Chương 30: Chính Quốc, tôi ở đây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn diễn áp chót của Điền Chính Quốc cuối cùng là vào buổi chiều ngày hôm sau mới quay.

Phương Trọng Hi sắc mặt tuy rằng vẫn không tốt nhưng vẫn cắn răng cố chịu đựng. Lưu Gia An xem lại hình ảnh trong camera một lần, thấy không có tỳ vết gì, liền ra hiệu cảnh này không cần quay lại nữa.

Đến đây, Điền Chính Quốc chỉ còn một cảnh cuối cùng trong "Một đường sinh tử".

"Chính Quốc, đừng đi vội." Lưu Gia An dời tầm mắt từ màn hình lên người Điền Chính Quốc, cười nói: "Tranh thủ thời cơ, lát nữa quay cảnh cuối cùng của cháu, thấy thế nào?"

"Không thành vấn đề." Điền Chính Quốc gật đầu: "Cháu đã sớm chuẩn bị xong."

Lưu Gia An nghe vậy vui vẻ: "Được, vậy cháu nhanh đi thay quần áo đi." Nói xong, hướng về phía tổ đạo cụ,: "Máu giả với dụng cụ chuẩn bị xong chưa? Kiểm tra lại một lần cuối cùng."

Lưu Gia An làm phim, từ trước đến giờ luôn là đã tốt còn muốn tốt hơn.

Không có kịch bản thích hợp? Không quay!

Diễn viên nòng cốt không thích hợp? Không quay!

Trang phục chế tác không hợp ý của ông? Cũng không quay!

Thậm chí đạo cụ trong đoàn phim cũng cố gắng làm gần như thật, lát nữa quay cảnh có dùng súng lục, chính là do ông mô phỏng từ hàng thật, chỉ là bên trong không có thả đạn.

"Chính Quốc, nào " nhìn Lưu Gia An không chú ý, Vu Hâm lén chạy đến trường quay, túm Điền Chính Quốc qua một bên, từ phía sau lấy ra hai miếng giữ nhiệt đưa cho hắn: "Đợi lát nữa cậu sẽ phải nằm trên đất lạnh thời gian dài, dán cái này trên eo, không thì sẽ bị cảm lạnh."

"Không sao đâu ạ " Điền Chính Quốc lắc đầu một cái, không đưa tay đón:  "Ngày hôm nay không lạnh lắm, em như này là được rồi."

Ống kính là kính chiếu yêu rõ ràng nhất trên thế giới, trên màn ảnh lớn, trên người thoáng có một chỗ không phù hợp sẽ bị phóng to lên rất nhiều. Tuy là miếng dán vừa ấm lại mỏng nhưng diễn phục của Điền Chính Quốc chỉ là áo sơ mi mỏng và áo blouse, nhỡ đâu lộ ra miếng dán hoặc nhìn ra eo thân mập mạp, nhất định không được.

"Cậu thật sự là cứng đầu." Vu Hâm không nói được hắn, đành phải thu lại miếng dán, thở dài mắng hắn một câu.

Nghệ nhân này của hắn, tính cách nhìn như hào hiệp, trên thực tế lại cực kì cứng đầu. Nếu là chuyện giao cho hắn làm, không quản to nhỏ đều sẽ cố hết sức hoàn thành, tuyệt đối không cắt xén hay đi đường tắt.

Không nói những thứ khác, chỉ cần nói đến miếng dán giữ nhiệt này. Trong khi hắn nói không sao, ngay cả Triệu Khanh Uyên cũng dán vài cái trên người, Lưu Gia An đối với chuyện này vốn là mở một mắt nhắm một mắt. Còn Điền Chính Quốc lại cứng đầu, nói sao cũng không chịu dùng.

Theo lý thuyết, minh tinh như vậy sẽ khiến quản lí vô cùng yêu thích, mà Vu Hâm và Điền Chính Quốc lại không chỉ có quan hệ công việc. Đặt chuyện quản lí và nghệ sĩ qua một bên, hai người bọn họ cũng rất thân thiết.

Mùa đông lạnh như vậy, Điền Chính Quốc mặc áo sơ mi mỏng tang ở trong gió rét đóng phim, Vu Hâm làm sao có thể nhẫn tâm nhìn. Nếu có thể, quả thực là hận không thể tự mình đi lên diễn thay hắn, mình còn có một thân mỡ, còn có thể chống lạnh.

Vu Hâm lần thứ hai thở dài một hơi, nhìn xem kịch bản của Điền Chính Quốc, tâm lý đau lòng không thôi.

Nào có ai mới hai mươi tuổi không thích cười đùa, thế mà cái người này nhà hắn, tự hạn chế đến mức không có một tia xúc động. Lúc rảnh rỗi, không đọc sách thì lại đứng trước camera tôi luyện kĩ năng diễn xuất, ngay cả weibo cũng không lướt.

Bộ dạng hoạt bát nhất mà hắn có được, vẫn là khi Triệu Khanh Uyên có mặt.

Cho nên dù Điền Chính Quốc cùng với Triệu Khanh Uyên có scandal, Vu Hâm cũng không ngăn cản hai người bọn họ qua lại. Còn mong khi hắn ở cùng với Triệu Khanh Uyên, có thể có thêm chút sinh khí.

Khi Vu Hâm còn đang nghĩ ngợi, bên trong trường quay đã chuẩn bị sẵn sàng. Điền Chính Quốc thấy thế, cởi áo lông trên người đưa cho hắn, sửa lại một chút diễn phục, liền đi tới.

"Chính Quốc " Lưu Gia An đi tới nói với hắn, "Trận này chỗ mấu chốt là ở ánh mắt của cháu, lúc đó bác sẽ cho cháu một pha quay đặc tả, cháu nhất định phải biểu hiện ra tâm lí sợ hãi và tuyệt vọng của người sắp chết."

Ngừng một chút, thấy Điền Chính Quốc gật đầu, lại nói tiếp: "Mà từng đó còn chưa đủ, Diệp Thịnh là vì cứu một cô bé mà chết, cháu còn cần thể hiện ra tâm trạng vui mừng khi phát hiện ra mình cứu người thành công, ngay cả cái chết cũng không thể xóa đi niềm vui đó."

"Cháu biết rồi." Điền Chính Quốc suy tư gật gật đầu, không lập tức để Lưu Gia An bắt đầu, mà chỉ nói: "Cháu cần suy nghĩ một chút."

"Được."

Đối với cái chết, e rằng bất cứ người nào cũng sẽ không hiểu rõ bằng Điền Chính Quốc, mà tâm trạng tuyệt vọng, hắn thật sự không có.

Điền Chính Quốc vẫn cảm thấy đời trước của mình chết vô cùng buồn cười, khi đó, hắn tới Tử Sơn biệt thự xem nhà, muốn mua một căn biệt thự dưỡng lão ở đó. Tuy hắn đã ngụy trang nhưng vẫn bị nhân viên tư vấn nhận ra, mãi đến tận lúc chạng vạng mới rời đi được.

Có lẽ không gặp may, đụng phải trời mưa lớn.

Khoảng cách từ văn phòng môi giới đến bãi đỗ xe, mặc dù hắn mang ô cũng vẫn bị hắt ướt hết. Điền Chính Quốc đang muốn buông ô, trực tiếp chạy đến bãi đỗ xe, bỗng nhiên thấy phía trước có một người, thế mà lại đi thẳng hướng về phía cống thoát nước đã mất nắp.

Trời mưa nặng hạt, ống cống thoát nước là chỗ nguy hiểm nhất, không cẩn thận sẽ mất mạng.

Điền Chính Quốc cả kinh, hô một tiếng: "Cẩn thận." Không chút suy nghĩ liền xông tới kéo hắn.

Không nghĩ tới người kia cảm nhận được ngoại lực phía sau kéo tới, theo phản xạ trốn sang một bên. Điền Chính Quốc chạy quá nhanh, trời mưa đường trơn, hắn không ngưng lại được, trực tiếp rơi vào cống ngầm, lúc tỉnh lại, nhân sinh cũng đã tới một lần nữa.

Cái chết của hắn, là trong lúc hắn không có ý thức phát sinh, giống như là uống nước, đi ngủ, dễ dàng liền trôi qua.

Nhưng cái chết của Diệp Thịnh không giống vậy, đó là một cảnh tương đối quan trọng trong "Một đường sinh tử", Lưu Gia An yêu cầu tuyệt đối sẽ nghiêm càng thêm nghiêm. Nếu như diễn không ra hiệu quả ông muốn, Lưu Gia An tuyệt đối sẽ không thông qua.

Loại cực hạn tuyệt vọng kia, chỉ đơn thuần dựa vào kỹ năng diễn xuất làm sao cũng diễn dịch không ra.

Như vậy... Chỉ có một chuyện.

Cuộc đời hắn tối tăm nhất, tuyệt vọng nhất, dù cho qua mấy chục năm, trải qua hai đời, cũng không muốn nhớ lại chuyện kia...

"Chính Quốc, chuẩn bị xong chưa?" Lưu Gia An ở trong gió rét chà xát tay, hướng bên này hỏi.

"Được rồi ạ." Điền Chính Quốc gật gật đầu, hít sâu một hơi, đi tới dưới ánh đèn.

Các diễn viên khác đã sớm vào chỗ, Điền Chính Quốc vừa mới tìm được vị trí của chính mình, Lưu Gia An liền không thể chờ đợi được nữa hô một tiếng: "Bắt đầu!"

Một hồi chiến đấu tràn ngập khói thuốc súng, Diệp Thịnh đứng ở trong khu an toàn, đầy mắt lo lắng nhìn bên ngoài, giữa mưa đạn qua lại, một bé gái mặt đầy nước mắt, dường như đã bị đạn súng dọa đến sợ choáng váng, ngay cả động đậy một chút cũng không dám.

"Trở về! Mau trở lại!" Diệp Thịnh nắm chặt nắm đấm, dùng tiếng địa phương gọi bé gái.

Đáng tiếc tiếng đạn bên ngoài quá lớn, mặc dù hắn cố sức hét lên, cũng không gọi được bé gái.

Làm sao bây giờ? Nên làm gì?

Diệp Thịnh gấp đến muốn điên, hắn là một bác sĩ, hắn không thể trơ mắt nhìn một sinh mệnh biến mất trước mắt hắn, huống hồ đó chỉ một bé gái mới năm, sáu tuổi. Nhưng mà súng đạn không có mắt, làm sao ra đi cứu người, nhỡ đâu bị bắn trúng, tính mạng của mình phải làm sao bây giờ?

Cứu hay không cứu? Diệp Thịnh trong lòng đang kịch liệt đấu tranh.

Mãi đến tận khi một tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền vào lỗ tai, Diệp Thịnh rốt cục không nhịn được, dứt miếng Ngọc Quan Âm trên cổ xuống nắm trong lòng bàn tay, cắn răng xông ra ngoài, dùng tốc độ nhanh nhất của mình ôm lấy bé gái kia, xoay người chạy.

Phía sau lửa đạn vẫn cứ ầm ầm vang vọng, chấn đến mức màng tai Diệp Thịnh gần như muốn vỡ nát nhưng trong lòng hắn lại tràn đầy vui sướng.

Sự lựa chọn của hắn là chính xác, hắn không chỉ thành công cứu cô bé này, còn trốn thoát.

Thật tốt, thật tốt quá.

Đợi đến khi trở về, nhất định phải nói chuyện với cha mẹ một chút, hắn từ lâu đã không còn là người ấu trĩ hồ đồ như trước kia, hắn cũng có thể trở thành sự kiêu ngạo của bọn họ.

Diệp Thịnh nhếch khóe môi, một chân mới vừa bước vào khu an toàn, một viên đạn liền gào thét mà đến, từ phía sau lưng hắn xuyên qua, trúng ngay ngực.

Vào lúc này, ống kính trong nháy mắt rút ngắn, Lưu Gia An gắt gao nhìn chằm chằm máy camera theo dõi, ngưng trên mặt Điền Chính Quốc, mắt cũng không chớp một cái.

Khoảng khắc túi máu trước ngực nổ tung, Điền Chính Quốc trong đáy mắt liền xuất hiện tuyệt vọng cùng thống khổ.

Cái hồi ức hắn không dám đụng chạm vào kia, mượn cơ hội này trải rộng ra trong đầu hắn.

Ba mẹ của hắn vì đi mua bàn học cho hắn, trên đường lên thị trấn xảy ra tai nạn xe cộ mà chết, tử vong tại chỗ, ngay cả cơ hội cấp cứu cũng không có.

Người quen trong thôn đều nói, đây là ba mẹ đau lòng hắn, trước khi đi vì hắn làm một chuyện cuối cùng.

Trong nhà vốn đã nghèo, nếu hai người cùng vào viện, tiền thuốc thang lấy ở đâu ra đây? Thằng bé phải làm sao bây giờ? So với để con trai tuyệt vọng khổ sở, còn không bằng lập tức chết đi, xong hết mọi chuyện, không cho để lại cho đứa nhỏ một chút liên lụy nào.

Điền Chính Quốc mãi mãi cũng sẽ không quên, trước khi ba mẹ hắn qua đời một ngày, mẹ hắn đầy mặt là ý cười nhìn hắn nói: "Chính Quốc nhà chúng ta là đứa trẻ thông minh nhất ở đây, tương lai nhất định có thể đậu vào trường đại học tốt, có thể cho ba mẹ cùng hưởng phúc, sinh viên làm sao có thể đến cái bàn học cũng không có chứ."

Ngày ấy, hắn hưng phấn suốt cả đêm. Hôm sau khi ba mẹ đi rồi, liền xách băng ghế nhỏ, thật vui vẻ ngồi ở cửa lớn chờ, trong đầu ảo tưởng vô số cảnh tượng sau khi có bàn học, thậm chí ngay cả để thứ gì trên đó cũng đã nghĩ xong.

Nhưng mà, hắn mãi mãi cũng không chờ được bàn học của mình.

Hai người yêu thương hắn nhất trên thế giới này, đồng loạt cáo biệt không nói với hắn một tiếng, dùng phương thức khốc liệt nhất, kiên quyết rời hắn mà đi, chỉ để lại một mình hắn trên cõi đời này, cô đơn và tuyệt vọng.

Một khắc ôm lấy bé gái kia, Điền Chính Quốc biết rõ là đang diễn, mà vẫn không nhịn được không ngừng nghĩ, nếu như chuyện năm đó cũng giống như cảnh diễn này thì tốt. Một khắc trước khi gặp chuyện kia, hắn nhất định sẽ giống như Diệp Thịnh, lao ra cứu được cha mẹ, dù cho phải đánh đổi tính mạng của chính mình.

Hết thảy tâm tư ở trong đầu chợt lóe lên, hiệu quả biểu hiện ở trên màn hình lại tốt vô cùng.

Lưu Gia An gần như cũng bị tuyệt vọng cùng thống khổ trong mắt hắn làm kinh sợ, mãi đến tận khi Điền Chính Quốc chuyển đổi tâm tình, ông cũng chưa phục hồi tinh thần lại, vẫn là Khương Kỳ chọc chọc ông, lúc này mới phản ứng được, hô một tiếng: "cut!"

Đôi mắt vẫn cứ không nỡ rời khỏi camera, đem cảnh Điền Chính Quốc mới diễn chiếu lại một lần lại một lần, kích động lẩm bẩm: "Quá tuyệt vời! Thực sự là quá tuyệt vời! Chính là như vậy! Đây chính là hiệu quả tôi muốn!"

Màn diễn này vốn dĩ quay sớm, thật ra là ông muốn để Điền Chính Quốc thử một lần, tìm cảm giác, không nghĩ tới Điền Chính Quốc lại cho ông một niềm vui bất ngờ.

"Chính Quốc ——" Ông gọi Điền Chính Quốc một tiếng, muốn gọi hắn lại đây khen ngợi một cái hắn, không nghĩ tới ngẩng đầu lên hướng về phía trường quay, nhất thời sửng sốt.

Cảnh diễn đã qua, diễn viên quần chúng đã lục tục rời sân, bộ phận đạo cụ thậm chí đã bắt đầu thu thập đạo cụ, mà Điền Chính Quốc lại nhấc lên cánh tay che trên mắt, không nhúc nhích ngửa mặt nằm ở nơi đó.

Lưu Gia An cảm thấy có chút không đúng, vừa định qua xem một chút, Vu Hâm đã đi trước một bước chạy tới: " Chính Quốc, cậu choáng váng sao? Còn không mau dậy! Trời rất lạnh mà còn nằm trên đất, có muốn bị cảm không?"

Điền Chính Quốc không nhúc nhích, vẫn duy trì động tác vừa rồi.

"Chính Quốc?" Vu Hâm lấy tay đẩy một cái hắn, vừa muốn nói gì, một âm thanh ngột ngạt nghẹn ngào chợt truyền vào lỗ tai, hắn cả kinh: "Cậu khóc sao?"

"Em không sao." Điền Chính Quốc âm thanh rầu rĩ, mang theo giọng mũi, nghe như đang cực lực áp chế cái gì: "Chỉ là nhập diễn hơi sâu."

Vu Hâm nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng đá hắn một cái: "Làm tôi sợ muốn chết, còn tưởng rằng cậu bị làm sao. Nhanh đứng lên nào!"

"Anh, anh đừng đụng đến em." Nước mắt của Điền Chính Quốc thấm ướt vải áo nơi cánh tay, gió thổi qua, vừa lạnh vừa buốt: "Để em như này nghỉ một lúc."

Vu Hâm bất đắc dĩ, chỉ có thể đem áo lông đắp lên người hắn, ngồi ở một bên chờ.

Đợi đến khi Điền Chính Quốc bình thường trở lại, đã là nửa tiếng sau.

Mấy người quen biết trong đoàn phim tới chúc mừng, cũng không nhịn được trêu chọc vài câu.

"Tiểu Quốc thực sự là nhập diễn quá sâu, cảnh cuối rồi còn khóc nữa."

"Aizzz, Chính Quốc như này cũng không tốt, nhập diễn quá sâu rất có thể sẽ ảnh hưởng đến trạng thái tâm lý, sau này trở về phải thả lỏng nhiều chút."

"Chính Quốc sao lại mất mặt như thế. A ha ha ha ha, còn khóc nha."

.........................................

Điền Chính Quốc gật gật đầu, cười tiếp nhận lời trêu chọc của bọn họ. Ngoại trừ đôi mắt vẫn hơi sưng, không nhìn ra chỗ nào không đúng.

Bởi vì hôm sau Lưu Gia An muốn làm tiệc hơ khô thẻ tre cho hắn, Điền Chính Quốc diễn xong chưa vội về nhà, vẫn ở trong khách sạn của đoàn phim.

Không biết có phải vì một trận phát tiết cảm xúc hay không, hắn cảm thấy toàn thân đều không có khí lực, đầu đau như muốn nứt ra, về phòng liền vội vã tắm rửa sạch sẽ, lên giường ngủ.

Vu Hâm tới chuẩn bị cùng hắn bàn bạc công việc tiếp theo một chút, gọi hắn vài tiếng, hắn đều không đáp lại, lúc này mới phát hiện tình huống có chút không đúng. Đưa tay sờ trán của hắn, nóng bỏng.

Cũng không biết hắn sốt bao lâu, cả người đều nóng bừng, gọi sao cũng không tỉnh lại. Làm Vu Hâm sợ không đợi được, nhanh chóng đi tìm Triệu Khanh Uyên, cùng hắn đưa Điền Chính Quốc đến bệnh viện.

Điền Chính Quốc tuy rằng mơ mơ màng màng nhưng vẫn biết mình bị bệnh. Khi ở trên xe, miễn cưỡng mở mắt ra nói xin lỗi với Vu Hâm: "Anh, đã làm phiền rồi."

Lúc này vẫn còn không quên lễ phép cơ bản. Vu Hâm đau lòng không thôi, tức giận nói một câu: "Cậu ngậm miệng nghỉ ngơi cho tốt đi."

Đoàn phim đóng ở nơi quá hẻo lánh, lúc đến được bệnh viện, Điền Chính Quốc đã sốt đến mê man, y tá châm kim truyền dịch cho hắn cũng không có phản ứng.

"Aizzz " Vu Hâm thở dài, vừa định cùng Triệu Khanh Uyên nói gì, điện thoại của Điền Chính Quốc liền vang lên, vừa nhìn, thấy là Kim Thái Hanh, cũng không dám từ chối không tiếp, chỉ có thể nhấn nút nhận cuộc gọi, đem tình huống của Điền Chính Quốc nói với hắn.

Không nghĩ tới, Kim Thái Hanh nghe nói Điền Chính Quốc bị bệnh, ngay lập tức muốn đến.

Vu Hâm biết tình huống của hắn, nhất thời bó tay, nhưng khi Kim Thái Hanh ép hỏi, cũng không dám không nói số phòng bệnh. Chỉ có thể sau khi cúp điện thoại, liền gọi cho Kim Thạc Trân nói qua tình huống.

Khi Kim Thạc Trân đưa Kim Thái Hanh đến bệnh viện, Triệu Khanh Uyên vừa trở về, mà Vu Hâm thì lại đi ra ngoài lấy nước nóng.

Kim Thái Hanh đẩy cửa ra, liền thấy trong phòng bệnh trống không, chỉ có Điền Chính Quốc nằm trên giường bệnh, lộ ra một khuôn mặt nóng bừng và băng keo quấn trên tay phải, thoạt nhìn vừa cô đơn vừa đáng thương.

Tim Kim Thái Hanh bỗng nhiên giống như bị kim đâm, đau dữ dội. Hắn nhẹ nhàng đi tới, ở giường đầu ngồi xuống, ánh mắt rơi trên mặt Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc tính cách lạnh nhạt, lúc sinh bệnh cũng rất yên tĩnh, bé ngoan nằm ở nơi đó, giống như một chú mèo hoang tội nghiệp.

"Chính Quốc " Kim Thái Hanh đỏ mắt đến gần, vừa muốn nói gì, bỗng nhiên, Điền Chính Quốc vốn đang nhắm chặt hai mắt nhỏ giọng kêu một tiếng: "Mẹ."

Một khắc kia, một trận bi thương bỗng nhiên từ đáy lòng trào ra, dời núi lấp biển đem Kim Thái Hanh nhấn chìm ở trong đó.

Hơn hai mươi năm trong cuộc đời hắn, chưa từng thử đi tìm hiểu tâm tình của người khác. Vào giờ phút này, Kim Thái Hanh lại hận không thể tiến vào trong đầu Điền Chính Quốc, xem hắn đến cùng đang suy nghĩ gì mà lại thống khổ cùng bất lực như vậy.

Hắn phải bảo vệ Chính Quốc, muốn hắn mãi mãi vui vẻ, không bao giờ giống như hiện tại khiến cho người đau lòng.

Một ý nghĩ trong phút chốc dâng lên, nấn ná ở trong đầu không dời đi được. Kim Thái Hanh bỗng nhiên ý thức được, hóa ra Chính Quốc cũng sẽ mềm yếu, cũng sẽ cần mình giúp đỡ.

Mà chính mình, nhất định phải trở nên mạnh mẽ, nhất định phải bảo vệ tốt hắn!

"Chính Quốc " Kim Thái Hanh cố nén nước mắt, cúi người, cẩn thận từng li từng tí một tránh né cánh tay đang truyền nước của Điền Chính Quốc, cách chăn ôm lấy hắn, nhẹ nhàng đem mặt của mình kề sát lên gò má nóng bừng của Điền Chính Quốc, từng chữ từng câu, nghiêm túc nói: "Đừng khổ sở, Chính Quốc, tôi ở đây, tôi ở chỗ này đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro