97

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Điền Chính Quốc ôm bó hoa đi vào trong phòng, Kim Thái Hanh đã mặc xong quần áo đang ngồi bên giường gọi điện thoại.

Thấy Điền Chính Quốc đi vào, Kim Thái Hanh mỉm cười với cậu, nhưng vẫn tiếp tục nói chuyện điện thoại với người bên kia, cuối cùng anh nói: "Tôi biết rồi, không có vấn đề gì." Sau đó mới cúp điện thoại.

Điền Chính Quốc đặt bó hoa đó lên tủ ti vi.

Kim Thái Hanh để điện thoại qua một bên, ngẩng đầu lên hỏi cậu: "Ai tặng hoa cho em vậy?"

Điền Chính Quốc cố ý nhìn vẻ mặt của anh, nói: "Viên Thiển tặng."

Vẻ mặt Kim Thái Hanh chẳng thay đổi chút nào, anh chỉ nhìn chằm chằm bó hoa tươi này một lúc lâu, rồi chợt hỏi Điền Chính Quốc: "Em thân với cô ấy lắm à?"

Điền Chính Quốc bị ảnh hỏi thế hơi sửng sốt.

Tiếp đó Kim Thái Hanh lại nói: "Em ở trong xe của cô ấy gần mười phút làm gì vậy?"

Điền Chính Quốc từ từ ngồi xuống bên cạnh Kim Thái Hanh: "Nói chuyện phiếm, hỏi chuyện liên quan đến anh..."

Kim Thái Hanh nói với cậu: "Chuyện liên quan đến anh, sau này em có thể hỏi thẳng anh."

Giây phút đó Điền Chính Quốc định hỏi rốt cục thì Kim Thái Hanh có từng yêu Viên Thiển hay không, nhưng lời chưa kịp thốt ra cậu đã bỏ cuộc, cho dù Kim Thái Hanh có yêu Viên Thiển hay không, thì đó cũng đều là chuyện của quá khứ, thuộc về hồi ức của bọn họ, cậu chỉ cần tương lai của Kim Thái Hanh là được rồi.

Nên Điền Chính Quốc bèn thay đổi câu hỏi: "Anh gọi điện với ai vậy?"

Kim Thái Hanh trả lời cậu: "Quản lý của anh."

Đầu của Điền Chính Quốc hơi bị kẹt, một lát sau phản ứng lại, cậu mới ngạc nhiên nói: "Quản lý của anh bây giờ vẫn là Đỗ Tiến à?"

Kim Thái Hanh mỉm cười: "Vẫn là Đỗ Tiến, sao vậy?"

Điền Chính Quốc sửng sốt, cậu nói: "Em tưởng anh đã sớm rời khỏi Tụ Hân rồi."

Tụ Hân là một công ty giải trí quy mô lớn, lúc Kim Thái Hanh trở nên nổi tiếng anh đang ở Tụ Hân, khi đó là Đỗ Tiến dẫn dắt anh, Đỗ Tiến rất nổi tiếng, hiện tại là quản lý lớn số một số hai ở trong giới. Sau này khi Kim Thái Hanh củng cố địa vị của mình trong giới phim điện ảnh, tên của anh rất ít khi xuất hiện cùng Đỗ Tiến, thậm chí là cả Tụ Hân nữa.

Kim Thái Hanh nói với Điền Chính Quốc: "Anh vẫn luôn ở Tụ Hân, sợ là em chưa từng quan tâm đến anh."

Điền Chính Quốc cứ cảm thấy giọng anh nghe như đang trách móc, cậu không nhịn được bèn mỉm cười đụng vào người anh: "Lâu lắm rồi em không thấy Đỗ Tiến đi cùng anh, nên em tưởng Đỗ Tiến dẫn dắt người khác rồi."

Kim Thái Hanh giơ tay lên ôm eo cậu, nói: "Đỗ Tiến đúng là đang dẫn dắt người khác, là Đằng Tùng mà em họ của em rất thích đó."

Điền Chính Quốc tỏ vẻ bừng tỉnh: "Thảo nào. Đỗ Tiến lợi hại ghê, tài nguyên tới tay Đằng Tùng đều là tài nguyên tốt mà người khác có cầu cũng không cầu được."

Kim Thái Hanh quay đầu qua, chóp mũi cọ cọ lên gò má của cậu: "Sao? Có muốn tới Tụ Hân không? Anh có thể bảo Đỗ Tiến dẫn dắt em."

Điền Chính Quốc ngạc nhiên nhìn anh: "Được thật ư?"

Kim Thái Hanh mỉm cười gật đầu: "Anh gần như là nổi tiếng cùng với Tụ Hân, Lục Niệm Hân ông chủ của Tụ Hân chắc em cũng biết, quan hệ của tụi anh rất tốt, em muốn ký hợp đồng thì không có vấn đề gì cả, nhưng không biết Thái Mỹ Đình có chịu thả em hay không thôi."

Điền Chính Quốc nghe anh nói rất nghiêm túc, bèn vội vã nói: "Không đâu không đâu, mặc dù Hoàng Kế Tân thua kém Đỗ Tiến rất nhiều, nhưng dù sao tụi em cũng hợp tác với nhau nhiều năm rồi, em không chê ảnh đâu."

Kim Thái Hanh giơ tay lên vuốt tóc cậu, nói: "Hoàng Kế Tân không tệ, ít nhất thì cậu ta thật sự quan tâm đến em, còn những chuyện khác đều có thể từ từ. Nhưng anh đề nghị em nên có một trợ lý cố định bên cạnh, đừng để mỗi lần ra ngoài quay phim mới tạm thời thuê một người."

Điền Chính Quốc nói: "Về nhà cũng chẳng cần dùng trợ lý sinh hoạt, em cảm thấy rất lãng phí."

Kim Thái Hanh hình như đang suy xét, ngón tay anh nghịch phần tóc mềm mại sau gáy Điền Chính Quốc: "Em thử quan sát xem cô bé Hoa Hoa có tin cậy được không, nếu như được thì anh sẽ gọi điện cho Hoàng Kế Tân, bảo cậu ta bàn bạc với Hoa Hoa, rồi về nói với công ty sắp xếp thêm một phòng ký túc xá nữa là được."

Điền Chính Quốc hơi khó hiểu: "Anh thấy Hoa Hoa được hả?"

Kim Thái Hanh nhìn cậu: "Em thấy có chỗ nào không tốt à?"

Hạ Tinh Trình nói: "Anh không cảm thấy cô ấy hơi ngốc à?"

Kim Thái Hanh mỉm cười: "Anh thấy cô ấy quá thành thật, nhưng trợ lý mà, thành thật là chuyện tốt, chăm chỉ là được, giờ không hiểu gì thì có thể dạy từ từ, nếu như thông minh quá thì mới không tốt."

Điền Chính Quốc gật đầu, ôm anh nói: "Em biết rồi."

Chiều hôm đó, Chúc Thiên Kiệt bảo trợ lý của mình gửi cho Điền Chính Quốc một giỏ trái cây lớn được đóng gói rất đẹp mắt, đó là một giỏ cherry đỏ đậm bọc quanh mười quả dâu tây màu đỏ tươi.

Điền Chính Quốc không nhận.

Trợ lý của Chúc Thiên Kiệt khó xử.

Điền Chính Quốc nói: "Anh thật sự không cần, giúp anh trả lại cho Chúc tiên sinh nhé."

"Anh Tiểu Quốc..."

Điền Chính Quốc hỏi người đó: "Phân cảnh của Chúc tiên sinh quay xong rồi à?"

"Vâng ạ," trợ lý gật đầu: "Anh ấy sẽ đi chuyến bay chiều nay."

Điền Chính Quốc "Ừm" một tiếng: "Đi gấp thật đó." Nói xong, cậu nói với trợ lý: "Em về đi." Nói xong lập tức đóng cửa phòng lại.

Cậu đi vào trong phòng, nhìn thấy Kim Thái Hanh đang mở vali ra bắt đầu thu dọn đồ đạc, bèn vội vã hỏi: "Anh phải đi rồi à?"

Kim Thái Hanh gật đầu: "Ngày mai em quay lại đoàn phim để quay phim, anh không thể ở mãi trong khách sạn để đợi em được, nên định nhân khoảng thời gian đó về thăm nhà."

"Nhà ư?" Điền Chính Quốc cảm thấy hơi lạ.

Kim Thái Hanh nói với cậu: "Quê anh cách chỗ này không xa lắm, nếu tết đã không về, thì giờ có thời gian vừa vặn quay về một chuyến."

Điền Chính Quốc nghe thấy vậy lập tức nói: "Em muốn đi cùng anh!"

Kim Thái Hanh mỉm cười nhìn cậu: "Em có thời gian không?"

Điền Chính Quốc đương nhiên không có thời gian, cậu chỉ có thể nói: "Anh đợi em nhé, đợi em quay xong phần của mình rồi sẽ về quê cùng anh."

Kim Thái Hanh tiện tay ném bộ quần áo mình đang cầm trên tay xuống giường, anh nói với cậu: "Đợi em quay xong anh tới đón em."

Điền Chính Quốc tiến lên một bước, cậu nắm lấy tay Kim Thái Hanh dán mặt mình lên mặt anh, miệng dán vào tai anh thấp giọng nói: "Thật ra vẫn còn... cảnh mặc váy."

Kim Thái Hanh lập tức ôm chặt eo cậu: "Bao giờ?"

Điền Chính Quốc nói: "Cảnh quay ở bên ngoài."

Tay Kim Thái Hanh trượt xuống eo cậu, nhéo mông cậu ép sát vào người mình: "Đã quyết định thời gian chưa?"

Cơ thể Điền Chính Quốc dính sát vào người anh, cậu mỉm cười ngẩng đầu nhìn anh, nói: "Chưa, chắc là phải đợi đến phần sau."

Kim Thái Hanh nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi cậu: "Vậy đến lúc đó anh sẽ quay lại đón em, em cứ yên tâm ở đây chăm chỉ đóng phim đi, được không?"

Điền Chính Quốc đong đưa cơ thể, không nói được cũng không nói không được, chỉ khẽ mỉm cười nhìn anh, nhưng trong lòng vẫn muốn giữ anh lại.

Kim Thái Hanh lại hôn lên môi cậu: "Được không?"

Điền Chính Quốc vẫn không trả lời.

Lúc này Kim Thái Hanh mới trao cho cậu một nụ hôn sâu.

Lúc hai đôi môi tách ra, Điền Chính Quốc mới mỉm cười nói: "Vẫn không được, anh tới thêm chút nữa mới càng có sức thuyết phục."

Kim Thái Hanh ôm cậu ném lên giường: "Vậy chỉ có thể lên giường nói thôi."

Điền Chính Quốc quay lại đoàn phim để quay phim, buổi sáng hai ngày sau Kim Thái Hanh cũng lặng lẽ rời khỏi khách sạn.

Điền Chính Quốc gặp được Viên Thiển trên trường quay.

Hôm nay Viên Thiển và Bao Khải có một cảnh khá quan trọng, hai người cãi lộn sau đó bùng phát.

Nhưng trạng thái của Viên Thiển không tốt lắm, quay mấy lần cũng chẳng có cảm xúc.

Trong cảnh này Điền Chính Quốc phần lớn thời gian chỉ là phông nền, cậu đứng ở bên cạnh im lặng nhìn bọn họ cãi nhau.

Lúc sau Đinh Văn Huấn bảo bọn họ nghỉ ngơi một lát.

Viên Thiển ngồi xuống bên cạnh Điền Chính Quốc dáng vẻ và ánh mắt của cô đều lộ ra vẻ mệt mỏi và chán nản.

Sau khi ngồi xuống, đầu tiên cô lấy hai tay ôm đầu gối nhìn về phía trước một lúc, sau đó hỏi Điền Chính Quốc: "Anh ấy đi rồi à?"

Điền Chính Quốc nhìn cô, khẽ trả lời: "Vâng."

Viên Thiển mỉm cười đầy yếu ớt, không phát ra âm thanh, chỉ có khóe miệng hơi cong lên, xem ra cũng không phải là nụ cười thật lòng: "Tôi nghĩ ——" Cô chợt mở lời, nhưng nói được một nửa thì đột ngột dừng lại, hình như hơi thất thần.

Điền Chính Quốc nghiêng người về phía trước, cánh tay để lên đầu gối: "Chị nghĩ gì cơ?"

Viên Thiển nói: "Tôi chỉ chợt nghĩ, cậu nói anh ấy không hề nhàm chán, có lẽ là thật."

Điền Chính Quốc quay đầu qua nhìn cô.

Những câu này lần trước lúc Điền Chính Quốc hỏi cô không muốn nói, nhưng giờ Viên Thiển lại nói: "Tôi cảm thấy anh ấy đối xử với tôi rất tốt, nhưng lòng tốt đó lại không có nhiệt độ, trong mối quan hệ này anh ấy quá bình tĩnh, cho dù anh ấy nói anh ấy không muốn ly hôn, nhưng tôi vẫn không nghĩ rằng sự ra đi của mình sẽ thật sự làm tổn thương anh ấy."

Ngón tay Điền Chính Quốc đan chặt lấy nhau, cậu im lặng lắng nghe.

Viên Thiển ngơ ngác nói: "Nhưng trưa qua nhìn thấy cậu, tôi mới phát hiện ra không phải như thế."

Điền Chính Quốc nhất thời không biết nói gì mới đúng, cậu có thể hiểu được mỗi một câu nói của Viên Thiển, sự dịu dàng giống như bao dung của Kim Thái Hanh thật ra sẽ khiến người ta bất an, bạn không biết rốt cục anh coi trọng đoạn tình cảm này được bao nhiêu, trong tình yêu ngoài sự bao dung, thì cần phải có thêm chút căng thẳng nữa.

Lúc bạn ở bên ngoài uống rượu chơi đùa la cà không về, một người yêu lo lắng và giục bạn về nhà, luôn khiến bạn cảm thấy rằng người đó quan tâm đến bạn nhiều hơn một người yêu không để ý đến việc bạn về nhà lúc nào.

Tình yêu không cần sự bao dung không có giới hạn, bản chất của tình yêu là ích kỷ, là khát vọng muốn nắm chặt trong tay chứ không muốn buông ra.

Viển Thiển cúi đầu, thật lâu sau cô vẫn không nói gì.

Điền Chính Quốc thậm chí còn nghĩ rằng cô đang khóc.

Một lát sau Viên Thiển ngẩng đầu lên, vẫn là khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ không tì vết, cô nói: "Nên tôi ly hôn là đúng, sai lầm duy nhất của tôi chính là quá tự tin vào bản thân mình, cũng không nên có ý định quay đầu lại."

Điền Chính Quốc nhìn cô, phát hiện khóe mắt của cô hơi ửng hồng, sau khi hơi do dự, cậu giơ tay lên nhẹ nhàng ôm lấy vai cô.

Viên Thiển xoay người tựa trán lên vai Điền Chính Quốc cô nói: "Cho tôi dựa một lúc."

Điền Chính Quốc nhỏ giọng nói: "Thật ra chị ly hôn anh ấy vẫn làm anh ấy tổn thương, chỉ là anh ấy sẽ chẳng bao giờ nói cho chị biết."

Thân thể Viên Thiển cứng đờ.

Điền Chính Quốc an ủi vỗ lên lưng cô: "Dù sao thì đó cũng là cuộc hôn nhân mà anh ấy thật lòng đối đãi."

Lúc sau việc quay phim của Viên Thiên trở nên thuận lợi, lần này cảm xúc được bộc phát rất trọn vẹn, ngay cả đạo diễn cũng thiếu chút nữa quên hô cut.

Tối hôm đó quay lại khách sạn, Điền Chính Quốc tắm xong nằm úp sấp trên giường gọi video với Kim Thái Hanh.

Cậu nhận ra Kim Thái Hanh đang ở trong một căn phòng rất lớn, trông hơi cũ kỹ, hơn nữa trong phòng còn có cả cây cột nhà bằng gỗ.

"Đây là nhà anh à?" Điền Chính Quốc hơi ngạc nhiên.

Kim Thái Hanh cầm điện thoại lên quay một vòng cho cậu xem, anh nói: "Là căn nhà cũ mà anh và cha mẹ từng sống khi còn bé, có phải hoàn cảnh rất tốt không?"

Điền Chính Quốc nhìn thấy sàn nhà và cửa sổ trong căn phòng đó đều bằng gỗ, cậu không nhịn được mà cảm khái: "Căn nhà thật sự rất cũ, xem ra khi anh còn bé nhà anh cũng giàu ha?"

Kim Thái Hanh mỉm cười, nói với cậu rằng: "Khi anh còn bé trong tòa nhà này có sáu hộ, nhà anh chỉ có gian phòng này thôi, phòng bếp và phòng vệ sinh đều sử dụng chung, sau này anh mới mua lại cả tòa nhà, cũng từng trang trí lại nữa."

Điền Chính Quốc tỏ vẻ mong đợi: "Em muốn xem quá."

Kim Thái Hanh nói với cậu: "Sắp rồi."

Sau khi hai người gọi video xong, Điền Chính Quốc vẫn nằm sấp trên giường cầm điện thoại lên mạng, cậu mở weibo ra nhìn thấy một cái hotsearch liên quan đến phim mới của Chúc Thiên Kiệt, ấn vào xem thì phát hiện là một bộ phim IP đầu tư lớn trước đó chọn Chúc Thiên Kiệt là nam chính số một đã đột ngột đổi người.

Việc này làm fans của Chúc Thiên Kiệt rất bất mãn, bắt đầu chửi bới phía đầu tư và weibo chính thức của bộ phim, mà Chúc Thiên Kiệt lại im lặng, chưa từng lên weibo đăng bài.

Trong lòng Điền Chính Quốc mơ hồ cảm thấy việc này có liên quan đến mình, nhưng cậu không muốn hỏi Kim Thái Hanh, bèn thoát ra khỏi weibo, không muốn quan tâm đến Chúc Thiên Kiệt nữa để tránh làm mình khó chịu.

Cảnh trong studio đã quay xong hết, toàn bộ những cảnh tiếp theo đều sẽ quay ở bên ngoài.

Cảnh quay bên ngoài của Điền Chính Quốc cũng không nhiều, chỉ cần quay khoảng mười ngày là được. Mà cảnh cậu mặc váy sẽ được quay vào hai ngày cuối cùng.

Xế chiều hôm đó lúc quay chính thức, Kim Thái Hanh quang minh chính đại đến tham ban.

Anh và Đinh Văn Huấn là bạn thân nhiều năm nay, Điền Chính Quốc vào đoàn phim này cũng là do anh giới thiệu, nên nhân lúc về quê thuận tiện đến tham ban cũng chẳng có gì không ổn.

Điều duy nhất làm người ta bàn tán có lẽ là Viên Thiển là nữ chính của bộ phim này, mà ngày Kim Thái Hanh đến tham ban đúng lúc cảnh bên ngoài không có Viên Thiển, nên hai người tránh được việc khó xử khi gặp nhau.

Cảnh này Tiền Trình Cẩm đang đánh bi-a với bạn ở trong game center, thì bị người của công ty đòi nợ tới bao vây, ở trước mặt hai người bạn và bạn gái của cậu bắt cậu thay một cái váy hai dây màu đỏ và một đôi giày cao gót, sau đó đuổi cậu ra khỏi game center, bảo cậu đi bộ một quãng trên đường phố.

Vì thế, Đinh Văn Huấn thuê một game center có phòng bi-a, ngày quay phim sẽ không kinh doanh, khách bên trong đều là diễn viên quần chúng.

Điền Chính Quốc mượn phòng nghỉ của nhân viên để trang điểm và thay đồ, lúc này cậu vẫn mặc áo len và quần bò, váy hai dây màu đỏ đang được treo trên móc áo.

Lúc ra khỏi phòng nghỉ, thì phát hiện bên ngoài rất ồn ào, staff của các tổ vốn đang chuẩn bị cho buổi quay phim thì phát hiện Kim Thái Hanh tới.

Đinh Văn Huấn ở bên cạnh Kim Thái Hanh, đang giới thiệu cho anh mấy staff chính và nữ diễn viên trẻ đóng vai bạn gái của Tiền Trình Cẩm ở trong phim.

Kim Thái Hanh duy trì nụ cười ôn hòa ngày thường, bắt tay với từng người một.

Lúc Điền Chính Quốc đến gần, Đinh Văn Huấn vội vã nói: "Chính Quốc , còn không mau tới chào hỏi!"

Kim Thái Hanh nhìn thấy Điền Chính Quốc, nụ cười mặc dù vẫn không thay đổi, nhưng ánh mắt lại sáng lên, anh giơ tay về phía Điền Chính Quốc trước: "Chính Quốc."

Điền Chính Quốc vội vàng nắm chặt tay anh, kết quả tay anh lại dùng sức kéo cậu qua. Tim Điền Chính Quốc lập tức đập thình thịch, cậu tưởng Kim Thái Hanh muốn ôm mình, nhưng Kim Thái Hanh chỉ giơ một cánh tay khác lên vòng qua vai cậu vỗ một cái rồi buông ra.

Lúc Kim Thái Hanh thả bàn tay đang nắm chặt tay cậu ra, ngón tay còn nhẹ nhàng gãi lên lòng bàn tay cậu, sau đó vẫn đứng đắn ôn lại chuyện cũ với Điền Chính Quốc.

Ở đây ngoài Hoa Hoa dính như keo, thì chẳng có ai khác biết quan hệ của họ.

Vì Kim Thái Hanh đột nhiên xuất hiện mà nhịp độ quay phim hơi bị trì hoãn một chút, Đinh Văn Huấn cũng không gấp, còn đang hào hứng giới thiệu tình hình quay phim cho Kim Thái Hanh nữa.

Điền Chính Quốc thì đứng ở bên cạnh.

Tiếp đó, Đinh Văn Huấn nắm lấy tay Kim Thái Hanh nói: "Cậu làm một vai khách mời cho tớ nhé?"

Kim Thái Hanh liếc nhìn Điền Chính Quốc, hỏi Đinh Văn Huấn: "Nhân vật là gì?"

Đinh Văn Huấn nói: "Người của công ty đòi nợ."

Kim Thái Hanh vẫn chưa nói gì, Điền Chính Quốc đã không nhịn được nói: "Anh Hanh chẳng giống chút nào."

Đinh Văn Huấn mỉm cười: "Hiệu quả mà tôi muốn chính là sự trái ngược. Hơn nữa, đời này Kim Thái Hanh có diễn vai nào giống cậu ấy đâu?"

"Người của công ty đòi nợ?" Kim Thái Hanh tỏ vẻ rất hứng thú: "Vậy tớ phải bắt nạt Chính Quốc hả?"

Đinh Văn Huấn vội vàng tìm biên kịch tới, tạm thời sửa lại kịch bản thêm vào một nhân vật, cho hai tên lưu manh và một đại ca của công ty đòi nợ uy hiếp bắt Tiền Trình Cẩm trả tiền, còn bắt cậu mặc áo hai dây.

Làm xong những việc đó, Đinh Văn Huấn kéo biên kịch tới nói với Kim Thái Hanh: "Nào nào nào, cậu muốn bắt nạt người ta như thế nào thì cứ nói với biên kịch của tụi tớ, sẽ thỏa mãn cậu hết sức có thể."

Điền Chính Quốc bỗng nhiên hơi sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro