Chương 9: Anh là anh trai em.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn gì buồn hơn việc thất tình vào một ngày đẹp trời.

Nghe bảo trên mạng nói thế.

Kim Thái Hanh meo meo khóc khi nhìn thấy kẻ bỏ rơi mình tối qua quay lại lớp học tập.

Tệ bạc thật đấy!

Hắn trườn qua trườn lại trên mặt bàn, uốn éo đủ kiểu.

Điền Chính Quốc không để ý đến hắn luôn.

Kim Thái Hanh lại meo meo khóc.

Không biết nước rơi từ đâu ra, chỉ được cái mồm gào rõ khủng bố.

"Hôm qua cậu đi đâu thệ?"

Điền Chính Quốc đẩy cái đầu đang dí sát mặt mình ra, rồi đáp. "Tôi về nhà có chút chuyện."

Kim Thái Hanh biết chuyện gia đình nhà người ta, không thể hỏi nhiều.

Nên tôi sẽ trà trộn vào gia đình cậu để hỏi.

"Em trai, hãy nói cho anh trai biết gia đình chúng ta có chuyện gì nào!"

Còn vỗ ngực bôm bốp.

Tự hào gớm.

Mặt dày thật.

Điền Chính Quốc nghĩ nghĩ, đây cũng chẳng phải việc gì đáng để giấu diếm cho cam.

"Mẹ tôi chuyển công tác nên tôi sắp chuyển nhà thôi."

Kim Thái Hanh sốc.

"Chuyện lớn như vậy mà sao em không bảo anh? Khi nào chuyển? Chuyển đi đâu?"

Nhập vai dữ vậy.

Sau đăng ký học Sân Khấu Điện Ảnh đi.

"Chuyển đến thành phố bên cạnh, cách đây ba mươi kilômét. Nên tôi sẽ vào kí túc xá ở."

Kim Thái Hanh sốc.

"Em trai! Chuyển hôm nào? Gấp lắm không em???"

Hắn nắm lấy đôi vai gầy guộc lắc lắc lắc. Cả người Điền Chính Quốc cũng lắc lư theo.

Chóng cả mặt.

"Thôi, được rồi! Má dừng lại đi!!!"

Kim Thái Hanh sắp bóp cổ cậu.

Lực tay của người chơi thể thao đáng sợ thật.

Hôm qua là một chiếc quần rách, và hôm nay sắp đến một chiếc áo rách cổ.

Thì chưa rách nhưng mà phải đề phòng.

Cam đoan là giặt không quá hai lần nữa nó sẽ dão ra cho coi.

Hừ.

"Hì hì." Kim Thái Hanh gãi gãi đầu cười rõ đần, tay buông lỏng ra.

Hì hì?

Áo mất form rồi đó?

"Hì hì con khỉ khô!"

Ấy chết! Lỡ mồm.

Điền Chính Quốc vừa che miệng vừa chột dạ liếc Kim Thái Hanh, hình như hắn đang sốc nữa vì lần đầu tiên nghe học sinh ngoan chửi bậy.

Bộ bất ngờ lắm hả?

"Chuyện của nhà tôi cậu quan tâm làm gì?"

Kim Thái Hanh lại vỗ ngực tự hào.

"Chuyện nhà em là như nào được, chuyện nhà chúng mình! Anh là anh trai em."

Thôi đừng diễn nữa.

Ra nhận cơm hộp được rồi đó pa.

Không phải tôi lo lắng cho bộ não của Kim Thái Hanh, mà tôi lo cho bộ mặt của tôi.

Mọi người đều đang nhìn tôi kìa!?

Điền Chính Quốc sâu sắc nhận ra, kể từ ngày ngồi với Kim Thái Hanh, cậu chẳng yên ổn được một giây nào hết!

Phải đến tìm chủ nhiệm Trương thương lượng!

Em nghĩ không chỉ Kim Thái Hanh không khá lên được mà chính em cũng bị tụt dốc!

Trò bất lực.

"Cái gì bất lực cơ? Cậu lẩm bẩm gì đấy?"

Ôi mẹ ơi, đừng kích thích chứng sợ ma của cục cưng nữa!

"Gì chứ ai bất lực chứ không phải tôi! Cực kỳ khỏe mạnh thanh niên trai tráng bình thường!"

Nghe nói bạn sợ ma hả? Tôi dẫn bạn đi xem lòng Kim Thái Hanh.

Đen sì luôn!

Còn tự hào nữa.

Điền Chính Quốc sắp nhét giấy vào mồm hắn rồi.

"Mà cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Khi nào cậu chuyển vào kí túc xá?"

"Tối nay."

Điền Chính Quốc ung dung đáp.

"???"

"Trời ơi gấp thế?"

Kim Thái Hanh sốt sắng hơn cả cậu.

Điển hình của loại người bị bán đi còn giúp người ta đếm tiền.

Ai muốn bán thì bán luôn đi, bán xa xa một chút.

Sang Châu Phi càng tốt.

Có khi còn được gặp hoa hậu ấy chứ.

"Tối nay tôi giúp cậu chuyển đồ vào nhé!"

Cực kỳ tốt bụng.

Điền Chính Quốc cảm động, nước mắt sắp lăn ra từ nách luôn.

Buổi tối.

Đúng năm giờ chiều tan học, Kim Thái Hanh đu bám theo Điền Chính Quốc về nhà thật.

Dương Vân Ly đang còn thu dọn đồ đạc với công ty vận chuyển, dường như sắp xong rồi.

Hai va li và một ba lô siêu bự của Điền Chính Quốc được dọn xong từ tối qua.

Quần áo chẳng bao nhiêu mà sách vở tài liệu đã ngốn hết hai phần ba rồi.

Đúng học giỏi.

Kim Thái Hanh bật ngón cái trong lòng.

Dương Vân Ly nhìn thấy cậu từ xa, vẫy vẫy tay.

"Con trai!"

Điền Chính Quốc vẫy tay đáp lại, giới thiệu với hắn.

"Đấy là mẹ tôi."

Kim Thái Hanh cực kỳ xúc động gọi.

"Mẹ!"

"..."

Mẹ tui mà???

___

Hello mấy pà!

Khỏe hem? Hỏi z th chứ còn đu bia đia là còn khỏe.

Tui thì hok.

Tui bị vết thương lòng.

Thằng kia cứ bám tui quài, từ chối mấy lần, lóc luôn mà nó vẫn dai như miếng gân bò z á.

Tui phiền dữ dội nên tui bực tui hok viết nựa.

Nó mà làm mình làm mẩy nữa tui drop cho mấy bà coi.

Tình iu khum thể ép buộc.

Triết lý cả.

Nhưng Taekook thì có bị qỷ ám tui cũng phải ép.

Tấm lòng bao la z nên mới viết tiếp nè bà.

Có xàm quá thì cũng là tấm lòng bị qỷ ám của tui, trân trọng đọc từng chữ nha.

Còn dờ tui xẽ đi ngủ.

Chúc ngủ pốk đằu trong zườn hoa Đà Lạt🌷🥀🌹💐🌸🌺🌼

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro