Chương 4: Cóc ghẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh đi qua đi lại trong khu biệt thự cả tiếng đồng hồ, thực sự không tìm được nhà của mình, cuối cùng đành phải mở notebook, tìm số gọi điện thoại về nhà.

Kim phu nhân ngồi trong phòng khách lo lắng đến phát khóc, nhìn thấy Kim Thái Hanh, không đợi được hắn thay xong giày liền nhào tới ôm lấy, gọi liền mấy lần tâm can bảo bối, nước mắt thấm ướt hết áo sơ mi của Kim Thái Hanh.

"Trong nhà có xe đưa đón, con lại cố tình muốn tự mình đi đến viện nghiên cứu làm gì! Có biết mẹ lúc nào cũng lo lắng, chỉ sợ một ngày con xảy ra chuyện, cơm cũng nuốt không trôi không!"

Kim Thái Hanh cứng đờ người, không biết làm thế nào đối mặt với mẹ mình, môi mím chặt, không nói một lời.

Kim phu nhân sửa lại lọn tóc rối trước trán của hắn, lại nghẹn ngào.

Đứa con này của bà, IQ vô cùng cao, hai mươi tuổi đã lấy được bằng tiến sĩ, làm trong viện nghiên cứu. Giải thưởng lớn trong nước hay nước ngoài cầm không biết bao nhiêu cái, vô số nghiên cứu đạt giải đều có công của hắn, tính riêng lĩnh vực toán học và vật lí, xem như là nằm trong số những nhà khoa học hàng đầu.

Nhưng trong sinh hoạt thường ngày, lại thua cả đứa trẻ ba tuổi.

Không biết đun nước, không nhớ được đường, thậm chí dùng phương tiện giao thông công cộng hay gọi xe taxi cũng không biết nốt.

Bao nhiêu công thức phức tạp nhìn qua liền có thể nhớ kĩ vậy mà những kiến thức sinh hoạt cơ bản lại không nhớ nổi, dạy bao nhiêu lần cũng quên.

"Lần sau không thể làm thế nữa, biết không?" Thấy Kim Thái Hanh cúi đầu, mặt mày ngơ ngác, Kim phu nhân cho dù có lo lắng cỡ nào cũng không thể hiện ra được, đành phải nén lại, giả vờ nghiêm túc nói với hắn một câu.

"Được rồi, con cũng đã về nhà, bà còn nói nữa làm gì." Kim lão gia đi đến cạnh vợ, lau nước mắt cho bà, "Trước mặt con mà khóc thành ra thế này, có xấu hổ không chứ."

Kim phu nhân lườm ông một cái, nhéo mạnh lên tay ông, "Con trai của tôi, tôi nói vài câu thì đã làm sao?"

"Được được được, là tôi nói sai rồi." Kim lão gia bị nhéo đau đến nhe răng trợn mắt cũng không dám kêu, nhường vợ nói câu xin lỗi, trái lại còn làm cho Kim phu nhân nín khóc mỉm cười.

Kim lão gia nghiêng người nhìn về phía Kim Thái Hanh nhỏ giọng bảo hắn: " Tiểu Hanh, con về phòng đi, lát nữa ba sẽ bảo thím Lý làm cơm đưa lên cho con."

Kim Thái Hanh chỉ chờ cha nói câu này, gật đầu, bước nhanh lên lầu.

Nhìn bóng lưng con trai gầy gò lại kiên cường, Kim lão gia không nhịn được thở dài.

Ông có ba người con trai, con cả Kim Nam Tuấn và con thứ Kim Thạc Trân là hai anh em sinh đôi. Kim Nam Tuấn theo nghiệp cha, ở trong giới chính trị như cá gặp nước, vô cùng thuận lợi. Còn Kim Thạc Trân chọn kinh doanh, trong vòng mấy năm ngắn ngủi liền tạo ra không ít thần thoại trong giới, ở trong nước bây giờ cũng rất có tiếng tăm, cơ bản không cần ông bận tâm.

Chỉ có Kim Thái Hanh, ông vẫn chưa thể yên tâm được.

"Lão Kim, Tiểu Hanh nhà chúng ta không thể tiếp tục như vậy được." Kim phu nhân vừa lau nước mắt vừa cùng chồng nói chuyện: "Ông không biết ngày hôm nay tôi sốt ruột đến cỡ nào đâu, chỉ sợ nó gặp chuyện gì. Hay là mình thuê cho nó thêm vài người bảo vệ đi."

Kim lão gia lắc đầu, "Bên cạnh nó đã có đủ người bảo vệ rồi, hôm nay chỉ là ngoài ý muốn thôi, bà bình tĩnh một chút đi."

Kim gia tuy rằng bề thế nhưng từ trước đến giờ luôn khiêm nhường, huống hồ bảo vệ quan trọng là thân thủ, không quan trọng số lượng, thuê thêm nhiều người nữa cũng vô dụng.

Hai người ở dưới lầu nói chuyện, Kim Thái Hanh lại ngồi trong phòng của mình, ngơ ngác nhìn tờ giấy nhỏ, lúc thím Lý mang cơm lên, nhìn qua thấy thế cũng không lấy làm kì lạ.

Tiểu thiếu gia từ nhỏ đã như vậy, như là chìm đắm trong thế giới của riêng mình, đối với thế giới xung quanh không hề quan tâm, đến cơm cũng có thể quên ăn.

Thím Lý đem thức ăn đặt ở cửa, đang muốn gọi Kim Thái Hanh ăn cơm, Kim Nam Tuấn cùng Kim Thạc Trân đi tới, lặng lẽ nhìn em trai ở trong phòng.

"Anh, em út lại đang ngẩn người." Kim Thạc Trân thở dài, nhấc chân muốn bước vào trong, lại nhớ ra em trai mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, cuối cùng cũng không dám bước vào, lặng lẽ ở bên ngoài ghé tai Kim Nam Tuấn nói nhỏ.

"Hay là báo với viện nghiên cứu xin cho em ấy nghỉ mấy ngày." Kim Nam Tuấn xoa xoa huyệt thái dương, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Kim Thạc Trân lại lắc đầu: "Xin nghỉ cũng vô dụng, em ấy ở nhà vẫn như vậy." Ngừng lại một chút, nói tiếp: "Anh, em nói với anh chuyện này. Em định mang cậu út tới công ty của em xem một chút."

Công ty của Kim Thạc Trân tên là Tinh Quang, là công ty giải trí nổi tiếng nhất trong nước, ảnh hậu ảnh đế tầng tầng lớp lớp, là nơi mà đám diễn viên muốn chen vào đến vỡ đầu.

"Đừng hòng mơ đến!" Kim Nam Tuấn quát hắn: "Giới giải trí toàn một lũ người bẩn thỉu xấu xa, nhỡ họ có ý xấu muốn lừa em ấy thì biết làm sao."

Kim Thạc Trân nghĩ lại cũng đúng, chỉ có thể dập tắt suy nghĩ này. Đang muốn lặng lẽ rời đi, Kim Thái Hanh chợt ngẩng đầu lên, nhìn lại hắn.

Bị em trai ngoan ngoãn nhìn chăm chú, Kim Thạc Trân tâm liền mềm nhũn, "Tiểu Hanh, làm sao vậy?"

Kim Nam Tuấn thấy thế, vội vã chen tới bên cạnh em trai, ngó vào trong phòng em út: "Tiểu Hanh, có việc cần anh giúp đỡ sao?"

Vốn tưởng rằng sẽ không được đáp lại, Kim Thái Hanh vậy mà lại chậm rãi gật đầu một cái, giơ tay lên, để lộ tờ giấy nhỏ trong lòng bàn tay, "Đây là cái gì?"

Em út chủ động nói chuyện với mình!

Hai anh em vui mừng quá mức, cùng nhau nhìn vào tờ giấy nhỏ.

Kim Thạc Trân mở công ty giải trí, nhìn một cái liền biết đó là số báo danh trong một buổi thử vai, không chỉ thế, bên dưới cái tên Điền Chính Quốc còn có một ngôi sao nhỏ, điều này chứng tỏ người này là diễn viên trong công ty của hắn.

Em trai quen biết người này ở đâu? Lẽ nào có người biết thân phận của em ấy, muốn tiếp cận?

Kim Thạc Trân trong nháy mắt nảy lên vô số ý nghĩ, nói cho Kim Thái Hanh những gì mình biết, hỏi hắn tại sao lại nhặt được tờ giấy này.

Đáng tiếc Kim Thái Hanh là người dùng xong liền bỏ, hỏi được điều mình muốn biết rồi thì không thèm để ý đến hai người anh của mình nữa.

Rầm một tiếng đóng cửa lại, bỏ mặc ánh mắt dò hỏi của hai ông anh bên ngoài, nhẹ nhàng vuốt ve tờ giấy nhỏ, cúi đầu không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Mà ở một nơi khác, Điền Chính Quốc sau khi ăn thêm một bát mì thịt bò nóng hổi mới trở về ký túc xá của công ty.

Vu Hâm đã ở trong phòng hắn chờ sẵn, vừa thấy người liền nhét vào tay hắn một quyển kịch bản dày đặc chữ. "Cậu còn biết đường về cơ đấy, tôi chờ lâu lắm rồi. Đây là kịch bản Lưu đạo đưa cho, cậu xem cho kĩ, tránh cho sau này bỡ ngỡ."

"Anh, câu này anh nói không biết bao nhiêu lần rồi." Điền Chính Quốc nhận lấy kịch bản, nằm co quắp trên ghế salon, uể oải nói.

"Còn không phải là đang lo cho cậu sao!" Vu Hâm giơ tay muốn đánh hắn một cái, lại bị hắn cười hì hì tránh thoát, nhất thời có chút bất đắc dĩ, "Cậu xem lại mình đi, cơ hội tốt như vậy, nếu là người khác đã sớm nhảy cẫng lên, cậu lại một chút phản ứng cũng không có."

Rõ ràng trước khi thử vai, thằng nhóc này không chịu ngồi yên, nóng lòng muốn thử sức, không biết tại sao sau khi thử vai lại như biến thành người khác, tâm lặng như nước.

"Đằng nào kết quả cũng có rồi, vui hay không đều như nhau mà." Điền Chính Quốc từ trong túi lôi ra hai tấm vé số, bộp một tiếng vỗ lên mặt bàn, "Anh, nếu em trúng vé số năm triệu, ngay lập tức đập tiền thuê anh làm quản lý riêng."

"Dẹp đi!" Vu Hâm lườm hắn một cái. "Năm triệu thì được bao nhiêu? Cậu nhìn xem một tiểu thịt tươi gần giống cậu, diễn một bộ truyền hình nhỏ thù lao cũng được mấy chục triệu rồi, trông chờ vào trúng số, không bằng chuyên tâm đóng phim."

Tuy nói vậy, trong lòng lại có chút cảm động, thằng nhóc này nhìn như không có gì, nhưng ai đối xử tốt với hắn hắn đều ghi ở trong lòng.

Vu Hâm nói tới đây, dường như chợt nhớ ra chuyện gì, vỗ gáy một cái nói: "Bị cậu làm cho rối, tí nữa thì quên nói, ngày mai tôi với cậu tới trường đại học một chuyến, chúng ta tạo một cái hình tượng giáo thảo đại học, chuẩn bị cho cậu ra mắt."

"Không đi có được không ạ?" Điền Chính Quốc nghe mà hai mắt không nhắm được, một lão già ba mươi tuổi được mỗi cái vỏ, còn muốn tạo hình tượng giáo thảo, đúng là không biết xấu hổ.

"Không thể!" Vu Hâm vô cùng kiên quyết từ chối, anh đứng lên, không cho Điền Chính Quốc có cơ hội từ chối, dặn hắn nhớ đi ngủ sớm chút xong liền rời đi.

Người vừa đi, Điền Chính Quốc ngồi ở trên ghế salon suy nghĩ thật lâu. Đời trước không giống thế này, giờ có thể tự mình thông qua thử vai, so với đời trước tiến càng ngày càng xa.

Hắn vốn không muốn lăn lộn trong giới giải trí nữa, nhưng sự việc lại không theo như hắn dự tính.

Điền Chính Quốc xoa xoa huyệt thái dương có chút sưng, dẹp hết những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Thôi vậy, đi tới đâu hay tới đó.

Ngày hôm sau, trời vừa sáng Điền Chính Quốc đã bị Vu Hâm lôi từ trong chăn ra, mặc quần áo đã chuẩn bị trước, mắt vẫn còn buồn ngủ xuất phát tới trường học.

Kết quả vừa ra cửa lại gặp được Cao Vân Thành cùng quản lý của hắn, theo sau là một đoàn trợ lý cùng quay phim, đi từ bên ngoài về, không biết là làm cái gì.

Cao Vân Thành ra mắt trước Điền Chính Quốc hai năm, tài nguyên cũng không kém, diễn được hai bộ phim thần tượng. Quản lý của hắn xây dựng cho hắn hình tượng tính cách ngay thẳng, mỗi ngày đều ở trên weibo than trời trách đất, nhưng mãi vẫn không nổi tiếng.

Cao Vân Thành cũng đi thử vai nam số ba cho "Một đường sinh tử", kết quả vừa mới nói được mấy câu liền bị Lưu đạo đuổi ra ngoài. Vì vậy, khi biết Điền Chính Quốc được chọn, Cao Vân Thành liền tức giận. Hắn có quan hệ không minh bạch với một boss nhỏ trong công ty, biết trước Vu Hâm định cho Điền Chính Quốc làm gì, vì để chèn ép Điền Chính Quốc, sáng sớm liền chạy đến trường đại học quay chụp, chỉnh sửa ảnh xong đăng lên weibo, lúc này hotsearch "Cao Vân Thành - giáo thảo quốc dân" đã đang đứng nhất.

"Đi chụp hình?" Cao Vân Thành đầu tóc vuốt keo cứng ngắc, lạnh mặt nhìn Điền Chính Quốc: "Sáng nay không thấy hotsearch trên weibo sao, còn muốn đi ăn lại đồ thừa của người khác!"

Vu Hâm nghe thấy vậy, lập tức biết có chuyện, lấy điện thoại ra nhìn, tức thời giận sôi lên. Hắn không nghĩ đến Cao Vân Thành cùng đoàn đội lại làm ra chuyện này, hiện tại trên weibo khắp nơi đều là Cao Vân Thành với giáo thảo quốc dân, còn ai để ý đến Điền Chính Quốc nữa!

Làm trò này cũng không phải thông minh gì, nói thẳng ra là cóc ghẻ giơ chân, không phá người khác thì không được!

Điền Chính Quốc lại không có chút tức giận, đời trước khi hắn ở trên đỉnh cao cũng gặp không ít những kẻ tiểu nhân như thế ngáng đường. Khuôn mặt bình tĩnh nhìn về phía Cao Vân Thành, giọng nói nhẹ nhàng: "Giáo thảo quốc dân?"

"Làm sao? Hình tượng này cậu thì dùng được còn người khác thì không sao?" Cao Vân Thành tưởng chính mình đã thành công chọc giận Điền Chính Quốc, đắc ý giương cằm lên, trong mắt đầy ý khiêu khích.

Điền Chính Quốc không để ý nhún vai: "Dĩ nhiên là có thể, chẳng qua tôi thấy có một chỗ trên weibo viết sai thôi."

Cái gì? Có sai lầm sao?

Cao Vân Thành vừa nghe, lập tức trong lòng hốt hoảng, nhanh chóng lấy điện thoại ra, tìm hotsearch của hắn, đọc nhanh qua một lần.

Không viết sai, cũng không có chỗ nào không ổn, toàn bộ đều khen hắn đẹp trai.

Hắn tức giận nhìn lên, định chế giễu Điền Chính Quốc tính tình nhỏ mọn, cố tình đùa giỡn hắn, liền thấy Điền Chính Quốc thản nhiên nói: "Anh xem chỗ này đi, viết là giáo thảo Hoa đại*. Không đúng mà, anh không phải tốt nghiệp từ đại kỹ viện à? Ây dà, đoàn đội của anh làm sao thế, tên trường cũng viết sai được."

Trường Cao đẳng nghề và Kỹ thuật Đại An, gọi tắt là Đại kỹ viện. Điền Chính Quốc nói không sai, Cao Vân Thành đúng là tốt nghiệp từ đây.

Cao Vân Thành: "..."

Anh mới tốt nghiệp từ đại kỹ viện! Cả nhà anh cũng tốt nghiệp từ đại kỹ viện!

Cho rằng hắn là kẻ ngu, nghe không ra ý chế giễu trong đó sao?!

______________________________________
*Hoa đại: Trường đại học Hoa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro