Chương 29: Em tự đi hay tôi bế em đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu vừa dứt lời, phòng khách yên tĩnh nửa phút, chỉ còn lại tiếng nhạc nền trò chơi.

Kim Thái Hanh ngẫm nghĩ: "Mông của em lại đau rồi à?"

Điền Chính Quốc: "... Mông anh mới đau, mông cả lò nhà anh đau"

Kim Thái Hanh vô tội hỏi: "Thế tôi lại trêu chọc gì em rồi?"

Điền Chính Quốc ném tài liệu vào phòng ngủ, đi ra ngoài rồi tiếp tục ngồi lên thảm, bắt đầu chơi game.

Kim Thái Hanh ngồi xuống cạnh cậu, ung dung cởi cravat, lặp lại lần nữa: "Uống thuốc đi"

Điền Chính Quốc đáp: "Anh đừng giả vờ giả vịt trước mặt tôi được không, lúc đầu tôi mua dịch vụ có bao gồm cái này đâu"

Kim Thái Hanh cười. "Là phục vụ tặng kèm"

"Tôi chả cần, còn lải nhải nữa thì tôi trả hàng"

Kim Thái Hanh gật đầu. "Được"

Dứt lời, anh đứng dậy đi vào phòng ngủ, tiếng đóng cửa vang lên lanh lảnh. Thế là đi rồi à??? Đúng là phục vụ tặng kèm ư?

Điền Chính Quốc đanh mặt, đánh tơi bời kẻ địch trên màn hình.

Đến tối, Điền Chính Quốc tắm sớm rồi đi ngủ. Bởi vì họng bị nhiễm trùng nên nhiệt độ cơ thể của cậu cũng không tránh khỏi việc cao hơn một chút, sau khi gặp ác mộng cũng bị người ta đánh thức.

Cậu khó khăn mở mắt, nhìn người trước mặt, khó chịu hỏi: "... Cái gì đấy?"

Lúc này cậu mới nhận ra mình không thể phát ra tiếng, âm thanh thều thào.

Lòng bàn tay của Kim Thái Hanh dán lên sườn mặt cậu, nét mặt rất nghiêm túc, sau đó anh nhanh chóng ghé mặt lại gần cụng trán với cậu.

"Em nói mớ suốt từ nãy tới giờ". Kim Thái Hanh ngồi thẳng dậy. "Em sốt rồi, chúng ta đến bệnh viện"

Điền Chính Quốc nhìn giờ, trùm chăn lên người. "Ba giờ sáng rồi còn đi bệnh viện gì chứ? Không đi đâu... Tôi muốn ngủ, anh đừng làm phiền tôi"

Nửa phút sau, chăn bị người ta xốc lên. Kim Thái Hanh đã thay đồ thường, anh nói: "Em muốn tự dậy hay để tôi bế em đi"

"Đã bảo không đi mà"

Vừa dứt lời, Kim Thái Hanh lập tức ra tay. Anh ép Điền Chính Quốc dậy, vớ bừa áo quần trong tủ rồi khoác lên người cậu, bọc cậu thật kín.

Điền Chính Quốc bị động giơ tay nhấc chân, lầm bầm mắng: "Chờ tôi khỏi ốm sẽ xử lý anh. Anh mặc quần áo thì cứ mặc, đừng chạm vào tôi... Đống đồ này lỗi mốt rồi, tôi không mặc, anh nghe rõ chưa?"

Kim Thái Hanh kiên nhẫn mặc quần áo tử tế cho cậu, nghĩ thầm rằng em bớt nói vài câu thì cũng chẳng ốm đến mức này.

Anh nửa quỳ cạnh giường, nhìn Điền Chính Quốc chằm chằm. "Tôi hỏi lại một lần nữa, em tự đi hay tôi bế em đi?"

Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn anh vài giây.

"Tôi là đàn ông, không cần anh bế bồng". Cậu rời mắt sang chỗ khác. "... Anh đứng dậy đỡ tôi"

Người bị sốt sẽ mệt mỏi uể oải, Điền Chính Quốc cố mở mắt, nhìn đăm đăm vào cảnh vật ngoài cửa sổ xe.

Ba giờ đêm, đường phố vắng tanh.

Kim Thái Hanh lái rất nhanh, Điền Chính Quốc liếc nhìn vận tốc. "Sao thế, không sợ bị trừ điểm à?"

"Sợ". Kim Thái Hanh nói: "Nhưng bằng lái của tôi chưa từng bị trừ điểm nào, thỉnh thoảng trừ cũng chẳng sao"

"... Đây là phục vụ tặng thêm hay phục vụ thu phí?". Điền Chính Quốc hỏi: "Tôi nói trước là tôi sẽ không nộp tiền phạt cho anh đâu đấy, đừng mơ bắt tôi tiêu hoang"

Kim Thái Hanh vươn tay, dùng mu bàn tay chạm vào mặt cậu. "Không thu tiền của em đâu, yên tâm"

Điền Chính Quốc sốt hơi cao, bác sĩ truyền nước cho cậu.

Cậu miễn cưỡng dựa vào ghế, nhìn cây kim dần dần chọc vào trong da.

"Anh bị như vậy là do nhiễm trùng cổ họng, mất ngày này phải ăn ít đồ chiên rán dầu mỡ, uống nhiều nước nhé". Y tá cẩn thận cố định lại kim cho cậu rồi hỏi người bên cạnh: "Anh là bạn của bệnh nhân à?"

Kim Thái Hanh đáp: "Phải"

"Số thuốc này uống sau khi ăn là tốt nhất, chi bằng anh đi mua đồ ăn cho anh ấy? Ở gần đây có hai quán cháo mở 24h đấy"

Điền Chính Quốc gắt: "Tôi không ăn"

Y tá: "..."

Kim Thái Hanh nói: "Tôi sẽ chăm sóc em ấy, phiền cô rồi"

Sau khi y tá đi, Kim Thái Hanh ngồi cạnh cậu, đặt thuốc men lên một cái hộp đựng thuốc. "Em uống đi"

Thế mà Kim Thái Hanh không ép cậu ăn cháo à? Với tính cách lúc trước của anh ta, dù thế nào cũng phải trí trá vài câu đạo đức giả chứ nhỉ.

Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm vào hộp thuốc, bỗng bối rối mở miệng. "Tôi muốn ăn cháo"

Kim Thái Hanh nhướn mày. "Chẳng phải em không ăn à?"

"Tôi lại muốn ăn rồi, không được chắc?". Điền Chính Quốc hỏi: "Anh có mua không, không mua tôi tự gọi giao hàng"

Kim Thái Hanh vừa ra khỏi phòng tiêm thì nghe thấy cô y tá ban nãy đang nói chuyện với đồng nghiệp.

"Tính tình của anh đẹp trai bị sốt mà đằng ấy thích hơi kém đó"

"Thật hay giả vậy? Kém lắm à?"

"Ừ thì... Nói chuyện cộc lốc với bạn bè, xem ra không thân thiện lắm. Có điều nói đi nói lại thì tính tình người ta có tệ một chút, nhưng lại rất đẹp trai, mạch máu cũng dễ chọc lắm. Nếu đằng ấy thích thật thì có thể cố thử xem sao"

"Tính cách của em ấy không tệ"

Kim Thái Hanh cắt ngang cuộc đối thoại của các cô, y tá kia quay lại, mặt đỏ lên. "Tôi... Tôi không có ý đó, xin lỗi..."

"Không sao". Kim Thái Hanh mỉm cười. "Chỉ là sức khỏe em ấy yếu, bình thường em ấy đối xử tốt với tôi và bạn bè lắm"

"Tôi thấy cũng đúng...". Y tá nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác. "Anh muốn đi đâu vậy?"

"Tôi đi mua cháo cho em ấy". Nụ cười của Kim Thái Hanh vô cùng hoàn mỹ, giọng điệu cũng rất tự nhiên. "Bạn gái của em ấy có việc nên không đến được, tôi phải chăm sóc thay"

Nghe đến hai chữ "bạn gái", mặt của cô y tá còn lại biến sắc. "Vậy à, thế anh mau đi đi"

Điền Chính Quốc ăn cháo xong thì ấm bụng, cơ thể cũng thoải mái hơn.

Cậu uống thuốc, nhìn bình truyền, mở miệng sai bảo. "Cũng gần được rồi đấy, anh bảo y tá đến rút ra"

Kim Thái Hanh không nhúc nhích. "Mới truyền được nửa chai"

"Tôi không muốn ngồi nữa, uống thuốc xong, ngủ hai tiếng là được". Điền Chính Quốc nói: "Anh đi nhanh lên"

"Phải truyền hết"

Điền Chính Quốc đau đầu, không có sức dài dòng với anh, cậu ngả người về sau, định ngủ trên ghế một lúc.

"Hứa Lân đã làm việc cho Điền Chính Duy rất nhiều năm". Kim Thái Hanh đột nhiên lên tiếng: "Mặc dù chỉ là trợ lý nhưng anh ta đều nhúng tay vào tất cả các dự án của Điền Chính Duy, chẳng khác nào kẻ thân tín của cậu ta. Em thật sự yên tâm để người như vậy đến chỗ mình à?"

"Chẳng liên quan gì đến anh". Điền Chính Quốc từ từ nhắm mắt lại, mỉa mai hỏi: "Vất vả cho anh quá, lại còn nắm rõ trợ lý của Điền Chính Duy trong lòng bàn tay như vậy. Sao thế, anh ta mới là anh em cũng cha khác mẹ với anh à?"

Kim Thái Hanh bật cười: "Không chỉ Hứa Lân mà tôi còn điều tra ít nhiều về nhân viên của Điền Chính Duy nữa, chẳng phải đã cho em xem hết rồi còn gì?"

Điền Chính Quốc chỉ xem lướt qua đống tài liệu kia, chưa kịp đọc kĩ càng. Cậu à lên một tiếng: "Tôi còn tưởng Hứa Lân nhảy sang ăn máng khác làm Điền Chính Duy hoảng hốt nên mới gọi anh ra ngoài giúp đỡ chứ"

"Giúp đỡ?". Kim Thái Hanh ngừng lại rồi rất nhanh đã hiểu ra. "Em đang nói đến chuyện chiều nay à?"

Điền Chính Quốc đáp: "Không"

Kim Thái Hanh nhớ lại chuyện gặp Nhạc Văn Văn ở nhà hàng, bèn giải thích: "Chiều nay tôi hẹn với bạn, sau khi nói chuyện xong, trùng hợp gặp được Điền Chính Duy. Cậu ta nói muốn bàn với tôi về việc họp lớp, tôi cũng khó từ chối"

Điền Chính Quốc: "... Chẳng ai muốn biết chiều nay anh gặp người nào. Đừng làm ồn, tôi muốn ngủ"

Truyền xong nước, ra khỏi bệnh viện thì đã gần năm giờ.

Về đến nhà, Điền Chính Quốc choáng váng lết vào trong phòng. Bây giờ cậu chỉ muốn nằm lên giường ngủ thật say, chẳng muốn bận tâm đến bất cứ điều gì khác.

Kim Thái Hanh lấy thuốc từ trong xe ra, khóa cửa xe lại. Anh đang muốn theo cậu đi vào trong thì bỗng liếc mắt nhìn thấy một cục giấy màu hồng nhạt vô cùng nổi bật trong thùng rác.

Thời gian Điền Chính Quốc ở trong garage mỗi ngày không dài, anh tới đây lâu như vậy, chiếc thùng này hầu như chưa bao giờ có rác.

Anh nhìn thêm mấy lần, lúc đang chuẩn bị đi thì thấy trên mép cục giấy có một chấm màu đen.

Trông rất giống dấu chấm than.

Ngày hôm sau, Điền Chính Quốc bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Là cuộc gọi của Hứa Lân, cậu lập tức tỉnh táo, hẹn xong địa điểm với đối phương thì rời giường.

Ai dè mới dùng sức thì cần cổ thừa ra một bàn tay. Người phía sau câu cổ, kéo cậu về, tay còn lại sờ lên trán cậu.

Điền Chính Quốc đã đỡ sốt nên cũng hồi sức. Cậu đập mạnh một cái, đẩy đối phương ra. "Anh làm trò gì thế?"

"Tôi xem em đã hạ sốt chưa". Kim Thái Hanh rút tay về, tựa mặt lên gối, nằm sấp hỏi cậu: "Điện thoại của ai thế?"

"Hứa Lân"

Điền Chính Quốc rửa mặt, lúc ra ngoài đã thấy Kim Thái Hanh thay xong quần áo, anh mặc áo cộc tay màu trắng và quần jeans, cũng coi như là có hơi thở của người trẻ tuổi.

Kim Thái Hanh hỏi: "Trước khi đi gặp người ta, em có muốn ăn sáng không?" Bàn tay đang chỉnh tóc của Điền Chính Quốc khựng lại. "Tôi định qua đó rồi ăn"

Kim Thái Hanh gật đầu. "Tôi đi rửa mặt, nếu em chuẩn bị xong thì lên xe trước đợi tôi"

Điền Chính Quốc hỏi: "Anh cũng muốn đi à? Tôi đi bàn công chuyện, anh lẽo đẽo theo làm gì?"

"Không nói đến điều kiện trước kia". Kim Thái Hanh bước vào phòng tắm. "Giữa hai chúng ta còn có một bản hợp đồng công việc, vậy nên tôi cho rằng, trong chuyện công tác, tôi cũng có tư cách xuất hiện chứ nhỉ?"

Điền Chính Quốc ngẫm nghĩ, với thể chất Đường Tăng kia của Hứa Lân, cậu có đi cũng chỉ là nước đổ lá khoai, đưa Kim Thái Hanh theo chưa biết chừng còn có thể dùng anh ta làm sổ ghi chép.

"Tùy anh". Cậu thay quần áo, đi ra ngoài phòng. "Anh nhanh lên đấy" Điền Chính Quốc vào garage, đang định lên xe thì chợt nhớ ra một việc.

Cậu quay người bước nhanh về phía thùng rác rồi ngồi xuống.

Trong đó chỉ có một cái túi nilon lót đáy, không còn gì khác, thậm chí còn không thấy tàn thuốc.

?!

Không phải chứ.

Điền Chính Quốc tìm xung quanh thùng rác hồi lâu, lông mày xoắn tít lại. Sau đó cậu ngồi xổm xuống ngẫm nghĩ, đang chuẩn bị tìm tiếp thì bên ngoài có tiếng bước chân vọng vào.

Cậu giật thót, vội vàng đứng dậy, nhanh chóng phủi sạch bụi trên người.

Kim Thái Hanh bước vào garage, nhìn thấy cậu đang đứng trong xó thì nhướn mày. "Sao em lại đứng đấy?"

Điền Chính Quốc đi về phía chiếc xe. "Chẳng có gì"

Kim Thái Hanh nhìn một vòng xung quanh. "Em đang tìm thứ gì à?"

"Không, đang kiểm tra xem dì giúp việc có làm tốt không thôi". Điền Chính Quốc khởi động xe. "Anh có lên không đây"

Lúc nhìn thấy Kim Thái Hanh, Hứa Lân rất bất ngờ, có điều y thu hồi cảm xúc trên mặt khá nhanh, thân thiện vươn tay về phía Kim Thái Hanh. "Xin chào Kim tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu"

"Chào anh". Kim Thái Hanh bắt tay với đối phương. "Tôi cũng thường nghe nói về anh"

Hiện trường của một vụ làm ăn lớn nịnh bợ nhau.

Điền Chính Quốc vắt chéo chân, nghe đến phát ngán. Cậu dùng di động gửi Wechat cho dì dọn vệ sinh, hỏi xem hai ngày nay dì có tới nhà không.

"Tôi cứ tưởng sau khi vào công ty mới được gặp anh". Hứa Lân nói: "Thật ra tôi có rất nhiều chuyện liên quan đến công việc muốn nhờ anh chỉ bảo, bây giờ rốt cuộc cũng có cơ hội rồi"

"Nào có". Kim Thái Hanh mỉm cười. "Hiện tại tôi ở nhà Điền Chính Quốc, anh có vấn đề gì thì cứ chuyển lời cho em ấy là được"

"Hai người trao đổi thẳng cách liên lạc không được à? Tìm tôi chuyển lời, anh trả nổi tiền không?". Điền Chính Quốc không thèm ngẩng đầu.

Hứa Lân sững sờ, y cảm thấy lượng tin tức trong nội dung cuộc đối thoại ban nãy hơi lớn.

Nửa tháng trước, Điền Chính Duy giận dữ rất nhiều lần trước mặt y vì quan hệ giữa Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc, còn bảo y đi điều tra những chuyện về hai người này.

Y tra rất sạch sẽ, ngoại trừ học cùng trường thì chẳng có liên quan gì nữa.

Kim Thái Hanh chẳng hề để bụng, anh lấy di động ra. "Vậy chi bằng chúng ta trao đổi cách liên lạc nhé?"

Hứa Lân sực tỉnh, vội vã rút di động. "Được"

Điền Chính Quốc thấy mình đúng là dự đoán như thần. Đống tài liệu hôm nay Hứa Lân chuẩn bị gấp đôi hôm qua, Kim Thái Hanh thỉnh thoảng đọc tài liệu, đôi lúc ngẩng lên hỏi han, trò chuyện đến tận trưa.

Điền Chính Quốc ngồi đến sốt ruột, nội dung cuộc đối thoại toàn là những thứ cậu không hiểu. Cậu đang định lên tiếng cắt lời họ thì di động bỗng rung lên bần bật.

Là tin nhắn do số lạ gửi tới.

"Điền Chính Quốc, mày cố tình chơi tao à?"

Điền Chính Quốc nhíu mày, nhắn lại một câu mày là đứa nào.

Vài giây sau, đối phương tức tốc trả lời. "Cố Triết"

Kim Thái Hanh đang định hỏi người bên cạnh có đói không thì Điền Chính Quốc đã đứng phắt dậy, cầm di động rồi quay lưng đi thẳng.

Anh ngước mắt lên. "Em đi đâu thế?" Điền Chính Quốc không ngoảnh đầu lại. "Toilet"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro