PN 3: Đám cưới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh vốn định đến Thuỵ Điển kết hôn, đất nước mày đối với bọn họ mà nói là cực kì đặc biệt. Nhưng hai người không phải công dân Thuỵ Điển, không thể kết hôn ở đó được. Bất đắc dĩ, họ chỉ có thể lựa chọn một nơi có yêu cầu tương đối dễ dàng hơn, Canada.

Giấy tờ cần có rất đơn giản, hộ chiếu và chứng minh thư, lên mạng điền đơn là được rồi.

Bởi vì "Báo thù" sắp chiếu, Điền Chính Quốc không rời đi được nên đã xác định thời điểm kết hôn vào tháng chín. Làm Kim Thái Hanh mua hẳn một cuốn lịch bàn, mỗi một ngày qua, liền không thể chờ được nữa gạch đi một con số.

Ngày đó, Điền Chính Quốc vẫn như mọi ngày, lái xe đưa Kim Thái Hanh tới viện nghiên cứu.

"Buổi tối có thể em sẽ về muộn. " Điền Chính Quốc dừng xe ở một góc, cùng Kim Thái Hanh xuống xe, giơ tay lấy một cọng lông tơ trên tóc hắn xuống, nói: "Phải cùng Triệu Khanh Uyên và Triệu Duệ ăn một bữa cơm, nói chuyện đi Canada với bọn họ."

Kim Thái Hanh gật đầu biểu thị đã biết, ở giữa không trung nắm lấy tay Điền Chính Quốc. Hai chiếc nhẫn khác nhau dưới ánh sáng ngày hè tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Trên tay Kim Thái Hanh, là nhẫn Điền Chính Quốc mua. Cũng như vậy, trên tay Điền Chính Quốc là nhẫn Kim Thái Hanh mua.

Như vậy, tức là đem theo đồng thời cả chân tâm của hai người.

"Em đi nhé?"

"Về sớm một chút." Kim Thái Hanh cúi đầu hôn lên khóe môi hắn một cái, dặn dò một câu.

"Biết rồi." Điền Chính Quốc cúi người lên xe, nhìn Kim Thái Hanh chậm rãi đi vào cửa viện nghiên cứu, gặp phải trợ lý của hắn, lúc này mới lái xe rời đi.

Hai người cũng không phát hiện, có mấy sinh viên ngành phim đang ở cách viện nghiên cứu không xa quay phim. Vừa khéo, chụp được cảnh vừa rồi của hai người.

Mấy sinh viên đại học này nhịn rồi nhịn, đến cùng vẫn không nhịn xuống được, đăng ảnh lên mạng.

Hai người có thân phận không bình thường, lại dũng cảm công khai nên có rất nhiều người chăm chú theo dõi bọn họ, sau khi nhìn thấy mấy tấm hình này, cư dân mạng nhất thời nổ tung ——

"Đá bay cái bát cơm chó này! Các người ngược hai lần chưa đủ, còn phải ngược chúng tôi tiếp sao?"

"A, tạm biệt còn phải hôn nhẹ nữa! Ngày mai cũng phải đòi chồng hôn một cái!"

"Chỉ có mình tôi chú ý tới hai cái nhẫn trên tay hai người bọn họ sao? Nhẫn kết hôn? Không đúng, không giống nhẫn đôi lắm."

"Chẳng lẽ là vì thời gian quá gấp nên không thể mua được nhẫn đôi? Hình như cũng không đúng, làm sao có khả năng qua loa như thế..."

.........

Trong lúc trên mạng đang thảo luận sôi nổi, đàn em đã từng ủng hộ Điền Chính Quốc lại xuất hiện.

Tam tam nương mặc quần áo thủy thủ: Không sai! Lại là tôi đây! Tôi và tiền bối thực sự rất có duyên nha! Nhẫn trên tay hai người bọn họ sở dĩ không phải là một đôi, đó là bởi vì hai người đều đang giấu đối phương, muốn cầu hôn đối phương, kết quả... Lại trùng ý tưởng, ha ha ha! Anh của tôi là nhà thiết kế nhẫn cho bọn họ, lúc đó còn nghĩ là bọn họ cố ý, sau đó ngẫu nhiên nghe Đại Uyên ca nói mới biết chuyện hóa ra là như vậy. Chao ôi, ngọt đến muốn khóc.

Vốn tưởng rằng sẽ nghe được tin tức gì kinh thiên động địa, xem xong bài viết này, đầu tiên là trầm mặc phút chốc,sau đó lập tức——

"Không muốn nghe vương bát đọc kinh! Còn tiếp tục như vậy thì tôi phải đi bệnh viện nhổ răng mất thôi!"

"Tố cáo có người ngược cẩu! Móa!"

"Thế này thì tôi biết yêu đương kiểu gì? ! Mẹ ơi... Thật ghen tị, bạn trai nhà người ta."

......

Nhưng cư dân mạng tuyệt đối không ngờ rằng một bát cơm chó còn chưa ăn xong, tài khoản kia lại đăng thêm một bài nữa.

Đó là một đoạn video rất mờ, vừa nhìn liền biết là quay lại màn hình.

Tam tam nương quần áo thủy thủ: Khà khà khà! Nhà tôi với nhà tiền bối ở cùng một tiểu khu! Ngày đó mèo nhà tôi chạy ra ngoài nên mới đi xem video giám sát để tìm. Đúng dịp thấy một đoạn Kim giáo sư đang thân thiết với Chính Quốc trong thang máy! Lập tức quay lại và hủy diệt chứng cứ, tôi thấy mình đúng là một con nhóc thông minh! Có phải là thấy càng ngày càng ngọt không? !

Một bát cơm chó còn chưa ăn xong, lại bị nhét thêm một bát, cư dân mạng đều nói đau hết cả ruột gan rồi.

"Muốn ném cho mấy người một quả dưa ghê! Như này là không muốn tôi sống nữa mà! Má nó, hai người kia từ lâu đã như vậy, còn trắng trợn không thèm kiêng dè, tại sao chúng ta lại không phát hiện ra vậy? !"

"Nhớ lại bản thân đã từng rất kiên định cho bọn họ chỉ là bạn bè thuần khiết... Khóc tiếng chó, muốn đi kiểm tra lại trí thông minh của mình quá!"

"Gào khóc! Ban đầu sao tôi lại có mắt như mù như vậy chứ, cắn răng nuốt bát cơm chó này!"

.........

Khi cư dân mạng đang nói chuyện về Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh đến say sưa, "Báo thù" cũng đến ngày công chiếu.

Vì "Báo thù" không có tuyến tình cảm nên có một bộ phận nhỏ cư dân mạng vẫn phân vân xem có nên đi xem phim không. Thế nhưng sau khi nhìn thấy bài đăng trên weibo, bọn họ lập tức thay đổi lập trường.

"Quá tốt rồi! ! Không có tuyến tình cảm! Chỉ cần cái này thôi! Tối hôm nay liền đi! Trong hiện thực bị ngược cẩu đã đủ thảm, đợt này không muốn xem phim tình cảm nữa."

"Tôi cũng vậy... Đã phải ăn cơm chó rồi, không muốn tự đi tìm ngược nữa, "Báo thù" đến quá đúng lúc rồi."

"Chao ôi, rất tốt rất tốt, bộ phim này là một dòng nước trong, tôi sẽ đi xem!"

"Cậu độc thân đến cống hiến một vé xem phim! Móa! Phim bây giờ xem vậy là đủ rồi! Ngược cẩu thì thôi, còn phải đau lòng bỏ tiền! Tôi lại thích "Báo thù" đơn giản thô bạo, không có tuyến tình cảm như vậy! Không cần bàn cãi nữa! Ủng hộ!"

.........

Điền Chính Quốc trong thời gian này vẫn tự mang lưu lượng, hơn nữa "Báo thù" quay rất tốt, câu chuyện có chiều sâu, kĩ năng diễn xuất của diễn viên càng không phải bàn. Vậy nên doanh thu phòng vé rất khả quan, còn nhận được khen ngợi không ngừng.

Rất nhanh liền trở thành hắc mã trong số những phim cùng chiếu, đuổi sát "Một đường sinh tử", mắt thấy đã sắp phá kỉ lục mới.

Mà Điền Chính Quốc trải qua bộ phim này, địa vị cũng được khẳng định.

Không còn có ai nói hắn sẽ dừng lại ở một bộ phim, cũng không có ai nói phim trước sẽ là đỉnh núi mà hắn phải vượt qua nữa.

Một bộ phim bạo, còn có thể nói là do vận may. Bạo hai bộ, cũng có thể cho là do ánh mắt chọn kịch bản tốt. Thế nhưng liên tiếp bạo ba bộ, bất luận vận may tốt xấu thế nào, năng lực của bản thân diễn viên cũng có thể nhìn ra được rồi..

Điền Chính Quốc vào giới hai năm, tuy so với người bình thường thuận lợi hơn rất nhiều nhưng mỗi một bước hắn đi đều rất vững vàng.

Hiện tại, khán giả nhắc đến hắn, phản ứng đầu tiên chính là: A, người đó vừa đẹp trai, kỹ năng diễn xuất tốt, bạn trai còn là người lấy được giải Nobel.

"Báo thù" khiến Điền Chính Quốc lần nữa bạo hồng, phim và quảng cáo thù lao cao ngất ngưởng như tuyết rơi bay tới, thậm chí còn vài đạo diễn đồng ý chia doanh thu phòng vé cho hắn.

Mà Điền Chính Quốc lại từ chối toàn bộ, "Báo thù" vừa kết thúc, hắn liền sắp xếp công việc, cùng Kim Thái Hanh bay đi Canada.

Đồng hành cùng hai người, ngoại trừ người nhà họ Kim, Vu Hâm, còn có Triệu Khanh Uyên, Triệu Duệ và Vương Nhị Nhị.

Điền Chính Quốc không có người thân, mấy người bạn tốt sợ hắn trong lúc kết hôn nhìn bên nhà họ Kim tất cả đều là người, mà phía bên mình lẻ loi có lẽ trong lòng sẽ không dễ chịu, liền từ chối tất cả công việc, nhất định đi cùng đến đây.

Vương Nhị Nhị được Triệu Duệ nuôi rất tốt, khuôn mặt nhỏ bé phấn nộn tròn xoe, chớp đôi mắt to nhìn người, quả thực chính là trời sinh đáng yêu.

Ngoại trừ Kim Thái Hanh giống như tảng đá không hề bị bên ngoài ảnh hưởng, mấy người còn lại đều phải bị bé đáng yêu làm cho cả người trẻ lại.

Điền Chính Quốc vừa định lấy tay xoa khuôn mặt nhỏ của bé liền bị Triệu Duệ tàn nhẫn trừng mắt một cái, bộp một tiếng đem móng sói của hắn gạt đi.

"Không thể xoa mặt trẻ nhỏ!"

"Tôi biết rồi, Duệ ca." Điền Chính Quốc ngượng ngùng thu tay về, thừa dịp Triệu Duệ không chú ý, nhanh chóng xoa nhẹ cái đầu nhỏ của Vương Nhị Nhị một cái, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh Kim Thái Hanh.

Một đám đàn ông cùng xuất hành có chút tẻ nhạt, may mà có Vương Nhị Nhị ở đây. Cô bé siêu cấp dễ thương được các ca ca nâng trong lòng bàn tay mà cưng chiều, đừng nói là dẫn đi chơi, nếu bé có muốn sao trên trời, các ca ca cũng sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế hái xuống cho bé.

Sau khi đến Canada, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh sửa soạn một phen, mắt thấy đã đến giờ, liền sắp xếp giấy tờ cần thiết, đi nộp hồ sơ đăng kí kết hôn.

Vu Hâm, Triệu Khanh Uyên và Triệu Duệ, ba người bạn quan trọng nhất của Điền Chính Quốc, trở thành nhân chứng xác định cho việc hắn và Kim Thái Hanh kết hôn.

Điền Chính Quốc vốn là không vội vã nhưng không biết có phải là bị Kim Thái Hanh lây sang hay không, một khắc kia đưa tay ra, cũng có chút không thể chờ đợi. Thêm một ngày cũng không muốn chờ, hôm sau liền chạy tới trung tâm hành chính thành phố, muốn nhận giấy chứng nhận kết hôn.

Chỉ là, giấy chứng nhận cũng không thể lấy ngay lập tức, phải chờ một thời gian, đồng thời trong lúc đó còn phải cử hành lễ cưới, đợi đến khi chính thức xác định là bọn họ đã kết hôn, mới có thể tiến hành.

Trước khi tới, Điền Chính Quốc đã sắp xếp xong tất cả mọi chuyện, trong tháng đẹp nhất ở Canada, hắn và Kim Thái Hanh cử hành lễ cưới.

Một hồi nghi thức rất đơn giản, vì hắn và Kim Thái Hanh cũng không phải là tín đồ Cơ Đốc giáo, nên đám cưới được tổ chức trong hội trường của một nhà hàng cao cấp.

Đây là khung cảnh lãng mạn nhất của hai người từ lúc cầu hôn đến khi kết hôn.

Phía trên vòm kính trong suốt của phòng hội nghị là ánh sao rực rỡ, như kim cương khảm nạm trên bầu trời đen thẳm. Trong tiếng đàn dương cầm du dương và hương hoa thơm ngát, người chủ hôn trịnh trọng cất tiếng nói ——

"Cậu nguyện ý kết hôn với người này chứ? Yêu cậu ấy, trung thành với cậu ấy, dù nghèo khó, bệnh tật..."

Lời thề khi kết hôn có loại mười lăm giây và loại chín mươi giây, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh không hẹn mà cùng lựa chọn loại chín mươi giây.

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh đứng bên cạnh, vì sốt sắng thái quá nên bộ mặt của hắn căng lên, hiện ra đường nét càng ngày càng thâm thúy, soái đến không tả nổi.

Người này a, cái tên đáng thương được hắn nhặt được trên lối đi bộ, cuối cùng lại trở thành người hắn dựa vào cả đời.

Hiện tại, hắn cùng người này kết hôn rồi.

Là cái người chưa từng biết tình yêu là gì, dịu dàng yêu hắn, cho hắn tình yêu tốt nhất hai đời.

Vận mệnh có lúc thật sự rất thần kỳ.

Giọng của người chủ hôn ngừng lại, Điền Chính Quốc nghe thấy giọng Kim Thái Hanh cực kỳ thành kính: "Tôi nguyện ý."

Hắn khẽ mỉm cười, đan mười ngón tay cùng Kim Thái Hanh: "Tôi nguyện ý."

Đây là thời khắc viên mãn nhất hai đời của hắn, dù cho ngay lập tức để hắn chết đi, hắn cũng cảm thấy hài lòng.

Buổi tối hôm đó, đoàn người liền làm tiệc chúc mừng trong phòng ăn.

Bọn họ tuy không nhiều người nhưng có Triệu Khanh Uyên và Kim Thạc Trân cùng ở đây, muốn tẻ nhạt cũng không được. Nhờ hai người bọn họ, bữa tiệc này làm đến tưng bừng, ngay cả người từ trước đến giờ luôn khắc chế như Điền Chính Quốc cũng uống thêm mấy ly champagne.

Đương nhiên, hậu quả là cơm còn ăn xong, hắn đã nằm úp sấp trên mặt bàn.

Trái lại, Kim Thái Hanh bị Triệu Khanh Uyên và Triệu Duệ rót cho không ít thì lại như người không liên quan, cứ ngỡ thứ hắn uống không phải rượu, mà là nước.

Chuyện này làm Triệu Duệ kinh sợ không thôi, nếu không phải hôm nay là đên tân hôn của bọn họ, có khi sẽ xắn tay áo lên đọ tửu lượng với Kim Thái Hanh.

"Triệu Duệ, Triệu Duệ. " Sau khi kết thúc tiệc chúc mừng, Triệu Khanh Uyên lôi kéo Kim Thạc Trân, chạy chậm đến bên cạnh Triệu Duệ.

Bởi vì Vương Nhị Nhị đang ngủ nên hắn theo bản năng giảm âm lượng xuống: "Chúng ta đừng làm kỳ đà cản mũi nữa, để bọn Chính Quốc đi trước đi, cho họ có thời gian ở riêng với nhau." Chuyển sang Kim Thạc Trân nói: "Các anh thấy có được không?"

Vừa dứt lời, Kim Thạc Trân còn chưa kịp nói gì, Triệu Khanh Uyên liền thấy Triệu Duệ nhìn mình như thằng ngốc.

Triệu Khanh Uyên: "... Làm sao vậy?"

Triệu Duệ: "Cậu chắc chắn chứ? Cậu cảm thấy Kim Thái Hanh sẽ đem Chính Quốc đi đâu?"

Triệu Khanh Uyên sững sờ, lập tức ảo não gãi đầu một cái: "... Tôi quên mất cậu ấy không biết đi đường."

Triệu Duệ xì một tiếng, tay lấy ra một điếu thuốc nhét vào miệng, đang định đốt, lại đột nhiên nhớ tới Vương Nhị Nhị còn ở trên lưng hắn, không thể làm gì khác hơn là đem điếu thuốc dắt lên lỗ tai, liếc mắt nhìn Triệu Khanh Uyên: "Cậu dùng đầu óc nghĩ một chút đi."

Tháng chín ở Canada, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm rất lớn. Trên đường về bị gió lạnh thổi, Điền Chính Quốc tỉnh táo hơn không ít.

Hắn ngơ ngác ngồi ở trên giường, nhìn chằm chằm Kim Thái Hanh: "Thái Hanh?"

"Ừm." Kim Thái Hanh đáp một tiếng, cẩn thận nâng mặt hắn lên, dùng khăn ướt ngốc nghếch giúp hắn lau mặt.

"Thái Hanh. " Điền Chính Quốc lại gọi hắn một tiếng, nghiêng đầu như đang làm nũng, dùng hai má còn đang ướt cà cà vào tay hắn, như con mèo nhỏ vừa ngoan vừa mềm.

Đây là chuyện lúc hắn tỉnh táo tuyệt đối không bao giờ làm.

Tim Kim Thái Hanh nhất thời bị hắn làm cho nhũn ra, hắn thả khăn mặt xuống, vươn mình trèo lên giường, đang chuẩn bị ôm Điền Chính Quốc thì Điền Chính Quốc đã tự động dính lên người hắn.

"Anh ôm em một cái..."

Kim Thái Hanh nghe vậy, lập tức ôm cả người hắn vào trong lồng ngực.

Có lẽ là do rượu, nhiệt độ thân thể Điền Chính Quốc có hơi cao, ôm vào nóng hầm hập. Kim Thái Hanh hai tay siết chặt, hận không thể cả đời này đều giữ hắn trong lồng ngực của mình như vậy.

Điền Chính Quốc chui đầu làm ổ trên cổ hắn, mơ mơ màng màng gọi tên hắn: "Thái Hanh..."

"Ừm."

"Anh..."

"Ừm."

"Chúng ta kết hôn rồi?"

"Ừm." Kim Thái Hanh nắm chặt tay hắn: "Chúng ta kết hôn rồi. " Dừng một chút, liền nói thêm một câu: "Chúng ta là chồng chồng hợp pháp."

Hắn vươn mình đè Điền Chính Quốc xuống giường, hôn lông mày, mí mắt, sống mũi... của hắn. Động tác dịu dàng mà trân quý.

"Ngứa, " Điền Chính Quốc hàm hồ kháng nghị một tiếng, nghiêng đầu tránh môi của Kim Thái Hanh, tay ôm lấy cổ của hắn. Qua mấy giây, như là bỗng nhiên phản ứng kịp: "Hợp pháp sao ?"

Hắn cười một tiếng: "Kim giáo sư, vậy bây giờ anh chính là chồng hợp pháp của em."

Trái tim Kim Thái Hanh đột nhiên đập mạnh hơn, như có dòng điện chạy dọc toàn thân thân, làm hắn tê dại cả người. Hô hấp trong nháy mắt dồn dập, thân thể cũng có phản ứng.

Hai tai hắn đỏ chót, ánh mắt như sói, nhìn chăm chú khuôn mặt của Điền Chính Quốc: "Chính Quốc, em lại gọi anh đi."

"Gọi gì a?" Điền Chính Quốc nhỏ giọng lầm bầm một câu, có chút không tình nguyện nhưng vẫn nghe lời nhìn Kim Thái Hanh, mang theo chút hương rượu nhẹ nhàng lướt qua mặt hắn, như một móng vuốt nhỏ xù lông, cào Kim Thái Hanh khiến cả người đều ngứa ngáy: "Chồng ơi?"

"Chồng ơi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro