Chương 39: Chính Quốc, thật thích, thật thích cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc tửu lượng không tốt, chỉ uống cùng Triệu Duệ mấy ngụm, liền buông cốc xuống,

Triệu Duệ cũng không thèm để ý, tự mình một người yên lặng mà uống hết một chén lại một chén.

Điền Chính Quốc vốn muốn khuyên hắn uống ít lại, nhưng thoáng nhìn hắn thần sắc u sầu, đến cùng vẫn đem lời ra đến khóe miệng nuốt xuống.

Một năm chỉ có một lần, tùy theo ý hắn đi.

Nhị oa đầu độ cồn cao, dù là tửu lượng của Triệu Duệ có tốt, uống hết hai chai cũng chóng mặt. Cũng may là hắn say cũng không làm loạn, chỉ móc ví ra yên lặng ngắm tấm hình ở bên trong.

"Duệ thúc làm sao vậy?" Vương Nhị Nhị chớp mắt to, khuôn mặt non nớt tràn đầy quan tâm.

Có lẽ bởi vì hoàn cảnh của mình, cô bé đặc biệt mẫn cảm, lập tức nhận ra tâm tình Triệu Duệ không tốt.

"Không có chuyện gì " Điền Chính Quốc gắp cho bé một con tôm, nhẹ giọng nói: "Duệ thúc thúc chỉ là uống say thôi, Nhị Nhị đừng lo lắng."

"Vâng." Vương Nhị Nhị tin là thật gật gật đầu, âm thanh vui vẻ nói: "Ba em cũng hay uống say, nhưng ông ấy uống say rồi biết đánh người."

Điền Chính Quốc trong lòng nhất thời dâng lên một trận chua xót, trẻ con không biết nói dối, lời nói ra chính là sự thật. Có thể có ấn tượng sâu sắc như vậy về chuyện ba uống say, có thể thấy được Vương Nhị Nhị lúc ở nhà có bao nhiêu khó khăn.

Hắn thở dài một cái, đang muốn gắp thêm đồ ăn cho Vương Nhị Nhị liền phát hiện bát cơm thứ hai của bé đã trống rỗng rồi. Nhất thời sợ nhảy dựng lên, nhanh chóng để đũa xuống hỏi: "Nhị Nhị, em ăn no không?"

Trong lòng âm thầm trách bản thân, làm sao lại không để ý Vương Nhị Nhị một chút, nhỡ ra đau bụng, cuối năm như này phải làm sao bây giờ.

"Có, có chút." Vương Nhị Nhị đỏ mặt buông đũa xuống.

Cô bé từ nhỏ thiếu tình yêu thương, Triệu Duệ cùng Điền Chính Quốc là hai người quan tâm bé nhất. Trong lòng bé cực kỳ vui mừng, sợ mình làm chuyện gì khiến người chán ghét khiến hai người kia không vui. Bởi vậy, đối với đồ ăn hai người gắp cho, đều không từ chối, ăn hết sạch.

Rõ ràng còn chưa đến tám tuổi, lại học được chuyện bé không cần phải học lúc ở cái tuổi này quá sớm.

Điền Chính Quốc vừa đau lòng vừa lo lắng, cũng không đoái hoài tới ăn cơm, vội vã dắt bé ra ngoài đi dạo tiêu cơm.

May mà, bụng dạ bé tốt, đi được khoảng hai mươi mấy phút, Vương Nhị Nhị liền nói không sao nữa.

Điền Chính Quốc nhất thời thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa đầu nhỏ của nàng: "Vậy Chính Quốc ca ca đưa em về."

Lúc bọn họ ra ngoài, Điền Chính Quốc sợ Vương Nhị Nhị bị lạnh, cố ý mặc cho bé một cái áo khoác dày, bọc cô bé tròn vo lại.

Lúc này chân bé bước nho nhỏ, đi trên tuyết, cả người xù lông, rất giống một chú chim cánh cụt non đang tập đi.

Điền Chính Quốc nhìn đến trong lòng ngứa ngáy, không nhịn được cúi người xuống, trong tiếng kinh hô của Vương Nhị Nhị, trực tiếp đặt bé trên vai mình: "Nào, Chính Quốc ca ca cho em cưỡi ngựa lớn."

Đây là lần đầu tiên, Vương Nhị Nhị lớn như vậy có được trải nghiệm mới mẻ.

Rất nhanh, sợ sệt liền biến thành hưng phấn.

Hoa tuyết bay trong đêm đông, tiếng cười lanh lảnh của cô bé vẫn truyền đi rất xa.

Có lẽ là đi mệt, vừa về tới phòng, Vương Nhị Nhị mí mắt liền bắt đầu đánh nhau. Điền Chính Quốc cắm thảm điện, cho bé ngủ trên giường mình.

Vốn là, Vương Nhị Nhị có một trợ lí sinh hoạt, nhưng bởi vì hôm nay là giao thừa, người ta cũng trở về đón tết rồi.

Điền Chính Quốc không thể để bé một mình về khách sạn, Triệu Duệ lại say khướt, phương hướng có khả năng cũng không nhận rõ, chứ nói chi đến chăm sóc bé, hắn chỉ có thể để Vương Nhị Nhị ngủ ở chỗ này của hắn.

Cô bé ngủ rất nhanh, tiếng pháo đốt bên ngoài không có ảnh hưởng chút nào với bé, Điền Chính Quốc sờ khuôn mặt đỏ bừng bừng của bé, mới vừa định dọn bàn ăn, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, còn kèm theo một giọng lo lắng của đàn ông: "Lão tam chạy chậm chút! Chạy cái gì chứ! Này!"

Điền Chính Quốc hô hấp cứng lại, bát ở trên tay cũng không kịp thả xuống, chạy đi mở cửa.

"Chính Quốc!" Kim Thái Hanh chóp mũi hơi đỏ lên, trên lông mi hoàn mang theo một mảnh hoa tuyết, ánh mắt lại sáng lấp lánh: "Tôi đến rồi!"

"Người này nhà chúng tôi giao cho cậu vậy." Phía sau, Kim Thạc Trân một mặt bất đắc dĩ đi lên, nói với Điền Chính Quốc: "Nghe nói đêm nay phải ăn bữa cơm đoàn viên, chết sống không chịu ngốc ở nhà, nhất định phải chạy tới với cậu."

Dừng một chút, vỗ vai Điền Chính Quốc: "Chúc cậu năm mới vui vẻ."

"Năm mới vui vẻ." Điền Chính Quốc sững sờ trả lời một câu, mãi đến tận khi Kim Thạc Trân vẫy tay đi xa, lúc này mới phục hồi lại tinh thần, nhìn Kim Thái Hanh gần trong gang tấc, nhíu mày khiển trách: "Cuối năm, không ở nhà lại chạy tới nơi này làm gì?"

"Chính Quốc " Kim Thái Hanh thử thăm dò nắm chặt tay Điền Chính Quốc, nụ cười trên mặt vẫn giữ nguyên: "Tôi đón năm mới với cậu."

Điền Chính Quốc thở dài, kéo hắn vào trong nhà, đóng cửa lại: "Kim Thái Hanh, anh có lẽ là không biết, Tết là ngày lễ quan trọng nhất trong năm, cho nên ngày này, chúng ta đều phải cùng người quan trọng nhất đón năm mới, sau này cũng không thể quên, có biết hay không?"

"Tôi biết " Kim Thái Hanh nhìn vào mắt Điền Chính Quốc, từng chữ từng câu, nghiêm túc nói: "Cho nên, tôi muốn đón năm mới cùng cậu."

Điền Chính Quốc hô hấp ngưng lại, nửa ngày không nói ra được lời nào.

Trong nháy mắt tim bị cảm giác ấm áp vững vàng chiếm lấy, chút cô tịch trong lòng trong khoảnh khắc bị quét đi sạch sành sanh. Rõ ràng là một chuyện đơn giản, lại như mang theo mà lực không gì sánh được, hắn nóng đến gần như muốn đỏ mắt.

Hầu kết Điền Chính Quốc giật giật, vừa muốn nói điều gì, đã thấy Kim Thái Hanh bỗng nhiên trợn to hai mắt, không dám tin nhìn Vương Nhị Nhị và Triệu Duệ trong phòng, hệt như bắt gian tại trận vậy.

Tim Điền Chính Quốc nhảy một cái, trực giác có chỗ không tốt, vừa muốn đổi chủ đề, một giây sau, liền thấy Kim Thái Hanh mím mím môi, oan ức nói: "Chính Quốc, cậu không muốn tôi tới tìm cậu, đúng không?"

"Đương nhiên là không phải." Điền Chính Quốc không chút nghĩ ngợi trả lời.

"Nhưng vì sao trong phòng cậu lại có người khác? Bọn họ mới là người quan trọng nhất sao? Cậu muốn đón năm mới với bọn họ sao?"

Điền Chính Quốc nhất thời nhức đầu, hận không thể quay ngược thời gian trở lại mấy phút trước, đem từng lời nói của chính mình từng chữ nhét lại vào miệng.

Trước ánh mắt lên án của Kim Thái Hanh, hắn áp lực như núi giải thích: "Có lúc... đúng... Tết cũng cần có bạn bè cùng trải qua."

"Vậy tại sao cậu không muốn đón cùng tôi, tôi không phải là bạn bè của cậu sao?"

Kim Thái Hanh lập tức tiếp một câu, vành mắt đỏ lên.

Hắn cũng không muốn như vậy, nhưng hắn không khống chế được chính mình. Người ở bên cạnh Chính Quốc càng ngày càng nhiều, hắn sợ hãi, sợ dù chính mình dùng hết sức lực đối xử tốt với hắn, cuối cùng hắn cũng sẽ cách mình càng ngày càng xa.

Trong ngực rầu rĩ khó chịu, Kim Thái Hanh gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt Điền Chính Quốc, như nhất định muốn hắn nói đáp án khiến mình thỏa mãn.

"Bảo bối " Điền Chính Quốc nắm vai hắn, thở dài, cười nói: "Anh không thể như vậy, đón năm mới, là ngày đoàn viên, tôi và Duệ ca còn có Nhị Nhị, chúng tôi đều không có người nhà, chỉ có thể đón năm mới cùng nhau."

"Vậy sau này tôi cùng cậu đón có được không?"

"Được."

"Vậy... Vậy khi đó tôi là người quan trọng nhất trong lòng cậu có được không?"

Điền Chính Quốc không hề trả lời, Kim Thái Hanh căng thẳng nín thở. Khi tim hắn chút nữa thì nhảy ra ngoài, Điền Chính Quốc rốt cục nói chuyện.

Hắn nói: "Anh vốn đã là người quan trọng nhất của tôi."

Kim Thái Hanh vừa nghe nói đêm nay phải ăn bữa cơm đoàn viên vội chạy tới, cơm tối cũng chưa ăn. Điền Chính Quốc không thể làm gì khác hơn là đem đồ ăn thừa trên bàn hâm nóng một lần, lấy cho hắn ăn.

Kim Thái Hanh không quen dùng đũa, cơm cũng ăn rất chậm, đợi đến khi hắn ăn no, đã gần sáng rồi.

Điền Chính Quốc mới vừa uống rượu, lúc này hơi rượu bốc lên, đầu óc hưng phấn không được, kéo Kim Thái Hanh ngồi ở cửa xem pháo hoa.

Trên trời mặc dù không có pháo hoa cỡ lớn như ở quảng trường đẹp đẽ, dày đặc, mà chiếu đầy trời ánh sao, lại có một phong vị khác.

Điền Chính Quốc ngước đầu, cảm thụ không khí năm mới, nói với Kim Thái Hanh: "Uớc nguyện đi, nghe nói nếu ước nguyện dưới pháo hoa thì đều sẽ thành hiện thực."

"Có thật không?" Kim Thái Hanh kinh hỉ hỏi lại một câu.

"Ừm." Điền Chính Quốc khẽ đáp lời, trêu nói: "Làm sao vậy? Chẳng lẽ anh muốn ước được giải thưởng gì sao?"

Vừa dứt lời, liền nghe thấy âm thanh thành kính của Kim Thái Hanh vang lên bên tai.

Hắn nói: "Tôi ước mãi mãi cùng Chính Quốc đón năm mới."

Điền Chính Quốc hô hấp ngừng lại, trong nháy mắt tim đập không ổn định. Qua một lúc lâu, hắn mới cụp mắt nhỏ giọng nói một câu: "Thằng nhóc ngốc."

"Chính Quốc " Lúc hắn đang ngẩn ra, Kim Thái Hanh chợt nắm chặt hắn tay, có chút ngượng ngùng đem một cái gì đó lành lạnh bỏ vào trong tay hắn: "Đây là quà năm mới tôi tặng cậu."

"Hả?" Điền Chính Quốc cúi đầu, xem lòng bàn tay của chính mình.

Nơi đó đang đặt một cái mặt dây chuyền thủy tinh hình tròn, óng ánh long lanh, trong ánh pháo hoa rực rỡ đột ngột lóe láng, giống như sao từ trên trời rơi xuống, cực kì đẹp. Chỗ duy nhất chưa được đẹp, chính là mặt dây chuyền bên trong rỗng tuếch, thứ gì cũng không có.

Hắn cảm thấy có chút buồn cười, Kim Thái Hanh đây là coi hắn là nữ sinh sao ? Lại đưa cho hắn vật nhỏ như vậy.

Đang định hỏi xem đây có phải là dây chuyền chính hắn muốn tặng cho mình hay không, liền nghe thấy tiếng Kim Thái Hanh vừa đắc ý vừa có chút thẹn thùng: "Chính Quốc , tôi dựa vào nguyên lý đóng băng kính, dùng êtan lỏng đem DNA của chúng ta đông cứng trong này, dùng kính hiển vi điện tử là có thể nhìn thấy, "

Hắn dừng một chút, cẩn thận từng li từng tí một sờ mặt dây chuyền thủy tinh, âm thanh nho nhỏ : "Chính Quốc, cấu trúc DNA của cậu là thứ tôi thấy xinh đẹp nhất."

Điền Chính Quốc ngón tay khẽ run, hỏi hắn: "Sao anh lại có DNA của tôi?"

Kim Thái Hanh nhanh chóng lén nhìn Điền Chính Quốc một cái, lông mi run rẩy, không có sức lực nói: "Tôi, tôi lén nhặt tóc của cậu."

Điền Chính Quốc cực lực ngăn khóe môi cong lên, tiếp tục hỏi: "Tại sao phải làm vật này?"

Kim Thái Hanh mím mím môi, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ tròn tròn trên má trái, "Xin lỗi, Chính Quốc; có lúc tôi sẽ không thể ở bên cạnh cậu. Có cái này, tôi, tôi có thể thời thời khắc khắc ở cùng cậu."

Điền Chính Quốc trầm mặc hồi lâu, mới miễn cưỡng đè lại tâm tình rung động, gian nan nói: "Tôi không chuẩn bị quà..."

"Không sao " Kim Thái Hanh nhích lại gần bên cạnh hắn: "Cậu ở bên cạnh tôi, so với bất kỳ món quà nào cũng đều tốt hơn."

Điền Chính Quốc nghĩ, xong nhất định là do ánh trăng đêm nay quá đẹp, hắn lại có một loại kích động muốn hôn môi Kim Thái Hanh.

Không thể như vậy, tuyệt đối không thể như vậy! Kim Thái Hanh là người đáng yêu nhất trên thế giới này, không thể dụ dỗ hắn đi con đường sai lầm này.

Nhưng tình cảm trong lòng quá mãnh liệt, quá mênh mông, chóp mũi Điền Chính Quốc chua xót, đến cùng vẫn là không nhịn xuống được, dựa vào vai Kim Thái Hanh.

Lần này, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, liền để bản thân buông thả một lần, ngày mai đến, chuyện ngày hôm nay sẽ vĩnh viễn giấu trong kí ức, không bao giờ nhớ lại.

Kim Thái Hanh thân thể rất ấm, cho dù cách một lớp áo khoác dày, Điền Chính Quốc vẫn cảm thấy cả người đều trở nên ấm áp. Lúc này hơi men xông đạt tới đỉnh điểm, hắn đầu đặt trên vai Kim Thái Hanh buồn ngủ.

"Chính Quốc " Kim Thái Hanh kêu hắn một tiếng, một lúc lâu sau Điền Chính Quốc mới như có như không đáp một tiếng.

Kim Thái Hanh cúi đầu, từ góc độ của hắn, có thể nhìn thấy sợi tóc mềm mại của Điền Chính Quốc, lông mi nhỏ dày, cùng sống mũi cao thanh tú.

Người này toàn thân đều xinh đẹp như vậy, mỗi phút mỗi giây đều đang hấp dẫn tầm mắt của mình. Nhịp tim của Kim Thái Hanh tăng lên, một trận kích động khó giải thích được ở trong thân thể tán loạn, hắn không biết nên làm như thế nào mới có thể giảm bớt.

Chỉ có thể theo bản năng ôm sát Điền Chính Quốc, tựa đầu lên đầu hắn nhẹ nhàng cà cà, trong thanh âm mang theo cực hạn khát vọng: "Chính Quốc, thật thích, thật thích cậu."

Trên bả vai của hắn, Điền Chính Quốc khóe môi hơi cong lên, đang ngủ say.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro