Chương 74: Cầm thú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc tắm lần tắm nhanh nhất từ lúc sinh ra đến giờ, lúc bò lên giường, trên người còn ướt nhẹp hơi nước, Kim Thái Hanh cũng không chê, lật người đem hắn ôm vào trong ngực.

Hai người ngủ cùng nhau đã lâu, Điền Chính Quốc đã quen thuộc với tư thế ngủ này, hạ nhiệt độ điều hoà xuống một độ, với tay tắt đèn ngủ, ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực của Kim Thái Hanh.

Đã vào mùa hạ, là thời điểm nóng nhất trong năm, mặc dù gió điều hòa thổi vù vù trên đầu thì hai nam nhân nhiệt khí tràn đầy dính vào nhau cũng nóng không chịu được.

Gáy Điền Chính Quốc đổ mồ hôi, nhịn một lát, hắn đoán Kim Thái Hanh chắc đang ngủ mới cẩn thận từng li từng tí dịch ra một chút, ai biết lần này hơi động liền phát hiện tay Kim Thái Hanh ngay lập tức ôm hắn chặt hơn

"Anh chưa ngủ sao?" Điền Chính Quốc ngẩng đầu lên, ở trong bóng tối ngạc nhiên nhìn Kim Thái Hanh, lấy tay sờ sờ trên mặt hắn, quả nhiên nhận ra hắn đang mở mắt: "Không phải nói là buồn ngủ sao?"

"Ngủ không được." Kim Thái Hanh thuận thế cà cà lên tay hắn, oan ức nói: "Khó chịu..."

"Sao?" Điền Chính Quốc nóng đến váng đầu, nghe vậy thì như phản xạ có điều kiện sờ sờ thân dưới của hắn, không nhận ra có gì không ổn, đang định nói chuyện, Kim Thái Hanh lại một phát bắt được tay hắn.

"Chính Quốc, em muốn sao?" Giọng hắn mang theo mừng rỡ và khó tin, đây là lần đầu tiên Chính Quốc chủ động đó!

"Không không không!" Điền Chính Quốc nhanh chóng giải thích, quả thực hận không thể trở tay cho mình một cái tát. Rõ ràng là Kim Thái Hanh đã nói với hắn, vì quá giấc nên hắn mới khó chịu, làm sao mà não hỏng, lại cho là Kim Thái Hanh đang nói loại chuyện đó!

Ngày mai nhất định phải đi mua ít hạch đào với bạch quả, bồi bổ đầu óc!

"Em... Nghĩ sai rồi." Điền Chính Quốc chột dạ, động viên vỗ vỗ sau lưng Kim Thái Hanh: "Ngủ đi, đã trễ thế này."

Nghĩ sai rồi? Trong bóng tối, ánh mắt Kim Thái Hanh nghi hoặc nhìn đỉnh đầu Điền Chính Quốc.

Làm sao lại nghĩ sai? Mình đã nói gì với Chính Quốc...

Hắn nỗ lực phân tích ý của Điền Chính Quốc, lúc nghĩ đến thời điểm nào đó, đôi mắt nhất thời sáng lên.

"Chính Quốc. " Hắn vui không chịu nổi hôn một cái lên đỉnh đầu Điền Chính Quốc, tay phải thuận theo vạt áo của Điền Chính Quốc chui vào, lưu luyến trên eo của hắn mãi không đi: "Không cần thẹn thùng."

Điền Chính Quốc: "? ? ?"

Hắn thẹn thùng cái gì? Kim Thái Hanh nghĩ đi đâu thế?

Eo hắn bị vuốt đến tê ngứa, làm cả người nhũn ra, không dễ dàng gì mới đè lại cái tay không ngừng làm loạn kia của Kim Thái Hanh, thở hổn hển nói: "Đừng đoán mò! Anh còn buồn ngủ không đây? Anh đừng suy nghĩ nhiều, em có gì phải xấu hổ với anh chứ!"

"Anh biết. " Kim Thái Hanh bỗng nhiên vươn mình đem hắn đặt dưới thân, đẩy áo ngủ của hắn lên cao nhất, không ngừng liếm cắn xương quai xanh của hắn, âm thanh mơ hồ nói: "Em vẫn là như vậy..."

"Em làm sao?" Điền Chính Quốc không biết hắn não bổ đến nơi nào rồi, nắm vai hắn, vừa muốn đẩy hắn ra, thân thể lại run lên bần bật, không nhịn được hừ ra tiếng.

"Đừng, đừng cắn nơi đó..."

"Nhanh như vậy..." Tay Kim Thái Hanh đưa vào bên trong quần của hắn, hô hấp ồ ồ, tim đập như trống chầu. Hắn cảm thấy chính mình cuối cùng đã rõ ràng rồi, trước đây Chính Quốc nói với hắn từ chối chính là cho phép là có ý gì ——

"Rõ ràng muốn, lại nói không muốn; rõ ràng rất thoải mái, lại bảo anh không được đụng."

"Em không..." Điền Chính Quốc bị hắn làm cho thần hồn điên đảo, ngửa đầu thở hổn hển chống trả: "Anh, anh đừng có ngụy biện!" Dùng sức nắm lấy ga trải giường dưới thân, rốt cục hắn cũng tìm về một tia lý trí: "Anh vừa rồi không phải là... không có phản ứng sao?"

Sao bây giờ bỗng nhiên lại hưng phấn như thế! Đúng là... Cầm thú!

"Có. " Kim Thái Hanh thẳng lưng ở trên người hắn đụng một cái, dùng thực lực chứng minh bản thân: "Nhìn thấy em là sẽ có."

Dừng một chút, động tác trên tay bỗng nhiên ngừng lại, lúc Điền Chính Quốc có chút không nhẫn nại được, theo bản năng muốn thẳng lưng lên, hắn hạ thấp người, như lấy lòng mà hôn khóe miệng của hắn: "Chính Quốc, giúp anh một chút..."

"Chỉ một lần." Điền Chính Quốc không lập tức đáp ứng, trầm mặc một chút, kiên định hộc ra ba chữ.

Kim Thái Hanh thoạt nhìn rất không tình nguyện, do dự mấy giây, tay bỗng nhiên cẩn thận từng li từng tí sờ sờ môi Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc lập tức hiểu ý hắn, nhất thời bị chọc tức đến bật cười, đẩy hắn một cái, nói: "Thái Hanh, anh đây là muốn mỗi ngày đều phải hôn nhẹ một chút mới chịu ngủ sao?"

Thần dầu Ấn Độ của Triệu Khanh Uyên quả thực hại người quá mức...

Kim Thái Hanh sửng sốt một chút, lập tức đỏ mặt, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ trên gương mặt, nói: "Nếu em đồng ý, anh đương nhiên muốn."

Điền Chính Quốc: "..."

Bị nghiền ép cả một đêm, sáng hôm sau lúc đi tới đài quốc gia, Điền Chính Quốc vẫn còn đang ngáp. Vu Hâm vốn định hỏi một tiếng, mà liếc thấy Kim Thái Hanh ngồi nghiêm túc bên cạnh hắn, đến cùng vẫn ngậm miệng lại.

Hắn cảm thấy không đi tìm hiểu nguyên nhân Chính Quốc buồn ngủ thì tốt hơn.

Tác phong làm việc của đài quốc gia hết sức nhanh chóng, hôm qua bàn bạc với Chính Quốc xong xuôi, hôm nay liền tập hợp những đại sứ quảng bá văn hóa khác tới, cử hành lễ trao giải.

Mấy điển lễ của đài quốc gia này trước sau như một, thoạt nhìn hết sức nghiêm túc, chẳng những có giấy chứng nhận, còn có cả bằng khen. Trước khi ghi hình, thợ trang điểm thậm chí còn cố ý làm cho Điền Chính Quốc kiểu tóc trông chững chạc hơn một ít.

Buổi tối hôm đó, Điền Chính Quốc liền xuất hiện trên bản tin thời sự, giữa hàng loạt lão nghệ thuật gia, khuôn mặt tuấn tú suất khí của hắn hiện ra đặc biệt nổi bật.

Mặc dù bây giờ có ít người chịu ngồi xem ti vi nhưng cũng không ngăn được mọi người ở trên weibo share tin tức này, rất nhanh, tin Điền Chính Quốc trở thành tân đại sứ quảng bá văn hóa nước ngoài đã tràn lan trên mạng.

"Oa oa, chúc mừng Chính Quốc! Xuất đạo không tới một năm đã có thành tích như vậy, fan mẹ ruột tự hào ưỡn ngực!"

"Ha ha ha ha, tuy rằng biết đây là sự kiện nghiêm túc, nhưng tôi vẫn thấy buồn cười thì làm sao bây giờ? Các bạn không cảm thấy tấm hình này giống như một con gà con mi thanh mục tú lẫn vào trong một đoàn gà mẹ đức cao vọng trọng sao?"

"Ha ha ha ha ha, lầu trên có độc! Gà mẹ đức cao vọng trọng là cái quỷ gì a!"

"Ngọa tào, chắc chắn có uẩn khúc gì đây, Điền Chính Quốc dựa vào cái gì mà lên đài quốc gia chứ? Rõ ràng chính là sau lưng có kim chủ nâng đỡ!"

"Lầu trên có phải bị ngốc không? Kim chủ nào có thể nâng diễn viên lên bản tin thời sự vậy? Nếu quả thật có kim chủ như vậy, tôi liền có một yêu cầu, giới thiệu cho tôi đi!"

.......................

Điền Chính Quốc không biết trên mạng đang sóng gió mãnh liệt, giờ phút này hắn đang bị một đám người vây quanh, làm sao cũng không thoát thân được.

"Tiểu tử lớn lên thật đoan chính. " Một lão nghệ thuật gia cười híp mắt quan sát hắn một phen, nói với hắn: "Nghe nói Tiểu Phượng tìm được nhẫn là nhờ có cậu, không thì không biết cô ấy còn phải chịu dày vò bao lâu đây."

"Không có gì ạ. " Điền Chính Quốc ngại ngùng cười cười: "Thật ra cũng là vừa khéo, có thể giúp Sầm lão sư, cháu cũng cảm thấy rất may mắn."

"Cũng không thể nói như vậy. " Lão nghệ thuật gia vung vung tay, trên mặt bỗng nhiên lộ ra một nụ cười không có ý tốt: "Nghe nói vận may của cậu cực kỳ tốt, biệt danh là cá Koi? Con gái tôi là fan của cậu, mỗi ngày ở nhà đều la hét share hình của cậu để cầu vận may."

Ông móc ra từ đâu một quyển sách nhỏ, đưa cho Điền Chính Quốc: "Biết ngày hôm nay tôi sẽ gặp cậu, nó còn cố ý nhờ tôi xin chữ kí giúp đây."

Điền Chính Quốc không nghĩ tới những lão nghệ thuật gia này bình thường nghiêm mặt, động một chút là mắng diễn viên đời sau lại có thể làm ra chuyện như thế, sửng sốt một chút mới cung kính nhận lấy cuốn sách.

"Ngài thay cháu cảm ơn sự yêu thích của cô ấy. " Hắn vừa viết vừa nói,: "Có nhiều fan tốt như vậy, vận may của cháu đúng là rất tốt."

Câu nói này hiển nhiên lấy lòng được lão nghệ thuật gia, nụ cười trên mặt ông càng sâu, vừa định nói chuyện, một đống người bỗng nhiên tiến tới, như là vây xem động vật quý hiếm, không nhịn được đánh giá Điền Chính Quốc ——

"Đây chính là thằng nhóc mà lão Vương Chấn Sinh kia nói là đặc biệt có linh khí sao? Quả thật không tệ."

"Ai nha, lão Lưu thế mà lại tìm người ta muốn kí tên, tuổi lớn như vậy còn theo đuổi thần tượng sao?"

"Không đúng không đúng, tôi nghe nói vận may của Chính Quốc cực kỳ tốt, lão Lưu có phải là muốn chà xát vận may của người ta không? Không được, cậu cũng kí cho tôi một chữ đi!"

"Sao? Còn có kiểu này à? Vậy tôi cũng góp vui xin một cái..."

Làm nghệ thuật, dù cho lớn tuổi thì tư tưởng cũng vẫn rất theo kịp trào lưu, thế mà thật sự giống như đám trẻ, mỗi người đều muốn của Điền Chính Quốc một chữ kí.

Đạo diễn lễ trao giải nhìn thấy tình cảnh này, nhanh trí kéo thợ chụp ảnh qua, bảo hắn chụp mấy bức ảnh, sau đó liền đăng bài lên weibo ——

"Nghe nói chà xát cá Koi nhỏ sẽ có vận may? 【 hình ảnh 】 【 hình ảnh 】 "

Với tính chất của đài quốc gia đài, hoạt động cũng hầu như là rất nghiêm túc, không có gì thú vị nên ít được người trẻ tuổi quan tâm, bình thường chẳng có mấy người share bài.

Đạo diễn vì chuyện này mà sầu đến bạc đầu, làm sao cũng không nghĩ ra một biện pháp toàn vẹn, lúc này thật sự là vừa khéo, dựa vào tên tuổi của Điền Chính Quốc kéo nhiệt độ.

Sự thực chứng minh, quyết định của hắn hoàn toàn là chính xác, bài này vừa đăng lên liền bị cư dân mạng điên cuồng share.

"Trời ạ! Bỗng nhiên có một loại cảm giác Điền Chính Quốc nhận được sự sủng ái a!"

"Ngọa tào! Người kia không phải là Lưu Hằng sao? Giải thành tựu nghệ thuật trọn đời, Lưu Hằng lão sư! Thế mà lại tìm Điền Chính Quốc muốn kí tên!"

"Lầu trên ơi, không chỉ Lưu Hằng, còn có nhiều đại nhân vật khác nữa... Điền Chính Quốc thật là một người thần kỳ..."

"Không, Điền Chính Quốc không phải là người, hắn là một con cá Koi sống..."

..........................

Bởi chuyện này thật sự quá khó tin, quá làm người khác không nói nên lời, đến bây giờ vẫn là chủ đề được bàn tán sôi nổi. Tiếng tăm của Điền Chính Quốc dựa vào chuyện này nổi thẳng lên, trong khoảng thời gian ngắn gần như tất cả mọi gười đều biết.

Vu Hâm vui mừng đến nỗi bước đi cũng như phát ra nhạc, vội vàng thay Điền Chính Quốc chọn kịch bản, chọn đại ngôn, đến sinh nhật của mình cũng quên mất.

Khi Điền Chính Quốc lấy quà sinh nhật ra, hắn mới bất ngờ.

"Đây là cái gì?" Hắn chóng mặt nhận hộp quà, mở ra vừa nhìn, nhất thời vui đến mở to hai mắt: "Máy ảnh SLR cùng ống kính? Ngọa tào! Ống ngắm gần, xa đều có? ! Chính Quốc, sao bỗng nhiên lại tặng tôi cái này?"

Điền Chính Quốc cười nói: "Quà sinh nhật. Ca, sinh nhật vui vẻ."

Vu Hâm yêu thích nhiếp ảnh, luôn thèm nhỏ dãi mấy loại máy ảnh và ống kính. Mà... Máy ảnh SLR mua một cái là nghèo ba đời, nhiếp ảnh hủy một đời.

Hai đời, mãi đến gần đây tiền lương của hắn mới tăng lên, chứ lúc Vu Hâm mới bắt đầu kiếm tiền, tiền phòng còn không đủ trả chứ đừng nói là ham muốn làm nhiếp ảnh gia nghiệp dư.

Điền Chính Quốc vẫn luôn muốn cảm ơn Vu Hâm, nhưng lại không muốn biểu đạt, vừa vặn mượn cơ hội này, tặng hắn quà hắn thích nhất, xem như là tâm ý của mình đối với hắn.

Có lẽ ở trong mắt người khác, Vu Hâm không đủ chuyên nghiệp, thậm chí là kéo chân sau của hắn. Nhưng ở trong mắt hắn, Vu Hâm là quản lý duy nhất trên thế giới này có thể toàn tâm toàn ý quan tâm hắn, chăm sóc hắn.

Quản lý vàng có rất nhiều, nhưng Vu Hâm thì chỉ có một.

"Tôi, tôi còn quên mất, cậu vậy mà lại nhớ." Vu Hâm ôm chắt hộp quà, một lúc lâu, mới thấy vành mắt ửng đỏ nói một câu.

Đời này chuyện đúng đắn nhất mà hắn làm, chính là trong lúc Điền Chính Quốc khó khăn nhất, kéo hắn một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro