99

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đó sau khi kết thúc cảnh quay ở game center thời gian đã muộn lắm rồi, dựa theo kế hoạch ban đầu, Đinh Văn Huấn muốn quay tiếp cảnh Điền Chính Quốc mặc váy bị hai tên lưu manh ép buộc đi ra đường bị người ta vây xem, nhưng mấy cửa hàng xung quanh đã đóng cửa hết, trên đường cũng chẳng còn người đi đường nữa, nên việc quay phim được đẩy lùi lại một ngày.

Điền Chính Quốc thay quần áo chùi sạch son môi đi ra, Đinh Văn Huấn gọi cậu và Kim Thái Hanh cùng đi ăn.

Lần này chỉ có ba người bọn họ, Đinh Văn Huấn hiếm khi gặp được Kim Thái Hanh nên muốn nói chuyện với anh, chỉ gọi một mình Điền Chính Quốc, là vì biết cậu thân với Kim Thái Hanh.

Bọn họ tìm một nhà hàng đêm khuya vẫn còn kinh doanh ở gần đây, đặt một phòng riêng, ngồi xuống gọi mấy món ăn và uống bia.

《Sự Cố Mưu Sát》là bộ phim đầu tiên mà Đinh Văn Huấn tự làm đạo diễn, anh đặt tâm huyết vào đó rất nhiều, kỳ vọng cũng rất cao, khoảng thời gian này thật ra áp lực tâm lý cũng rất lớn, lần này gặp được người bạn lâu năm, không khỏi muốn uống thêm mấy ly tán gẫu thêm mấy câu.

Điền Chính Quốc lắng nghe anh lôi kéo Kim Thái Hanh nói chuyện, mình thì yên tĩnh ngồi ở bên cạnh, cầm đậu tương non luộc ở trên bàn lên bóc từng cái để ăn, cậu quay phim cả một ngày, rất mệt cũng rất đói.

Kim Thái Hanh là người biết lắng nghe, Điền Chính Quốc thỉnh thoảng sẽ lén lút nhìn mặt anh, anh lúc nào cũng lắng nghe rất chăm chú và có thể đưa ra câu trả lời thích hợp nhất, sẽ khiến người ta cảm thấy anh rất coi trong nội dung mà bạn nói với anh ấy.

Điền Chính Quốc ăn khoảng mười hạt đậu, rồi giơ tay đặt trên mặt bàn, nghiêng đầu tựa lên đó, vốn chỉ muốn nằm sấp nghỉ ngơi, nhưng một lát sau không nhịn được mà nhắm hai mắt lại.

Thật ra cậu không ngủ, đại não cậu vẫn còn hơi hưng phấn, sự hưng phấn này đang chống lại sự mệt mỏi trong cơ thể cậu, làm toàn thân cậu như bay lơ lửng trên mây.

Giọng Kim Thái Hanh rất trầm rất nặng, Điền Chính Quốc nhớ lại vẻ mặt anh lúc anh nắm mặt tô son môi cho mình, đó là Kim Thái Hanh mà cậu chưa từng thấy bao giờ, không giống Dư Hải Dương cũng chẳng giống Kim Thái Hanh, sự mới mẻ này làm Điền Chính Quốc lúc quay phim có cảm giác giằng xé trên tinh thần, một mặt cậu chìm đắm vào nhân vật mà cảm thấy nhục nhã, đồng thời cũng sản sinh ra một loại ảo giác hưng phấn vì đang cùng Kim Thái Hanh ve vãn, việc này làm thân thể cậu không nhịn được mà khẽ run lên, cậu thậm chí không biết mình có cố gắng kiềm chế sự run rẩy trước ống kính hay không.

Điền Chính Quốc suy nghĩ lung tung, rồi cậu nghe thấy trong phòng riêng, Kim Thái Hanh nói với Đinh Văn Huấn: "Chính Quốc ngủ rồi."

Đinh Văn Huấn nói: "Mệt quá đó, hay là để cậu ấy về nghỉ trước đi."

Điền Chính Quốc định ngẩng đầu lên nói cậu chưa ngủ, nhưng lại nghe thấy tiếng dịch ghế, giọng Kim Thái Hanh vang lên bên cạnh cậu: "Chính Quốc, có muốn về ngủ không?"

Cậu ngẩng đầu lên nhìn Kim Thái Hanh, nói: "Em không buồn ngủ, em chỉ muốn nằm vậy một lúc thôi."

Kim Thái Hanh mỉm cười với cậu: "Vậy nằm đi."

Điền Chính Quốc lại nằm xuống bàn, cậu không nhắm mắt lại, cậu nhìn thấy Kim Thái Hanh đứng dậy cởi áo khoác ra, đắp lên lưng cho mình, cậu cảm giác được Kim Thái Hanh sờ sờ tóc mình.

Khoảnh khắc được mùi hương vừa ấm áp vừa quen thuộc bao bọc lấy, Điền Chính Quốc lại cảm thấy buồn ngủ, cậu nhắm mắt lại, ý thức nhanh chóng mơ hồ rồi ngủ thiếp đi.

Cậu cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, có lẽ là không lâu lắm, Kim Thái Hanh đánh thức cậu, nói phải đi về rồi.

Điền Chính Quốc mơ mơ màng màng đứng dậy, cậu định trả áo khoác lại cho Kim Thái Hanh nhưng anh đè tay cậu nói: "Em khoác đi."

Bọn họ ngồi chung xe quay lại khách sạn, Đinh Văn Huấn đã sắp xếp người giúp Kim Thái Hanh đặt phòng, ở cùng tầng với Đinh Văn Huấn, nhưng lại khác tầng với Điền Chính Quốc.

Thang máy đến tầng trệt mà Điền Chính Quốc ở, cửa mở cậu bước ra ngoài, sau đó quay đầu lại mờ mịt nhìn Kim Thái Hanh, cậu không hiểu vì sao anh lại không ra cùng mình.

Kim Thái Hanh mỉm cười nói với cậu: "Về nghỉ ngơi sớm chút."

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, lúc này Điền Chính Quốc mới lấy lại tinh thần, cậu vừa đi về phòng vừa gửi wechat cho Kim Thái Hanh, hỏi anh lúc nào sẽ xuống.

Kim Thái Hanh không trả lời cậu ngay, Điền Chính Quốc quay về phòng cầm điện thoại nằm lỳ trên giường, không đợi Kim Thái Hanh trả lời wechat cậu đã ngủ quên mất, cho đến tận ngày hôm sau bị điện thoại đánh thức, Điền Chính Quốc nhìn điện thoại, mới phát hiện Kim Thái Hanh bảo cậu ngủ một giấc thật ngon, tối mai anh sẽ tới.

Điền Chính Quốc bắt đầu đi quay phim từ rất sớm, cậu không nỡ lòng đánh thức Kim Thái Hanh, mãi cho đến gần trưa mới trốn trong xe bảo mẫu gọi điện cho Kim Thái Hanh hỏi hôm nay anh có tới không.

"Lão Đinh nói hôm nay Viên Thiển ở đó, anh sẽ không tới đâu." Kim Thái Hanh nói.

Hôm nay cảnh quay bên ngoài được sắp xếp rất nhiều, lúc không có cảnh quay Điền Chính Quốc sẽ ngủ ở trong xe bảo mẫu, đợi người đến gọi mình.

Điền Chính Quốc hơi thất vọng, cậu nói: "Hôm nay em về chắc chắn đã muộn rồi."

Kim Thái Hanh nói với cậu: "Em mệt lắm rồi, phải ngủ cho ngon, mấy ngày nữa đóng máy anh sẽ dẫn em về nhà anh, được không?"

Điền Chính Quốc chỉ có thể nói: "Vâng ạ."

Lần này Kim Thái Hanh quang minh chính đại đến tham ban, có rất nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm anh, nếu như bị người khác phát hiện anh ra vào phòng của cậu thì không tốt lắm.

Cúp điện thoại, Điền Chính Quốc nằm trên xe ngủ tiếp.

Đến tối, Điền Chính Quốc lại thay váy và giày cao gót để quay phần sau.

Cậu bị hai tên lưu manh dẫn ra khỏi game center, bọn họ nhét băng rôn vào tay cậu, bảo cậu dọc theo con đường đi về phía trước.

Tiền Trình Cẩm sống đến hai mươi tuổi đầu đâu chịu nổi loại uất ức này, cậu cúi đầu khuất nhục giơ băng rôn lên.

Hai tên lưu manh ngồi trên xe điện chạy theo bên cạnh cậu, muốn cậu kéo băng rôn dài ra một chút, phải nhìn thấy tên ở trên đó mới được.

Tiền Trình Cẩm dáng vẻ tàn tạ cứ như vậy bước đi ở trên đường, giày cao gót thỉnh thoảng lại bị trẹo một cái, người qua đường xung quanh đều dừng lại hóng hớt bọn họ.

Cậu càng đi càng thấy đau lòng, gần như là bật khóc.

Hai tên lưu manh còn giục cậu: "Chạy đi chạy đi!"

Lúc sau nhìn thấy một chiếc xe tuần tra ở ven đường, hai tên lưu manh mới quay đầu xe chạy mất.

Cảnh này Điền Chính Quốc quay rất vất vả, chân của cậu mỗi lần bị trẹo đều là bị trẹo thật, chứ không phải diễn, sau khi quay xong, mắt cá chân của cậu hơi sưng lên. Staff muốn xịt một chút thuốc lên mắt cá chân của cậu, kết quả trên chân cậu vẫn còn mặc một lớp quần tất, Điền Chính Quốc không dám cởi tất ở ven đường, nên hỏi xin bình xịt ở chỗ staff, cậu định lúc lên xe thay quần áo sẽ tự xịt.

Xe bảo mẫu của cậu đậu ở ven đường, tài xế và Hoa Hoa không có trong đó. Trong xe tối om om, đứng bên ngoài cửa kính sẽ hoàn toàn không nhìn thấy bên trong, dựa vào ánh đèn đường chỉ có thể nhìn thấy hình phản chiếu của mình ở trên cửa sổ thủy tinh, mà giữa chỗ ngồi phía trước và phía sau có một tấm che, lúc bình thường đều đóng lại, từ trước cửa sổ xe chỉ nhìn thấy chỗ ngồi phía trước mà thôi.

Điền Chính Quốc kéo cửa xe ra, lúc nhấc chân bước lên không cẩn thận giẫm phải góc váy, cơ thể lắc lư một tý mới đứng vững, cậu thở phào một hơi bước vào khoang xe, rồi trở tay kéo cửa xe lại.

Lúc này, trong khoang xe có người bỗng nhiên giơ tay ra nắm lấy cổ tay cậu, rồi kéo cậu ngồi xuống chân mình.

Điền Chính Quốc hoảng sợ suýt chút nữa kêu lên, sau đó bị che môi lại, hơi thở quen thuộc ghé vào tai cậu nói: "Anh đây, đừng kêu."

Cậu thở phào nhẹ nhõm, ở trong bóng tối giơ tay lên sờ mặt Kim Thái Hanh, cậu nhẹ giọng nói: "Anh Hanh? Anh tới lúc nào thế?"

Kim Thái Hanh nói: "Anh đến được một lúc rồi, ở trên xe xem em quay phim."

Điền Chính Quốc từ từ quen thuộc với bóng tối trong khoang xe, có thể dựa vào ánh đèn xuyên thấu vào cửa kính thấy rõ mặt Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh cũng nhìn thấy bình xịt trong tay cậu, anh hỏi: "Chân bị thương à?"

"Chỉ hơi bị sái chân thôi," Điền Chính Quốc giơ chân lên cho anh xem, mới nhận ra mình vẫn đang mặc quần tất và giày cao gót, nên nhất thời xấu hổ thả chân xuống.

Nhưng Kim Thái Hanh lại phủ tay lên đầu gối cậu, sau đó dọc theo chân cậu chậm rãi lướt xuống, xúc cảm cách quần tất làm hai người đều cảm thấy rất mới mẻ, cuối cùng Kim Thái Hanh nâng mắt cá chân cậu lên đặt ở trên ghế, nói: "Anh giúp em xịt thuốc."

Điền Chính Quốc ghé sát miệng tới bên tai anh thấp giọng nói gì đó.

Giọng cậu hơi mơ hồ, Kim Thái Hanh không nghe thấy, nên hỏi cậu: "Em nói gì thế?"

Điền Chính Quốc cảm thấy rất xấu hổ, nhưng cũng hơi phấn khích, cậu lặp lại lần nữa với anh: "Vậy thì phải cởi tất ra trước đã." Nói xong, cậu lại háo hức nói tiếp: "Hay là xé ra nhỉ?"

Kim Thái Hanh nghe vậy cười nhẹ một tiếng, tiếp đó cố ý trầm giọng nói: "Tất anh tặng em, nói xé là xé à."

Điền Chính Quốc ôm lấy cổ anh, nói: "Anh Hanh ngay cả chữ mà cũng nói sai, xem ra cũng chẳng giống người có văn hóa ha."

Kim Thái Hanh nắm cằm cậu lắc qua lắc lại: "Anh Hanh ít học, không có nghĩa anh Hanh là một kẻ quê mùa." Nói xong, tay anh luồn vào dưới làn váy của Điền Chính Quốc, anh dùng một tay đánh lên mông cậu, hung dữ nói: "Nâng mông lên."

Điền Chính Quốc ngoan ngoãn nâng mông lên một chút, Kim Thái Hanh từ trong váy cậu nắm lấy lưng quần tất kéo xuống, kéo thẳng xuống dưới mông, treo ở trên đùi, rồi cởi tất trên cái chân đang bị thương của cậu ra.

Trong cả quá trình này, Điền Chính Quốc rất phối hợp với anh, cậu có loại cảm giác đảo ngược giới tính rất kỳ diệu, cậu ôm Kim Thái Hanh nói: "Anh Hanh, anh cởi quần tất thuần thục quá ha."

Kim Thái Hanh dựa vào ánh sáng yếu ớt để kiểm tra vết sưng đỏ trên mắt cá chân cậu, nghe thấy thế bèn ngẩng lên nhìn cậu, nói: "Sợ là không thuần thục bằng em."

Điền Chính Quốc nhất thời đỏ hết cả mặt, cậu chôn mặt trên bả vai anh, nhỏ giọng oán giận: "Em không biết anh đang nói gì."

Kim Thái Hanh cầm bình xịt trong tay lắc qua lắc lại, rồi xịt mấy lần lên mắt cá chân của Điền Chính Quốc, cảm giác mát lạnh dường như lập tức hơi làm dịu cảm giác đau rát.

Điền Chính Quốc thay đổi tư thế, mặt đối mặt dạng chân ngồi trên đùi Kim Thái Hanh, hai chân cong lên trên ghế ngồi kẹp chặt eo Kim Thái Hanh, cậu ôm cổ Kim Thái Hanh nói: "Anh Hanh, em đẹp không?"

Kim Thái Hanh mỉm cười nói: "Em có muốn soi gương nhìn thử xem giờ mình có đẹp hay không không?"

Điền Chính Quốc biết miệng cậu bây giờ vẫn còn son bị lem ra ngoài, váy hai dây phối với tóc ngắn cũng nhìn rất dị, nhưng cậu vẫn nói: "Son môi không phải anh vẽ cho em ư?"

Thân thể Kim Thái Hanh hơi ngửa ra sau, anh nhìn cậu, nói: "Phải, đây là lần đầu tiên anh tô son cho người khác đó, thích không?"

Điền Chính Quốc nói: "Thích, em chia cho anh một chút được không?" Nói xong, cậu dán lên môi Kim Thái Hanh, nụ hôn của cậu là gặm cắn không có trình tự, mục đích chính là muốn quẹt son môi lên miệng Kim Thái Hanh.

Tay Kim Thái Hanh vốn đang đặt trên chân Điền Chính Quốc, được Điền Chính Quốc nắm lấy nhét vào trong váy, nhưng làn váy bị cậu ngồi đè xuống dưới chân, Điền Chính Quốc sốt ruột lôi kéo, cậu vén hết váy lên, môi rời khỏi môi Kim Thái Hanh cắn lên váy của mình.

Cơ thể cậu hoàn toàn lộ ra.

Kim Thái Hanh dùng tay ép mông cậu dán sát vào người mình, hô hấp nặng nề hôn lên tai cậu, nhưng vẫn nói: "Ở đây không được đâu, Chính Quốc ."

Xe đậu ở ven đường, nếu rung lắc thì quá dễ thấy.

Điền Chính Quốc cũng biết không được, cậu cắn váy, thở hổn hển mập mờ nói với Kim Thái Hanh: "Chỉ sờ thôi cũng được." Lúc Kim Thái Hanh phủ tay lên, cậu không nhịn được mà khẽ kêu một tiếng, váy tuột ra khỏi miệng cậu, cậu dán sát mặt Kim Thái Hanh nói: "Đợi em cầm cái váy này về..."

Kim Thái Hanh mang theo ý cười trả lời cậu: "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro