Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook nghe rõ từng chữ, lông mày đột nhiên cau lại, giọng có chút run.

"Daehyun, cậu đừng nói như vậy. Ở đây đông người như thế sẽ không hay đâu.."

Daehyun càng ghì chặt tay lên thành hơn, ánh nhìn cũng trở nên vô định.

"Tớ thực sự thích cậu! Không phải thích như bạn bè, nói đúng hơn là yêu!"

"Daehyun cậu thôi ngay..!"

"Xin lỗi, đáng lẽ tớ không nên nói ra mới phải!"

Cùng lúc đèn phòng bật sáng, cả Daehyun và Jungkook chính là đều nhìn thấy Taehyung đang rất vui vẻ bên Daeun.

"Jungkook lạnh lắm phải không? Cậu cài khoá áo vào!"

Daehyun cố tình nói to hơn, đối diện là Daeun cũng đang khoác áo của Taehyung.

Taehyung có chút khó chịu, tay rời ra khỏi người Daeun.

"Sao em lại ở đây? Không phải nên đi theo đoàn sao?"

"Anh thì sao? Sao cũng ở cùng người khác đoàn vậy?"

"Choi Daehyun! Em không được vậy!"

"Em nói gì sai sao?"

Hết câu, Daehyun đan tay Jungkook, ngang nhiên kéo đi qua.

"Chúng ta qua chỗ khác, ở đây đúng là chẳng có gì hay ho để xem hết, trướng mắt thật!"

"Daehyun..."

"Aiss tại sao tớ lại tức giận chứ, đó là quyết định của cậu, việc cậu thích ai, yêu ai, không đến lượt tớ tức giận."

"Daehyun..tớ chưa nghe thấy gì hết, cũng chưa nhìn thấy cậu tức giận, chuyện này chúng ta bỏ qua đi."

Jungkook cắn môi, tay cũng buông ra. Daehyun lại nắm chặt tay lại.

"Cậu không được phép quên, càng không được coi như không biết. Cậu phải nhớ rằng, nếu không có ai ở bên cạnh cậu, sẽ còn có tớ, tớ sẽ luôn ở đây, bên cạnh cậu!"

"Daehyun, cảm ơn, vì đã ở đây."

Jungkook mắt ươn ướt, nở một nụ cười thật tươi.

"Chúng ta qua triển lãm hoa!"

"Được!"

Tuổi trẻ bồng bột mang lại cho con người ta nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Càng trong độ tuổi đang trưởng thành, càng mong manh, càng dễ vỡ, dễ bùng nổ cảm xúc của bản thân.

"Đẹp thật đó!"

"Hoa bỉ ngạn?"

Daehyun chăm chú nhìn bông hoa sáp được làm hết sức tỉ mỉ, màu đỏ thẫm đẹp mắt.

"Hoa bỉ ngạn không lá, cây chỉ độc nhất một bông hoa. Nếu có hoa thì sẽ không có lá, nếu có lá thì cũng sẽ không tồn tại hoa!"

Cũng giống như trên đời này có 2 loại người, một là cậu, hai là Taehyung. Chính là một thẳng một cong, một mối tình đẹp không thể cùng tồn tại hai thứ khác biệt như thế.

"Jungkook nhìn này, là hoa Ly Hổ, tượng trưng cho ngày sinh của cậu đó!"

"Please love me? Ý nghĩa cũng hay đó chứ!"

"Tớ nghĩ còn nhiều loại hoa khác tượng trưng cho các ngày trong một năm."

"Ở đây có bảng danh sách này, Jungkook cậu mau xem xem."

"Uh."

"Của tớ là Spirea, là hoa Mơ!"

"Hoa Lạp Mai.."

"Hả? Cậu bảo sao? Để coi...của chị Daeun là hoa tuyết cầu."

"Học sinh toàn trường chú ý, bắt đầu tập chung lên xe để đến điểm dã ngoại qua đêm."

"Đi thôi."

Daehyun kéo theo Jungkook trở lại chỗ tập trung, hai tay vẫn đan vào nhau.

"Daehyun, hay là bỏ tay ra đi, trông kì lắm.."

Choi Daehyun bây giờ mới để ý, má ửng hồng.

"À ờ..Jungkook, lát gặp cậu sau, cứ giữ lại áo khoác của tớ."

Daehyun chạy theo hướng ngược lại, không quên vẫy tay chào.

"Lát gặp."

Jungkook cũng lên xe, mọi người bắt đầu đổ dồn ánh nhìn vào chiếc áo mới. Một số cùng lớp lên tiếng.

"Jungkook mày lại ăn cắp ở đâu cái áo đó hả?"

"Phải đó, vừa rồi nó mặc áo cộc tay mà!"

"Mấy em học sinh đó sao có thể nói vậy được nhỉ?"

"Quá đáng thật ấy!"

Đoàn chia thành hai luồng ý kiến, một bên là học sinh lớp Taehyung, bên còn lại là nhóm bắt nạt Jungkook.

"Mọi người nói đủ chưa? Đó là áo của Choi Daehyun!"

Giọng nói trầm vang lên, cả xe im bặt. Jungkook đưa mắt nhìn theo, là giọng nói quen thuộc.

Một đứa con gái tóc ngắn nhuộm đỏ lên tiếng.

"Phải rồi, đó là áo của Daehyun, các cậu không để ý sao? Sao có thể nói ác ý như vậy!"

"Jiyeon, không phải mày là người bắt đầu hả? Giờ phủi đuôi chối bỏ là sao?"

Một học sinh nam trong nhóm bắt đầu nói lớn.

"Là có người khác nói, tao chỉ nói theo thôi.."

"Thôi đủ rồi!"

Taehyung khó chịu, cả xe lại im bặt không một tiếng nói. Jungkook vẫn đứng yên đó, ngại ngùng không thể bước.

"Jungkook, em vào chỗ ngồi đi, xe sắp xuất phát rồi!"

Jungkook bấu chặt vào gấu áo, đi một mạch đến chỗ Taehyung, len người ngồi vào ghế bên trong.

Có vẻ như Taehyung tức rồi, lí do cũng không đoán được. Có thể là do Daeun, có thể là do Daehyun, hoặc có thể do Jungkook cũng nên.

"Anh.."

"Em.."

"Em nói trước đi."

"Anh giận sao?"

Jungkook rất ít khi thấy Taehyung giận. Thường thì bên cạnh cậu, Taehyung lúc nào cũng cười, việc đó thường xuyên như việc mặt trời mọc ở đằng Đông.

"Em và Choi Daehyun rốt cuộc là sao?"

"Bọn em chỉ là bạn bè, không hơn."

"Rõ ràng là hai người con trai mà lại đan tay vào nhau, đứng chỗ đông người lại tình tình tứ tứ.."

Taehyung hạ giọng, đây dù sao cũng đang trên xe.

"Còn anh và chị Daeun thì sao? Hai người đang quen nhau?"

Jungkook cúi gằm mặt, tay bấu vào áo đến nhăn lại.

"Việc đó..."

"Anh biết nhưng lại giả vờ như chưa từng nghe tới, cả trường đều đồn em là gay, anh chưa nghe qua sao?"

"Có nghe, nhưng điều đó không phải sự thật, tại sao anh phải để tâm."

"Em cũng đang nghi ngờ liệu điều đó có phải là thật không."

"Là do Choi Daehyun phải không? Cậu ta đã làm em học theo mọi thói xấu, trốn học, đánh nhau, hút thuốc, bây giờ lại còn.."

"Trước đây anh đâu quan tâm nhiều đến người khác như vậy? Anh cũng thay đổi rồi Taehyung."

Cả hai không nói thêm một câu nào, Taehyung đeo tai nghe, Jungkook cũng đeo tai nghe.

Jungkook quay sang phải nhìn qua cửa kính để tránh ánh mắt anh. Còn Taehyung thì nhắm nghiền mắt không nhìn bất cứ thứ gì.

Tình yêu khiến người ta đau khổ? Không phải, là hai người tự làm nhau đau khổ, không phải do tình yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro