Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook, Daehyun, Jiyeon và Manshik vào chung cùng một nhóm bốn người, được giao địa điểm là chân đồi gần vách đá.

"Jungkook, cậu đang không khoẻ nên đi cùng Jiyeon ở phía này thôi. Tớ và Manshik sẽ ra chỗ vách đá."

"Ây, Daehyun nói phải đó. Jeon Jungkook cậu không khoẻ thì cùng tôi đứng ở đây thôi, con gái chân yếu tay mềm không nên làm gì hết."

Jiyeon không quên xỉa xói.

"Tớ qua đó xem rồi sẽ về ngay."

Daehyun mìm cười, bật ngón tay cái chĩa về phía Jungkook.

"Jiyeon, cậu có thấy như trời sắp mưa không?"

"Không biết đâu đừng có hỏi. Mà cậu và anh Taehyung khối trên là quan hệ gì vậy? Thật ra tớ thấy anh ấy rất soái, lại còn lạnh lùng nữa, cậu..."

"Là hàng xóm. Đừng nói nữa, anh ấy có người trong lòng rồi."

"Có phải người đó là cậu không?"

Jungkook đúng là không hiểu nổi rốt cuộc đám con gái có thể nhiều chuyện đến mức nào. Cậu thừa biết Jiyeon chính là đang lợi dụng cậu, chứ bình thường đâu có nói năng dễ nghe như vậy.

"Bảo cậu đừng quan tâm nữa!"

Jungkook khó chịu, nói gắt lên.

Đối phương mím môi, ánh mắt như căm phẫn, rồi đột nhiên lại giãn ra, như thể đã nghĩ ra điều gì đó.

"Jungkook đúng thật là trời sắp mưa đó, hay là chúng ta đi tìm Daehyun và Manshik, chứ không trời mưa to sẽ không về kịp chỗ cắm trại mất."

"Được, vừa rồi họ đi hướng kia hay sao ấy, nghe nói là gần chỗ vách đá."

Jungkook đi theo sau, mắt láo liên tìm kiếm, còn gọi to tên Daehyun.

Đã đến vách đá, nhưng người thì chưa thấy đâu. Jungkook cau mày, liệu có phải đã đi lạc không?

"Jiyeon sao không thấy.."

Chưa hết câu, Jungkook bị một lực đẩy mạnh, cả người ngã nhào về phía trước, cơ thể lăn xuống bên dưới vách đá một hồi rồi nằm im bất động.

Từ trên, cô gái đi cùng nhìn xuống chỉ còn thấy cơ thể nằm gọn dưới đó, thoáng có thể thấy máu và những vết trầy trên gương mặt xinh đẹp, mắt nạn nhân nhắm nghiền.

"Jungkook, tôi bị lỡ tay thôi."

Nói xong bèn cười khẩy một cái rồi bỏ đi.

Jungkook đau đớn nằm bên dưới không nhúc nhích, đầu cũng đau, chân cũng đau, cả người đều đau.

Jiyeon bỏ về nơi cắm trại một mình, trên đường về nhìn thấy Taehyung, lại nảy ra một ý kiến.

"Anh, anh phải tới chỗ kia ngay, Jungkook cậu ấy bị ngã xuống vách đá rồi!"

Jiyeon lao tớ , chặn đứng Taehyung và Daeun, ra vẻ hoảng hốt thông báo, điệu bộ tay còn run run.

"Cái gì, Jungkook bị làm sao?"

Kim Taehyung nghe xong liền thất kinh, cả người cuống hết lên.

"Cậu ấy ngã xuống vách đá đằng kia."

Jiyeon nếu không là học sinh có thể đi học khoá diễn viên, biết đâu lại được đầu quân vào một công ty lớn cũng nên, diễn đến trình độ này không thể không công nhận.

Ngay sau lời nói của Jiyeon, Taehyung chạy vụt qua, theo hướng tay của Jiyeon chỉ, tức tốc tới chỗ vách đá, miệng không ngừng lẩm nhẩm.

"Jungkookie, Jungkookie, em không được có chuyện gì.."

Taehyung dừng lại nhìn xuống bên dưới, không một bóng người.

"Jungkook?"

"Taehyung, Jungkook đang ở chỗ cắm trại."

Daeun chạy theo sau lên tiếng, bên cạnh có Jiyeon không giấu được sự sợ hãi.

Jiyeon nghĩ: Tại sao cậu ta đi lại được? Không phải ngã từ rất cao sao?

Cả ba cùng trở về chỗ cắm trại. Một đám đông lớn vây quanh chỗ nghỉ của lớp Jungkook.

Taehyung, Daeun, Jiyeon len qua đám đông, ở phía chính giữa là Jeon Jungkook với rất nhiều máu và cả vết trầy khắp tay, chân, mặt cũng có. Bên cạnh là Daehyun đang có vẻ rất tức giận.

"Jungkook.."

Trước khi Daehyun kịp lên tiếng là một bóng người lao tới chỗ Jiyeon. Jungkook đè mạnh Jiyeon xuống, tay không kiềm chế liền đánh một cước. Người con gái bên dưới bỗng kêu khóc ầm lên, hai tay chắp lại cầu xin.

"Sao mày làm vậy với tao!"

"Jungkook, tớ sai rồi, làm ơn tha cho tớ.."

Taehyung lao tới kéo Jungkook dậy đẩy ra phía sau, dùng người chắn cho Jiyeon.

"Jungkook em làm gì vậy? Cô ấy là người đã thông báo cho mọi người chuyện của em, đừng hiểu nhầm cô ấy."

Jungkook sững người, chẳng nói thêm một câu, dùng tay quệt vết máu còn đọng trên môi rồi bỏ đi. Daehyun buông ánh nhìn khinh bỉ, cũng nhanh chóng rời khỏi đó.

"Huhu đau quá, mặt mình như vậy giờ sao dám nhìn ai nữa."

Jiyeon thấy sơ hở liền ôm mặt khóc bù lu bù loa. Trong đám đông nghe giọng Manshik khởi sướng.

"Jeon Jungkook cậu ta chẳng coi ân nhân là gì cả đâu, chỉ muốn giải quyết thù hằn cá nhân, đúng là loại hạ đẳng."

"Phải phải, cậu ta còn lôi kéo Choi Daehyun."

"Jiyeon đã giúp đỡ và đây là cách cậu ta trả ơn sao, thật đáng sợ!"

Kim Taehyun nhìn theo Jungkook, anh cần một lời giải thích từ cậu.

Daehyun cùng Jungkook bỏ lại đám đông ồn ào, chỗ thích hợp nhất hiện tại chính là con suối.

Jungkook nằm gối lên tay , quần áo phủ đầy đất bẩn.

"Cậu đau lắm không? Tớ có đem theo dụng cụ y tế."

"Tại sao anh ấy không hiểu? Tại sao?"

"Cậu bảo sao?"

"Tại sao có thể nghĩ tốt cho họ, còn tớ thì không?"

"Jungkook.."

"Daehyun cậu đã bị bắt nạt bao giờ chưa?"

"...."

"Vậy thì cậu sẽ không hiểu đâu."

"Jungkook, nếu họ làm gì cậu, đừng chậm trễ, hãy đáp trả họ ngay lúc đó, chứng tỏ rằng cậu không mềm yếu. Bọn họ sẽ không thể cứ vậy mãi với cậu."

"Daehyun chúng ta mãi là bạn tốt được không?"

"Được, chúng ta là bạn tốt cả đời, hứa sẽ không bao giờ nói dối đối phương. Được chứ?"

"Được, tớ hứa."

Hai ngón út móc vào nhau, Jungkook vẫn mang những vết thương trên da, nhưng cậu cũng chẳng bận tâm tới nó. Nỗi đau sẽ không thể kéo dài vì chúng ta sẽ dùng niềm vui để kết thúc nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro