Chương 79: Tần Tranh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc dựa vào đầu giường, vừa cố gắng bình tĩnh lại vừa nói với Kim Thái Hanh: "Anh gọi điện cho Hâm ca để anh ấy mua cho anh một phần cơm."

Kim Thái Hanh mím môi, thoạt nhìn có chút không tình nguyện, hắn vẫn chưa quen chủ động mở miệng nói chuyện với người khác. Liếc mắt dò xét Điền Chính Quốc một lát, thấy hắn không có ý định đổi giọng, không thể làm gì khác hơn là cầm điện thoại lên.

"Nhanh chút. " Điền Chính Quốc giả bộ không thấy bộ dạng oan ức của hắn, thúc giục: "Không anh ấy về bây giờ mất."

"Anh biết rồi." Kim Thái Hanh mở điện thoại, vừa định gọi cho Vu Hâm, cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng quẹt thẻ, ngay sau đó, Vu Hâm cầm một túi đồ lớn đi vào, nhìn thấy Kim Thái Hanh, bước chân dừng lại, "Ồ, Thái Hanh làm sao lại ở đây?"

"Đến thăm Chính Quốc. " Điền Chính Quốc không có ý định trả lời thay hắn, Kim Thái Hanh chỉ có thể tự mình nói.

"Hai người các cậu thực sự là... dính đến mức làm tôi đau răng." Vu Hâm cảm thán một câu, mở túi, lấy đồ bày ra bàn.

"Ca, sao anh đi nhanh vậy?" Điền Chính Quốc nghi hoặc nhìn hắn: "Hơn nữa... sao mua đồ ăn nhanh lại còn có cả hộp giữ nhiệt nữa?"

"Không phải. " Vu Hâm xua tay giải thích: "Tôi vừa ra khỏi cửa liền gặp được Tranh ca, nghe nói cậu bị bệnh, anh ấy liền đưa phần cơm của mình, bảo tôi mang về cho cậu."

Dừng một chút, cảm khái nói: "Đừng thấy Tranh ca không hay nói chuyện, người ta tốt lắm, tôi định không nhận nhưng anh ấy vẫn cứ đẩy cho tôi."

Điền Chính Quốc trầm mặc một chút, theo phản xạ có điều kiện nhìn về phía Kim Thái Hanh, thấy hắn không có phản ứng gì kịch liệt mới thở phào nhẹ nhõm, nói với Vu Hâm: "Lần sau anh mua ít đồ tặng cho Tranh ca đi."

Nói xong, nhấc chăn lên định xuống giường, kéo ghế ra cho Vu Hâm: "Ca, anh ngồi đi."

"Không cần. " Vu Hâm lắc đầu: "Cậu và Thái Hanh ăn đi, tôi xuống lầu ăn."

Điền Chính Quốc nghĩ cũng phải, phần cơm này chỉ miễn cưỡng đủ cho hai người, ba người thì chả bõ nhét kẽ răng, liền gật đầu.

Vu Hâm đi rồi, Điền Chính Quốc đưa đũa và thìa cho Kim Thái Hanh: "Nào, ăn cơm thôi."

Kim Thái Hanh nhận lấy thìa, mạnh mẽ xúc một thìa cơm nhét vào miệng. Hắn vẫn chưa dùng thìa thành thạo, một thìa cơm ăn một nửa vung một nửa, Điền Chính Quốc nhìn thấy vừa tức vừa cười: "Anh ăn từ từ thôi, sợ em cướp đồ ăn của anh hay sao."

Kim Thái Hanh cụp mắt, có ý riêng lầm bầm một câu: "Hắn đưa cơm cho em..."

"Đừng có ghen. " Điền Chính Quốc bất đắc dĩ múc một muôi canh, đưa tới bên môi hắn: "Há miệng, Tranh ca không thích em nữa rồi."

Kim Thái Hanh đã biết hàm nghĩa của từ ghen, nghe vậy, ngoan ngoãn há miệng uống canh, nổi giận nói: "Anh thì không thấy thế." Dừng một chút, liền bỏ thêm một câu: "Hắn còn có thể gặp em mỗi ngày, anh thì không thể."

Điền Chính Quốc đỡ trán, nhìn hắn nửa ngày cũng không gắp nổi một đũa cải xanh, thẳng tay gắp cho hắn: "Được rồi, nhanh chóng ăn cơm, nếu không lát nữa anh về không kịp đâu."

Ngừng một chút, nắm chặt tay trái của Kim Thái Hanh, gãi gãi lòng bàn tay của hắn, cười nói: "Có nhiều người gặp em mỗi ngày như vậy, nhưng có thể làm bạn trai của em cũng chỉ có mình anh thôi."

Lần này, Kim Thái Hanh rốt cục cũng vui vẻ. Giơ tay Điền Chính Quốc lên, ở trên mu bàn tay của hắn hôn một cái.

"Đừng hôn loạn, trên miệng anh có dầu. " Điền Chính Quốc lườm hắn một cái, vừa định lấy giấy ăn lau đi, Kim Thái Hanh chợt đè lại sau gáy của hắn, giống như trả thù mà hôn loạn trên môi hắn một trận, đến tận khi làm Điền Chính Quốc hít thở khó khăn mới mím môi cười buông hắn ra.

Bị hắn nháo như thế, tâm trạng của Điền Chính Quốc lại dễ chịu hơn rất nhiều, vốn đang cảm thấy không ngon miệng, không nghĩ tới cuối cùng lại ăn không ít.

Kim Thái Hanh ăn cơm chậm, mắt thấy tài xế Kim gia đã gọi điện thoại mấy lần để giục hắn, Điền Chính Quốc thật sự không nhìn nổi nữa, lại cầm đũa đút đồ ăn cho hắn.

Động tác của hắn quá nhanh, Kim Thái Hanh một đũa còn chưa kịp nuốt xuống, đũa thứ hai đã đưa vào. Làm cho hai má Kim Thái Hanh căng phồng, bộ dạng liều mạng nhai đồ giống hệt như con sóc nhỏ đang tích đồ ăn đầy trong miệng.

Điền Chính Quốc nhìn thấy thì buồn cười không thôi, vốn muốn bắt nạt hắn thêm một chút, nhưng sau đó thật sự không nhịn được, trực tiếp cười một tràng.

Kim Thái Hanh không biết Điền Chính Quốc nhà hắn đang cười hắn, một mặt mờ mịt nhìn bạn trai, cuối cùng, cũng cười theo.

"No rồi đúng không?" Ăn hết hai bát cơm có ngọn, Điền Chính Quốc đưa cho Kim Thái Hanh một cốc nước, hỏi.

Kim Thái Hanh gật gật đầu: "No rồi." Biết là ăn xong bữa này thì mình liền phải đi về, hắn lưu luyến không rời kéo tay Điền Chính Quốc, lông mi run run gọi: "Chính Quốc..."

Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn hắn: "Sao vậy?"

"Anh không tìm được thang máy để xuống dưới."

Điền Chính Quốc hé mắt, sau khi ở bên Kim Thái Hanh, hắn phát hiện ra một chuyện. Chỉ cần Kim Thái Hanh nói dối, đôi mắt sẽ chớp nhanh hơn so với bình thường. Hắn nói: "Vậy làm sao anh lên được đây?"

Kim Thái Hanh không nghĩ tới hắn không chỉ không lập tức nói đưa mình xuống lầu, mà lại còn tiếp tục hỏi, chỉ có thể nói thật: "Tài xế đưa anh lên."

Điền Chính Quốc: "Vậy anh gọi điện cho tài xế bảo anh ấy đưa anh xuống đi."

Kim Thái Hanh mím mím môi, không nói.

Điền Chính Quốc không động đậy, cứ như vậy nhìn hắn, mãi đến tận khi Kim Thái Hanh không nhịn được nữa, nhỏ giọng gọi hắn một tiếng: "Chính Quốc..."

Lúc này mới rút thẻ mở cửa phòng ra, nắm tay hắn rồi cười trộm nói: "Đi thôi."

Điền Chính Quốc ở tầng ba, thang máy đi xuống rất nhanh. Hắn vừa đi vào, bấm số tầng xong, Kim Thái Hanh liền bỗng nhiên kéo hắn lại, ngay sau đó đầu liền hạ thấp xuống.

"Đừng..." Điền Chính Quốc lấy tay đẩy hắn, nghiêng đầu nói: "Trong thang máy có camera."

Kim Thái Hanh chẳng thèm để ý có camera hay không, đôi môi vẫn cứ đuổi tới. Trong lúc Điền Chính Quốc còn đang muốn trốn, hắn tội nghiệp nhỏ giọng nói: "Chính Quốc, cho anh hôn nhẹ đi, sắp xuống đến nơi rồi...."

Điền Chính Quốc trong lòng mền nhũn, rốt cuộc không nhúc nhích nữa, để cho hắn hôn một cái.

Sau đó, Điền Chính Quốc liền trở nên bận rộn, bởi vì Tần Tranh còn có một bộ phim sắp khởi quay nên những ngày qua toàn bộ đều đang quay cảnh Tần Tranh và người khác cùng diễn.

Thời gian để Vu Hâm tìm bác sĩ tâm lí cũng không có chứ đừng nói đến chuyện học lái xe.

Toàn bộ đoàn phim cũng giống như bị vặn dây cót, cấp tốc chuyển động, ngày đêm không ngừng quay, mãi đến tận nửa tháng sau, phần diễn của Tần Tranh sắp xong, công việc mới dần dần thư thả hơn.

Tối hôm đó, Điền Chính Quốc vừa mới đi ra trường quay, Vu Hâm đã chạy tới, dùng giọng điệu quen thuộc gọi hắn: "Chính quốc à! Mau tới đây!"

Mỗi lần Vu Hâm gọi hắn như thế, trong lòng Điền Chính Quốc liền cảm thấy sợ hãi, không biết sắp xảy ra chuyện kỳ quái gì. Nghe vậy, hắn cảnh giác đứng yên tại chỗ: "Làm sao vậy ca?"

"Giải Kim Ngưu lần thứ năm mươi công bố danh sách đề cử rồi! "Màu cam" lọt vào danh sách đề cử phim nhựa xuất sắc nhất, cậu lọt vào danh sách đề cử nam chính xuất sắc nhất."

Kim Ngưu là giải thưởng có tầm quan trọng nhất đối với giới điện ảnh Trung Quốc, có thể nói, lấy được giải thưởng này tương đương với chuyện lấy được con dấu thừa nhận kỹ năng diễn xuất của toàn bộ giới giải trí. Thậm chí chỉ lọt vào danh sách đề cử thôi cũng là một chuyện vô cùng hãnh diện rồi.

Lúc "Màu cam" báo danh, Triệu Duệ đã đề cập với hắn rồi. Nhưng bởi vì lúc đó hắn bận quá, hơn nữa đời trước cũng đã cầm được rồi, nên mới không chú ý đến, không ngờ thực sự lọt vào danh sách đề cử.

"Làm sao vậy? Vui đến choáng váng rồi à?" Thấy Điền Chính Quốc không có biểu tình gì, Vu Hâm còn tưởng hắn đây là không phản ứng kịp. Dùng cùi chỏ chọc chọc hắn, đắc ý nói: "Một tháng sau, chính là cuối tháng mười, sẽ cử hành lễ trao giải, không quản cậu cuối cùng có thể đoạt giải hay không, trước tiên cậu phải chuẩn bị cho kĩ. A, đúng, tôi phải nhanh chóng đi đặt lễ phục cho cậu..."

Vu Hâm nói liên miên không ngừng, thoạt nhìn hết sức kích động.

"Ca, anh cứ xem mà làm thôi." Thấy Vu Hâm vì hắn mà bận rộn không ngừng, Điền Chính Quốc trong lòng thấy ấm áp: "Em không có kinh nghiệm, đều nhờ vào anh."

"Cứ để tôi lo." Vu Hâm đáp ứng một tiếng, vỗ ngực vang dội.

Sau khi Vu Hâm rời đi, bên cạnh Điền Chính Quốc liền không có ai chăm sóc. May mà hắn còn rất hưởng thụ cảm giác không có ai quản này. Cả ngày cùng nhân viên công tác ăn cơm hộp, ngồi ở trường quay nói chuyện phiếm rất vui vẻ.

"Chính Quốc, tối nay cùng ăn cơm đi." Tần Tranh diễn xong cảnh cuối cùng, Lưu Gia An gọi Điền Chính Quốc đang định đi ra ngoài, nói: "Tần Tranh tối nay hơ khô thẻ tre rồi, chúng ta làm cho cậu ấy một bữa tiệc."

"Được!" Điền Chính Quốc gật gật đầu, nói với Lưu Gia An: "Cháu về khách sạn sửa soạn một chút, xong sẽ lập tức tới đây."

Dùng địa vị của Tần Tranh, tiệc hơ khô thẻ tre đương nhiên là được chuẩn bị vô cùng long trọng, đến Lưu Gia An cũng tự mình kính rượu hắn.

Tần Tranh uống với ông một chén, liền rót đầy rượu vào cái ly trong tay, quay đầu nói với Điền Chính Quốc: "Chính Quốc uống một ly chứ?"

Điền Chính Quốc vừa định gật đầu nói được, Lưu Gia An liền ở bên cạnh nói: "Cậu tuyệt đối đừng để Chính Quốc uống rượu, nó một chén là gục rồi! Uống hết ly này không khéo sẽ trực tiếp úp sấp xuống bàn đấy!"

"Vậy sao. " Tần Tranh cụp mắt, chậm rãi buông ly rượu trong tay xuống: "Cháu cũng không biết."

"Lưu đạo, cháu uống say thì bác sẽ không quản cháu sao?" Điền Chính Quốc cầm chén rượu lên, hướng về phía Lưu Gia An hô.

"Sao có thể!" Lưu Gia An cười: "Không quản cháu thì nam hai của bác phải làm sao bây giờ?"

"Vậy thì được rồi. " Điền Chính Quốc chạm cốc với Tần Tranh, đinh một tiếng: "Tranh ca, Lưu đạo đã bảo đảm rồi, chén rượu này em uống cũng không sao cả." Nói xong, ngửa đầu uống cạn rượu trong ly.

Tần Tranh sững sờ, lập tức cười cười, cũng uống cạn ly.

Liên hoan cũng không kéo đến quá muộn, bởi vì Tần Tranh ngay tối nay phải rời đi, hơn nữa ngày mai vẫn còn phải quay phim tiếp, nên vừa đến mười giờ liền kết thúc.

"Cảm ơn Lưu đạo đã chăm sóc cháu trong thời gian này." Tần Tranh thân thể như ngọc đứng ở nơi đó, khuôn mặt anh tuấn thâm thúy mang theo ý cười nhàn nhạt, hướng về phía Lưu Gia An nói.

Lưu Gia An vừa định nói không cần, Tần Tranh chợt cúi thấp người, nhẹ ôm ông một cái, nhất thời khiến ông sững sờ tại chỗ.

Phương thức tạm biệt của Tần ảnh đế là như thế này à? Sao lại cảm thấy quái quái nhỉ... Hơn nữa hắn không phải có bệnh sạch sẽ sao? Cơm hộp của đoàn phim cũng không ăn, sao lại chủ động ôm người khác chứ?

Mà rất nhanh, sự nghi ngờ của Lưu Gia An bị bác bỏ, bởi vì sau đó, Tần Tranh ôm mỗi người trong phòng một cái.

Tất cả mọi người bị hành động của Tần Tranh làm cho kích động vạn phần, được nam thần ôm quả thực là quá may mắn rồi! Sau khi trở về nhất định ba ngày không tắm!

"Tôi đi đây." Sau khi tạm biệt tất cả mọi người, Tần Tranh cúi thấp người ngồi vào xe tới đón hắn, vẫy tay với người trong đoàn phim, liền ra hiệu cho tài xế lái đi.

Bentley chậm rãi lăn bánh trên đường, Tần Tranh cụp mắt nhìn chằm chằm bàn tay của mình một hồi lâu, cười khổ một tiếng.

Vì có thể ôm người kia, hắn tình nguyện ôm tất cả mọi người trong đoàn phim.

Hi vọng người kia từ nay về sau luôn bình an vui vẻ, cùng người cậu ấy yêu vĩnh viễn hạnh phúc.

Còn hắn, có một cái ôm này là đủ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro