Chương 37: Nghe nói ôm một cái sẽ không lạnh nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Là... là lần trước thôi." Lỗ tai Kim Thái Hanh đỏ chót, cúi đầu không dám nhìn Điền Chính Quốc, âm thanh nho nhỏ, mơ hồ giải thích một câu.

"Lần trước nào? Sao tôi lại không biết?" Điền Chính Quốc trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác quái dị, thậm chí quên mất là mình còn đang ở trong lồng ngực của Kim Thái Hanh, híp mắt ép hỏi: "Anh nói rõ cho tôi."

Kim Thái Hanh sợ hắn tức giận, cũng không dám nói dối, đàng hoàng trả lời: "Lúc cậu sinh bệnh ..."

Ngày ấy, Chính Quốc nhìn rất thương tâm, cho dù đang ngủ cũng gặp ác mộng liên tục, thậm chí còn nói mơ.

Nhìn thấy Điền Chính Quốc như vậy, Kim Thái Hanh cũng khó chịu thay.

Hắn không biết phải làm sao, dưới tình thế cấp bách theo bản năng nhảy lên giường, ôm Điền Chính Quốc vào trong lòng, hy vọng có thể nhờ vào đó an ủi hắn.

Nhắc tới cũng kỳ lạ, Điền Chính Quốc vốn đang vô cùng khó chịu, được hắn ôm một lát sau, vậy mà thật sự bình tĩnh lại, nặng nề ngủ thiếp đi.

Chuyện này đối với với Kim Thái Hanh mà nói, giống như là một khối đường vô cùng ngọt ngào, hắn chiếm được một bảo bối như vậy, cẩn thận từng li từng tí một giấu kín, thỉnh thoảng lấy ra nhớ lại, nghe một chút, ngửi một chút, không nỡ để cho người khác nhìn thấy.

Đương nhiên, Điền Chính Quốc không phải là người khác. Nhưng... Kim Thái Hanh theo bản năng cảm thấy chuyện này không nói với hắn vẫn tốt hơn.

Biết rõ ngọn nguồn sự tình, cảm giác quái dị trong lòng tản đi không ít, Điền Chính Quốc đẩy lồng ngực Kim Thái Hanh một cái, ra hiệu cho hắn buông ra, dở khóc dở cười nói: "Được, tôi không sinh bệnh, chỉ là do đóng phim yêu cầu, anh đừng lo lắng, quay xong sẽ mập lại."

Giống như Điền Chính Quốc nghĩ, Kim Thái Hanh thật sự không hiểu ý của hắn lắm.

Nhưng khi nhìn bộ dạng thoải mái của Điền Chính Quốc , Kim Thái Hanh chỉ có thể kéo chéo áo của hắn, khẩn thiết nói: "Chính Quốc, cậu không thể bệnh trở lại, cậu phải tự chăm sóc bản thân cho tốt."

Điền Chính Quốc cười: "Biết rồi, sao lại dông dài như vậy!"

Kim Thái Hanh vẻ mặt thành thật: "Vì tôi lo lắng cho cậu."

Bị bỏ mặc ở bên cạnh, Triệu Khanh Uyên: "..."

Chờ chút! Sao hắn lại cảm thấy có chỗ không đúng nhỉ? Cảm giác tự nhiên bị ép xem một màn tú ân ái là sao? Có phải là đóng phim đến hỏng đầu rồi không? !

"Chính Quốc à!" Vì thể hiện cảm giác tồn tại của mình, tiện thể cắt đứt bầu không khí kì quái trong phòng, Triệu Khanh Uyên vội chạy tới, chen vào giữa hai người, kéo Điền Chính Quốc ra bên ngoài: "Nào nào nào, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Điền Chính Quốc không rõ: "Chuyện gì không thể trực tiếp nói ở đây?"

Triệu Khanh Uyên chỉ tiếc mài sắt không nên kim nhìn hắn: "Còn không phải là vì việc của cậu sao!"

Điền Chính Quốc bị hắn nói tới lơ ngơ, ngơ ngác theo hắn ra ngoài, mãi đến tận khi đi tới một góc vắng vẻ, lúc này mới hỏi: "Đến cùng là chuyện gì?"

"Đây." Triệu Khanh Uyên giống như ăn trộm, lấy từ trong túi áo khoác ra mấy cái dây buộc tóc, thần bí nhét vào tay Điền Chính Quốc: "Tôi đặc biệt chọn cho cậu, thấy thế nào?"

Điền Chính Quốc cảm thấy đồ dùng của mấy bé gái đều không khác mấy, liền ồ một tiếng, nói: "Rất đẹp."

"Vậy được, " Triệu Khanh Uyên hề hề nở nụ cười, dùng vai huých Điền Chính Quốc: "Cậu thích là tốt rồi."

Điền Chính Quốc cảm thấy hôm nay Triệu Khanh Uyên có chút kỳ quái, nhưng hắn thường ngày cũng là bộ dạng đấy, nên Điền Chính Quốc trong khoảng thời gian ngắn cũng không nói ra được là lạ ở chỗ nào, mãi đến tận khi —

"Chính Quốc à~" Triệu Khanh Uyên nháy mắt với hắn, nhỏ giọng nói: "Tôi nói cậu biết, chị gái tôi là nhà thiết kế."

Điền Chính Quốc: "? ? ?"

Hắn muốn nói cái gì? Tại sao bỗng nhiên nói chuyện của chị hắn với mình?

Triệu Khanh Uyên: "Chị ấy thiết kế quần áo rất được con gái hoan nghênh, trong giới rất có tiếng tăm! Chờ lần này trở lại, tôi lén nhờ chị ấy thiết kế một cái váy cho cậu."

Nói xong, dùng khuôn mặt viết bốn chữ "Anh em tốt chưa", nhìn Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc: "........."

Trầm mặc hồi lâu, hắn mới mặt không cảm xúc nhìn Triệu Khanh Uyên, "Khanh Uyên, tôi nói thật, đi mua hạch đào đi." (Ý bạn Quốc bảo Uyên ăn nhiều hạch đào cho bổ não =))))

Lần này, người không hiểu gì biến thành Triệu Khanh Uyên: "A? Hạch đào? Cậu muốn ăn sao? Vậy lần sau tôi giúp cậu mang tới." Ngừng lại, lệch hướng mười vạn tám ngàn dặm nói tiếp: "Cậu nói xem nơi này hẻo lánh, quả thực giống hệt như thâm sơn cùng cốc."

Điền Chính Quốc cũng lười giải thích, đợi đến khi Triệu Duệ phái người tới gọi hắn đi đóng phim, hắn ở trước mặt Triệu Khanh Uyên, lấy dây buộc tóc đưa cho Vương Nhị Nhị.

Triệu Khanh Uyên: "..."

Trước khuôn mặt vui vẻ của cô bé, khuôn mặt Triệu Khanh Uyên giống như bị sét đánh hiện ra đặc biệt bắt mắt.

Điền Chính Quốc thở dài, đồng tình lấy tay vỗ vỗ vai hắn: "Nhớ về mua hạch đào."

Triệu Khanh Uyên: "......"

Hiểu lầm lớn như vậy rất mất mặt, Triệu Khanh Uyên giận dữ và xấu hổ muốn chết, không còn mặt mũi ở lại nữa, lôi Kim Thái Hanh chết sống cũng phải đi.

Đáng tiếc Kim Thái Hanh khó khăn lắm mới nhìn thấy Điền Chính Quốc, làm gì có chuyện rời đi dễ dàng như vậy, mặc kệ Triệu Khanh Uyên khuyên can đủ đường, cũng không chịu đi về. Cuối cùng Triệu Khanh Uyên thực sự hết cách rồi, chỉ có thể đi về một mình.

Hắn vừa đi, Kim Thái Hanh ngay lập tức liền chuyển sang Điền Chính Quốc: "Chính Quốc, cậu vừa nói cái gì với anh ta vậy?"

"Không có gì " nghĩ đến chuyện mới vừa rồi, Điền Chính Quốc đau đầu xoa xoa thái dương, nói: "Chút chuyện nhỏ thôi."

"Thật chứ?" Kim Thái Hanh hỏi ngược một câu, bình tĩnh nhìn Điền Chính Quốc đầy mặt không tin.

Ánh mắt hắn sâu thẳm, lúc này mặt không hề cảm xúc đối diện với Điền Chính Quốc, lại khiến Điền Chính Quốc cảm nhận được một cỗ lạnh lùng áp bức. Sợ hắn tại trường quay làm ra chuyện gì kinh thế hãi tục, Điền Chính Quốc không thể làm gì khác hơn là giải thích với hắn: "Thật sự không có việc gì, chỉ là Khanh Uyên có chút hiểu lầm với tôi, nói ra là tốt rồi."

"Vậy sao. " Kim Thái Hanh gật đầu, lại không dời đi ánh mắt.

Điền Chính Quốc cho là hắn không hài lòng với lời giải thích của mình, vừa định nói tỉ mỉ hơn, giọng nói của Kim Thái Hanh liền vang lên bên tai —

Kim Thái Hanh: "Tôi chưa bao giờ hiểu lầm cậu."

Điền Chính Quốc: "Hả?"

Kim Thái Hanh: "Vậy nên, Chính Quốc, tôi tốt với cậu hơn anh ta."

Điền Chính Quốc sửng sốt, lập tức hơi có chút dở khóc dở cười, người này cho là mình ở cùng Triệu Khanh Uyên nói chuyện mập mờ, nên mới ghen tị sao?

"Tôi..."

"Điền Chính Quốc, nhanh lên chút!" Điền Chính Quốc vừa định nói gì, cách đó không xa liền truyền đến giọng nói thiếu kiên nhẫn của Triệu Duệ: "Chờ mỗi cậu đấy!"

"Tới đây!" Điền Chính Quốc tăng cao âm lượng, liếc Kim Thái Hanh còn đang đứng một bên chờ hắn đáp lại, chỉ có thể hàm hồ đáp một tiếng: "Tôi biết rồi." Liền chạy lại chỗ quay phim.

Trong khi Điền Chính Quốc đóng phim, Kim Thái Hanh ngồi ở một bên chờ. Trong trường quay nhiều người như vậy, ánh mắt của hắn lại chỉ đi theo Điền Chính Quốc.

Nhìn Điền Chính Quốc khóc trong lúc diễn, hắn thấy khó chịu, biết rõ là giả, nhưng Kim Thái Hanh vẫn cứ muốn xông lên, ôm chặt người kia vào trong ngực, khiến ngoại trừ cười, người kia sẽ không bao giờ lộ ra tâm tình gì khác.

"Anh cũng thích Chính Quốc ca ca sao?" giọng bé gái mềm mại vang lên bên tai, Kim Thái Hanh quay đầu nhìn lại, một bé gái xinh xắn dễ thương đang ngồi ở bên cạnh hắn, ngửa đầu nhìn hắn.

Kim Thái Hanh sững sờ: "Thích sao?"

Bé gái không hề trả lời câu hỏi của hắn, tự mình tiếp tục nói: "Em rất thích Chính Quốc ca ca, nếu như Chính Quốc ca ca thật sự là anh trai của em thì tốt rồi."

Bé còn nói cái gì, Kim Thái Hanh đã nghe không đến, trong đầu không ngừng lặp lại "Thích" một chữ này, gần như là muốn gặp quỷ.

Hắn cảm thấy mình giống như đã bắt được cái gì, nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra.

Hắn biết, mình thích Điền Chính Quốc, khẳng định là nhiều hơn so với những người khác, nhưng rốt cuộc thế nào là thích, hắn lại không hiểu.

Điều duy nhất hắn có thể xác nhận chính là, hắn sẽ đối tốt với Chính Quốc, so với những người khác càng tốt hơn, như vậy Chính Quốc sẽ không bị người khác cướp đi rồi.

Kim Thái Hanh suy nghĩ lung tung một buổi trưa, mãi đến tận khi Điền Chính Quốc quay xong đến tìm hắn, mới phục hồi lại tinh thần.

"Anh ngồi cả buổi ở đây? Cũng không sợ lạnh." Điền Chính Quốc một tay cầm mấy hộp hộp cơm, một tay kéo Kim Thái Hanh: "Đi, về phòng ăn cơm."

"Ừm." Kim Thái Hanh gật đầu, đang muốn nhấc chân, khóe mắt lại liếc về một nơi nào đó, đột nhiên ngừng lại.

Ở bên kia, Triệu Duệ đang cúi người xuống, cực lực ôn nhu đối Vương Nhị Nhị nói: "Có lạnh không? Nào, Duệ thúc đưa cháu trở về khách sạn, như vậy sẽ không lạnh nữa."

Kim Thái Hanh cụp mắt, ánh sáng trong mắt chợt lóe lên.

Trở lại căn phòng nhỏ của Điền Chính Quốc, hai người vội vã ăn cơm, bình nước nóng cũng đã bật được một lúc, Điền Chính Quốc để Kim Thái Hanh tắm trước, sau khi hắn tắm xong, mình mới vào.

Đợi đến lúc hắn trở lại, liền thấy Kim Thái Hanh co ro ngồi ở trên giường, bộ dạng lạnh đến không chịu được nữa.

Điền Chính Quốc cảm thấy có chút kỳ quái, hắn nhớ trước khi đi tắm đã cắm thảm điện rồi mà, lẽ nào thảm điện chất lượng không tốt, không ấm?

Hắn đi tới sờ sờ, không có mà, trong chăn rõ ràng rất ấm, Kim Thái Hanh làm sao lại đông thành như vậy?

"Lạnh như vậy sao?" Điền Chính Quốc vừa lau tóc, vừa hỏi.

Kim Thái Hanh gật gật đầu, hàm hồ đáp một tiếng, "Lạnh."

"Không thì tôi đưa anh về nhé?" Điền Chính Quốc có chút bận tâm, thấy biểu hiện này của Kim Thái Hanh, nhất định là không chịu được rét, nhỡ ra nhiễm lạnh rồi bị bệnh thì biết làm sao!

Hắn vừa nói như thế, Kim Thái Hanh ngay lập tức cuống lên, liều mạng lắc đầu: "Tôi không về." Bộ dạng hệt như thấy chết không sờn.

Điền Chính Quốc bất đắc dĩ, chỉ có thể cầm thêm một cái chăn bông đắp lên trên người hắn, ngừng một lát, lại hỏi: "Còn lạnh không?"

Kim Thái Hanh: "Lạnh."

Thực sự quá kì lạ!

Điền Chính Quốc thầm mắng một tiếng, đem khăn lông ướt vắt lên ghế, cởi giày trèo lên giường.

Thảm điện làm ấm nhanh, đệm giường nhiệt độ rất cao, Điền Chính Quốc mở chăn ra, nhất thời cảm nhận được một trận ấm áp phả vào mặt.

Như vậy còn nói lạnh?

Hắn nghi hoặc đưa tay sờ trán Kim Thái Hanh, nhiệt độ bình thường, cũng không giống như phát sốt, vậy rốt cuộc làm sao vậy?

Điền Chính Quốc không chú ý tới, từ lúc hắn trèo lên giường, Kim Thái Hanh giống như con chuột nhỏ, từng chút tùng chút, chậm rãi dịch đến bên cạnh hắn, đợi đến khi hắn phát hiện ra, Kim Thái Hanh đã nằm ngay sát bên cạnh hắn.

"Thật sự lạnh như thế?" Điền Chính Quốc phủ chăn qua mặt hắn, hỏi.

Kim Thái Hanh ừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Điền Chính Quốc một cái, qua mấy giây, lông mi nhỏ dài run run, nhỏ giọng nói: "Tôi nghe nói... Ôm một cái sẽ không lạnh nữa."

Dừng một chút, hắn mong đợi nhìn về phía Điền Chính Quốc: "Chính Quốc, cậu nói cái này có thật không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro