn nhào cả người lên đó, nói: "Giường của em."

Điền Diệp thấy cậu say rồi, chẳng còn hơi sức đâu mà dây dưa với cậu, bèn giơ chân lên đá cái vali ở dưới đất vào góc tường, nói: "Mặc kệ em đó."

Anh ngậm thuốc đi ra, thấy Kim Thái Hanh vẫn còn đứng ở cửa, hơi áy náy, hỏi: "Anh ở tạm được không?"

Kim Thái Hanh mở mắt ra, ánh mắt rơi trên mặt anh, lộ ra một nụ cười rất nhạt, nói: "Được."

Điền Diệp gật đầu, xoay người đi về phòng mình.
______________________________________
Tôi ra chap hơi thất thường í,,, hôm nào chăm chăm thì 10chap còn lại thì 2-3 chap 1 hôm thoiiiiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro