Chương 57: A K Q J 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là lần đầu tiên Điền Chính Quốc chính thức nói ra chữ "thích", Kim Thái Hanh sửng sốt một chút, sau đó ngay lập tức như là bị giải nhất từ trên trời giáng xuống đầu, cả người vui mừng đến có chút không biết phải làm sao.

Hắn xác nhận nhiều lần với Điền Chính Quốc: "Chính Quốc, em thích anh sao? Em cũng thích anh sao?"

"Dĩ nhiên rồi. " Điền Chính Quốc nắm chặt hắn tay, trong lòng vô cùng hối hận.

Hắn luôn muốn đợi đến khi giải quyết tất cả mọi chuyện mới thẳng thắn bày tỏ tình cảm với Kim Thái Hanh. Lại chưa hề nghĩ tới, Kim Thái Hanh thẳng thắn bộc lộ tình cảm với mình, lại chưa từng được đáp lại, trong lòng sẽ bất an cỡ nào.

Kim Thái Hanh vốn đã không giống như những người khác, đối xử với hắn càng cần nhiều bao dung, chứ không phải hơi không vừa ý một chút liền nổi nóng với hắn.

"Xin lỗi, Kim Thái Hanh, là em không tốt." Nhìn gương mặt tuấn tú đầy thỏa mãn của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc cực kì đau lòng: "Anh không cần nỗ lực không để ý đến những chuyện như vậy, cũng không cần tự mình im lặng đau lòng. Khi em làm sai, anh cũng có thể tức giận với em mà."

"Em... thực ra cũng không tốt như anh nghĩ đâu, em rất cố chấp, cũng rất dễ có cảm giác không an toàn, nên thường tự cho là mình đúng, xin lỗi, để anh phải chịu nhiều oan ức như vậy."

Biết rõ Kim Thái Hanh không phải là người nóng tính, ở trước mặt mình vẫn luôn rất chân thành, nhưng cũng có lúc không nghĩ thông suốt được.

Khóe mắt Điền Chính Quốc đỏ lên, hắn cảm thấy bản thân vừa kết thúc công việc trở về, vừa khổ vừa mệt, Kim Thái Hanh nên thông cảm cho hắn, bỏ qua chuyện này, sau đó vui vẻ đón chào hắn.

Nhưng mà hắn lại quên mất, Kim Thái Hanh thích hắn như vậy, ỷ lại vào hắn như vậy, nhiều ngày không nhìn thấy hắn như vậy, khi thấy tất cả mọi người đều nói hắn thích Vương Trình Trình sẽ khó chịu thế nào. Mà chính mình, chẳng những không giải thích kĩ cho hắn, trái lại còn cảm thấy hắn đang cố tình gây sự.

Lúc đó lại nghe thấy những lời nói vô tình của mình, Kim Thái Hanh buồn đến thế nào đây?

Tim Điền Chính Quốc nhói đau, hận không thể quay ngược thời gian, để sửa chữa sai lầm của bản thân.

"Chính Quốc. " Kim Thái Hanh không thể giải thích rõ ràng với hắn, nhưng cũng rất cố gắng nói thêm: "Anh không..."

Lời nói tới đây lại ngừng lại, dưới ánh mắt cổ vũ của Điền Chính Quốc mới giống như đã hạ quyết tâm, khó khăn nói: "Anh thật sự có tức giận, anh nhìn thấy ảnh của em và cô gái kia, hai người tiếp xúc rất gần."

Hắn mím môi, phẫn hận lại bất lực nói: "Chính Quốc, cô ta muốn cướp em đi, anh... rất sợ."

Cho dù có nỗ lực học hỏi đến đâu, Kim Thái Hanh vẫn biết hắn vĩnh viễn cũng không thể giống như những người ta, có thể dễ dàng đoán được tâm tình của người khác.

Giống như lần trước mẹ hắn bỗng nhiên tức giận, giống như ngày hôm nay Chính Quốc bỗng nhiên lạnh lùng.

Hắn nhớ tới những câu nói mà bạn học trước kia từng nói với hắn ——

Ngốc ngếch, bệnh thần kinh, quái vật, không phải người bình thường, não tàn...

Những ô ngôn uế ngữ đó trước kia hắn chưa tùng để ý, lúc này lại đột nhiên biến thành một thanh kiếm sắc bén đâm vào lòng hắn.

Hắn vô dụng như thế, ngoại trừ ở trước mặt Chính Quốc luôn nói rằng hắn rất thông minh, hắn chưa tìm ra bất kỳ ưu điểm nào khác của mình.

Vừa nghĩ tới Chính Quốc sẽ bị những người khác cướp đi, nghĩ đến việc Chính Quốc sẽ thích những người khác, Kim Thái Hanh cũng không thể đè nén tâm tình tiêu cực trong lòng.

"Chính Quốc. " Giọng hắn trầm xuống, không chắc chắn hỏi: "Em... em thật sự thích anh sao?"

"Tại sao lại không thích?" Điền Chính Quốc dựa vào ngực hắn, đoạn thời gian họ quen biết nhau chợt lóe lên trong đầu, khóe môi của hắn cong lên, âm thanh không tự chủ trở nên ôn nhu: "Có điểm nào ở anh mà em không thích chứ."

Điền Chính Quốc là người lạnh nhạt lại sống nội tâm, nếu không phải ngày hôm nay chiến tranh lạnh với Kim Thái Hanh một hồi, lại ở trong bầu không khí như vậy, có khả năng cả một đời, hắn cũng không nói ra những câu như thế.

Thế nhưng bây giờ, trong lòng hắn chỉ có một ý niệm duy nhất, là muốn Kim Thái Hanh an tâm, còn những cái khác, thực ra cũng chẳng quan trọng lắm.

"Làm việc chăm chú lại nghiêm túc, nghiên cứu khoa học cũng rất lợi hại, lúc ngốc nghếch cũng rất đáng yêu."

Giọng hắn nhẹ nhàng, êm ả như xuân mưa, thấm vào trong lòng Kim Thái Hanh, khiến cho tâm trạng đang hơi có chút rầu rĩ trong khoảnh khắc nở ra một đóa hoa ngọt ngào. Như chén rượu mật làm say lòng người, khiến Kim Thái Hanh vui sướng, mặt đỏ bừng lên.

Hóa ra trong lòng Chính Quốc mình lại tốt như vậy.

Sự tự ti và sợ hãi trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi, Kim Thái Hanh lấy cằm cà cà lên đỉnh đầu Điền Chính Quốc, trên má trái hiện ra lúm đồng tiền nhỏ.

Hai người không một tiếng động ôm ấp ấm áp một lúc, Điền Chính Quốc chợt nhớ tới cái gì, hắn nhẹ nhàng đẩy Kim Thái Hanh ra, hỏi hắn: "Anh đã ăn cơm tối chưa?"

"Chưa." Kim Thái Hanh ủy khuất trả lời: "Biết em về, vui quá ăn không vô. Nhìn thấy tin tức kia thì rất khó chịu, cũng ăn không vô."

Hắn cố ý xoa xoa bụng, nói thêm: "Có hơi đói bụng."

Không biết có phải là ảo giác hay không, Điền Chính Quốc luôn cảm thấy Kim Thái Hanh hình như... hơi có chút tâm cơ?

Chẳng qua đây là chuyện tốt, Điền Chính Quốc ngồi dậy, nói câu tiếp theo: "Chờ em một chút." Liền đi vào nhà bếp.

Vốn là định làm cho hắn chút đồ ăn nhanh, kết quả nhìn thấy trên bàn bày rất nhiều đồ ăn chưa động đũa đến.

Đoán là bảo vệ hoặc tài xế của Kim gia đưa tới, hắn mở bếp ga, định hâm nóng lại đồ ăn.

Vừa mới bưng lên một đĩa đồ ăn, bỗng nhiên bị Kim Thái Hanh ôm từ phía sau, đem cằm đặt trên bả vai của hắn, như miếng mè xửng dính chặt lấy hắn.

"Buông tay nào, em đang bê đồ, không tiện." Điền Chính Quốc nói một câu, đợi mấy giây, thấy hắn bất động, nghiêng đầu, vừa định nói lại lần nữa, liền bị Kim Thái Hanh nhanh chóng hôn một cái lên khóe môi.

Ánh mắt của hắn sáng lấp lánh, thấy Điền Chính Quốc nhìn sang, cũng không né tránh, mà là ngại ngùng nhưng như cây ngay không sợ chết đứng đối mắt với hắn, như đang nói: Bạn trai của anh, anh hôn một chút thì có làm sao.

Điền Chính Quốc không làm gì được, lại không đành lòng nạt hắn, huống hồ sau lưng cảm nhận được nhiệt độ trên thân thể hắn, ấm áp như vậy, làm tâm trạng của hắn cũng tốt lên rất nhiều.

Vì vậy, sau đó, Kim Thái Hanh cứ như vậy ôm Điền Chính Quốc, người ta đi một bước, hắn cũng đi một bước, mãi đến tận khi cơm nước hâm nóng xong xuôi mới lưu luyến không rời thả tay.

"Ăn ít chút, tránh cho dạ dày trống rỗng là được." Tuy là nói vậy nhưng Điền Chính Quốc vẫn đem toàn bộ đồ ăn đẩy lên trước mặt hắn.

Kim Thái Hanh gật đầu, cảm thấy có chút mới lạ cầm đũa lên.

"Anh ăn trước đi, em đi gọi điện thoại." Điền Chính Quốc nói với Kim Thái Hanh một câu, lấy điện thoại di động ra định đi ra ngoài, liền bị Kim Thái Hanh kéo lại.

"Ở đây gọi." Hắn nói, lần đâu tiên thẳng thắn đưa ra yêu cầu của chính mình với hắn.

Điền Chính Quốc ngạc nhiên, lập tức ngồi xuống: "Được."

"Duệ ca có chuyện tìm em." Điền Chính Quốc vừa giải thích với hắn vừa bấm số gọi cho Triệu Duệ.

"Duệ ca, "Màu cam" có chuyện gì sao ạ?"

Hiện tại, doanh thu phòng vé của "Màu cam" đã tăng lên năm trăm triệu tệ. Tuy tốc độ tăng lên có xu hướng chậm lại nhưng vẫn là không thể khinh thường, nghe nói còn có phim vì "Màu cam" mà phải dời lịch chiếu lại.

Nhưng đợt tuyên truyền phim của "Màu cam" cũng đã qua, Triệu Duệ tìm hắn lúc này thì có thể là chuyện gì chứ?

"Màu cam" đạt giải phim xuất sắc nhất quý, sắp được công chiếu tại Úc." Giọng của Triệu Duệ vẫn bình thường, giống như bộ phim có thành tích tốt như vậy không phải do hắn đạo diễn vậy: "Tôi định để cậu đi cùng tôi."

"Cái này... thực ra cũng không cần em đi mà." Hắn nói vậy là vì tình huống thế này, chỉ cần đạo diễn và đoàn đội sản xuất đi là được, không có liên quan gì đến diễn viên cả.

Điền Chính Quốc chần chờ một chút, lại hỏi: "Có sắp xếp đặc biệt gì sao ạ?"

Hắn vừa mới trở về, sắp tới lại là thời gian tuyên truyền cho "Một đường sinh tử", hắn muốn ở bên Kim Thái Hanh nhiều hơn.

"Khụ" Triệu Duệ ngượng ngùng ho khan một tiếng, hàm hồ nói: "Còn không phải tôi để ý đến tin tức gần đây của cậu sao?"

Điền Chính Quốc tưởng là hắn nghĩ mình muốn tránh né Vương Trình Trình, lại nói thêm: "Không sao, hiện tại scandal đã được giải thích, người trên mạng bây giờ đều đang chỉ trích Vương Trình Trình, không liên quan gì đến em nữa rồi."

"Không phải." Triệu Duệ quyết tâm, thẳng thắn nói ra ý của mình: "Những thôn dân kia không phải nói chỉ cần cậu ngồi bên cạnh là có thể thắng sao. Tôi... muốn đi dạo sòng bạc bên Úc một vòng."

Điền Chính Quốc: "..."

Hắn bỗng nhiên có chút hoài niệm cái người tên Triệu Duệ lạnh lùng, nhìn ai cũng không vừa mắt trước kia.

Đang muốn khéo léo từ chối, bàn tay trái đặt trên bàn bỗng nhiên bị tóm lấy, Điền Chính Quốc giương mắt nhìn lên, liền thấy Kim Thái Hanh mặt không cảm xúc nhìn mình, cơm cũng không ăn.

Biết hắn đang sợ mình định rời đi, Điền Chính Quốc nắm chặt lại tay hắn, cho hắn một ánh mắt động viên, nói với Triệu Duệ: "Xin lỗi, Duệ ca, em có việc bận, thật sự là không có thời gian đi với anh."

"Cậu thì bận chuyện gì chứ!" Triệu Duệ xì một tiếng: "Kỳ tuyên truyền của "Một đường sinh tử" không phải còn chưa tới sao?"

"Muốn ở bên bạn trai của em." Điền Chính Quốc không ngập ngừng nói thẳng một câu.

Triệu Duệ trầm mặc mấy giây, tùy tiện nói: "Là Kim Thái Hanh đúng không?"

Đối với một người đã từng trải qua âm dương cách biệt, đồng tính luyến ái căn bản cũng không tính là chuyện to tát gì.

Điền Chính Quốc ngạc nhiên: "Làm sao anh biết?"

Hắn và Kim Thái Hanh ngày hôm nay mới xác định quan hệ, Triệu Duệ đây là là có thiên lý nhãn sao?

Triệu Duệ hút một hơi thuốc, bình tĩnh nói: "Bộ dạng dính lấy nhau như keo chó của hai người, chỉ có thằng ngốc như Triệu Khanh Uyên mới không nhìn ra được."

Tự nhiên bị gán cho cái danh dính nhau như keo chó, Điền Chính Quốc: "..."

Nếu lời cũng đã nói ra, Điền Chính Quốc từ chối lại càng thuận miệng: "Duệ ca, anh cũng biết, sắp tới em sẽ không được rảnh, nên khoảng thời gian này sẽ không muốn đi đâu cả."

"Cậu có thể dẫn cậu ta đi Úc cùng." Triệu Duệ vẫn chưa từ bỏ ý định: "Tôi cũng chỉ cần cậu đi cùng tôi lúc đến sòng bạc thôi."

Điền Chính Quốc "..."

Nhưng mà Triệu Duệ nói cũng có lý, hắn và Kim Thái Hanh quen biết lâu như vậy, cũng chưa từng đi chơi với nhau, Điền Chính Quốc suy nghĩ một chút, hỏi: "Bao giờ đi ạ?"

"Ngày kia."

Điền Chính Quốc nghĩ một chút, ngày mai là thứ sáu, liền che loa điện thoại, quay đầu hỏi Kim Thái Hanh: "Thái Hanh, anh có muốn ra ngoài chơi không?"

Cùng người mình thích đi chơi xa, đối với Kim Thái Hanh là trải nghiệm chưa từng có, hắn suy nghĩ một chút, nghiêm túc gật đầu: "Muốn."

"Được." Điền Chính Quốc thả tay che loa, nói với Triệu Duệ: "Em hỏi xem Kim Thái Hanh visa hay không, nếu có, chúng em sẽ đi."

"Được." Visa đúng là một vấn đề, Triệu Duệ cũng hiểu được, nói thêm một cậu: "Có kết quả thì báo ngay cho tôi biết." Liền cúp điện thoại.

Hỏi Kim Thái Hanh có visa hay không chắc chắn sẽ không được, hắn cũng không biết đến thứ này. Nghĩ tới mình hình như đang lừa Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc liền không nhịn được có chút chột dạ, do dự một hồi lâu, cũng không dám gọi điện thoại cho Kim Thạc Trân.

Đến cuối cùng, vẫn hơi do dự đưa điện thoại cho Kim Thái Hanh: "Anh gọi đi, hỏi anh trai của anh."

Hắn vẫn cảm thấy mình đã chuẩn bị xong chuyện đối diện với nhà họ Kim nhưng thật sự đến giờ phút này rồi, Điền Chính Quốc phát hiện vẫn chưa được. Cho dù hắn có chuẩn bị thế nào, vẫn cảm thấy chột dạ cùng sợ hãi.

Kim Thái Hanh không nghĩ nhiều như hắn, không chút do dự trực tiếp gọi điện thoại cho Kim Thạc Trân.

Nghe giọng hắn cây ngay không sợ chết đứng, Điền Chính Quốc ước ao gãi gãi lòng bàn tay của hắn, thời khắc mấu chốt, còn phải để Kim giáo sư nhà hắn ra tay đây.

"Anh hai nói có. " Kim Thái Hanh vui vẻ nói: "Sáng sớm ngày mai tài xế sẽ đưa tới."

"Vậy thì tốt." Điền Chính Quốc thở phào nhẹ nhõm, vừa đưa đũa cho Kim Thái Hanh để hắn tiếp tục ăn cơm, vừa gọi điện thoại báo tin cho Triệu Duệ xác nhận sẽ đi.

Do mong muốn mãnh liệt của Triệu Duệ, bọn họ đã mua vé bay sớm nhất đến Úc thành, nhưng dù là như thế, lúc xuống sân bay cũng đã là bảy giờ tối.

Triệu Duệ thoạt nhìn như không thể chờ đợi thêm nữa, vội vã cất hành lý ở khách sạn, mua mấy túi da heo dưới lầu, đổi lấy đô la, liền kéo Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh đi tới một sòng bạc đã chọn từ lâu.

Hắn nghe người ta nói, muốn thắng tiền nhất định không thể chơi ở sòng bạc trong khách sạn mình ở nên cố tình chọn một sòng bạc cách xa đó, ở khách sạn khác.

Sòng bạc nhìn bên ngoài rất rộng lớn, bên trong trang hoàng xanh vàng rực rỡ. Triệu Duệ lần đầu tiên đi vào nơi như thế này, nhìn trái nhìn phải, phấn khởi không thôi, lời thề son sắt nói với Điền Chính Quốc: "Cậu chờ xem, tôi nhất định sẽ chơi thắng, kiếm thật nhiều tiền lãi!"

Điền Chính Quốc không để ý tới hắn đang phát rồ, đưa Kim Thái Hanh đi dạo qua một vòng, quay đầu nhỏ giọng nói với hắn: "Thế nào? Có muốn chơi không?"

Kim Thái Hanh không có hứng thú gì, nghe vậy liền lắc đầu.

Điền Chính Quốc cũng không muốn chơi, hắn thật sự rất sợ vận may quỷ dị của hắn, một lần mua vé xổ số đã đủ rồi, hắn chưa bao giờ là người có lòng tham.

Hai người ăn nhịp với nhau, đều quyết định chỉ xem Triệu Duệ chơi là được rồi.

"Tôi đổi được 50 ngàn." Triệu Duệ lúc nói câu này, biểu cảm trên mặt như thể bị cắt mất thịt: "Không kiếm lãi về thì tôi không làm người nữa!"

Điền Chính Quốc: "..."

Vậy ra cái mà hắn nói chính là 50 ngàn tệ? Hơn nữa hắn lấy đâu ra tự tin như vậy, cho là mình nhất định sẽ thắng!

Giống như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, Triệu Duệ nháy mắt với hắn: "Đây không phải là có con cá chép hình người như cậu ở bên cạnh sao, thực ra tôi chỉ định đổi năm ngàn thôi."

Điền Chính Quốc: "..."

Mang theo một luồng khí thế không thể chống đỡ, Triệu Duệ xông lên chiếu bạc, đồng thời cường thế yêu cầu Điền Chính Quốc đứng phía sau hắn, một giây đồng hồ cũng không thể rời đi.

Điền Chính Quốc bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tùy theo ý hắn.

May là có Kim Thái Hanh ở bên cạnh, hắn vừa nhìn Triệu Duệ, vừa giải thích luật chơi cho Kim Thái Hanh, cũng không đến nỗi quá tẻ nhạt.

Đáng tiếc dù cho có Điền Chính Quốc ở một bên hỗ trợ, vận may của Triệu Duệ cũng rất nát. Nói như vậy, lần đầu tiên đi sòng bạc, nhiều hay ít cũng thắng được vài ván, nhưng hắn từ đầu tới cuối, một ván cũng không thắng nổi!

Không lâu sau, tiền trên tay thua gần hết.

Triệu Duệ đau lòng nhe răng trợn mắt: "Tiên sư nó, sớm biết thế này đã không đến! 50 ngàn đấy, mất công mất tiền!"

Hắn dừng một chút, nghiêng mắt nhìn về phía Điền Chính Quốc: " Thanh Hoan, vận may của cậu hôm nay không hoạt động à!"

"Trước đây đều là do trùng hợp thôi." Điền Chính Quốc thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Cũng là người lớn nói đùa thôi, anh tin như vậy làm gì."

"Không, cũng có thể là vận may của cậu cho tôi đã dùng hết lúc trước rồi." Triệu Duệ thở dài, vừa định đặt tay lên vai Điền Chính Quốc đã bị Kim Thái Hanh nhìn, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là rụt tay về, ném cho Điền Chính Quốc hai trăm tệ: "Tôi không chơi nữa, đau lòng quá. Cậu cầm lấy chơi đi, chúng ra nhanh về thôi."

"Được." Lần này, Điền Chính Quốc không từ chối nữa.

Vận may của hắn hôm nay không tốt, chơi một ván cũng không có gì.

Nhìn quanh một chút, thấy trò tú lơ khơ cách bọn họ gần nhất, liền đi lên, bắt đầu nhấn nút. Màn hình sáng lên.

Lá thứ nhất mở ra là Át bích, Triệu Duệ nói đùa một câu: "Cậu sẽ không nhấn ra dãy đồng chất đấy chứ."

Nhất thời thu được ánh mắt chế nhạo của những người khác, bọn họ chơi nhiều năm như vậy, còn chưa từng thấy du khách nào như thế!

Dãy đồng chất dễ mở ra thế sao? Nằm mơ giữa ban ngày!

Điền Chính Quốc cũng không coi là chuyện to tát gì, cho Triệu Duệ một ánh mắt yên tĩnh, tiếp tục nhấn nút.

Nhưng mà theo từng lá bài hắn nhấn ra, ánh mắt của đám người cùng chơi dần dần thay đổi, xung quanh cũng kéo tới không ít người.

K, Q, J giống như đã hẹn trước, liên tục xuất hiện. Không ít người trong lòng cũng bắt đầu thầm nói, thằng nhóc này sẽ không nhấn được dãy đồng chất thật chứ?

Tim Điền Chính Quốc khẽ run, quả thực hận không thể lập tức rút lui, nhưng mà một khi đã chơi, bất luận là nguyên nhân gì cũng không thể dừng lại, hắn chỉ có thể kiên trì, mở lá bài cuối cùng.

10 bích.

"Shhh!" Xung quanh nhất thời đồng loạt vang lên tiếng người hít khí.

Thế mà là dãy đồng chất thật! Còn là dãy cao nhất!

Chỉ dùng hai trăm, liền thắng tám triệu sáu trăm ngàn tệ!

Đây rốt cuộc là cái loại vận may gì!

Cả sòng bạc đều sôi trào lên!

Rất nhiều bảo vệ nhanh chóng chạy tới, phong tỏa máy đánh bạc, không cho bất luận người nào tới gần. Đồng thời, ba người Điền Chính Quốc cũng bị bao quanh bốn phía, bảo vệ đến gió thổi không lọt.

Quản lý cao nhất của sòng bạc trực tiếp đi ra, ghi lại số chứng minh thư và visa của hắn.

Toàn bộ sòng bạc trong nháy mắt tiến vào trạng thái cảnh giác cao nhất, chỉ cho phép ra, không cho phép vào, nhìn rất căng thẳng.

Tận đến giờ phút này, Triệu Duệ mới phản ứng lại, ôm lấy trái tim đang nhảy loạn cào cào của mình, tàn nhẫn mà hộc ra hai chữ: "Ngọa tào!"

_______________

Tác giả có lời muốn nói: chuyện ở sòng bài là lúc đi Ma Cao gặp được, đáng tiếc lúc đó tôi đang họp, không được thấy tận mắt, sau đó nghe đồng nghiệp kể lại rất tiếc nuối, chỗ này có tham khảo một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro