29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỉ niệm một tháng yêu nhau Jeon Jungkook lại có lịch vào thành phố kia cùng bố mẹ ăn đám cưới anh họ, cậu về bốn ngày, ngày kỉ niệm trùng hợp rơi vào buổi thứ hai. Hôm khởi hành Taehyung có việc bận không đi cùng được nên Jungkook đành lủi thủi tự xách vali bắt xe ra sân bay một mình.

Máy bay đáp xuống đến nơi, bố mẹ cậu đã đứng đợi sẵn để đón Jungkook. Cậu vui vẻ vẫy tay chạy ra chỗ hai người, sau đó khiêng vali để ra cốp xe đằng sau chuẩn bị về nhà, lúc lên xe rồi mẹ mới vui vẻ quay sang nhéo má Jungkook:

"Dạo này Jungkook trộm vía có da có thịt hơn rồi nhỉ? Cũng biết nghe lời mẹ ăn uống đầy đủ đó chứ."

Cậu chỉ cười cười không đáp lại lời mẹ, nghĩ đi nghĩ lại thói quen ăn uống sinh hoạt của Jungkook cũng không có gì thay đổi, nguyên nhân thật sự chính là Kim Taehyung, chút da chút thịt này đều do một tay hắn chăm cả, là do hắn lúc nào cũng mua rõ nhiều đồ ăn rồi dỗ dành ép cậu ăn hết. Jungkook cũng không để ý nhiều, nào ngờ mình lại tăng cân rõ rệt đến người khác chỉ mới nhìn vào cũng nhận ra.

Về đến nhà Jungkook kéo hành lí khỏi xe mang vào nhà rồi bê lên phòng, đã lâu lắm rồi cậu mới về phòng cũ của mình, đồ đạc vẫn bày trí nguyên như lúc Jungkook mới dọn đi, vì ngày nào mẹ cũng vào dọn dẹp nên không bị bám bụi nhiều. Cậu đặt vali vào một góc rồi chạy xuống dưới nhà giúp bố mẹ dọn cơm tối, đến khi ăn uống dọn dẹp xong mới lên giường nằm nghỉ rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay, ngày thứ nhất rất nhanh đã trôi qua.

Sáng hôm sau Jungkook dậy sớm theo bố mẹ đến nhà hàng nơi diễn ra lễ ăn hỏi của anh họ. Cậu quan sát anh họ mình đứng cạnh vợ phát biểu căng thẳng đến mức nói năng lắp bắp chữ này chữ kia, cứ nói được hai câu lại quay ra nhìn cười ngại ngùng, chọc cho mọi người xung quanh đều cười ồ lên cũng không kiềm được mà bụm tay lên miệng cười theo. Lúc anh đến bàn mình chúc rượu, Jungkook còn tranh thủ trêu vài câu vậy mà về sau vẫn được anh ưu tiên để phần cho mấy con tôm bự chà bá, lại nhớ đến hồi trước cậu cũng khá thân với anh, lúc nào sang nhà anh chơi cũng được anh chiều thích gì được nấy, vậy mà giờ đây anh đã kết hôn lập gia đình rồi.  

Đến tầm quá trưa tiệc mới tan, Jungkook có chút uể oải ngáp ngắn ngáp dài, người ta bảo căng da bụng trùng da mắt, cậu sau khi được ăn no nê xong liền về nhà đánh một giấc tới chiều. Lúc dậy việc đầu tiên cậu làm là kiểm tra tin nhắn, hôm nay là ngày kỉ niệm tròn một tháng chính thức quen nhau Jungkook từ sớm đã hồi hộp mong đợi hi vọng Taehyung sẽ nhắn tin hay gọi điện cho mình, vậy mà đến giờ này vẫn chưa thấy. Cậu chủ động gọi cho hắn cũng không được, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn bực, không còn tâm trạng làm gì nữa.

Bảy giờ tối, Jungkook nằm buồn chán chơi game trên giường, sau khi màn hình hiển thị chữ "Game over" lần thứ mười liền bực tức trực tiếp quăng điện thoại sang một bên, muốn làm mấy trận game cho tâm trạng phấn chấn khuây khỏa một chút ai ngờ bị thua thê thảm, tâm trạng càng ngày đi xuống, tụt dốc không phanh. Cậu nằm nhắm mắt tĩnh tâm lại nhưng không thành công, miệng lẩm bẩm giận dỗi trách người kia vô tâm, điện thoại bên cạnh lúc này lại đổ chuông, Jungkook không mở mắt mò mẫm cầm điện thoại chán nản đưa lên tai nghe:

"Alo"

"Jungkook à, anh đang ở dưới nhà của em, bé cưng xuống đây với anh được không?" - Cậu nghe xong liền lập tức bật dậy, tưởng mình nghe nhầm mà dụi mắt nhìn kĩ dòng số trên điện thoại thêm một lần nữa, thấy đúng là của hắn thật.

Jungkook vui mừng không suy nghĩ nhiều nữa lập tức chạy xuống tầng, ngó ra ngoài phát hiện Taehyung đang đứng ngoài cửa liền vội vàng xỏ dép chạy ra. Hắn đợi sẵn mỉm cười yêu chiều dang tay ôm cậu, Jungkook vùi mặt chôn sâu vào vai người kia, hít được mùi hương nam tính quen thuộc, tim đập loạn liên hồi, cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Taehyung dịu dàng xoa đầu cậu, sau đó cúi xuống ghé vào tai nói nhỏ:

"Đi thôi, anh muốn đưa em qua chỗ này một lát."

Jungkook hơi ngạc nhiên ngẩng đầu đưa mắt nhìn hắn:

"Đi đâu ạ?"

"Đến nơi em sẽ biết thôi." - Taehyung mỉm cười đầy bí ẩn đáp.

Hắn dẫn cậu tới một nhà hàng gần đó, đi thang máy lên tầng trên tới chỗ ngồi phát hiện ra thức ăn đã lên đầy đủ cả, trên bàn còn được trang trí thêm nến, đặt bên cạnh là một chiếc bánh kem có ghi chữ chúc mừng ngày kỉ niệm cùng với một lẵng hoa baby trắng vô cùng đẹp mắt. Jungkook bị hắn làm cho đi từ hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, không dấu nổi sự bất ngờ xen lẫn cảm giác lâng lâng hạnh phúc. Taehyung nắm tay cậu ngồi vào bàn ăn, lấy một đĩa bít tết cắt cẩn thẩn thành từng miếng nhỏ rồi mới đưa cho Jungkook. Cậu mỉm cười nói cảm ơn rồi đưa tay nhận lấy, hắn quan sát Jungkook ăn thử miếng đầu tiên, rút giấy ăn bên cạnh vươn tay lau miệng cho cậu, khóe miệng giương cao:

"Đợi sau này anh đi làm kiếm được nhiều tiền sẽ đưa em đi nhà hàng đắt tiền hơn."

Jungkook nuốt miếng thịt xuống bụng, lại mở to mắt nhìn xung quanh:

"Nhà hàng này đã đẹp lắm rồi mà, đắt tiền hơn để làm gì chứ?"

Taehyung chỉ cười không đáp, cậu nhìn hắn ngồi đối diện mình, lúc này mới để ý thấy người kia một thân mặc sơ mi quần âu nghiêm chỉnh khác hẳn với phong cách ngày thường, bên tay trái còn đeo thêm một chiếc đồng hồ, cả người đều toát lên khí chất nam tính trưởng thành. Jungkook ngẩn người ngắm bạn trai, lại cúi đầu nhìn quần áo của mình, lúc nãy ra ngoài chỉ khoác được tạm cái áo bông to sụ bên ngoài, quần lại vẫn đang mặc quần ở nhà là quần vải của adidas, chân thì xỏ vội đôi dép con gấu crocs hay đi ở nhà, cảm thấy xấu hổ không thôi, vậy mà lúc nãy còn tự tin cùng Taehyung đi vào nhà hàng như thật.

"Anh chả nói trước cho em chuẩn bị, để em mặc như này đi ăn nhà hàng có buồn cười không cơ chứ." - Cậu gẩy gẩy miếng thịt trên đĩa, chống cằm nhìn hắn bĩu môi.

"Em quan tâm làm gì, người yêu anh mặc gì cũng xinh, làm gì có ai dám cười chứ?"

"Suốt ngày nịnh là giỏi." - Jungkook nghe xong liền liếc hắn chun mũi.

Taehyung miệng vẫn cười, cắt một miếng thịt để vào đĩa thêm cho cậu, nháy mắt nói:

"Xinh mà, xinh thật anh mới nói. Ăn nhiều béo béo hơn nữa càng xinh, xinh yêu nhất của anh."

"Này, đến mẹ cũng nhìn thấy em béo lên nhé."

"Thì tốt chứ sao, em béo lên tí nữa càng đẹp hơn."

Cậu trề môi không đáp lại hắn nữa vì biết kiểu gì cũng không nói lại, tên này lúc nào cũng chỉ muốn Jungkook tăng cân thôi, chắc đến khi cậu béo đến mức phải lăn đi Taehyung mới hài lòng mất.

Hắn nhìn Jungkook ăn xong miếng cuối cùng lại cười híp mắt hỏi:

"Em ăn no chưa? Muốn ăn thêm gì nữa không? Còn bánh kem nữa đây này."

Cậu thở hắt một hơi, ngả người ra sau ghế mà dựa, đưa tay xoa xoa bụng nhăn mặt:

"Không, em no lắm rồi, chắc phải mang về thôi."

Taehyung nghe vậy liền gật đầu nói "Ừ" sau đó gọi nhân viên ra thanh toán, Jungkook bảo hắn thanh toán xong cứ ra ngoài đợi trước, cậu đi vệ sinh một lát rồi ra sau.

Jungkook rửa tay xong xuôi, mở cửa nhà hàng bước ra ngoài tìm hắn, dáng người cao ráo với bờ vai rộng nổi bật ở gần đó ngay lập tức đập vào mắt cậu, Taehyung đứng đó một tay đút vào túi quần tay kia cầm theo chiếc bánh kem khi nãy không ăn đến đã được đóng cẩn thận trong hộp. Jungkook bị thu hút nhìn tới mức ngây ngẩn cả người lại không nhịn được âm thầm cảm thán, tại sao chỉ đứng ở đằng sau nhìn mỗi bóng lưng thôi cũng đẹp trai thế này cơ chứ?

Cậu trong lòng đầy tự hào, vui vẻ muốn chạy tới gọi Taehyung, đột nhiên trong lòng lại nổi hứng nghịch ngợm muốn chọc cho hắn giật mình vậy nên vội vàng phanh gấp giảm tốc độ, chuyển sang đi rón ra rón rén. Ai ngờ chiêu trò nhỏ này đã sớm bị Taehyung phát hiện ra, vừa lúc Jungkook đến gần chuẩn bị hành động hắn liền đột ngột xoay người bao bọc cả người cậu lại. Jungkook từ thế chủ động chuyển sang bị động, bị Kim Taehyung làm cho giật nảy mình ngay lập tức theo quan tính mà ngã vào lòng hắn. Taehyung ôm cậu chặt trong lòng, giả vờ cau mày, mím môi cố nhịn cười:

"Bắt được thỏ con chạy lung tung nghịch ngợm nhé."

Jungkook đẩy hắn ra, vì một tay người kia còn đang cầm bánh nên thoát được một cách dễ dàng, bĩu môi không vui khi trò đùa của mình tưởng suýt nữa thành công lại thành ra như này:

"Anh biết em đang chạy lại từ trước rồi đúng không? Thế mà giả vờ, đồ ăn gian."

Hắn nhìn cậu nói, dở khóc dở cười đáp lại:

"Anh ăn gian cái gì? Còn không phải là do em định hù anh trước?"

Jungkook không cãi được gì thêm, giận dỗi đánh nhẹ một cái lên bả vai Taehyung, phụng phịu hỏi:

"Thế sao anh biết em ở đằng sau?"

Hắn hơi nhướn mày, nhếch miệng trả lời:

"Người em có mùi"

"Mùi gì?" - Cậu tò mò hỏi, lại đưa mũi ngửi thử khắp người mình.

"Mùi sữa"

Jungkook nghe được câu trả lời kia ngay lập tức tỏ rõ thái độ kì thị mà nhăn mặt:

"Em ghét nhất là sữa, bao năm rồi một giọt cũng không uống, trên người có mùi đó kiểu gì, có mũi anh bị làm sao thôi."

"Đâu phải cứ uống sữa mới có mùi sữa, Jungkook có mùi sữa vì Jungkook là em bé mà..." - Taehyung cắn cắn môi cười, đưa mắt nhìn Jungkook một lượt từ trên xuống dưới, sau đó ghé vào tai cậu nói chỉ đủ hai người nghe:

"Nhưng mà anh sẽ thích hơn nếu bé có mùi sữa của anh."

Jungkook nghe xong không hiểu gì, mãi sau mới ngớ người nhận ra "ý nghĩa đen tối" trong câu nói kia, mặt bắt đầu đỏ ửng, ấp úng:

"Này...chỗ công cộng, anh...đừng có nói lung tung..."

Taehyung nhìn phản ứng của cậu không khỏi cảm thấy thích thú, còn cố ý tỏ vẻ ngây thơ chớp mắt hỏi lại:

"Thế em hiểu câu đó nghĩa là gì mà bảo anh nói lung tung?"

Jungkook biết hắn cố ý trêu mình, quay ra dẫm chân lên giày hắn, hậm hực:

"Tránh ra, em không muốn nói chuyện với anh nữa."

Hắn định vươn tay ôm cậu thì điện thoại trong túi quần rung lên, Taehyung gọi xe từ lúc nãy bây giờ tài xế vừa kịp tới, nghe hắn chỉ địa điểm cụ thể mà dừng trước mặt hai người. Taehyung kéo tay cậu lên xe, xác nhận lại nơi tới với bác tài sau đó quay sang nhìn Jungkook bóp bóp má cậu:

"Muốn về khách sạn với anh nghỉ ngơi một lát không?"

"Anh thuê à? Ở đâu?" - Cậu đẩy tay hắn ra, mắt vừa ngó nghiêng qua cửa kính xe vừa mở miệng hỏi.

"Gần đây thôi."

"Nếu em nói không muốn?"

"Bé cưng à, anh hỏi vậy thôi, chứ địa điểm cụ thể xe đi được xác định sẵn rồi." - Hắn nhìn cậu cười, nháy mắt nói.

"Thế em mách mẹ anh bắt cóc em."

"Bắt cóc gì, bảo mẹ anh mượn em thôi, nhưng mà là mượn cả đời nhé."

Jungkook nhăn mặt không đáp nữa, người kia lại bắt đầu bật chế độ mồm mép tép nhảy rồi, cậu có mười cái miệng cũng không đấu lại được.

Đến nơi hắn dẫn Jungkook lên phòng của mình, mở khóa cho cậu vào trong ngồi nghỉ, Jungkook cởi áo khoác ra định vắt lên đầu giường đột nhiên lại thấy trong túi áo rơi ra thứ gì đó, lúc nhặt lên xem mới biết đó là một hộp quà nhỏ được gói nơ đẹp đẽ tỉ mỉ. Cậu bất giác quay lại nhìn Taehyung, phát hiện hắn cũng đang cong mắt cười nhìn mình, miệng bảo Jungkook mở nó ra đi.

Cậu có chút run tay, thật lòng thì Jungkook còn chẳng biết hắn để đồ vào túi áo mình lúc nào chứ đừng nói là sự xuất hiện của món quà nhỏ kia ngay lúc này. Vỏ bọc bên ngoài được xé để lộ món quà bên trong là một cái hộp nhỏ đựng chiếc vòng tay bạc được thiết kế tinh xảo có khắc chữ "J", cậu nhìn xuống hộp phát hiện bên trong còn có một tờ giấy được gấp gọn, mở ra mới biết là thư tay Kim Taehyung viết cho mình.

Jungkook chăm chú đọc cẩn thận, không bỏ lỡ bất kì dấu chấm phẩy nào, lúc đọc xong ngẩng đầu lên nhìn hắn hai mắt đã bắt đầu rưng rưng. Cậu khẽ cắn môi cố nín nhịn không cho nước mắt trào ra, rất nhanh đã chui vào lòng người kia mà dụi dụi. Taehyung cảm nhận áo mình có chút ướt vì nước mắt của Jungkook, đưa tay xoa đầu cậu cưng chiều:

"Nào, sao lại khóc nhè nữa rồi? Jungkook có phải em bé không? Đúng là đồ em bé rồi, chỉ có đồ em bé mít ướt mới khóc như này thôi."

Jungkook đang bị người kia làm cho cảm động nhưng vẫn không quên đưa tay véo nhẹ hắn khi bị trêu chọc, giọng nói bị nghèn nghẹn giống như đang làm nũng, chẳng có tí gì là đang cảnh cáo cả:

"Không được trêu em."

Hắn cười cười cầm lấy bàn tay vừa vòng ra bên ngoài cấu mình của cậu mà đưa lên môi hôn chụt một cái:

"Nín thôi nào. Ngoài việc khóc trên giường vì anh ra, anh không muốn Jungkook khóc vì những chuyện linh tinh khác đâu."

Jungkook vừa lúc nãy còn đang sụt sịt xúc động không thôi hiện tại đã hết sạch sành sanh mà ngẩng đầu bặm môi lườm hắn, tên này đúng là chúa phá hoại cảm xúc của cậu. Taehyung thấy cậu không khóc nữa liền tranh thủ vươn tay lấy hộp vòng vừa nãy đeo cho Jungkook, đeo xong liền nâng tay cậu lên ngắm nghía gật gù:

"Quá đẹp"

Jungkook có chút xấu hổ rụt tay lại, chớp mắt nhỏ giọng:

"Nhưng mà em chưa chuẩn bị quà được cho bạn."

"Quà gì chứ, em là món quà lớn nhất rồi còn gì."

Cậu nhìn hắn đang ngoác miệng cười chỉ biết bất đắc dĩ thở dài, sau đó chủ động rướn người hôn vào má đối phương:

"Không được, em sẽ bù cho bạn sau nhé."

Taehyung bị hành động của Jungkook làm cho ngây người bất động một lúc mới bừng tỉnh, hắn dùng hai tay nâng má cậu, cúi đầu hôn liên tiếp:

"Bé ơi bé làm thế này là chết anh rồi."

Jungkook có chút nhột, cười khúc khích lại theo bản năng rụt cổ nghiêng người né tránh, đánh trống lảng hỏi sang chuyện khác:

"Thế bao giờ Taehyung về vậy?"

"Anh không có tiền ở lại, chắc ngày mai phải bay luôn." - Taehyung bất giác đưa tay sờ mũi, mím môi suy nghĩ, nửa đùa nửa thật trả lời.

"Sao không hỏi em? Em cũng có mà."

Hắn nghe đến đây liền đưa mặt ghé sát gần Jungkook, chớp mắt đầy vẻ hứng thú:

"Thế có nghĩa Jungkook muốn níu anh ở lại, là Jungkook nhớ anh đúng không?"

"Ừm...tùy anh...anh thích nghĩ theo kiểu nào thì nghĩ..." - Cậu đảo mắt nhìn xung quanh, trả lời một cách ỡm ờ.

"Không được, có gì em phải nói thẳng ra chứ. Nếu Kookie nói nhớ anh, anh liền ở lại sau đó bay ra cùng em luôn. Thế nào? Bé cưng?"

Dưới sức ép vô hình của người kia cuối cùng cậu cũng bất lực thừa nhận. Khỏi phải nói Taehyung cười đến là vui vẻ, nhanh chóng tìm điện thoại nhờ người đặt vé giúp, vậy mà trước đó còn giả vờ than thở kêu hết tiền. Jungkook đợi cho hắn đặt vé xong xuôi mới cong miệng cười lên tiếng:

"Vậy đợi chiều mai ăn cưới anh họ xong em sẽ dẫn anh đi tham quan thành phố nhé."

"Tất nhiên là được rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro