Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook lên lớp. Nguyên cả năm tiết luôn nằm bẹp xuống bàn, che đi hai mắt đã sưng mọng. Daehyun ngồi từ bàn bốn luôn ngước xuống bàn cuối tổ ba, một lúc thì Jungkook lại nhìn ra cửa sổ, những lúc còn lại đa phần là nằm gục dưới bàn.

Taehyung và Daeun chính thức quen nhau, Daehyun không biết đã nghe tin đó chưa. Nhưng có lẽ là chưa, bởi nếu cậu ấy nghe rồi, chắc chắn sẽ không để yên.

Con người buồn cười ở chỗ, hôm qua có thể vui vẻ cười nói, nhưng đến ngày mai, chẳng cần biết đã có chuyện gì đã xảy ra, họ vô tình làm tổn thương những người xung quanh mình.

"Jungkook, tới giờ ra chơi rồi, cậu có muốn xuống canteen một lát không?"

"Tớ đang mệt lắm.."

"Nếu cậu bệnh thì xin phép về trước đi, cũng chỉ còn một tiết cuối."

"Tớ đã trụ vững được năm tiết rồi, thêm tiết này cũng không sao, để tớ ngồi im như này là tốt nhất."

"Có phải là chuyện của chị Daeun và Tae..."

"Thôi đừng nhắc tới nữa, tớ mệt rồi, vậy nhé."

Jungkook cắt ngang lời nói, vùi mặt xuống hai cánh tay.

Daehyun biết, nhưng cậu ấy không tức giận. Không, cậu ấy có tức giận một chút, nhưng trong lòng cũng vui một chút. Tức giận vì không nghĩ chị gái lại chấp nhận địch thù hiện tại của mình, nhưng cũng vui hơn vì biết rằng từ giờ con đường chinh phục Jungkook đã sạch sẽ hẳn.

Chuông reo, tiết cuối kết thúc. Jungkook đeo tai nghe rời đi trước, âm thanh bên tai to như bom réo cũng chẳng át được lời bàn tán của những học sinh xung quanh. Chủ yếu là nói đến chuyện Kim Taehyung và Choi Daeun rất đẹp đôi, thực sự đẹp đôi.

Jungkook cảm thấy khó chịu ở bụng, nhưng cũng chẳng thể bằng được sự khó chịu hiện tại trong tim.

Từ trong đám đông, một cánh tay kéo ngược Jungkook lại, là Daehyun.

"Cậu không nhớ à, cậu hứa rồi cơ mà."

"Hứa gì? Daehyun, cậu cũng biết tớ đang mệt lắm."

"Cậu hứa hôm nay sẽ đi với tớ, không được nuốt lời."

Daehyun tỏ ra nhõng nhẽo, Jungkook bật cười, gật gật cái đầu tròn.

"Được được, tớ đi, nhưng phải về sớm đó."

Jungkook chợt nhớ ra, hôm nay là sinh nhật Daehyun, chẳng thể đếm nổi sự mong mỏi của cậu ấy tới ngày này như nào. Nhưng Jungkook lại quên mất, đến quà cậu cũng chưa chuẩn bị.

"Jungkook, cậu đừng nói cậu không nhớ hôm nay là ngày gì."

Daehyun bĩu môi, nhíu mày ra vẻ giận dữ.

"Nhớ nhớ, là sinh nhật cậu."

Sân trường vãn gần hết, học sinh thưa thớt hơn. Jungkook và Daehyun vẫn mặc trên người đồng phục, đặc biệt hơn, cả hai đều nở nụ cười tươi rói như hoa.

Daehyun dẫn Jungkook tới Myeongdong, nơi đây tấp nập, đông người, không gian phù hợp để tổ chức một buổi sinh nhật.

"Tớ sẽ nhớ sinh nhật năm nay nhất."

"Tại sao?"

"Vì sinh nhật năm nay tớ được bên cạnh Jungkook."

"Nếu cậu thích năm sau tớ lại đi cùng cậu."

"Cậu hứa rồi nhé! Bây giờ đi ăn thôi, ăn canh đuôi bò, tớ hay ăn ở một thím, tuy không phải nhà hàng nhưng ngon lắm đó."

"Được, tới đó đi, tớ cũng đói rồi."

Jungkook xoa xoa bụng, miệng không ngừng cười.

Phải chăng thời gian cứ như vậy dừng lại thì tốt biết bao. Mỗi phút trôi qua, chúng ta lại lớn thêm một chút, thời gian ở bên nhau ngắn hơn một chút.

Jungkook và Daehyun đi vào một ngõ nhỏ, có duy nhất một cửa tiệm sáng đèn, vỏn ven dòng chữ "Canh đuôi bò" đã bạc màu phần nào. Thấy khách tới, bác trai lớn tuổi vui vẻ chạy lại, rất nhiệt tình chào hỏi.

Đẩy cửa đi vào trong, quán vẫn đông như mọi khi, bất kể khung giờ nào.

"A Daehyun, Jungkook!"

Giọng nữ từ xa vang lên.

Daehyun và Jungkook đồng loạt hướng mắt theo giọng nói, tại bàn còn có một nam thanh niên ngồi cạnh, trông có vẻ ngỡ ngàng.

"Chị?"

"Hai đứa cũng tới đây ăn à? Daehyun, không phải em nói muốn tận hưởng sinh nhật của riêng mình sao, giờ lại đi cùng Jungkook. Em trai có vẻ muốn giấu chị chuyện gì phải không?"

Hai chị em nhà họ Choi vẫn như mọi khi, vẫn là tạo ra không khí vui vẻ khi ở bên cạnh nhau, như thể hai người họ chính là chí cốt, chẳng có gì để người kia khó chịu.

Nhưng hai chàng trai bên cạnh ánh mặt lại thập phần ngượng ngùng, không dám nhìn chính diện.

"Cậu ngồi đi."

Daehyun kéo ghế cho Jungkook, cậu ấy vẫn ân cần, chưa bao giờ quên.

"Cảm ơn cậu."

Jungkook ngồi đối diện Taehyung, Daehyun ngồi đối diện Daeun.

"Daehyun, Jungkook, các cháu quen nhau à?"

"Chúng cháu học chung với nhau, còn đây là chị gái cháu."

"Phải rồi, hai đứa trông giống nhau lắm. Haha, Daehyun, ta nói cháu nghe, Jungkook hồi nhỏ từng nói với ta nó thích một cậu nhóc, mà nhất định lớn lên sẽ cưới, không biết giờ còn vậy không.."

Người phụ nữ có tuổi cười khì, vừa đùa tay vừa đưa lên che miệng.

"Thímm...."

*Bộp*

Taehyung đập bàn một cái mạnh, mặt vẫn cúi gằm xuống, rồi bất chợt lại đứng phắt dậy, cầm theo áo khoác bỏ đi.

"Mẹ kiếp! Sao chị lại đi cùng anh ta được nhỉ?"

Daehyun nổi giận, toan đuổi theo nhưng bị Jungkook giữ lại.

"Daehyun, cậu kệ anh ấy."

"Vậy hai đứa cứ ăn đi, chắc là chị phải đi trước."

Daeun nói xong cũng cầm theo đồ của mình, trước khi rời đi còn nháy mắt ra hiệu với Daehyun, rồi biến mất hẳn sau cánh cửa.

Taehyung đứng bên ngoài, tay nắm chặt thành nắm đấm, giận dữ đạp đổ đống chai nhựa xung quanh. Vô thức nghĩ:

"Jungkook rõ ràng từ nhỏ luôn chơi với mình, luôn là một cậu em ngoan ngoãn. Nếu Jungkook có thích một cậu trai nào đó, người ấy nhất định phải là mình!"

Nhưng Taehyung mãi mãi không thể biết rằng, ngay từ đầu Jungkook thích anh nhiều như vậy, nhưng chính anh là người đã gạt bỏ nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro