Kẻ Điên (end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kim Taehyung nâng lên mí mắt nặng trĩu, cơn đau khắp cơ thể khiến hắn phải nhíu mày. Nhìn một đống thiết bị trên người mình, kí ức ngày hôm đó bắt đầu ùn ùn kéo tới trong đầu hắn.

Kim Taehyung đã lên kế hoạch trốn đi rất lâu, hắn giả vờ như bản thân đã thôi phản kháng, đã thôi nuôi dưỡng ý nghĩ rời đi. Rồi vào một ngày sự cảnh giác dần dần lỏng lẻo, hắn trốn.

Thế nhưng Kim Taehyung không ngờ, chạy chẳng được bao xa, đám người đó đã phát hiện hắn trốn, nối đuôi nhau đuổi theo hắn.

Kim Taehyung chạy bán mạng, thể lực của hắn so với đám bảo tiêu được huấn luyện này kém hơn rất nhiều, chạy lâu như vậy hắn đã mệt muốn đứt hơi, vậy mà bọn họ khuôn mặt vẫn điềm tĩnh như vậy, lại càng ngày càng đến gần hắn.

Kim Taehyung gắng sức mà chạy, lúc qua đường, một chiếc xe bất ngờ lao đến, đâm thẳng vào hắn. Vào lúc đấy, một loại đau đớn không nói nên lời bao phủ lấy hắn, cơ hồ cả hơi thở cũng đứt đoạn, rồi trước mắt tối sầm lại, khi mở ra một lần nữa, đã nằm ở trên giường bệnh.

Kim Taehyung không chết, nhưng hắn đã thoát khỏi tay những người kia chưa? Hắn không muốn bản thân bỏ ra nhiều công sức như vậy, cuối cùng lại thành công cốc!

Hắn không muốn tiếp tục như thế nữa!

'Cạch' một tiếng, đột nhiên cánh cửa phòng bệnh bật mở, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt Kim Taehyung.

Người này...là một trong những bảo tiêu của Jeon Jungkook.

Kim Taehyung tuyệt vọng.

Hắn cuối cùng cũng không thể thoát khỏi kẻ điên mang tên Jeon Jungkook. Cuối cùng, hắn vẫn phải bị giam ở ngôi biệt thự kia, trở lại như những ngày tháng ấy, không tự do, không thể gặp lại người thân, không thể về lại với cuộc sống của chính mình.

Jeon Jungkook vẫn không chịu buông tha cho hắn.

Người bảo tiêu nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của Kim Taehyung, trong lòng phần nào hiểu rõ tâm trạng của hắn.

Người đàn ông này, chính là người cậu chủ xem trọng, cũng là ngoại lệ của 'kẻ điên' đó. Vì hắn mà tồn tại tựa như người bình thường, cũng vì hắn mà tự mình chấm dứt cuộc đời của bản thân.

Kim Taehyung bị Jeon Jungkook cướp đoạt đi cuộc sống, tự do, hắn hận y là chuyện có thể lý giải. Khát vọng muốn thoát khỏi nơi giam cầm của Kim Taehyung, niềm hy vọng trở về những gì vốn có của hắn, gã hoàn toàn hiểu được.

Gã cũng hiểu được Jeon Jungkook giữ lấy Kim Taehyung như vậy là không đúng. Nhưng mà trong chuyện này, Kim Taehyung đáng thương, thì Jeon Jungkook cũng đáng thương không kém gì.

Jeon Jungkook không giống người bình thường, y bị người ta nói là điên. Y không biết biểu đạt những thứ mình suy nghĩ, y không thể nói, y đầu óc chậm chạp. Vốn dĩ là một thiếu niên tuấn tú, vốn dĩ có thể trở thành một người ưu tú, đứng trên bao người. Ấy vậy mà, y lại bị 'căn bệnh điên' giày vò, giày vò chừng ấy năm của tuổi thanh xuân đẹp đẽ, bị người đời xa lánh, sợ hãi, đề phòng. Đến chính ba mẹ y, còn không dám đến gần y dù chỉ là nửa bước, họ cho y một đám bảo tiêu, rồi vứt y vào một căn biệt thự lạnh lẽo. Chiều chuộng Jeon Jungkook, cái gì y muốn cũng đáp ứng, không phải là do yêu thương, mà là sợ y sẽ làm những chuyện khiến bọn họ phải mất mặt.

Vì 'điên' Jeon Jungkook mất đi gia đình, không có bạn bè, cô đơn một mình.

Và đến cả, người y đem một lòng hiến dâng, cũng không muốn ở bên cạnh y.

Người bảo tiêu hít sâu một hơi, nhìn Kim Taehyung.

"Cậu chủ đã chết rồi."

Kim Taehyung giật mình, đôi mắt mở to, khó tin nhìn người trước mặt mình.

Jeon Jungkook chết rồi sao? Làm sao có thể?!

Người bảo tiêu giữ vững vẻ mặt.

"Sau khi anh đi và biết được anh bị tai nạn, cậu ấy đã phát bệnh. Tự mình đâm mình...cho đến chết."

Kim Taehyung bàng hoàng cụp mí mắt, hắn nhìn sàn nhà, đồng tử mất đi tiêu cự, trong lòng khó mà tin nổi.

Kim Taehyung biết Jeon Jungkook bị điên, nhưng hắn không ngờ, y lại điên theo cách như vậy.

Tự mình đâm chính mình?

Sau khi hắn đi, y liền phát bệnh?

"Tại sao các anh không ngăn cậu ấy lại!"

Đó chính là một mạng người! Cho dù Kim Taehyung hận Jeon Jungkook như thế nào, hắn cũng không độc ác đến nỗi muốn y chết!

Người bảo tiêu nghe những lời này, liền lộ ra một loại ánh mắt không rõ ý nghĩa.

"Chúng tôi căn bản không có khả năng ngăn cản một con thú dữ."

Một con thú dữ...

Một con thú dữ đang điên cuồng thì làm sao có biện pháp cản ngăn, tiến đến trước mặt nó, thậm chí còn bị nó cắn nuốt.

Kim Taehyung không biết nên nói gì, trầm mặc cúi đầu.

Hắn không thể ngờ tới một kết cục như thế này, Jeon Jungkook...Jeon Jungkook vì hắn mà chết, vì hắn biến mất mà chết.

"Taehyung, lần này tôi sẽ không ép anh, việc này sẽ do anh tự do quyết định."

"Anh có thể trở về thăm cậu chủ một lần được không?"

Gã biết Jeon Jungkook sẽ mong muốn điều này, Jeon Jungkook muốn Kim Taehyung một lần tự nguyện đến gặp y.

Bởi vì Kim Taehyung rất quan trọng với Jeon Jungkook.

Kim Taehyung cúi gằm mặt, hồi lâu cũng không lên tiếng.

Người bảo tiêu vốn nghĩ rằng Kim Taehyung không đồng ý, xoay người muốn ra ngoài. Bước được vài bước, đột nhiên trong sự lặng im của phòng bệnh, vang lên một tiếng nói trầm khàn khản đặc.

"Được."

...

Kim Taehyung đứng trước cổng, nhìn căn biệt thự mình đã từng thề rằng sẽ không bao giờ trở lại một lần nào nữa trước khi trốn đi, tâm tình phức tạp.

Kim Taehyung không nghĩ mình sẽ một lần nữa trở về nơi này.

Kim Taehyung đi vào, vừa bước vào trong đã lập tức thấy được một bức ảnh được đóng khung đặt trên bàn, khuôn mặt thiếu niên kia lãnh đạm, biểu tình như trong trí nhớ của Kim Taehyung. Người này thời gian cách đây không lâu còn đứng trước mặt hắn, nằm dưới thân hắn mặc hắn chà đạp, vậy mà bây giờ chỉ còn lại một tấm ảnh cùng hủ tro cốt lạnh tanh.

Kim Taehyung hiện tại không phải đau lòng, không phải bất cứ cảm xúc gì, chỉ là cảm thấy không chân thật.

Một người, nói không còn chính là không còn nữa.

Những ngày tháng cả hai chung một chỗ đều là những ngày tháng không tốt đẹp, mỗi người cảm xúc hỗn loạn, ý nghĩ hỗn loạn, ngày rồi một ngày trôi qua đều là giày vò nhau.

Kim Taehyung không hiểu Jeon Jungkook, Jeon Jungkook cũng không thấu được mong muốn của Kim Taehyung.

Kim Taehyung bất động đứng nhìn bức ảnh của thiếu niên, không nhìn ra hắn rốt cuộc nghĩ gì.

Người bảo tiêu ở phía sau đi tới, đưa một quyển sổ cho Kim Taehyung.

Kim Taehyung nhìn quyển sổ nhỏ trong tay, mờ mịt.

"Đây là nhật ký của cậu chủ, tôi tìm được ở trong phòng cậu ấy."

Và tôi nghĩ, anh nên đọc nó, để biết Jeon Jungkook đã chôn cất những sự thật gì, suy nghĩ những gì, biết được y đã một lòng hướng về anh như thế nào.

Kim Taehyung cầm quyển sổ nhỏ trong tay, chầm chậm mở ra.

Trang đầu tiên

Ngày tháng năm

Tôi muốn anh ấy, muốn anh ấy ở bên cạnh.

Ngày tháng năm

Anh ấy nói mình bắt anh ấy, mình bắt anh ấy sao? Mình chỉ là giữ lại anh ấy thôi mà?

Ngày tháng năm

Taehyung nói mình có bệnh, phải, mình thật sự có một căn bệnh. Anh ấy có chán ghét mình hay không?

Ngày tháng năm

Taehyung hôm nay không chịu ăn cơm, như vậy không tốt!

Ngày tháng năm

Hôm nay Taehyung chịu ăn cơm rồi! Thì ra anh ấy không muốn ăn chung với mình, thấy mình anh ấy sẽ không ăn, vậy thì mình sẽ không xuất hiện vào lúc anh ấy ăn cơm nữa, Taehyung mà không chịu ăn cơm sẽ có hại cho sức khỏe!

Ngày tháng năm

Taehyung không thích đồ chơi của mình sao? Nhiều đồ như vậy anh ấy cũng không thích? Vậy anh ấy thích cái gì? Anh ấy thích cái gì mình cũng cho được mà! Cái gì cũng có thể!

Ngày tháng năm

Taehyung hất đồ ăn của mình nấu, chắc là anh ấy không thích món này, lần sau mình nấu món khác. Tay mình, chân mình rát quá đi mất, tại sao vậy!

Mặt Taehyung bị thương, anh ấy không sao chứ!

Taehyung cùng mình làm hành động 'thân mật'!

Ngày tháng năm

Hôm nay mình không dậy nổi

Ngày tháng năm

Mình đau quá, Taehyung làm mình đau, nhưng mà mình không trách anh ấy

Ngày tháng năm

Taehyung đã hứa với mình sẽ không trốn, anh ấy hứa rồi!

Trang này là ngày Kim Taehyung cùng Jeon Jungkook ra ngoài, những trang còn lại, đều trống.

Chủ nhân của quyển nhật ký đã không còn, những trang phía sau tất nhiên đều là giấy trắng.

Ngày hôm đó Kim Taehyung nói không trốn, Jeon Jungkook xem đây là một lời hứa, rồi tự mình vui vẻ. Vậy mà hôm sau, Kim Taehyung lại làm trái lại lời nói, trốn đi, cuối cùng khiến Jeon Jungkook phát điên.

Kim Taehyung siết chặt quyển sổ, gắt gao nhìn nhìn di ảnh của Jeon Jungkook. Biết được chân tướng, hiểu ra được tất cả, cảm giác này khiến con người ta hít thở khó khăn.

Hóa ra, Jeon Jungkook không phải xem hắn là món đồ chơi, mà là muốn thật lòng đối đãi, chỉ là muốn Kim Taehyung ở bên cạnh y.

Kim Taehyung đối xử với Jeon Jungkook như vậy, mà y vẫn luôn suy nghĩ cho hắn, lại không cách nào biểu đạt ra bên ngoài cho hắn thấy. Chỉ có thể âm thầm nói ra bằng những con chữ, in nó lên trang giấy, cất giữ nó, chôn nó vào trong đáy lòng.

Jeon Jungkook ở bên cạnh hắn, không làm hại hắn dù chỉ một lần, sao Kim Taehyung không để tâm đến điều này sớm hơn.

Jeon Jungkook thậm chí còn vì hắn biến mất mà giết bản thân.

Kim Taehyung cúi đầu, quyển số nắm chặt trong tay đến biến dạng.

...

Kim Taehyung ôm lấy hủ tro cốt, đứng trước biển mênh mông. Trong đầu một hình ảnh thiếu niên vẻ mặt không thay đổi, những ngày tháng kia lần lượt lướt qua, tất cả đều là hình ảnh của Jeon Jungkook.

Một thiếu niên tuấn tú, thủy chung một biểu tình, là một thiếu niên vướng phải một căn bệnh, một thiếu niên dùng cách vụng về giữ lấy hắn.

Kim Taehyung nắm tro cốt trong tay, rải xuống biển xanh.

Jeon Jungkook, là tôi nợ cậu.

Nếu có kiếp sau, nếu có thể gặp lại, tôi nguyện dùng cả đời để trả cho cậu.

End.

...

Tác giả có lời muốn nói: Tui bị dính lời nguyền SE rồi.

Bé con này là đứa con tinh thần mà tui đặt nhiều tâm huyết nhất ( trong các bộ shortfic mà tui viết), mong mọi người sẽ đón nhận bé.

Tui dù sao chỉ có trình độ của gà mờ, vì vậy trong quá trình viết sẽ có nhiều thiếu sót, mong mọi người thông cảm và góp ý theo cách nhẹ nhàng tình củm, cảm ơn!

100921-230921

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro