Chương 62: Tôi sợ anh ấy sẽ lo lắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Điền Chính Quốc công khai nói mình có người yêu, bạn bè của hắn đều thay hắn lau mồ hôi.

Rất nhiều fan đều có một loại dục vọng độc chiếm đối với thần tượng, bọn họ căn bản là không có cách nào chấp nhận chuyện thần tượng yêu đương hoặc kết hôn, không chỉ thoát fan mà thậm chí còn có thể quay lại bôi xấu thần tượng.

Mà thần kỳ chính là tình huống bọn họ lo lắng lại không phát sinh.

Nhìn thấy video trong buổi tuyên tuyền trên weibo, tuyệt đại bộ phận fan của Điền Chính Quốc thế mà lại cảm thấy hết sức vui mừng.

"Thật mừng cho Chính Quốc, nhiều năm như vậy đều cô đơn một mình, bây giờ có người yêu rồi sẽ vui biết bao nhiêu."

"Chỉ cần Chính Quốc vui vẻ, yêu thích ai tôi cũng không phản đối!"

"Không biết người kia có biết tâm tư của Chính Quốc không, hi vọng cô ấy cũng thích Chính Quốc, cầu trời giúp con đường tình cảm của Chính Quốc thuận lợi chút."

"Đau lòng cho Chính Quốc , luôn luôn muốn có người có thể đi vào trong cuộc đời của anh ấy, thay thế cha mẹ quan tâm anh ấy, bây giờ người kia xuất hiện rồi, nói thật, trong lòng có chút chua xót nhưng vẫn phải cố gắng chấp nhận, chỉ cần Chính Quốc tốt là được rồi."

...................................

Nhờ lúc trước Điền Chính Quốc kiên trì không đi con đường lưu lượng tiểu sinh nên fan của hắn vốn không phải fan bạn gái. Nên cho dù có công khai chuyện tình cảm thì ảnh hưởng đối với hắn cũng không lớn lắm.

"May mắn không gặp đại loạn." Tại Kim gia, Kim Thạc Trân để điện thoại di động xuống, rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

Làm ông chủ, thật ra hắn rất không thích việc Điền Chính Quốc không thương lượng với công ty đã một mình công bố chuyện tình cảm như vậy. Nhưng mà cũng hết cách rồi, ai bảo người trong cuộc còn lại lại là em trai mình cơ chứ.

Phóng tầm mắt vào vòng giải trí, nam nữ quang minh chính đại nói chuyện yêu đương đã là rất hiếm, huống chi là nam nam.

Điền Chính Quốc có thể làm như thế, là thật sự đặt em trai mình lên đầu quả tim rồi.

Kim Thạc Trân có chút ước ao liếc Kim Thái Hanh một cái, trong lòng âm thầm cảm thán, đại khái đây chính là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc trong truyền thuyết đi.

"Lão tam, đừng xem điện thoại nữa." Kim Thạc Trân phục hồi tinh thần, thấy Kim Thái Hanh cả buổi sáng đều xem điện thoại, không nhịn được nói hắn một câu: "Cẩn thận xem nhiều hỏng mắt đấy."

Mấy ngày nay Điền Chính Quốc không ở nhà, Kim phu nhân khuyên can đủ đường, cuối cùng cũng thuyết phục được Kim Thái Hanh cuối tuần về nhà. Nhưng ai biết, Kim Thái Hanh sau khi trở về, không phải là chăm chút cho hai con cá yêu quý thì chính là cúi đầu xem điện thoại di động.

Kim Thạc Trân nhíu mày, em trai hắn trở thành con nghiện Internet từ lúc nào vậy?

Kim Thái Hanh không để ý tới hắn, ánh mắt vẫn cứ chăm chú nhìn màn hình điện thoại không rời.

Kim Thạc Trân bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đi tới đẩy một cái hắn: "Bảo em đừng xem nữa, có nghe hay không?" Dí sát vào, mới phát hiện Kim Thái Hanh đang xem video ở buổi tuyên truyền phim của Điền Chính Quốc.

"Mỗi ngày em đều nhìn thấy Điền Chính Quốc người thật, còn xem hắn trong video làm gì?"

"A..." ba chữ "Điền Chính Quốc" cuối cùng cũng kéo được sự chú ý của Kim Thái Hanh, hắn cười cười, có chút ngượng ngùng nói: "Nhưng mà bây giờ Chính Quốc không có ở đây bên cạnh em."

Kim Thạc Trân không hiểu: "Vậy thì thế nào? Không phải cậu ta khoảng một tuần nữa là về rồi sao?" Cần gì phải nhớ đến mức này chứ?

"Nhưng mấy ngày nay em ấy không ở đây. " Kim Thái Hanh vô cùng bướng bỉnh, hắn đưa tay sờ gương mặt của Điền Chính Quốc trên màn hình, trong mắt tràn đầy ngọt ngào: "Em muốn mỗi một ngày đều nhìn thấy em ấy."

Kim Thạc Trân: "..."

Không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy tim nhói đau.

Lịch trình tuyên truyền cho "Một đường sinh tử" được sắp xếp rất chặt chẽ, bọn người Điền Chính Quốc trong vòng hai tuần lễ phải đi tới mười ba thành phố trọng điểm trong nước, hai đầu nam bắc đều có.

Đầu tháng năm, chênh lệch nhiệt độ giữa hai miền rất lớn, cộng thêm quá trình tuyên truyền quá mệt nhọc nên trong đoàn phim lục tục bắt đầu có người sinh bệnh. Bắt đầu chỉ là vài người nhưng về sau đã trở thành hiện tượng phổ biến, ngay cả Triệu Khanh Uyên cũng không thoát được.

Điền Chính Quốc đo thân nhiệt cho hắn, đã lên đến ba tám độ.

Thật ra cũng chỉ được coi là sốt nhẹ nhưng Triệu Khanh Uyên lại sợ hãi đến mức suýt nữa thì từ trên giường nhảy xuống: "Ngọa tào! Nhiệt độ cao như vậy sao? Buổi tối ngày mai còn phải đi tuyên truyền đấy! Đây là muốn giết người không dao mà!"

"Đừng ồn ào nữa." Điền Chính Quốc thả nhiệt kế xuống, đẩy hắn trở về ổ chăn: "Tôi đi nấu cho anh một bát canh gừng, uống vào toát hết mồ hôi là tốt rồi."

"Tôi không uống!" Vừa nghe đến mấy chữ canh gừng, Triệu Khanh Uyên liền lắc đầu từ chối.

Đừng nói là uống canh gừng, đến thức ăn mà cho thêm chút gừng vào hắn cũng không chịu được!

"Anh không uống thử xem?" Điền Chính Quốc quăng tới một ánh mắt sắc như dao: "Vậy tôi phải bỏ gấp đôi gừng cho anh rồi."

Nghe vậy, Triệu Khanh Uyên lập tức không có tiền đồ nữa, hắn sợ hãi hơi rụt vai lại, giọng cũng nhỏ xuống: "Được, được, tôi uống là được rồi, cậu đừng bỏ gấp đôi gừng được không?"

Điền Chính Quốc hừ một tiếng, rót cho hắn một cốc nước ấm đặt ở đầu giường, liền trở về phòng của mình.

Bởi vì mấy ngày nay người trong đoàn phim sinh bệnh không ít nên gừng cũng không khó kiếm.

Điền Chính Quốc lấy dao gọt hoa quả cắt sợi gừng, thẳng tay lấy ấm điện nấu một bình canh gừng, nhìn chằm chằm Triệu Khanh Uyên uống một đầy một bát lớn.

"Đừng nghịch điện thoại nữa." Điền Chính Quốc rút điện thoại từ trong tay hắn ra, dùng chăn quấn hắn kín từ đầu đến chân: "Ngộp cũng không được chui ra, toát mồ hôi là khỏe ngay."

"Biết rồi." Giọng Triệu Khanh Uyên từ trong chăn truyền tới, hơi ồm ồm.

Hắn có không ít bằng hữu, nhưng chăm sóc hắn như Điền Chính Quốc, vẫn là người đầu tiên.

Mặc dù hắn rất ngại canh gừng khó uống, ghét bị ngộp ở trong chăn, cũng ghét Điền Chính Quốc không cho hắn chơi điện thoại nhưng lại bị cảm giác được bằng hữu quan tâm làm cho trong lòng hắn ấm áp đến vô cùng thoải mái

Chỉ là hắn có cái tính hay ngượng, rõ ràng là cảm kích tâm ý của Điền Chính Quốc nhưng miệng lại càng tiện: "Chính Quốc, tôi cảm thấy cậu rất hợp làm giáo viên mầm non."

"Há, " Điền Chính Quốc liếc mắt nhìn một cái kén to đùng trên giường, lạnh lùng nói: "Tôi hiện tại không phải là chăm sóc anh sao?"

Đứa trẻ lớn xác Triệu Khanh Uyên: "..."

Tố chất thân thể của Triệu Khanh Uyên cũng tốt, sau khi uống canh gừng, toát mồ hôi thì nhiệt độ hạ xuống rất nhanh, thoạt nhìn rất có tinh thần. Ngược lại là Điền Chính Quốc, buổi tối hôm đó sau khi trở về liền thấy có chỗ không đúng.

Vẫn luôn cảm thấy miệng khô, cho dù uống bao nhiêu nước thì trên môi vẫn nứt nẻ.

"Không khí ở thành phố này khô quá. " Điền Chính Quốc đặt cốc nước xuống, liếm liếm môi nói.

"Không có mà, tôi cảm thấy rất ẩm thấp." Vu Hâm buồn bực nhìn hắn: "Độ ẩm không khí hơn bảy mươi phần trăm đấy."

Điền Chính Quốc ngẩn người một chút:
"Vậy sao? Em lại luôn cảm thấy khát."

Vu Hâm cũng không coi là chuyện to tát gì, chỉ cho là hắn thật sự khát nước, thậm chí còn nhắc nhở hắn một câu: "Buổi tối uống ít nước thôi, không sáng mai dậy mặt lại phù lên, bị phóng viên chụp được không dễ nhìn đâu."

Điền Chính Quốc gật đầu, nghe lời thả cốc xuống.

Ai biết, đến nửa đêm, Điền Chính Quốc liền bắt đầu phát sốt, nhiệt độ nhanh chóng vọt lên đến ba mươi chín độ.

Bên cạnh hắn không có thuốc hạ sốt, lại ngại không muốn đánh thức Vu Hâm, vừa may buổi chiều nấu canh gừng cho Triệu Khanh Uyên còn dư khá nhiều, liền hâm nóng lại một chút, uống hơn nửa bát rồi mơ màng thiếp đi.

Hắn vốn cậy mình tuổi trẻ, cho rằng chịu đựng một đêm liền qua. Không nghĩ tới sáng hôm sau tỉnh lại, không chỉ cả người đau nhức, đầu còn có chút mê man.

Hắn dùng nhiệt kế đo thử, nhiệt độ chẳng những không hạ xuống, lại còn tăng lên đến ba chín độ bốn.

Nhưng mà không có thời gian cho hắn nghỉ ngơi, đoàn phim lập tức sẽ di chuyển tới Nam thành. Vu Hâm vô cùng lo lắng, không thể làm gì khác hơn là vội vã đi ra tiệm thuốc mua hai liều thuốc hạ sốt, cho hắn uống tạm.

Lưu Gia An nhìn thấy bộ dạng hắn bệnh tật triền miên như vậy cũng rất lo lắng, vốn định là tới Nam thành liền lập tức đưa hắn đi bệnh viện, không nghĩ tới lúc làm thủ tục lên máy bay, người từ trước đến giờ luôn cẩn thận như Điền Chính Quốc lại không tìm được chứng minh thư.

Vu Hâm tìm trong hành lí của hắn một lượt cũng không tìm thấy, đoán rằng hẳn là để quên ở khách sạn rồi.

Điền Chính Quốc chuẩn bị đồ đạc của mình từ trước đến giờ luôn rất cẩn thận chu đáo nên Vu Hâm chưa từng hỏi đến, ai biết hôm nay hắn bị sốt đến mơ hồ, lại phạm vào sai lầm như vậy.

Lần này bọn họ ở khách sạn cách sân bay rất xa, dù có lập tức tìm được chứng minh thư rồi quay trở lại sân bay e là cũng không kịp giờ.

"Những người khác đi trước, Chính Quốc và Vu Hâm đổi vé bay chuyến sau đi. Chuyến sau hai giờ chiều sẽ cất cánh, nếu nhanh có thể kịp giờ buổi tuyên truyền." Lưu Gia An nhíu mày suy nghĩ một lát, rốt cục nghĩ ra một phương pháp giải quyết.

"Xin lỗi, Lưu đạo. " Điền Chính Quốc áy náy xin lỗi: "Thêm phiền cho bác rồi, cháu sẽ cố hết sức đến đúng giờ."

Lưu Gia An vốn đang hơi tức giận, thấy hắn sốt đến hai mắt đỏ ngầu, lại có chút không đành lòng, chỉ có thể nói: "Không có chuyện gì, trước tiên cháu đi về tìm chứng minh thư rồi nói tiếp."

Điền Chính Quốc gật đầu, đang chuẩn bị cùng Vu Hâm quay lại khách sạn, Triệu Khanh Uyên bỗng nhiên đi ra: "Cháu không đi, bộ dạng Chính Quốc như này cháu không yên lòng."

"Hồ đồ!" Lưu Gia An trầm mặt mắng hắn một câu, không đồng ý.

Điền Chính Quốc bây giờ tuy rằng nhân khí rất cao nhưng dù sao cũng không sánh được với Triệu Khanh Uyên, nhỡ ra đến muộn hoặc lỡ mất buổi tuyên truyền, fan có thể sẽ oán giận nhưng cũng sẽ không xảy ra chuyện gì to tát.

Nhưng Triệu Khanh Uyên lại không giống như vậy, buổi tuyên truyền của bọn họ thiếu mất ai cũng có thể, ngoại trừ hắn.

Nhưng mà Triệu Khanh Uyên chính là một con lừa bướng bỉnh, mặc kệ ai nói cũng không chịu đi, một mực phải ở bên cạnh nhìn Điền Chính Quốc.

"Bây giờ thời tiết bình thường, hai giờ chiều chắc chắn sẽ thuận lợi cất cánh, năm giờ sẽ đến Nam thành, sẽ không lỡ buổi họp báo."

Triệu Khanh Uyên cũng không phải là tùy hứng, hắn đưa điện thoại di động đưa tới trước mặt Lưu Gia An: "Lưu thúc yên tâm, cháu sẽ không lấy chuyện nghiêm túc như vậy ra đùa giỡn."

Lưu Gia An có thể phát hỏa với bất cứ ai, nhưng đối với Triệu Khanh Uyên lại không đành lòng. Bị hắn nhõng nhẽo làm cho hết cách, rốt cục cũng đồng ý cho hắn ở lại.

Một buổi sáng qua đi, tình trạng của Điền Chính Quốc lại xấu đi không ít. Không chỉ chảy nước mắt, còn hắt hơi liên tục.

Cũng may chứng minh thư đúng là để quên ở khách sạn, bọn họ vừa tới thì tiếp tân đã đem chứng minh thư trả lại. Triệu Khanh Uyên và Vu Hâm lúc này mới dành ra được một chút thời gian, đưa Điền Chính Quốc đi bệnh viện khám.

Điền Chính Quốc dùng thuốc có thành phần gây buồn ngủ, từ sau lúc làm thủ tục xong thì luôn ngủ, đến lúc hạ cánh, Vu Hâm phải dùng hết sức mình mới đánh thức được hắn dậy.

"Tôi đã nói là không muộn mà. " Vừa xuống máy bay thì Triệu Khanh Uyên nhìn đồng hồ, vừa nói với Điền Chính Quốc vừa gọi điện cho Lưu Gia An.

Điện thoại vừa tút một tiếng liền bắt máy, Triệu Khanh Uyên còn chưa kịp nói chuyện, bên kia đã truyền đến âm thanh phức tạp của Lưu Gia An: "Khanh Uyên, bọn cháu đến Nam thành rồi sao?"

"Đến rồi ạ. " Triệu Khanh Uyên dương dương đắc ý nói: "Thế nào, cháu đã nói là có thể đến kịp rồi mà."

Lưu Gia An nghe vậy thở dài: "Bọn cháu đến kịp, chúng ta lại không tham gia được."

Triệu Khanh Uyên sững sờ: "Cái gì?"

Lưu Gia An: "Lúc máy bay của chúng ta sắp cất cánh, bỗng nhiên bị rò rỉ nhiên liệu, mọi người đều phải ở lại sân bay. Bác vốn định gọi điện thoại cho cháu, ai biết điện thoại lại rơi mất, còn không nhớ được số của cháu, chờ đến lúc tìm được điện thoại thì các cháu đã bay rồi."

Triệu Khanh Uyên: "..."

Không nghĩ tới bọn họ mới rời đi mấy tiếng đồng hồ thì đã xảy ra chuyện như vậy!

Lưu Gia An liền than một tiếng: "May là lúc đó cháu nhất định muốn ở lại, nếu không buổi họp báo ngày hôm nay có thể sẽ phải hủy rồi. Bác đã nói chuyện trước với bên tổ chức, tối nay cháu với Chính Quốc chủ trì đi."

"... Cháu biết rồi." Triệu Khanh Uyên liền nói thêm với ông vài câu, lúc này mới cúp điện thoại.

Điền Chính Quốc ở ngay bên cạnh hắn, giọng Lưu Gia An lại lớn, nên nội dung trò chuyện giữa bọn họ hắn đều nghe thấy rõ ràng.

Vừa định cùng Triệu Khanh Uyên thương lượng xem tới đây nên làm thế nào, Triệu Khanh Uyên chợt quay sang nhìn hắn, cảm khái nói: "Cậu thực sự là một con cá chép may mắn hình người đấy."

Điền Chính Quốc: "..."

Đoàn phim chỉ có hai người bọn họ tới, càng khỏi nói tới thợ trang điểm. May là Triệu Khanh Uyên quen biết nhiều, khẩn cấp mượn từ chỗ khác một ekip tạo hình.

"Chính Quốc, nếu vẫn không thoải mái thì cũng không cần lên sân khấu." Cho dù đã châm cứu, Điền Chính Quốc vẫn đang phát sốt.

Lúc này sắc mặt tái nhợt của hắn làm Triệu Khanh Uyên thật sự là không nhịn được: "Một mình tôi có thể chống đỡ, Lưu thúc cũng sẽ thông cảm được."

Dừng một chút, lại nói: "Hơn nữa nếu chúng ta cũng bay chuyến kia, e là hiện tại một người cũng không đến được, cậu cũng không cần cố sức quá."

"Không có chuyện gì." Điền Chính Quốc đáp lại hắn một câu, đưa tay gọi chuyên gia trang điểm, ra hiệu cho hắn trang điểm cho mình đậm một chút, cố gắng để không nhìn ra mình đang sinh bệnh.

"Cậu có phải là đồ ngốc không hả?" Triệu Khanh Uyên tiến đến hét vào tai hắn: "Coi như có lên sân khấu cũng không cần hoá trang! Không phải sợ xấu, cứ để nguyên như vậy, để cho fan và cánh truyền thông biết cậu vất vả đến thế nào."

"Không. " Điền Chính Quốc lắc đầu: "Thái Hanh vẫn luôn xem video quá trình chúng ta tuyên truyền, tôi sợ anh ấy sẽ lo lắng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro