Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần nữa là sinh nhật Taehyung. Jungkook thẫn thờ ngồi trong lớp học hướng mắt ra bên ngoài cửa sổ, giờ ra chơi vẫn đông như vậy. Jungkook đưa mắt nhìn rồi dừng lại một lúc lâu, sau đó cụp mắt lại, hai đầu lông mày cũng nheo theo, rồi lại từ từ giãn ra.

"Cũng đâu phải chuyện của mình, sao lại phải bận tâm chứ."

Bất giác cười, là lo chuyện của người khác quá rồi. Từ tận đáy lòng vẫn chua xót, bên ngoài cười nói như vậy nhưng bên trong lại mục nát, úa tàn.

Taehyung vừa mới cắt tóc, dạo gần đây còn đeo thêm kính, trông thật bảnh bao. Trước đã đẹp rồi, nay lại đẹp hơn, ghen tỵ thật. Daeun đúng là số may lắm mới yêu được anh ấy.

Jungkook viết nguệch ngoạc ra giấy để lại cho Daehyung bên cạnh vẫn còn đang ngủ say như con mèo lười, rồi cầm theo áo khoác rời đi.

[Tớ hơi mệt, xuống phòng y tế nằm một lát, nhớ đợi tớ.]

_____________

Mùa đông năm đó, Taehyung chính là không biết, vẫn luôn có một người dõi theo từng nhất cử nhất động của anh, rồi lại nén đau buồn.

"Daeun, tối nay đi chơi đi, chúng ta cùng đón sinh nhật tớ."

"Nhưng chưa tới mà?"

"Không phải cái gì trước đều tốt hơn à?"

"Sao lại vậy?"

"Đùa thôi, tuần sau nhà tớ sẽ về quê đón Tết, nên tuần này sẽ đón sinh nhật sớm cùng cậu."

Dứt câu, Taehyung ghé xuống nói nhỏ vào tai đối phương, tạo ra không khí ngại ngùng.

"Tớ rất hồi hộp đây."

Daeun đẩy nhẹ Taehyung, hai má đỏ ửng.

"Ya, mọi người đang nhìn kìa."

"Vậy cứ để mọi người nhìn."

Cả hai cùng bật cười. Họ chính mà nói là mặt trời và hoa, đều vươn tới nhau mà toả sắc, chỉ cần gặp nhau, lập tức tạo ra cảm giác hạnh phúc.

_____________

Jungkook nằm trong phòng y tế, là đang ngủ say nhưng mồ hôi không ngừng tuôn, người cũng cong lại như con tôm.

"Đau...quá.."

Là đang ngủ rất say, nhưng vẫn có thể thấy được sự đau đớn thống khổ trên gương mặt, mồ hôi ướt đẫm trán.

Đã được 5 tháng từ lần khám đầu, và cũng là lần khám cuối cùng. Bản thân Jeon Jungkook cũng mơ hồ không biết rõ loại bệnh mình đang mắc phải.

Tình yêu bọ xít là thứ trò chơi quá quen thuộc với học sinh, chẳng ai không biết nó, nhưng liệu có được tham gia trò chơi đó không, còn phụ thuộc vào chính bạn.

"Jungkook, cậu ổn chứ?"

Daehyun cúi người, một tay đưa lên sờ vào trán Jungkook, lông mày khẽ nhíu lại, ánh mắt vẫn ân cần.

"Hmm...hả? Cậu bảo sao Daehyun?"

Jungkook dụi mắt, mắt bất chợt tiếp xúc với ánh sáng cũng theo phản xạ nhắm chặt lại.

"Tớ bảo cậu ổn chứ? Cậu hình như sốt rồi!"

"Tớ ổn, chắc do nóng quá thôi."

"Mặc áo khoác vào đi, tớ đưa cậu về."

"Đi ăn gì không? Bụng tớ hơi khó chịu, chắc là do đói nên có vẻ hơi đau."

"Jungkook muốn ăn gì, tớ lập tức mời cậu."

Cả hai cùng bật cười. Lại nhớ đến lần tỏ tình trước của Daehyun, Jungkook chính là không muốn mất đi thứ gọi là tình bạn đẹp đẽ này. Nếu nhận lời yêu, họ sẽ không thể làm bạn tốt được nữa, sẽ còn nhiều vấn đề cần lo, sẽ có nhiều điều để quan tâm, sẽ có nhiều sự riêng tư bị bác bỏ, và quan trọng nhất, Jungkook không muốn lần nữa làm tổn thương một người cậu thực sự trân trọng.

Cả hai cùng đến một xe đẩy tokbokki nóng bên đường, mùa đông thích nhất là ăn một miếng tokbokki cay xiên bên trên là chả cá vàng thơm, càng ngon hơn nếu đem dồi chiên, trứng cút chiên, màn thầu cùng thấm đẫm vào nước sốt rồi thưởng thức .

"Làm một chút chứ?"

Jungkook nháy một bên mày, ra hiệu cho Daehyun.

"Ở đây toàn rượu nặng thôi, cậu chịu được không vậy?"

"Cậu đang coi thường sâu rượu đó hả?"

"Thật ra sẽ ngon hơn nếu cậu mua rượu hoa quả đấy, dù sao mai vẫn phải tới trường, cái gì nhẹ nhàng chút."

"Daehyun nhát gan thật đó~"

"Rượu trắng sẽ chứa lượng cồn cao, uống không có tốt đâu, để tớ đi mua rượu hoa quả."

"Ngồi đó, cậu gọi món đi, tớ sẽ đi mua cho. Không biết để cậu đi sẽ cầm về lốc sữa hay nước ép hoa quả nữa."

Jungkook đứng phắt dậy, động tác cũng lanh lẹ lấy ví tiền từ trong áo khoác rồi dời đi.

Daehyun nhìn theo bật cười.

Nếu cứ như này mãi thì tốt thật, Jungkook không phải của cậu , nhưng nghiễm nhiên cũng chẳng là của ai, sẽ mãi mãi là bạn tốt ở bên cậu, sẽ gián tiếp là người của cậu.

_____________

Jungkook bước ra ngoài, hai tay đút túi áo, người khẽ run lên, vài bông tuyết còn đọng lại trên mái tóc của cậu, má cũng tía hồng. Nhưng cậu vẫn thích nhất là mùa đông.

Jungkook băng qua đường, đi tới trước cửa hàng tiện lợi cách hàng ăn không xa. Hôm nay vắng đến lạ, mặc dù đang là ngày thường.

Cậu đẩy cửa đi vào, chuông báo khách kêu leng keng, một bác trai tóc xí muội niềm nở ra đón.

"Rượu hoa quả ở đâu vậy ạ?"

"Bên trong tủ mát, nhưng hơi sâu. Cậu thứ lỗi, hôm nay vợ nghỉ nên tôi không biết cách xếp."

"Không sao đâu bác, là ở đây phải không ạ?"

Jungkook đứng trước dãy tủ đựng đồ mát, mắt đảo một lượt.

"Phải phải, ở tầng dưới, bên trong."

Jungkook ngồi xuống, luồn tay qua chỗ trống, lấy ra từ từ 5 chai với các vị khác nhau.

Chuông lại kêu leng keng, bác trai vẫn giọng đôn hậu chào khách.

"Ơ, Jungkook?"

"Chị Daeun.."

"Em không đi cùng Daehyun hả? Thằng nhóc này lại chạy đâu rồi."

"Em có, cậu ấy đang đợi em ở hàng ăn. Còn chị thì sao?"

"Taehyung có chút việc bận nên về nhà trước rồi."

"À không, ý em là chị đang đi đâu sao?"

Vô tình lại đề cập đến chuyện không muốn nghe, Jungkook tỏ ra hơi khó xử.

"À...Hai đứa uống rượu sao?"

Daeun dường như rõ sự việc, cũng tự đổi chủ đề.

"Rượu là lựa chọn tuyệt nhất vào thời tiết này."

Cả hai cùng cười khì một cái, chuông cửa lại kêu lên lần nữa, vẫn lại là giọng nác trai vang lên, nhưng có chút ngắt quãng.

"Xin chào....qu...ý...khá...ch.."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro