Chap 4: Tôi Hứa Không Làm Gì Em (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả hai giằng co, người cậu bị ôm chặt

"muốn biết tôi là ai không hả"

"anh là ai..anh muốn gì"

Anh ta chỉ cười, muốn cậu tự mình phải đoán. Cậu ngây ra khi anh ta chạm xuống mông mình, cái cách cơ hội này không phải rất quen sao. Làm rơi liêm sỉ dưới chân kìa đâu có thèm nhặt, cậu nắm chặt tay biết là ai rồi còn ai vào đây nữa chứ. Gỡ tay anh ra, cậu quay lại đánh vào anh mấy phát

"cái tên này...thì ra là anh. Có biết anh làm tôi sợ chết đi được không hả"

Anh bật cười, cho tay vào túi quần

"em mà cũng biết sợ nữa à"

"sao mà không sợ, anh tới đây làm gì hả tôi đã nói không muốn tiếp anh rồi mà"

Anh giả vờ không nghe thấy câu sau của cậu, tay kéo cậu vào nhà không đợi cậu mời. Nhà cậu anh tự nhiên như nhà mình rồi, vừa vào anh đã ngửi ngay thấy mùi thơm trong bếp

"em đang nấu ăn à"

"ừ đúng rồi"

Anh bước sang bàn ăn ngồi xuống

"xem ra tôi cũng gặp may thật, làm phiền em nha"

Cậu cười khẩy lên, bước đến chống tay lên bàn nhìn anh

"nè Kim tổng, anh đúng là chẳng biết ngượng đó. Tôi đâu có nói sẽ mời anh, xin lỗi nha tôi không nấu cho anh ăn. Anh về Kim gia ăn đi nhé"

"em không mời tôi ăn tôi ở lì đây không về, để coi ai phiền tự biết"

"anh..."

Cậu đúng là chẳng nói lại anh, khi cái gì anh cũng nói được, cái gì cũng muốn chiều theo ý anh. Mắt lườm liếc anh cậu đanh đá quay đi, mang cục tức này vô chiên cá còn tốt hơn nhìn mặt anh.
Một lúc sau cậu bưng ra cơm canh nóng hổi vừa xuống bếp, hai phần chén dọn mời anh ăn cho anh vừa lòng. Anh ngắm cậu giỏi giang, để ý sẽ biết Jeon gia không có người làm hay quản gia. Một tay cậu làm mọi việc, quả nhiên chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài không hiểu được hết cậu, cậu cũng thích những điều đơn giản, những thứ nhỏ nhặt gần gũi bên cạnh chính công việc "phức tạp" của mình. Dù Jeon gia rộng lớn nhưng đâu đâu cũng mang dễ chịu và đều anh thích nhất không ngại nói ra là mùi cơ thể cậu bước vào nhà đã ngửi thấy nói lên Jeon gia luôn ấm áp thế nào nhờ chính chủ nhân của nó. Anh nhìn cậu bất giác cứ mỉm cười, cậu nhìn anh quơ đũa trước mặt anh bảo anh tỉnh lại đi dừng xem cậu như thuốc "bổ mắt" nữa.

"nhìn tôi không no đâu biết chưa, xin mời dùng bữa. Tôi nói trước nếu thấy không hợp khẩu vị thì tôi cũng không biết đâu đó"

"làm sao có chuyện đó, chắc chắn hợp mà. Cảm ơn em vì bữa tối nha"

Anh mỉm cười, cầm đũa lên ăn trước một miếng

"umm đúng là không tệ, phải nói là rất ngon"

Anh gắp cho mình, không quên gắp cho cậu. Ăn cùng người mình muốn đúng là càng ăn càng thấy ngon, cậu nhìn anh thấy anh thích khóe môi cũng cười nhẹ

"phải nói là anh rất may mắn đó biết không, anh là người đầu tiên được ăn đồ ăn tôi nấu"

"tôi là người đầu tiên sao, vậy tôi cũng muốn mình là người duy nhất"

Cậu dừng đũa, bị ánh mắt anh thu hút bởi sức cưa cẩm mang một chút chiếm hữu kia. Cậu nhận đâu ít lời tán tỉnh nhưng chẳng ai khiến cậu gật đầu. Sự bên nhau kết thúc khi tiền họ cho hết vào túi cậu, thứ cậu yêu chỉ là tiền của bọn họ, họ chưa bao giờ có được trái tim của cậu, có được cậu đang thật lòng. Cậu mỉm cười nhìn xuống, thản nhiên tiếp tục ăn

"ok thôi, nên nhớ tôi không bắt buộc anh phải tán tỉnh tôi, vậy nên anh cũng không thể bắt ép tôi đồng ý nếu như tôi không muốn. Biết đâu anh sẽ sớm bỏ cuộc"

Anh cười cong môi, ánh mắt kiên định nhướn mày

"không có chuyện đó, Kim Taehyung này đã muốn thì nhất định phải có cho bằng được"

Cậu im lặng không tiếp lời anh, cậu đâu biết anh nói được thì chắc chắn làm được bằng mọi giá. Lòng cậu càng cứng cáp càng sẽ tiếp tay cho anh "nhiều trò" cậu chẳng ngờ được đâu. Không gian trầm lặng một lúc và rồi cậu đứng lên đi rót cho mình một ly rượu. Cậu hay uống đến quen rồi, không có lại thấy thiếu.

"uống rượu với tôi không"

Cậu quay lại khi nghe thấy lời đề nghị của anh, còn chưa kịp trả lời. Anh đã lấy điện thoại ra, điện thoại cậu tin lên anh vừa chuyển cho cậu những 30 nghìn đô. Cậu ngây ra nhìn anh

"nếu em uống thắng tôi em được giữ số tiền đó, còn nếu thua phải chuyển lại cho tôi gấp đôi...sao hả đồng ý không"

Cậu cười ngay, nó có gì khó đâu chứ tửu lượng cậu trước giờ không tệ. Tự tin cầm hai cái ly bước lại với anh

"được thôi, có cách kiếm tiền dễ như vậy tôi đương nhiên không từ chối. Tiền vào tay tôi rồi anh đừng mong tôi chuyển lại nhé"

Gương mặt anh đang giả vờ lo lắng

"ghê vậy sao, coi bộ tôi đùa dại rồi chắc sẽ thua quá"

Cậu cười lên càng đắc ý tiếp lời, tay rót rượu

"anh đã nói rồi thì đừng hòng rút lại, tôi không cho đâu đó tiền này là của tôi chắc rồi"

Cậu đưa ly rượu về phía anh, ly trên tay cậu nâng lên

"nào...xin mời"

Hoang mang trên gương mặt anh, anh nâng ly với cậu. Từng ly từng ly một cả hai uống cạn không một phút chần chờ. Để hoang mang trên mặt anh chỉ là giả vờ, cậu hiếu thắng tự kiêu để không biết mình đang say dần còn anh dường như chẳng biết say. Anh là ai, là một tổng tài biết bao mối quan hệ, khi cậu còn học trung học anh đã dành cả ngày uống rượu rồi. Mắt cậu thấy 3...4 dáng anh trước mặt, cậu xây xẩm không còn đi được đường thẳng nữa rồi.
Anh đứng lên rút lại hết khoảng cách, tay đỡ cậu

"Jungkook...em say rồi"

"không...tôi chưa say, chúng..chúng ta uống tiếp. Tôi nhất định phải thắng anh.."

Anh mỉm cười dang tay ôm cậu, mặt cậu tựa trong lòng anh. Nghe giọng anh ghé bên tai mình

"được rồi...tôi cho em thắng, em thắng tôi rồi chịu chưa"

Cậu cười tươi, tay bất giác cũng ôm lại lưng anh

"tôi thắng...thắng rồi, tôi nói mà tôi sẽ thắng"

"phải...em thắng, tôi cho em thắng đó. Tôi không cần thắng chỉ cần em thôi"

Anh cười cong môi thơm tóc cậu, ánh mắt nhìn cậu tăng dần những khát khao. Làm sao cậu ngờ được, mới bảo anh cố gắng đây mà giờ sắp "bên anh" nữa rồi. Không cách này cũng cách khác, cậu lỗ vốn nghiêm trọng, sập bẫy của anh quá dễ dàng, anh bồng cậu lên bước lên phòng của cậu riêng đêm nay thì là phòng của cả hai, anh đặt cậu xuống giường

"tôi hứa chỉ ôm thôi không làm gì em cả"

Anh mở tung áo cậu, hôn bên cổ dọc xuống ngực cậu. Cậu mơ màng 8 mê 2 tỉnh, động đậy dưới thân anh môi hôn trao anh không thể kiểm soát

"ưmm~~ anh hư quá à~"

Anh mỉm cười nghe cậu trong men rượu trách móc mình, cơ thể nóng ran để anh chiều. Lòng loạn nhịp những cuồng say anh cởi hết quần áo cậu, thấy hết những gì cần thấy. Điều anh làm anh muốn chịu trách nhiệm, muốn cậu kể từ bây giờ chỉ được bên anh sẽ là người của anh. Anh dấu đi bản năng, sợ sáng mai cậu "căng" nên chỉ ngắm nhiều chứ không làm liều. Ngực áp ngực anh ôm cậu ngủ bên anh đến sáng, đúng như câu anh hứa chỉ ôm thôi không thấy gì hết, không làm gì cậu cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro