Chương 67: Chúng ta dùng một cái là được rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Duệ là người rất keo kiệt, bị việc Điền Chính Quốc như vậy còn có thể nhận đại ngôn của Kenn đâm một kích, liền nghĩ tới chính mình mất trắng 50 ngàn tệ ở sòng bạc thì ghen tị không thôi, ánh mắt hung hăng nhìn hắn suốt.

Điền Chính Quốc mặc kệ hắn, nhàn nhã ăn cơm của mình, thỉnh thoảng để ý đến Kim Thái Hanh và Vương Nhị Nhị, làm Triệu Duệ ngồi đối diện bưng chén rượu trông càng ngày càng thảm.

Chỉ là, hắn có thể chịu được Triệu Duệ nhìn chằm chằm, Kim Thái Hanh lại nhịn không được.

Trong suy nghĩ của Kim giáo sư, lão bà của hắn là người vạn nhân mê, ai cũng muốn cướp của hắn, phải giữ kỹ.

Vì vậy, khi Triệu Duệ lần thứ hai nhìn sang Điền Chính Quốc, một bình rượu chưa mở bỗng nhiên bịch một tiếng đặt trước mặt hắn, mạnh đến mức canh trong bát của hắn cũng bị sánh ra ngoài một ít.

Triệu Duệ: "? ? ?"

Kim Thái Hanh làm cái gì vậy?

"Cái này chặn tầm mắt quá!" Triệu Duệ mới đầu còn chưa hiểu, sửng sốt một chút, liền muốn đẩy bình rượu sang một bên, lại bị Kim Thái Hanh cứng rắn đè xuống.

Hắn thấy Triệu Duệ, đôi mắt đen thẳm như đóng băng, lạnh lùng mà sắc bén: "Ừm."

Hả? Ừm là có ý gì? Chẳng lẽ muốn nói Kim Thái Hanh chính là đang muốn chặn tầm mắt của hắn sao? Mình không đắc tội gì với hắn mà nhỉ?

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Điền Chính Quốc đang muốn được giải thích, lại phát hiện, theo động tác của mình, ánh mắt của Kim Thái Hanh càng thêm sắc bén.

Triệu Duệ nhất thời tỉnh ngộ, Kim Thái Hanh đây là... vì mình nhìn Điền Chính Quốc nhiều nên hắn mất hứng?

"Tôi phải nói rõ một chuyện." Triệu Duệ giơ hai tay lên thanh minh: "Tôi yêu con gái."

Thần sắc của Kim Thái Hanh cũng không đổi.

"Cậu cũng thật là..." Triệu Duệ thiếu kiên nhẫn hừ một tiếng, khóe mắt liếc Điền Chính Quốc còn đang cười, ra vẻ việc không liên quan tới mình, không nhịn được dưới đáy bàn đá hắn một cú, không dám tin nói: "Không phải chứ, cậu ta như vậy mà cậu không quản sao?"

Ăn giấm chua của người không thích người cùng một giới với hắn làm gì! Đúng là bệnh thần kinh!

Điền Chính Quốc nhíu mày, "Quản cái gì,
Thái Hanh như vậy rất tốt."

Triệu Duệ: "..."

Hai người này đúng là không một ai bình thường hết!

Triệu Duệ chán nản uống một ngụm rượu lớn, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi Kim Thái Hanh: "Cậu ngay cả giấm chua của tôi cũng ăn, Chính Quốc ở trong giới giải trí, bên người có bao người đến đi như thế, lẽ nào cậu muốn ăn hết sao?"

Kim Thái Hanh như đang nhìn kẻ ngốc liếc mắt nhìn hắn: "Tôi không ăn giấm chua của anh, tôi đang ăn măng tây."

Triệu Duệ: "..."

Nhưng hắn là kiểu người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, dù suýt nữa bị Kim Thái Hanh làm cho nghẹn ra một búng máu vẫn chưa từ bỏ ý định tìm kiếm lời giải thích mà truy hỏi: "Ý của tôi là, ngay cả tôi nhìn Chính Quốc một cái cũng không chịu được, vậy những người bên cạnh Chính Quốc khác thì sao?"

Kim Thái Hanh nỗ lực phân tích câu này của hắn, kết quả... vẫn không nghe hiểu.

Triệu Duệ giả vờ như không thấy ánh mắt của Điền Chính Quốc, nhất định muốn đập vỡ nồi đất cũng phải hỏi đến cùng: "Nói cách khác, những người khác phái... à không, cùng phái ở bên cạnh Chính Quốc, làm cái gì thì cậu có thể chịu được? Làm cái gì thì cậu không chịu được?"

Lần này, Kim Thái Hanh cuối cùng cũng nghe hiểu.

Hắn suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: "Làm cái gì cũng đều không chịu được, rời đi thì có thể chịu được."

Triệu Duệ: "..."

Được thôi, hắn chịu thua, giấm chua này cũng thật sự là ăn không có giới hạn rồi!

Bữa cơm này Triệu Duệ ăn đến vô cùng mệt mỏi, đối diện có hai người kia điên cuồng tú ân ái. Mà hắn chẳng những là cẩu độc thân, còn phải tự mình giúp mình! Như đôi vợ chồng trẻ đang hưởng tuần trăng mật với ông chú mới mất vợ, có buồn không chứ!

Sơ ý một cái, Triệu Duệ liền uống quá chén rồi.

Đợi đến khi Điền Chính Quốc phát hiện ra thì đã muộn.

Hắn chắc chắn không thể gọi xe, "Một đường sinh tử" đang bạo đến tím thẫm, khuôn mặt này trong thời gian ngắn vẫn là vô cùng có tính nhận diện, hết cách rồi, chỉ có thể gọi Vu Hâm tới, trước hết đưa Triệu Duệ và Vương Nhị Nhị về nhà.

"Ca, chờ chút, em muốn đi mua trứng hấp sữa."

Dưới lầu nhà Triệu Duệ có một cửa hàng bán đồ ngọt lâu đời, Điền Chính Quốc vừa thấy trứng hấp sữa thì đi không nổi, chạy chậm đến bên cạnh xe, nói với Vu Hâm một câu, lúc này mới chuyển sang nhìn Kim Thái Hanh: "Anh muốn ăn vị gì ?"

Kim Thái Hanh lắc đầu một cái: "Anh muốn đi theo em."

Điền Chính Quốc ngạc nhiên, lập tức cười nói: "Được."

Điền Chính Quốc là fan trung thành của sầu riêng, còn Kim Thái Hanh... Hắn không có sở thích gì đặc biệt, Điền Chính Quốc liền lòng dạ hẹp hòi mà chơi xấu, mua hai phần sầu riêng. Vu Hâm một phần, hắn thì lại mua vị xoài.

Trả tiền xong, hắn liền không thể chờ được nữa múc một muỗng bỏ vào miệng, thỏa mãn nheo mắt lại.

Sầu riêng thực sự là phát hiện vĩ đại nhất trên thế giới!

Thấy Kim Thái Hanh ở bên cạnh vẫn luôn không nhúc nhích, hắn vừa đi vừa hỏi: "Sao lại không ăn?"

Lông mi Kim Thái Hanh run run, tay run một cái, thìa nhựa màu trắng liền rơi xuống đất.

"Em đi lấy cho anh cái khác." Điền Chính Quốc cũng không nghĩ nhiều, nhặt cái thìa lên, tiện tay ném vào trong thùng rác, quay người vừa định đi thì bị Kim Thái Hanh kéo lại.

"Làm sao vậy?"

Kim Thái Hanh mím mím môi: "Chúng ta dùng một cái là được rồi."

Điền Chính Quốc híp mắt nhìn hắn, mãi đến tận khi làm hai má Kim Thái Hanh ửng đỏ, lúc này mới ừ một tiếng, múc một thìa trứng hấp sữa, trong ánh mắt chờ mong của hắn... đưa vào miệng của mình.

"Em ăn xong thì đến lượt anh!"

Kim Thái Hanh ủy khuất ồ một tiếng, thất vọng đi theo sau hắn. Một giây sau, trong miệng lại bất ngờ bị đút cho một thìa trứng hấp sữa ngọt ngào.

Cảm giác hạnh phúc cấp tốc tràn đầy cả quả tim, Kim Thái Hanh cẩn thận liếm liếm môi, không muốn làm rớt chỉ một chút chút ngọt ngào này.

"Phát ngốc cái gì, lên xe thôi." Phía trước truyền đến âm thanh ôn nhu của Điền Chính Quốc nói lớn.

Kim Thái Hanh cười đến lộ ra trên mặt lúm đồng tiền nhỏ: "Ừm."

Xe chậm rãi khởi động, lúc sắp chạy ra khỏi đường nhỏ, Điền Chính Quốc bỗng nhiên nhìn lại phía sau. Trong góc vườn hoa, có ánh đèn lóe lên liền biến mất.

Buổi tối hôm đó, paparazi nổi tiếng trên weibo phát ra một tin tức cực kỳ chấn động người đọc ——

"Tiểu thịt tươi đang hot thực tế đã có người yêu đồng tính, ban nãy mới nhìn thấy."

Toàn bộ weibo trong nháy mắt nổ tung, quần chúng ăn dưa dồn dập suy đoán người này rốt cuộc là ai, đừng nói tiểu thịt tươi, lão thịt khô cũng không ít người được điểm danh, chỉ là không có một ai đoán là Chính Quốc.

Cùng lúc đó, chương trình giải trí mà Điền Chính Quốc tham dự, "Tuổi trẻ muốn bay cao" cuối cùng cũng lên sóng rồi.

Đạo diễn vô cùng thông minh, lựa chọn lúc doanh thu phòng vé của "Một đường sinh tử" vượt quá 1,5 tỉ, tag Triệu Khanh Uyên và Điền Chính Quốc trực tiếp cọ nhiệt độ của phim, dẫn đến việc buổi tối hôm đó tỉ lệ người xem ti vi liền tăng lên đến đỉnh điểm.

Ngoại trừ đóng phim, Điền Chính Quốc rất ít khi lộ diện ở những nơi khác, làm cho người hâm mộ đối với tính cách của hắn hết sức tò mò, đồng loạt mở TV đã lâu không dùng đến, canh giữ trước màn hình.

Đạo diễn của "Tuổi trẻ muốn bay cao" vô cùng biết cách thu hút khán giả, chương trình sau khi cắt nối biên tập, điểm gây cười, điểm lấy nước mắt đều rất chân thực, cộng thêm nhiệt độ từ phim, trực tiếp lên hotsearch!

"Ha ha ha ha ha ha ha, Đại Uyên ca có phải là bị ma nhập xác rồi không! Làm sao lại ngốc như vậy! Không thấy được cái cây đó là giả sao! A ha ha ha ha."

"A! ! ! Chính Quốc nhà tôi không chỉ lớn lên đẹp trai, còn có thể nấu cơm! ! Mẹ ơi! Đây không phải là chồng tôi sao!"

"Tôi kể chuyện cười cho mọi người nghe, mẹ tôi hôm nay sau khi nhìn thấy Chính Quốc thì nói với tôi, thằng bé này xứng làm con rể của mẹ, ha ha ha ha."

"Chờ đã, lẽ nào các bạn không chú ý lúc Chính Quốc gọi điện cho Thái Hanh, biểu tình đặc biệt ôn nhu sao?"

"Đồng ý với lầu trên, tôi cũng nhìn thấy, nhưng vẫn không dám nói."

"Nhỏ giọng chút, hai người bọn họ... đúng... có chút... không thể nói."

..................................

Lúc đó, đạo diễn muốn bọn họ gọi cho người đầu tiên trong lịch sự trò chuyện gọi điện thoại, người đầu tiên trong lịch sử trò chuyện của Điền Chính Quốc chính là Kim Thái Hanh.

Hai người yêu nhau, dù có cố gắng che giấu, trên mặt cũng sẽ lộ ra chút ngọt ngào, huống hồ Điền Chính Quốc căn bản là không muốn giấu.

Hắn vừa bắt đầu đã quyết định chọn dùng cách nước ấm luộc ếch, để cho mọi người từng chút từng chút quen với sự thân mật của hắn và Kim Thái Hanh, khi tất cả mọi người đều phải đoán được chân tướng thì sẽ công bố quan hệ của bọn họ.

Nhưng mà... tin này mới ra, liền giống như lần trước ở sòng bạc, ngay lập tức bị những người khác phủ nhận.

"Đừng nói bừa có được không, Kim Thái Hanh không giống những người khác, Chính Quốc đối với anh ta đương nhiên là phải ôn nhu một chút, không tin các bạn đọc lại tin tức, trước đây lúc ở Úc thành, bọn họ còn nắm tay đấy. Ai, tôi là fan cp nhưng cũng biết hai người họ là không thể."

"Tôi cũng phải nói nhỏ, trong nhà có người thân là đồng nghiệp của Kim giáo sư. Người thân nói, Kim giáo sư... căn bản là sẽ không nói chuyện yêu đương đâu."

"Cô nhỏ giọng thì nhỏ chút! Không thể để chúng tôi bổ não một lần à! Tôi cũng là fan cp đây!"

"Ai, rất hi vọng có một ngày Chính Quốc có thể đăng weibo nói: Cảm ơn mọi người, chúng ta ở bên nhau. Nhưng mà... đây là chuyện không thể."

.....................

Vậy nên sáng hôm sau, khi paparazi tuôn ra tiểu thịt tươi đang hot đó là Điền Chính Quốc, người yêu hắn là Kim Thái Hanh, chẳng những không thu được nhiệt độ còn bị quần chúng ăn dưa xem thường.

"Há, Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh à, không phải chỉ là đút một thìa trứng hấp sữa sao, quá bình thường, chuyện Kim Thái Hanh không biết dùng đồ dùng ăn cơm chúng tôi biết lâu rồi."

Paparazi: Bình thường? Hai người đàn ông đút qua đút lại như thế, là chuyện người bình thường sẽ làm sao?

"Đánh trống không dùi, còn tưởng rằng thật sự là dưa chín, dẹp đi dẹp đi."

Paparazi: Này chẳng lẽ không đúng là dưa chín sao?

"Các người thực sự là cả nghĩ quá rồi... Tuy rằng tôi muốn hai người kia có thể thành đôi hơn bất cứ ai, nhưng mà... rửa mặt rồi đi ngủ đi."

Paparazi:.........

Triệu Khanh Uyên vừa nhìn thấy tin tức trên mạng liền gọi điện thoại cho Điền Chính Quốc: "Nói thật đi, Chính Quốc, cậu có phải là con ruột của ông trời không hả? Thử đổi thành một người khác, cậu nghĩ dân cư mạng sẽ nói như thế nào? Chỉ sợ cũng sẽ trực tiếp kết luận, đến lượt cậu sao chiều hướng lại thay đổi kì lạ vậy chứ?"

Điền Chính Quốc buồn bực nói: "Anh hỏi tôi, tôi biết đi hỏi ai đây?"

Lẽ nào kế sách của hắn thật sự không có tác dụng? Nhất định phải đơn giản thô bạo nói ra sao?

"Tôi xem như là nhìn ra rồi. " Triệu Khanh Uyên cười khà khà nói: "Cậu đây là bật hack, lúc đầu tôi còn sợ cậu đang tìm đường chết, giờ thì hoàn toàn không lo lắng gì hết!"

Điền Chính Quốc: "..."

Tại sao luôn cảm thấy mối quan tâm của Triệu Khanh Uyên là lạ ?

"Đúng rồi. " Triệu Khanh Uyên bỗng nhiên nở nụ cười hèn mọn: "Mấy ngày nay cậu không sao chứ? Vẫn bị cái kia làm tỉnh à?"

"Hả?" Điền Chính Quốc nghe không hiểu, nhíu mày suy nghĩ một chút mới nói: "Anh nói làm tỉnh gì? Không có, mấy ngày nay đã quen với khí hậu phương bắc rồi, không cảm thấy khô nữa."

Triệu Khanh Uyên: "... Cậu nói gì? Cậu bị không khí khô làm tỉnh ?"

Điền Chính Quốc: "Không phải thì sao?"

Triệu Khanh Uyên phức tạp thở dài một hơi: "Tôi còn nghĩ là cái kia..."

Điền Chính Quốc: "......"

"Bạn của tôi mấy hôm trước đi nước ngoài, tôi còn bảo hắn mang về cho một bình dầu Ấn Độ thần thánh đây, aizzz!" Triệu Khanh Uyên lộ vẻ tiếc nuối: "Đây là tôi phải đánh cuộc bản mặt già nua này mới dám mở miệng, vốn định khiến cậu nhìn tôi có thêm chút tình cảm của bạn chí cốt."

Kết quả vạn vạn không nghĩ tới, chuyện lại không phải làm như vậy? !

Kim Thái Hanh sao lại không thể phấn đấu một chút hả !

Nếu hắn mà ở bên cạnh mình, Điền Chính Quốc cảm thấy chính mình sẽ lập tức tạt bay cái đầu chó của hắn!

Làm gì là làm gì hả!

Đừng nói không có, coi như có chuyện như vậy thì hắn làm sao có thể nói ra chứ!

Hắn hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Không cần nữa! Có loại bạn tốt như anh thực sự là đủ lắm rồi!"

Triệu Khanh Uyên: QAQ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro