95

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu tiên Kim Thái Hanh dịu dàng liếm hôn lên hình xăm của Điền Chính Quốc, anh quỳ một chân ở trên giường, hai tay nắm chặt vai Điền Chính Quốc, động tác bỗng nhiên trở nên vừa kịch liệt vừa gấp rút.

Môi anh lướt qua cổ Điền Chính Quốc, rồi rơi xuống trên môi cậu, anh cúi đầu từ trên cao ra sức gặm cắn môi cậu.

Điền Chính Quốc không thể không ngẩng đầu lên để nhận lấy nụ hôn của anh, thân nhiệt của cậu hơi cao, nhiệt độ trên môi cũng cao, giống như mang theo một đốm lửa, môi lưỡi Kim Thái Hanh cũng trở nên hơi lạnh. Cậu giơ tay lên ôm cổ Kim Thái Hanh, cho dù toàn thân chẳng còn chút sức lực nào, thì cậu vẫn muốn cố gắng ôm lấy anh.

Tay Kim Thái Hanh từ lưng cậu trượt xuống, tiến vào bên trong áo len dệt thấm mồ hôi của cậu, vuốt ve eo và lưng cậu.

Điền Chính Quốc nhất thời cảm thấy cơ thể càng nóng hơn, eo cậu mềm nhũn, tiếng hít thở dồn dập, đùi hơi run rẩy. Tiếp đó cậu cảm nhận được môi Kim Thái Hanh rời khỏi môi mình, dán vào tai cậu nói nhỏ: "Anh nhớ em lắm."

Nói xong, Kim Thái Hanh lại hôn lên vành tai và gò má của cậu.

Điền Chính Quốc cố gằng dùng sức hít thở, cậu nháy mắt để làm giảm bớt sự chua xót, ôm Kim Thái Hanh thấp giọng nói: "Em yêu anh."

Cậu từng hẹn hò với rất nhiều người bạn gái, không nhớ rõ đã từng nói ra chữ yêu hay chưa, thực tế trong lúc nói chuyện với bạn bè, cậu cũng từng đùa giỡn nói mấy câu giống như "tao yêu mày", nhưng chỉ có lần này, cậu mới có thể sâu sắc cảm nhận được sức nặng của mấy chữ này, nó nặng trĩu bao hàm tất cả yêu thương của cậu, sau này ba chữ "Em yêu anh", sợ là cậu sẽ không thể tùy tiện nói ra với người khác nữa.

Cảm xúc của Kim Thái Hanh rõ ràng rất kích động, ngoài lần trước anh uống say, Điền Chính Quốc rất ít khi nhìn thấy anh kích động như vậy, tay anh vuốt ve làn da của Điền Chính Quốc, nụ hôn nóng bỏng cũng không chấm dứt, lúc Điền Chính Quốc nghĩ Kim Thái Hanh muốn làm chút gì đó với cậu ở trong phòng bệnh, nụ hôn và những đụng chạm kịch liệt kia mới dừng lại, Kim Thái Hanh ngồi quỳ chân ở một bên giường, ôm chặt Điền Chính Quốc, để cậu dán chặt vào cơ thể mình, bàn tay đặt sau đầu cậu, anh nói với cậu: "Xin lỗi, có phải anh làm em thất vọng rồi không?"

Điền Chính Quốc cũng hít thở không thông, cậu nắm chặt ống tay áo Kim Thái Hanh nói: "Ở trong lòng em anh luôn hoàn hảo, luôn luôn là vậy."

Kim Thái Hanh chôn đầu trên vai cậu, không nói gì.

Điền Chính Quốc nói với anh: "Em nghĩ lâu lắm rồi, thật ra Kim Thái Hanh và Dư Hải Dương chẳng thể nào tách rời được, Phương Tiệm Viễn cũng là một phần của Điền Chính Quốc đúng không?"

Kim Thái Hanh im lặng một lát, rồi mới trả lời cậu: "Đúng thế."

Điền Chính Quốc nói: "Anh quay rất nhiều bộ phim rồi, anh sẽ không hiểu đâu, nếu như đổi lại là một người khác diễn Dư Hải Dương, chưa chắc em đã nhập vai không thoát ra được, bởi vì Dư Hải Dương trong lòng em là dáng vẻ của anh, chẳng có cách nào để hoàn toàn tách rời được, nên cho dù có thoát vai hay không, người mà em thích ở sâu tận trong đáy lòng sẽ chỉ là anh mà thôi. Em và Phương Tiệm Viễn ở trong lòng anh cũng như vậy, đúng không?"

Kim Thái Hanh ngẩng đầu lên nhìn cậu, khẽ gật đầu: "Đúng."

Điền Chính Quốc nói tiếp: "Xét cho cùng anh vẫn băn khoăn về thân phận của chúng ta, nên không muốn tiếp nhận em đúng không? Là vì Viên Thiển từng làm anh thất vọng, anh sợ sẽ thất vọng thêm lần nữa đúng không?"

Giọng Kim Thái Hanh rất thấp: "Có lẽ là vậy."

Lúc hô hấp Điền Chính Quốc cũng hơi mở miệng ra, trông vừa hốc hác vừa đáng thương, nhưng vẫn kiên trì nói: "Vậy sao anh lại tới đây nữa rồi?"

Kim Thái Hanh nhìn cậu rất lâu, rồi nhẹ giọng nói: "Bởi vì bản năng chiến thắng ý chí, anh muốn gặp em, luyến tiếc em, có một khoảnh khắc anh cảm thấy tất cả những thứ khác đều không quan trọng, lúc phản ứng lại thì đã mua vé máy bay rồi."

Điền Chính Quốc mắt đỏ ngầu, cậu khẽ bật cười: "Vậy bây giờ liệu ý chí của anh có chiến thắng bản năng nữa không?"

Tầm mắt Kim Thái Hanh hơi hạ xuống, anh dùng ngón tay vuốt ve hình xăm của cậu: "Đâu còn cái thứ gọi là ý chí nữa chứ? Giờ anh có thể kiềm chế bản năng cũng đã không tệ rồi."

Cho dù đang sốt, Điền Chính Quốc cũng không nhịn được mà đỏ mặt.

Kim Thái Hanh vẫn dùng ngón tay vuốt ve hình xăm của cậu hết lần này đến lần khác, giống như đang cố gắng kiềm chế bản thân, anh hỏi cậu: "Nghe nói tối qua em phải chịu oan ức?"

Điền Chính Quốc ngẩn người, cậu do dự một lát nhưng vẫn không kể lại cho Kim Thái Hanh mà chỉ nói: "Đóng phim ngâm người trong nước lạnh quá lâu, cũng không thể nói oan ức hay không được."

Kim Thái Hanh giơ tay đẩy tóc mái của cậu, nhớ ra nhiệt kế bị anh bỏ qua một bên, bèn nói: "Đo nhiệt độ cơ thể trước đi, lát nữa trợ lý của em sẽ tới đón em."

Điền Chính Quốc ngoan ngoãn để Kim Thái Hanh nhét nhiệt kế vào dưới nách mình.

Tiếp đó Kim Thái Hanh lại rót cho cậu thêm một ly nước.

Điền Chính Quốc vừa đo nhiệt độ vừa nói: "Anh sẽ không đi luôn chứ?"

Kim Thái Hanh nói: "Tạm thời thì không, đợi em khỏe lại đã."

Điền Chính Quốc nói: "Vậy thì em không khỏe nữa."

Kim Thái Hanh nghe thấy vậy thì mỉm cười, anh ngồi xuống cạnh giường nhìn cậu: "Anh thì không sao, nhưng cứ ở đây mãi thì không tiện cho em."

Điền Chính Quốc trong lòng hiểu rất rõ, cậu nói: "Em biết."

Kim Thái Hanh dựa lưng vào ghế, thấy Điền Chính Quốc không biết đang nghĩ gì, một lát sau anh hỏi cậu: "Vì sao em và Chúc Thiên Kiệt lại có cảnh hôn?"

Điền Chính Quốc sửng sốt, nói: "Chỉ là một nụ hôn giả mà thôi."

Kim Thái Hanh nói: "Anh bảo Hoàng Kế Tân nói với em giữ khoảng cách với Chúc Thiên Kiệt, cậu ấy có chuyển lời cho em không?"

Vai Điền Chính Quốc cứng đờ kẹp nhiệt kế, cậu nhớ lại lời nhắc nhở của Kim Thái Hanh mà Hoàng Kế Tân chuyển lời, nhưng lúc đó cậu nghĩ Kim Thái Hanh chỉ cảnh giác Chúc Thiên Kiệt là đồng tính luyến, giờ xem ra không chỉ như vậy.

Kim Thái Hanh nói: "Thôi bỏ đi, sau này chú ý đừng gần gũi với cậu ta quá là được, tên này không dễ sống chung đâu."

"Không chỉ là không dễ sống chung đúng không," Điền Chính Quốc không nhịn được hỏi một câu.

Kim Thái Hanh nhìn cậu: "Sao thế? Cậu ta từng làm gì em à ?"

Điền Chính Quốc vẫn chưa kịp trả lời, y tá bỗng nhiên đẩy cửa đi vào muốn xem nhiệt độ của cậu, theo y tá tiến vào còn có Hoa Hoa trợ lý của Điền Chính Quốc, cô về nghỉ ngơi một lúc, giờ tới đón Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc còn hơi sốt, nhưng không nghiêm trọng, bác sĩ kê đơn thuốc bảo cậu uống thuốc đúng giờ, không cần ở trong bệnh viện nữa, về khách sạn nghỉ ngơi cũng được.

Hoa Hoa không biết Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc có quan hệ gì, cô lén gọi điện cho Hoàng Kế Tân, Hoàng Kế Tân bảo cô cứ nghe theo sự sắp xếp của Kim Thái Hanh, cô bèn ngoan ngoãn làm theo, cũng không hỏi nhiều nữa.

Quay lại khách sạn, Kim Thái Hanh trực tiếp vào phòng Điền Chính Quốc ở luôn, Hoa Hoa ra ngoài mua bữa tối cho hai người họ, rồi đưa vào phòng.

Điền Chính Quốc bữa tối vẫn chẳng có khẩu vị gì, cậu húp một ít cháo rồi không muốn ăn nữa, toàn thân cậu chẳng có chút sức lực nào, đại não cũng chẳng muốn suy nghĩ, ăn cơm xong thì dựa vào trong lồng ngực Kim Thái Hanh chẳng muốn làm gì.

Cậu đổ mồ hôi ngay cả quần áo cũng không muốn thay, lúc này quần áo dính sát da, nhưng cũng chẳng muốn nhúc nhích, giống như một đứa bé nằm trên sô pha hai tay ôm lấy eo Kim Thái Hanh chẳng chịu buông, không để anh đi đâu cả.

Lúc sau Kim Thái Hanh bảo cậu đi tắm nước nóng, rồi thay bộ quần áo khác.

Điền Chính Quốc ngẩng đầu lên, nói: "Tắm chung nha."

Kim Thái Hanh mỉm cười, nói với cậu: "Không được."

Điền Chính Quốc nói: "Vậy em không tắm."

Kim Thái Hanh vuốt tóc cậu, nói: "Em còn nhỏ à?"

Điền Chính Quốc nói: "Ở trước mặt anh không phải còn nhỏ sao?"

Kim Thái Hanh mỉm cười nhìn cậu.

Điền Chính Quốc lại cố gắng xúi anh: "Tắm chung nha?"

Lúc này Kim Thái Hanh gật đầu: "Đi thôi, anh đi tắm cùng em."

Anh nói đi tắm cùng cậu, không phải là tắm chung.

Lúc Điền Chính Quốc cởi quần áo bước vào trong bồn tắm, Kim Thái Hanh bảo cậu ngồi trên mép bồn tắm, cầm vòi sen giúp cậu xả nước.

Điền Chính Quốc vốn đứng cũng cảm thấy mệt, bèn ngồi xuống hai tay chống trên đầu gối, nhắm mắt lại để mặc cho nước nóng chảy từ trên đỉnh đầu xuống.

Trong phòng điều hòa mở nhiệt độ rất cao, ở trần cũng không thấy lạnh.

Sau khi tóc cậu ướt đẫm, Kim Thái Hanh tắt nước, trước tiên anh dùng tay lau hết nước trên mặt cậu, rồi bóp một ít dầu gội nhẹ nhàng xoa lên tóc cậu.

Điền Chính Quốc hỏi Kim Thái Hanh: "Em dựa vào người anh được không?"

Kim Thái Hanh nói: "Được."

Điền Chính Quốc lại nói: "Sẽ làm quần áo anh ướt hết đó."

Kim Thái Hanh trả lời cậu: "Không sao, một lát nữa anh thay là được."

Điền Chính Quốc bèn dựa lưng vào người Kim Thái Hanh, cậu cảm giác được Kim Thái Hanh đang dùng ngón tay xoa bóp da đầu mình, cơn choáng váng vì bị bệnh lập tức dịu đi không ít, cậu nhắm mắt lại, nói: "Có ai khác trên thế giới từng hưởng loại đãi ngộ này chưa?"

Kim Thái Hanh nói: "Chưa, chỉ có em thôi."

Điền Chính Quốc thỏa mãn mỉm cười.

Có bọt từ đỉnh đầu chảy xuống mặt cậu, Kim Thái Hanh liên tục dùng khăn lau cho cậu, sau khi gội đầu cho cậu xong, anh lại giúp cậu dùng sữa tắm gột sạch mồ hôi trên người, sau khi dùng nước rửa sạch bọt xà phòng, Kim Thái Hanh tắt nước cầm khăn tắm bọc Điền Chính Quốc lại.

Điền Chính Quốc bước ra khỏi bồn tắm, mới vừa mang dép lê, Kim Thái Hanh đã mở máy sấy, kéo cậu tới trước mặt sấy tóc.

Gió nóng trong máy sấy tóc không ngừng thổi lên da, ngón tay Kim Thái Hanh lại luồn vào tóc cậu, chỉ một lát sau Điền Chính Quốc đã cảm thấy buồn ngủ, cả đời cậu chưa bao giờ cảm thấy dễ chịu như giây phút này.

Tóc ngắn nên khô rất nhanh, lúc Kim Thái Hanh tắt máy sấy treo lên cạnh tấm gương, Điền Chính Quốc xoay người lại muốn ôm anh, kết quả anh bắt lấy tay Điền Chính Quốc nói: "Em ra ngoài trước đi, anh nhân tiện tắm rửa luôn."

"Em giúp anh tắm," Điền Chính Quốc nói.

Kim Thái Hanh mỉm cười vỗ lên mông cậu, rồi đẩy cậu ra ngoài.

Điền Chính Quốc từ trong tủ quần áo lấy áo tắm choàng lên người mình, lại đưa thêm một cái áo tắm tới phòng vệ sinh cho Kim Thái Hanh rồi mới quay lại giường ngồi xuống.

Một lát sau cậu nghe thấy trong phòng vệ sinh vang lên tiếng nước.

Điền Chính Quốc ngửa mặt ngã vào giường khách sạn, cả người lập tức lõm xuống, cậu nhìn lên chiếc đèn trần bằng pha lê được làm ra bởi những mảnh ghép chắp vá vào nhau đang phản chiếu hàng nghìn tia sáng lấp lánh, bản thân cậu giống như đang lơ lửng giữa không trung, tất cả những thứ cậu nhìn thấy đều không chân thực.

Giờ này hôm qua cậu vẫn đang vì scandal với Viên Thiển mà phiền não, vì đắc tội Chu Thiên Kiệt mà lo lắng, nhưng giờ Kim Thái Hanh lại bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh cậu nói nhớ cậu, thậm chí còn chính tay giúp cậu tắm rửa.

Những phiền não trước đó dường như lập tức không đáng để nhắc tới, ngay cả Chúc Thiên Kiệt cậu cũng chẳng nhớ nữa, trong đầu cậu đều là Kim Thái Hanh.

Cậu xoay người nằm nghiêng, hai chân cuộn tròn lại, gối một tay xuống dưới mặt.

Phòng vệ sinh có tiếng nước vang lên, cậu biết là Kim Thái Hanh đang tắm, nên im lặng lắng nghe tiếng nước, còn há miệng ngáp một cái thật lớn.

Lúc Điền Chính Quốc gần như ngủ say, thì có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên hòa lẫn với tiếng nước, cậu từ từ mở mắt ra, cẩn thận lắng nghe một lúc, phát hiện đúng là có người đang gõ cửa.

Cậu chống người dậy khỏi giường, hai chân xỏ vào trong dép lê, lúc đứng lên còn buộc áo tắm chặt thêm một chút. Cậu đi tới trước cửa phòng, đúng lúc tiếng nước trong phòng vệ sinh cũng dừng lại, cậu đi tới cửa, mở khóa hé cửa ra thành một cái khe, thấy Chúc Thiên Kiệt đang đứng bên ngoài, cậu mới mở cửa rộng thêm một chút.

Chúc Thiên Kiệt mặc một cái áo khoác màu đen, bên dưới là quần thường và giày da, hai tay vòng trước ngực đánh giá Điền Chính Quốc hơn nữa còn đánh giá tỉ mỉ từ đầu tới chân.

Điền Chính Quốc từ trên xuống dưới chỉ mặc áo tắm, làn da hơi ửng hồng, mắt hơi sưng lên, tóc nằm trên giường cọ qua cọ lại nên trông rất lộn xộn.

Chúc Thiên Kiệt giơ tay ra muốn chạm vào cậu: "Vẫn đang sốt à ?"

Điền Chính Quốc lập tức lùi ra sau một bước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro