"Tiếng Tăm lan rộng"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một tiếng này như mở rộng trời đất, nuốt trọn núi sông.

Những chú chim sẻ đậu trên cành cây trong đêm hè bị hù dọa, khi bay đi còn quắp theo cả cành lá, gió đêm thổi qua xào xạc.

Mái tóc và cả cơ thể của Điền Chính Quốc lộn xộn trong gió.

Cảm ơn cậu nhé loa lớn.

Mẫn Doãn Kỳ vẫn còn đang đắm chìm trong nhiệt huyết, nghiêng đầu không ngừng nói với Điền Chính Quốc.

Đừng khách khí anh Quốc à.

“…”

Điền Chính Quốccứng đờ quay cổ nhìn về phía sau.

Chỉ thấy đám người bên trường trung học phổ thông số hai tướng mạo hung ác, nét mặt dữ tợn, nghiến răng hàm đến độ muốn nát ra.

Có vài người, tuy chưa bắt được đối thủ nhưng đã nghĩ ra muôn vàn cách chết hộ người ta.

“Điền Chính Quốc!!!”

Tóc vàng cầm đầu nổi giận gầm lên một tiếng, định nhào sang.

“Chờ chút!”

Tóc vàng chửi ầm lên: “Chờ con mẹ nhà mày!”

Điền Chính Quốc vỗ vỗ bụi bặm trên quần, ung dung từ tốn đứng dậy.

“Chắc các người sẽ không cho rằng tôi đến đây một mình đấy chứ?”

Mẫn Doãn Kỳ: ?

Anh Quốc, còn có em đây.

Cậu chàng yên lặng đi tới bên cạnh Điền Chính Quốc, thò mặt ra trước mắt cậu.

Anh Quốc, em nè.

Điền Chính Quốc: …

Cậu vươn tay đẩy má Mẫn Doãn Kỳ ra, hai tay nhét trong túi, hất cằm với đám người bên trường trung học phổ thông số hai: “Nhìn ra phía sau mấy người đi”.

Có mai phục!

Mười mấy người cùng lúc quay đầu nhìn ra sau, chỉ trông được một cụ bà đang chầm chậm bước qua đường cái.

Mười mấy người cảnh giác trong lòng, nhanh chóng quay đầu lại.

Điền Chính Quốc đã sớm kéo Mẫn Doãn Kỳ chạy xa hơn trăm mét.

Dù đã đi xa nhưng cái loa Mẫn Doãn Kỳ vẫn cực kỳ to rõ.

“Đám ngu ngốc!!!! Ha ha ha ha, ăn rắm của anh Quốc nhà tao đi!”

Mười mấy cậu trai: !

“Đuổi theo!!!!”

“Điền Chính Quốc! Mẹ nó, mày xong đời rồi!”

“Điền Chính Quốc!!!!!”

Chiếc bóng của thiếu niên không ngừng hiện lên trên mặt tường, nhanh chóng biến mất khỏi một bức tường này rồi lại đột ngột xuất hiện ở bức tường khác.

Tiếng bước chân phía sau như trăm ngựa xông qua, con đường dưới chân cũng đã chấn động.

Điền Chính Quốc kéo Mẫn Doãn Kỳ nhanh nhẹn chạy như điên.

Mả mẹ nó! Thật mả mẹ nhà nó!!!

Điền Chính Quốc kéo Mẫn Doãn Kỳ chạy về phía trước, Mẫn Doãn Kỳ nghiêng người khoe khoang với đám phía sau.

“Chúng mày chỉ được thế thôi à!”

“Chúng mày đều là rác rưởi!”

“Từ nay về sau, anh Thịnh tao nói gì trường số 2 chúng mày cũng phải nghe nha!!!”

Ngay sau đó còn kèm tặng một tràng cười điên cuồng.

“Oa ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”

Điền Chính Quốc: …

Cuối cùng cậu cũng biết tại sao ngày hôm qua khi cậu cứu Mẫn Doãn Kỳ, bên kia không thèm solo cùng cậu ta mà lại kéo sáu tên tới cùng đánh.

Chạy làm cho kính mắt bị lệch, Điền Chính Quốc tháo kính xuống nhét vào trong túi.

Bóng dáng thiếu niên như chú hươu nhanh nhẹn giữa rừng xanh, chạy qua con đường lớn rợp bóng cây, trốn vào góc đường. Cậu che miệng Hạ Chi Kỳ, cuối cùng cũng cắt đuôi được đám người phía sau.

Điền Chính Quốc quan sát bên ngoài, phát hiện không thấy đám người bên trung học phổ thông số 2 nữa mới buông Mẫn Doãn Kỳ ra, đặt mông ngồi xuống mặt đất, thở dốc nghỉ ngơi.

Cậu chỉ để lộ một đôi chân dài, nửa người còn lại thần bí ẩn giấu trong bóng tối phía góc đường.

Mẫn Doãn Kỳ vẫn chưa bình tĩnh lại.

Mẹ nó kích thích quá đi!

Cái này chẳng phải chính là nhiệt huyết trào dâng đấy hả!

“Anh Quốc ơi, con mẹ nó chứ, anh trâu bò vãi!”

“Mẫn Doãn Kỳ”.

Nghe thấy Điền Chính Quốc gọi mình,Mẫn Doãn Kỳ cúi đầu: “Sao thế anh Quốc?”

“Có cậu đúng là may mắn của tôi”.

Mẫn Doãn Kỳngượng ngùng gãi đầu: “Anh quá khen rồi, anh Quốc ạ”.

Điền Chính Quốc: …

Tôi không có ý khen cậu, cậu có hiểu không!

Thôi quên đi, chuyện đứng đắn cậu nói trước giờ Hạ Chi Kỳ có lần nào nghe hiểu đâu.

Điền Chính Quốcchạy nên mồ hôi đã toát đầy người, cậu hất tóc lên. Không còn kính mắt, mặt mày lộ ra đặc biệt xuất sắc.

Mẫn Doãn Kỳ nhìn cậu, kinh ngạc thán phục.

“Anh Quốc à, dáng dấp của anh thật con mẹ nó trâu bò quá”.

“Sau này bớt nói tục đi”, Điền Chính Quốc không có tâm tư ở chốn này nghe cậu ta nịnh hót. Cậu cởi áo đồng phục bên ngoài vắt lên vai: “Được rồi, cậu cũng về nhà đi”.

Dứt lời cậu thoải mái ung dung rời đi trước.

Để lại Mẫn Doãn Kỳ đứng im tại chỗ, đầy mặt sùng bái.

Đêm đó tin tức Điền Chính Quốc đánh bại trùm bất lương của trường trung học phổ thông số hai đã trở thành bài đăng bùng nổ trên diễn đàn của trường trung học phổ thông số 1 và trường trung học phổ thông số 2.

“Mẹ kiếp! Điền Chính Quốc trâu bò vãi!”

“Nó học bên trường số 1 hả? Tại sao trước đây tao chưa từng nghe nói về nó?”

“Thông tin có đúng không đó? Có ảnh chụp hiện trường không?”

“*Ảnh x5*, đây là lúc Điền Chính Quốc solo với Ngô Địch”.

Năm bức ảnh lần lượt là tình cảnh Điền Chính Quốcđứng cạnh bên Ngô Địch cho đến khi cậu tát Ngô Địch.

“Trâu trâu trâu trâu!”

“Cậu ta ngông cuồng dữ vậy, người đã bị đánh ngã rồi mà còn làm nhục tát người ta”.

“Còn nữa không? Tôi muốn xem nữa”.

Đám ảnh chụp được phần lớn là sản phẩm của đám học sinh trường trung học phổ thông số 1 tan tiết tự học đi ngang qua trốn trong góc chụp được.

Thời buổi bất lương lộng quyền, chủ đề trò chuyện trong diễn đàn phần lớn cũng là mấy thứ này thôi.

“Còn còn, chờ tôi up lên”.

Một giây sau, rất nhiều hình ảnh Điền Chính Quốc kéo Mẫn Doãn Kỳ chạy như điên xuất hiện trên diễn đàn.

Điền Chính Quốc kéo người chạy phía trước, Mẫn Doãn Kỳ đắc chí bị cậu kéo chạy theo đằng sau.

Khuôn mặt thiếu niên như tranh vẽ, đẹp đẽ nổi bần bật. Một nhóm người đuổi theo sau lưng cậu, cậu xuyên qua con đường rợp bóng cây. Ảnh chụp có ảnh chụp trước mặt, có ảnh chụp cạnh bên, ánh sáng đèn rải rác trên tóc của cậu, vô cùng gây xúc động.

Ngay khi bức ảnh đằng sau vừa xuất hiện, hàng trăm bình luận đã nổ tung.

“Tại sao cậu ấy không hề giống với ấn tượng về thiếu niên bất lương của tớ vậy?”

“Đây nào phải thiếu niên bất lương, đây chính là nam chính thanh xuân của đời tớ!”

“Điền Chính Quốc này có chút nhan sắc đấy nhỉ.”

“Anh Quốc! Anh trai ruột duy nhất của em!”

“A a a a, cậu ấy đẹp trai quá, tớ rất thích!”

“Đạp ngã thủ lĩnh bất lương trung học số 2, thanh danh vang dội, lớn lên còn đẹp trai như thế, thằng oắt này được buff chồng buff đó hả?” (*buff: từ để mô tả sự gia tăng sức mạnh của một vị tướng, vật phẩm, phụ kiện trong trò chơi)

“Anh Quốc! Anh Quốc!!!”

“Trời ơi, ai hiểu được không, bộ ảnh này thật khiến người ta rung động quá. Có ai tốt bụng hãy làm ơn photoshop cái mặt của tôi vào mặt cậu trai phía sau kia hộ cái”.

“Phía trước là anh Quốc, phía sau là một cậu con trai, chị em ơi, bà đừng hài hước quá thế”.

“Thật sự rung động quá đi, tôi cũng muốn photoshop”.

“Bà photoshop vậy thì tôi cũng photoshop”.

“Tất cả mọi người đều photoshop, vậy thì tôi cũng photoshop”.

Đầu ngón tay kỳ Thắng luồn vào trong mái tóc đỏ, cậu ta nhìn Điền Chính Quốc trong ảnh: “Đm, thằng nhóc này có tài thật đấy”.

“Ai thế, giơ điện thoại ra đây xem nào”.

“Thằng oắt chiều nay mới giúp đỡ cô Trần trong tiệm ấy”.

“Nó làm sao?”

“Nó làm cho thằng bên trung học số 2 kia…” Tên là gì nhỉ? Cậu ta cúi đầu nhìn một chút: “À, Ngô Địch, cậu ta đã đánh thắng Ngô Địch”.

“Cái thằng chỉ biết mưu hèn kế bẩn kia ấy hả?”

Ngô Địch quả thật là một kẻ nổi danh trong giới, chẳng qua tên tuổi không quá xán lạn mà thôi.

“Đó cũng được coi là có chút bản lĩnh rồi. Cậu ta dạy dỗ Ngô Địch thế nào cũng phải ăn thêm mấy đòn bẩn của nó”. Người nọ cúi đầu đánh giá: “Nhưng lời nên khen vẫn phải khen, thằng oắt này lớn lên không tệ, chỉ kém tao đôi chút nữa thôi”.

Kỳ Thắng cười mắng một câu, “Anh Kim chắc cũng sắp tan tầm rồi nhỉ”.

“Gần mười một giờ rồi, đã đến lúc tan làm”.

Cậu đàn em đi theo Kỳ Thắng không nhịn được, hỏi: “Anh Kỳ, em nghe nói nhà anh Kim có tiền lắm mà, sao anh ấy còn phải ra ngoài làm thêm?”

Ánh mắt Kỳ Thắng lạnh lùng liếc qua cậu ta, đàn em lập tức run rẩy.

“Lời không nên hỏi thì ít hỏi thôi”.

Người bên cạnh vội kéo cậu ta trở về: “Anh Kỳ, nó mới gia nhập bên mình mấy hôm nên không hiểu chuyện, sau này sẽ không hỏi lung tung nữa đâu”.

Cậu đàn em rụt cổ lại im miệng đóng giả chim cút.

Cậu bé không hiểu được.

Cậu bé đã được nghe qua tin đồn, anh Kim của họ mang họ Kim, thị trưởng đương nhiệm cũng họ Kim…

Nhưng mỗi ngày Kim Thái Hanh, luôn ở trong ký túc xá trường học thì thôi đi, anh ấy còn ra bên ngoài rửa bát kiếm tiền.

Năm nay Kim Thái Hanh,mười bảy tuổi, cửa hàng nào cũng không dám nhận hắn. Một vì người ta sợ bị điều tra tuyển dụng nhân viên còn trong độ tuổi vị thành niên làm việc, hai là sợ Kim Thái Hanh, gây chuyện, huống hồ tai hắn…

Hồi đầu đám người trong giới đều chê cười Kim Thái Hanh, phải đi rửa bát kiếm tiền, sau đó hắn đánh người dã man quá, danh tiếng lan xa, không ai dám nói nhiều thêm nữa.

Điền Chính Quốchoàn toàn không hay chuyện bùng nổ trên diễn đàn. Cậu vội vàng trở về nhà, thay giày xong cũng không về phòng ngay mà đi tới phòng khách ngồi xuống bên

Đi thẳng vào vấn đề.

“Bố, con muốn mua một chiếc xe”.

Điền Đủ buông ấm trà nhỏ xuống, hai mắt sáng bừng lên: “Được”.

Chú vừa cầm điện thoại di động lên vừa nói: “Lứa tuổi của con nên điên cuồng thì phải điên cuồng đi chứ. Hồi bố còn ở cỡ tuổi con, ngày nào bố cũng ở ngoài đường đua xe đấy”.

“Muốn chiếc nào?” Điền Dự  tìm kiếm hình ảnh: “Con xe máy cool ngầu phải không?”

“Xe đạp hai bánh ạ”.

Điền Du: …

Điền Chính Quốc lấy điện thoại sang tìm kiếm cho bố xem: “Chiếc này là được”.

Con xe đạp có chiếc chuông hoa nho nhỏ.

Vẻ mặt bày tỏ, con chọn cái quỷ gì thế này.

“Bố cho con hai trăm là được, còn hai trăm con sẽ tự chi”.

Điền Du: “Con định dùng tiền tiêu vặt của mình hả? Không cần đâu, cứ để bố mua luôn cho”.

“Không ạ”, Điền Chính Quốc: “Một tuần sau kỳ thi tháng sẽ diễn ra, đến lúc đó con sẽ nhận tiền thưởng đi mua nó.”

Điền Du: …

Tiền thưởng từ học tập!

Thiếu niên bất lương nào có thể nhận tiền thưởng từ học tập được chứ!

Điền Du ngẩn ngơ.

Con trai chú thành học sinh chăm ngoan từ khi nào vậy?!

Đau đớn! Đau đớn quá đi thôi!

nhét ấm trà vào tay chú, đứng lên quay về phòng, cầm đồ định đi vào trong phòng tắm.

[Hệ thống: Sao đột nhiên cậu lại muốn mua xe vậy?]

Điền Chính Quốc: “Còn nhớ nhóm người đuổi theo tôi ban nãy không?”

[Hệ thống: Nhớ chứ, sao thế?]

Điền Chính Quốc: “Lần này chạy thắng, sống. Lần sau chạy không thắng, chết”.

[Hệ thống: …]

Vốn tưởng rằng cậu cần phương tiện giao thông, ai ngờ đâu nó là công cụ sinh tồn.

Ngày hôm sau, Điền Chính Quốc rời giường vào năm rưỡi như thường lệ, cầm một lát bánh mì rời nhà.

Khi tới lớp học, cậu phát hiện ra đám bạn cùng lớp đi học đúng giờ nhiều hơn hẳn hôm qua.

Đồng chí Lửa Rừng cũng không còn mặc váy ngắn bên ngoài quần thể thao của mình nữa.

Nhưng khi cậu bước vào lớp, cậu đã được nhận một màn chào đón hoan nghênh.

Lớp sáu tựa như quay trở về thời kỳ đồ đá, một mảng âm thanh toàn tiếng vượn.

“Anh Quốc đỉnh quá!”

“Anh Quốc , chúng em đã được nghe nói về chiến tích rực rỡ của anh”.

“Anh Quốc ơi, mả mợ nó chứ, anh trâu bò quá rồi”.

“À hú!”

Tận khi Điền Chính Quốcngồi xuống xong xuôi âm thanh mới chậm rãi ổn định.

Bé mập dâng bữa sáng đã mua đến cho Điền Chính Quốc, cậu trở tay nhét trả lại.

“Đại ca…”

Điền Chính Quốc tùy tiện tìm một chủ đề đổi hướng trận thuyết phục mời ăn bữa sáng của cậu ta.

“Hỏi cậu một chuyện”.

“Đại ca, có chuyện gì thế ạ?”

“Sao hôm nay cậu đi học đúng giờ vậy?”

Bé mập: “Ôi chao, đại ca ơi, anh không biết hả? Đầu sắt quay về rồi!”.

“Đầu sắt?”

“Chủ nhiệm giáo dục của chúng ta đó anh. Trước đây trường chúng ta gặp cơn động đất, thầy ấy chỉ huy sơ tán bị ngã gãy xương, hôm nay thương tích khỏi hẳn nên thầy đã về trường. Thầy trở lại rồi, em nghĩ đám người trốn học phải giảm hơn một nửa, nếu bị thầy tóm được sẽ phải chịu trận một hồi đó”.

Đừng nói bọn họ, ngay cả Chử Vệ Thiên và Kim Thái Hanh,thầy ấy cũng dám đối đầu, đầu thầy cứng không bình thường đâu nên người ta mới gọi thầy là đầu sắt.

Vị chủ nhiệm giáo dục khiến đám thiếu niên bất lương người người khiếp đảm thế này làm Điền Chính Quốc sinh ra mấy phần tò mò.

Sau giờ học khi định tới siêu thị mua nước, Điền Chính Quốcđã được diện kiến vị chủ nhiệm giáo dục này.

“Cậu học sinh kia, cậu mặc đồng phục cái kiểu gì đấy hả? Chỉnh đốn lại ngay cho tôi!”.

“Thằng nhóc, tóc của em thế này là sao hả? Hôm nay về phải cắt ngay cho tôi, ngày mai còn để tôi thấy tôi sẽ cạo đầu em đấy”.

“Nói tục này! Nói tục này! Nói tục này! Còn nói nữa tôi sẽ vả rơi miệng em xuống!”

Âm thanh mắng chửi đặc sệt giọng vùng Đông Bắc, gặp một người mắng một người, chẳng khác gì nòng súng đang bắn phá.

“Một đám nhóc con thối tha không biết xấu hổ”.

Điền Chính Quốc: …

Lúc này thầy chủ nhiệm giáo dục đã chú ý đến một bóng dáng khác, nhanh chân bước về phía trước.

“Kim Thái Hanh! Tôi nghe quản lý ký túc kể hôm qua ba giờ sáng em mới chịu quay về ký túc xá! Giờ đóng cửa ký túc xá là mười rưỡi! Em đã đi đâu làm gì mà về trễ thế hả?”

Kim Thái Hanh không nhìn thầy, nâng tay lên tháo giác hút bên đầu xuống.

Em không nghe thấy gì hết.

Chủ nhiệm giáo dục: “Thằng oắt này!!!!!”

“Anh Đầu về rồi đó hả!” Kỳ Thắng đứng bên ôm cổ thầy chủ nhiệm giáo dục, dáng vẻ cứ như hai người anh em tốt.

“Thắng oắt kia em đừng không biết lớn nhỏ như thế nhé! Tóc em sao thế này? Nhuộm một bộ lông đỏ rực là sao hả? Em muốn lên trời rồi có phải không?”

Kim Thái Hanh xuất hiện, Điền Chính Quốc liền đem tầm mắt rời sang nhân vật mục tiêu.

Tình huống xảy ra hôm qua còn rõ mồn một trước mắt.

Đối phương rất nổi bật, phát triển tốt về mọi phương diện. Hắn chỉ cần đứng ở nơi đó thôi khí chất đã mang áp lực mạnh mẽ đến cho người ta, tựa như nơi nào có hắn chỗ đó sẽ mất đi sắc màu, cả người chẳng thể nhìn ra tia sáng của tình người.

Điền Chính Quốc: “Hỏi cậu một chuyện.”

[Hệ thống: Hỏi gì thế?]

Điền Chính Quốc: “Dù sao mục đích cuối cùng của cậu cũng là giúp ký chủ trở thành thiếu niên bất lương đứng trên đỉnh cao nhất, tại sao cậu không chọn cậu ấy?”

Không tính đến chuyện trước đó không có lựa chọn này.

[Hệ thống: Không giống nhau, loại người như Kim Thái Hanh chỉ có thể đứng nhìn từ xa thôi].

“Vậy còn tôi?”

[Hệ thống: Có thể chơi đùa cùng với cậu].

Điền Chính Quốc: “Hệ thống nhỏ nhà cậu còn rất phong lưu đấy nhỉ”.

[Hệ thống: …]

Lời tác giả:

Không ai có thể thắng nổi trận võ mồm với anh Quốc! (Mẫn Doãn Kỳ nói thêm).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro