Chương 20: Em gọi kẻ đó đến đây thách đấu với tôi xem?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngắt cuộc gọi, Kim Thái Hanh quay về trong quán trà. "Đi nhận điện". Anh ngồi xuống rồi giải thích.

"Không sao". Phía đối diện anh là một người đàn ông cũng mặc đồ âu phẳng phiu, đó là Lưu Thần, trợ lý cũ trong công ty của Kim Thái Hanh. Lưu Thần mở tài liệu ra. "Tôi đã khảo sát thực tế địa chỉ mà sếp giao, tôi cảm thấy ba khu vực này không tồi. Chỗ này nằm ở trung tâm thành phố, tầm nhìn đẹp, tầng gác cao, nhưng giá đắt. Một cái khác thì gần biển, tầng gác không thấp, xung quanh nhiều cây xanh. Vị trí cuối cùng này thì hơi kém hơn, có điều diện tích rộng, lại còn rẻ"

Kim Thái Hanh nhận tài liệu, Lưu Thần làm việc tỉ mỉ, chụp rất nhiều ảnh đất đai từng chỗ dán ngay bên trên.

Anh lật đến cảnh biển thứ hai thì dừng lại. "Lấy cái này đi"

Lưu Thần không ngờ anh sẽ quyết định nhanh như vậy, hắn ngẩn người. "Đã, đã quyết định rồi ư?"

"Ừ". Kim Thái Hanh quyết định xong thì lật sang trang bên, cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh của kiến trúc.

Lưu Thần cười, nói: "Xem ra sếp rất thích biển. Vậy thì tôi sẽ báo lại với bọn họ, còn chuyện tên..."

Kim Thái Hanh ngắt lời hắn. "Chuyện đó để sau hẵng bàn"

Lưu Thần giật mình. "Nhưng nếu đăng kí thì phải chọn được tên trước" Kim Thái Hanh cười. "Tôi hiểu rõ quá trình hơn anh"

Lưu Thần: "Vậy ý của sếp là?"

"Tạm thời không đăng kí". Kim Thái Hanh hài lòng xem hết tài liệu, anh gập lại rồi trả về.

Điều này khác hẳn việc bọn họ đã bàn ở tháng trước, Lưu Thần bối rối nhận lại tài liệu. "Xảy ra chuyện gì à? Vậy việc này..."

"Cứ mua lại trước đã". Kim Thái Hanh nói: "Anh chọn vài thợ lắp đồ, tình hình mua vật dụng cũng phải báo cáo lại cho tôi để tôi quyết định. Những chuyện còn lại chờ tôi thông báo"

Thực ra Lưu Thần còn lớn tuổi hơn Kim Thái Hanh, kinh nghiệm phong phú, lúc hắn được điều về dưới quyền Kim Thái Hanh thì Kim Thái Hanh mới ngoài hai mươi. Lưu Thần khi đó vô cùng không bằng lòng.

Kết quả là sau một năm làm việc chung, hắn cảm thấy bánh từ trên trời rơi xuống đầu mình và có người được định sẵn là sẽ xuất chúng, nổi bật hơn kẻ khác.

Hắn ta lần lữ muốn hỏi, cuối cùng vẫn nhịn được. "Được, tôi sẽ làm ngay"

"Anh yên tâm, không có việc gì lớn đâu". Kim Thái Hanh mỉm cười. "Chỉ là việc riêng của tôi cần phải chậm trễ một lúc. Trong khoảng thời gian này, tôi vẫn trả lương đúng hạn như bình thường cho anh"

"Tôi không lo lắng về vấn đề này...". Lưu Thần vừa thốt lên cũng cảm thấy mình hơi dối trá. Hắn nhận tài liệu, cất thật kĩ. "Vậy được rồi, trong khoảng thời gian này, sếp cần gì thì cứ liên lạc với tôi, trước tiên tôi cứ đợi lệnh đã"

Kim Thái Hanh hỏi: "Còn việc gì cần báo cáo không?" "Tạm thời thì không"

Kim Thái Hanh đứng dậy, nói: "Vậy tôi đi trước"

"Đợi đã". Lưu Thần vội vàng bật dậy. "Tôi tiễn sếp"

"Không cần". Kim Thái Hanh để lại tiền rồi quay lưng đi thẳng. "Tôi có xe riêng"

Thanh toán xong, Lưu Thần nối gót ra khỏi quán trà, hắn nghĩ, dù sao cũng phải tận mắt tiễn sếp rời đi mới được coi là xứng với chức vụ.

Kết quả là hắn vừa bước chân ra khỏi cửa thì thấy một chiếc Ferrari màu xám lòe loẹt diêm dúa chạy vụt qua trước mắt.

Lưu Thần đứng sững tại chỗ, gương mặt tràn ngập khiếp sợ và nghi ngờ.

... Người ngồi trong Ferrari là sếp của hắn ư?

Chắc không phải đâu nhỉ? Hắn nhớ rõ sếp từng nói không thích mấy chiếc xe chỉ được mã ngoài, ít chỗ lại chật hẹp. Trước kia nhờ hắn mua xe, sếp còn dặn kĩ là không cần chọn xe quá bắt mắt.

Lưu Thần ngẫm nghĩ, chắc chắn là mình nhìn nhầm người rồi. –

Điền Chính Quốc cúp máy, mở PUBG ra chơi.

Kết quả là vừa đáp xuống thì đã bị người ta đè xuống đất, cậu nhìn giao diện chết chóc trên màn hình, nặng nề thở dài...

Mẹ kiếp, xúc động tiêu hoang rồi.

Cậu nên kéo số của Kim Thái Hanh vào sổ đen, ít nhất còn có thời gian trì hoãn.

Hơn nữa, ít nhất kẻ khác còn có chức năng trả hàng, còn Kim Thái Hanh thì trả lại thế nào được?

Cho dù có trả thì cậu cũng không thể nào mặt dày như vậy được.

Điền Chính Quốc định chơi game thả lỏng tâm trạng, ai ngờ chết nhanh quá nên cậu lại càng bực hơn, vậy là bèn gửi tin nhắn cho Nhạc Văn Văn.

Chính Quốc: Giới thiệu cho tôi vài drama hoặc movie, phải hài vào đấy. Nhạc Văn Văn: Okie babe, chờ chút xíu na.

Chính Quốc: ...

Nhạc Văn Văn: [Share link: Người sáng tạo giấc mơ mùa thứ bốn. Từ 100 đến 50! Bắt đầu giai đoạn đào thải!!!]

Điền Chính Quốc không xem kỹ tiêu đề, cứ thế bấm vào. Ba phút sau, cậu hốt hoảng thoát ra.

Chính Quốc: Bố bảo cậu giới thiệu phim hài, cậu gửi một trăm thằng đàn ông đến làm gì???

Nhạc Văn Văn: Trong đó có một trăm trai xinh làm bồ vui vẻ mà!!! Đây đúng là thiên đường!!! Thế còn chưa đủ hay sao?!

Nhạc Văn Văn: Thuận tiện nhắc luôn nè, người ta Pick XXX trong đó đấy, dung mạo đẹp trai lại lạnh lùng kiêu ngạo, tâm hồn thì giống em trai láng giềng! Nói đến đây thì Tiểu Quốc à, bồ mau giúp tui bỏ phiếu đi. Tài khoản VIP có thể bỏ mười phiếu! Yêu bồ nhiều!!!]

Nhạc Văn Văn: [Link bỏ phiếu: Nhấp vào đây để bỏ phiếu cho thí sinh bạn yêu thích nhất nhé]

Chính Quốc: Cút xéo. Còn gửi những thứ này cho tôi thêm lần nào nữa, tôi sẽ tìm người đánh trượt nhóc con thần tượng này.

Điền Chính Quốc đe dọa xong thì hùng hổ bấm vào link, hùng hổ bỏ mười phiếu cho thần tượng mà Nhạc Văn Văn thích.

Không trông cậy được vào Nhạc Văn Văn, Điền Chính Quốc mở phần mềm video ra, chọn bừa một bộ phim Âu Mỹ rồi đặt ở trước gối để xem.

...

Điền Chính Quốc bị tiếng ầm ĩ đánh thức.

Cậu nằm ườn trên giường, tư thế ngủ không đổi, đầu hơi lệch sang một bên.

Di động phát ra tiếng ồn đinh tai nhức óc, Điền Chính Quốc lơ đãng ngẩng đầu lên nhìn thì phim điện ảnh đã chiếu đến phút thứ sáu mươi hai, nhân vật phản diện đang điên cuồng giết chóc trong phim và có thể hủy diệt Trái Đất bất cứ lúc nào.

Bao nhiêu năm trôi qua, tình tiết cứu Trái Đất vẫn chưa lỗi thời. Cậu đưa tay tắt di động, đổi tư thế, chuẩn bị ngủ tiếp.

Cộc cộc.

Hai tiếng đập cửa nặng nề vang lên.

Có lẽ thứ đánh thức cậu chưa chắc là âm thanh trong phim, Điền Chính Quốc vẫn nằm im, bực bội hỏi: "Ai?"

Còn có thể là ai nữa. Kim Thái Hanh đáp: "Tôi đây" Điền Chính Quốc gằn giọng. "Làm gì?"

"Để đồ"

Kim Thái Hanh tưởng mình phải đứng ở bên ngoài thêm một lúc, không ngờ vừa dứt lời thì cửa mở ngay lập tức.

Một cái đầu xanh lét thò ra, bởi vì không ngủ đủ nên đáy mắt Điền Chính Quốc hơi đỏ, lại thêm tư thế nằm không đúng nên trên gương mặt trắng trẻo còn hiện lên vài vệt đỏ vô cùng rõ ràng.

Điền Chính Quốc không muốn nói nhiều với anh, mở cửa muốn đuổi người, sau khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt thì bỗng nuốt ngược lời vào trong.

Cậu trông thấy một tay Kim Thái Hanh ôm gối, tay kia kéo valy đểu, đứng thẳng tắp trước cửa.

Điền Chính Quốc: "... Anh làm gì thế?"

"Chẳng phải đã bàn bạc xong xuôi chuyện hợp đồng rồi hay sao". Kim Thái Hanh đáp: "Sau này tôi ngủ trong phòng em"

Điền Chính Quốc tỉnh như sáo: "Vẫn chưa ký hợp đồng nhé, ngủ nghê cái nỗi gì! Cút xéo! Kim Thái Hanh, sao anh vã thế hả!"

"Vậy cứ coi như là tiền đặt cọc đi". Kim Thái Hanh ngẫm nghĩ. "Tôi đã dọn xong rồi, cứ chuyển đi chuyển lại thì phiền lắm. Thế này vậy, trước khi kí hợp đồng, tôi chỉ ngủ trên giường của em, không làm việc gì khác ngoài ngủ"

"Ai thèm quan tâm có phiền hay không?". Điền Chính Quốc nhiếc móc. "Cút về phòng của anh đi!"

Cậu đang định đóng cửa, ai ngờ Kim Thái Hanh đã nhanh tay hơn, chống trước lên cửa.

Bởi vì tư thế đứng, khoảng cách giữa hai người rất gần, Điền Chính Quốc thậm chí còn cảm nhận được hơi thở nóng bỏng phả ra khi Kim Thái Hanh nói chuyện.

"Em để tôi vào, tôi sẽ giúp em làm việc lần trước ở biệt thự nhà họ Điền thêm một lần". Kim Thái Hanh thì thầm thương lượng.

Người đàn ông này một khi đã "hứng" lên thì đúng là không có đối thủ.

Điền Chính Quốc còn nghĩ đến việc tổ chức một cuộc thi thả thính cho anh ta và Nhạc Văn Văn, xem ai là người giành được chức quán quân.

Điền Chính Quốc mắng thầm trong lòng nhưng không nhịn được mà nhớ đến cảm giác đê mê đêm ấy, đỏ mặt đến mang tai, tim cũng đập nhanh hơn.

"Anh nghĩ mình là ai, tôi ra ngoài tìm bừa một trai bao cũng phục vụ sướng hơn anh nhiều!". Điền Chính Quốc mắng mỏ thẳng toẹt, không hề lựa lời

"Ai phục vụ tốt hơn tôi?". Kim Thái Hanh lập tức thu lại nụ cười, sức cũng mỗi lúc một lớn.

Điền Chính Quốc không mạnh bằng anh, cửa bị mở tung ra, Kim Thái Hanh đè lại gần, hỏi: "Em gọi kẻ đó đến đây thách đấu với tôi xem?"

"..."

Điền Chính Quốc nghe vậy thì trợn mắt há mồm, nhất thời tắt tiếng.

Mãi cho đến khi quần ngủ bị anh kéo xuống thì cậu mới hồi phục tinh thần, vô thức lùi về sau mấy bước.

Đcm.

Kim Thái Hanh đột nhiên đóng sập cửa lại, sải bước dài đến trước mặt cậu, sau đó vô cùng tự nhiên... Quỳ xuống trước nửa thân dưới của Điền Chính Quốc, thành kính như đến để cung phụng chứ không phải làm việc kia.

Điền Chính Quốc hoảng hốt, trước khi đối phương thò tay ra thì cậu đã vỗ mạnh lên mặt anh.

"Con mẹ nó... Bây giờ tôi không có hứng làm chuyện này". Điền Chính Quốc nói: "Anh thích ngủ thì ngủ, đừng có động tay động chân... Động tay động mồm với bố đây"

Điền Chính Quốc nghĩ thông rồi.

Chẳng phải chỉ là chuyển vào sớm hơn vài ngày thôi à, sớm muộn gì cũng sẽ tới.

Còn nữa, cậu là một người đàn ông có mấy múi cơ bụng, ngủ cùng một giường với Kim Thái Hanh thì sao? Cậu không muốn làm, chẳng lẽ Kim Thái Hanh còn có thể cưỡng bức cậu?

Con mẹ nó, không thể ngang ngược như vậy được.

Năm phút sau, Điền Chính Quốc ngồi khoanh chân, khoanh tay trên giường, lạnh lùng nhìn Kim Thái Hanh lấy từng món đồ trong valy ra.

Lúc nhìn thấy Kim Thái Hanh đặt sách sưu tầm lên giá, Điền Chính Quốc lập tức cau mày.

Đồ đạc của anh ta nhiều như vậy à? Thế sao phòng khách anh ta ở khi trước trông lại tẻ nhạt nhỉ?

Kim Thái Hanh thu dọn xong, vừa ngồi xuống giường thì nghe thấy người trước mặt lạnh lùng hỏi.

"Buổi tối anh ngủ có mộng du, nghiến răng, ngáy ầm ĩ không?"

"Làm sao tôi biết được". Kim Thái Hanh nhướn mày. "Chẳng phải trước đây chúng ta đã ngủ nhau rồi hay sao, em không nhớ à?"

Đêm đó Điền Chính Quốc sướng xong thì lăn ra ngủ, cả đêm mơ được một trăm tám mươi giấc mộng, ngay cả người bên cạnh là ai cũng không biết, làm sao có thể nhớ được đặc điểm khi đối phương ngủ.

"Ai thèm nhớ mấy thứ nhảm nhí đấy???". Điền Chính Quốc nằm quay lưng về phía anh, đắp chăn lên người, gằn giọng bảo: "Tối ngủ không được thò bất cứ cái gì vào chăn của tôi, nếu anh đánh thức tôi thì tôi sẽ giết anh"

Kim Thái Hanh mỉm cười nhìn tấm lưng cậu. "Ừ"

Kim Thái Hanh dọn đồ xong rồi đi tắm. Lúc ra ngoài, người trên giường đã đổi tư thế, quay mặt về phía anh, môi bất giác cong lên.

Điền Chính Quốc đã quên nhưng Kim Thái Hanh vẫn còn nhớ như in.

Lúc tỉnh táo, em khóa dưới nhe nanh múa vuốt muốn ăn thịt người, sau khi ngủ thì ngoan như mèo, không có thói xấu nào, giống hệt như một chú nhím gai nằm ngửa bụng lên trời.

Kim Thái Hanh khẽ khàng trèo lên giường rồi nghiêng người nhìn em khóa duới thật lâu.

Sau đó rất tự nhiên cúi đầu xuống, thơm nhẹ lên chóp mũi cậu.

Qua một lúc lâu, đèn tắt, Kim Thái Hanh vừa nhắm mắt chưa được năm phút thì Điền Chính Quốc bỗng trợn to mắt trong đêm tối, nặng nề thở dốc vài cái...

Đcm!!!

Thế mà cậu lại mơ thấy Kim Thái Hanh hôn mình?!!!!!! Thậm chí còn cắn mũi cậu nữa?!??

Cậu hoảng loạn nhìn người bên cạnh, lòng thầm nhủ, bình thường anh gây sự với tôi thì thôi, lại còn quấn quýt cả vào trong mơ! Cậu tức không chịu nổi, bèn thò một tay ra từ trong chăn rồi véo mạnh lên mũi Kim Thái Hanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro