Chương 43: Quan tài treo trên hẻm núi 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có người!

Điền Chính Quốc tranh thủ thời gian tắt ngọn lửa của bật lửa, thấp giọng nhanh chóng nói: "Trở về"

Không cần nhiều lời, ba người còn lại lập tức xoay người trở về, Điền Chính Quốc đi ở sau cùng, A Hanh vốn dĩ ở cuối cùng, giờ lại đi đầu tiên.

Nhưng hình như vận may của bọn họ đã chấm dứt, mới vừa đi tới ngã ba kia, xông tới mặt lại là một loạt tiếng bước chân, đồng thời còn kèm theo ánh lửa của cây đuốc.

Phương hướng của tiếng bước chân ấy gần như sắp tới phụ cận.

Lúc này bọn họ đang đứng cạnh lối đi bên phải – hai đường trong ngã ba này, trước có tiếng bước chân, mặt sau cũng có tiếng bước chân.

Thế nên, lựa chọn đặt ra trước mặt bọn họ chỉ còn lối đi bên trái thôi.

Bất chấp suy nghĩ nhiều, A Hanh dẫn ba người Điền Chính Quốc nhanh chóng tiến vào lối đi bên trái.

Đợi tới lúc bóng dáng bốn người biến mất, không lâu sau bộ tộc người Quán một trước một sau cũng gặp nhau ở ngã ba ngày, song phương liếc nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng tiến vào lối đi bên trái.

"Bọn họ đuổi theo rồi."

Điền Chính Quốc tai thính nghe được động tĩnh truyền tới phía sau, bước chân nhanh hơn, nhỏ giọng nói với ba người khác: "Đi mau, bọn họ hẳn là đã phát hiện chúng ta."

Động tác của bốn người không khỏi nhanh hơn.

Nhưng lúc này A Hanh lại nói: "Phía trước lại có một ngã ba, ba con đường, đi bên trái."

Tương Du lại nói: "Chúng ta không bằng tách nhau ra, anh và Tiểu Mẫn đi bên trái, tôi và Quan chủ đi bên phải, bộ tộc người Quán đuổi theo đằng sau không phân rõ, chắc chắn cũng sẽ phân tán, đến lúc đó nguy hiểm sẽ nhỏ hơn.

Nhưng còn có hai loại khả năng, một là tất cả bộ tộc người Quán đuổi theo đều tiến vào lối đi bên trái hoặc là bên phải, người trong lối đi ấy chắc chắn sẽ trở nên rất nguy hiểm, nhưng người ở lối đi còn lại thì sẽ an toàn.

Hai là, bộ tộc người Quản lựa chọn tiến vào con đường ở giữa.

Nhưng khả năng này rất nhỏ, bọn họ cũng không phải người điếc, không nghe ra được trong con đường nào có âm thanh.

Nói cho cùng, vẫn là đánh cuộc một lần vận may mà thôi.

A Hanh còn chưa lên tiếng, Tương Du lập tức nói tiếp: "Chớ do dự nữa, chúng ta mau làm ra quyết định, Quan chủ, đi bên này đi."

Anh ta dứt lời đã kéo cánh tay của Điền Chính Quốc, lúc đến chỗ ngã ba thoáng cái đã kéo cậu vào con đường bên phải.

A Hanh và Tiểu Mẫn thì đã lựa chọn con đường bên trái từ sóm.

Không kịp ngẫm nghĩ nữa, chỉ có thể tách ra.

Nhưng trước khi tiến vào con đường, A Hanh quay đầu nhìn sang bên phải.

Tiếng bước chân đuổi sát không buông phía sau bọn họ mang đến vài phần cảm giác bức bách.

Khi sắp đến chỗ ngã ba mọi chuyện xảy ra có hơi quá nhanh, chờ Điền Chính Quốc phản ứng lại, cậu đã bị Tương Du kéo vào trong con đường bên phải.

Trong lối đi tối thui, chỉ có thể chạy tới theo bản năng, ánh mắt Điền Chính Quốc lóe lóe.

Lúc này, Tương Du đã buông cánh tay của cậu ra chạy về phía trước, mặt sau mơ hồ truyền đến ánh lửa, bộ tộc người Quán vẫn là đuổi theo.

Nhưng tách nhau ra đúng là có thể giảm bớt nguy hiểm so với cùng nhau chạy trốn.

Ít nhất, Điền Chính Quốc nghe ra được tiếng bước chân đuổi theo sau lưng thiếu đi, xem ra, bộ tộc người Quán đuổi theo bọn họ rõ ràng cũng đã tách ra.

Điền Chính Quốc tạm thời cho rằng trước đó Tương Du là lo lắng thoát hiểm, vậy nên mới đề nghị tách ra chạy trốn, đồng thời lôi kéo cậu tiến vào một con đường khác.

Nhưng tiếp tục như vậy cũng không được, bộ tộc người Quán hiển nhiên còn đang từng bước ép sát, bọn họ không thể một mực so thể lực với bộ tộc người Quán như thế, nếu không cuối cùng cũng sẽ bị đuổi kịp.

Thế nhưng, hiện giờ bọn họ nên làm như thế nào mới có thể thoát khỏi bộ tộc người Quán sau lưng?

Trong phòng của Tát Ngang.

Ba người An Hưng, Diệp Tử và Vũ Yến đã lâm vào trong khủng hoảng.

Sau khi An Hưng biến hóa, vảy cá trên người Vũ Yến cũng bắt đầu từ từ lan tràn, từ cánh tay đến vai, lại đến cổ.

Hiện giờ cô đã hoàn toàn kinh hoàng hết cách ứng đối, hai tay run rẩy co rúc ở một góc của mép giường, muốn chạm lên vảy cá trên mặt nhưng lại không dám, chỉ đành phải đặt hờ bên cạnh, ánh mắt e ngại bất an.

Vũ Yến không khỏi lẩm bẩm trong miệng: "Tôi hẳn là nên đi, tôi hắn là nên đi theo ngài Vam...

Cô hối hận, sớm biết rằng tốc độ lan tràn của miếng vảy cả này nhanh như vậy, lúc trước đó cô không nên lùi bước.

Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ tìm được thuốc thánh nhưng không đủ số số lượng, mấy người ngài Vam không để cho cô thì làm sao bây giờ?!

Vũ Yến không kiềm được sự sợ hãi nơi nội tâm, vẻ mặt lại càng nóng nảy.

Mà lúc này, Diệp Tử cũng bắt đầu không ngừng vuốt cánh tay, hiển nhiên vảy cá cũng đang lan tràn trên người, trên cổ của cô.

An Hưng thì vẫn giống như trước đưa lưng về phía các cô, cúi đầu tựa ở bên tường, không nói lời nào cũng không động đậy.

Diệp Tử không khỏi khẽ run nói: "Vũ Yến, làm sao bây giờ, hình như trời đã sắp sáng rồi, sao bọn họ vẫn còn chưa quay về...

Ánh mắt Vũ Yến nhìn chằm chằm vào một chỗ sững sờ, nghe vậy thì thào nói: "Nào có nhanh như vậy, nói không chừng, nói không chừng bọn họ đều bị bộ tộc người Quán bắt được, không về được."

"Không đúng không đúng, không có khả năng đều bị bắt được, luôn có một hai người có thể trở về, chúng ta chờ một chút, chờ một chút..."

Nhưng mà, không biết là câu nào của cô kích thích An Hưng.

An Hưng vốn đang im lặng chờ đợi đột nhiên quay đầu đánh về phía Diệp Tử gần nhất, cánh tay đã mọc khắp vảy cá bóp chặt lấy cổ của Diệp Tử, và hai mắt đỏ bừng, mặt mũi dữ tợn.

Diệp Tử đang nghe Vũ Yến nói, ngồi đưa lưng về phía An Hưng, thế nên cô không hề phòng bị chút nào.

Khi bị An Hưng bổ nhào xuống đất cô chỉ kịp phát ra một tiếng kêu ngắn ngủi, ngay sau đó hô hấp lập tức không thông, khuôn mặt đau đớn muốn chặn tay của An Hưng lại.

Nhưng mà, sức lực của một nữ sinh như cô làm sao có thể so được với một người đàn ông trưởng thành như An Hưng chứ, đầu ngón tay đều véo vào trong lưng của An Hưng cũng không thể ngăn cản được.

"Cứu, cứu tôi... Diệp Tử cố sức phát ra âm thanh yếu ớt, tay vươn ra giơ về phía Vũ Yến.

Vũ Yến mới hoàn hồn từ trong sự kinh ngạc, vội vàng tiến lên muốn đẩy An Hưng ra, đồng thời liên tục gọi tên của An Hưng.

Thế nhưng lúc này An Hưng đã gần giống như mất lý trí, căn bản là đẩy không ra, cũng không gọi tỉnh được.

Vũ Yến không còn cách nào, mắt thấy Diệp Tử càng ngày càng khó hô hấp, sắc mặt cũng bắt đầu chậm rãi trở nên xanh tím, cô ngắm nhìn bốn phía, bước nhanh về phía trước quơ lấy một cái ghế, lập tức dùng sức đập vào An Hưng.

"Rầm".

Cái ghế rã rời, An Hưng cũng trong nháy mắt té xỉu.

"Khụ, khụ khụ."

Diệp Tử ôm cổ bò dậy từ dưới đất, e ngại lui về phía sau, giọng cũng vô cùng khàn khàn: "Anh ta, anh ta đây là sao vậy, đột nhiên lại..."

Vũ Yến bỗng dưng nhớ tới sau khi đi nghiên cứu quan tài treo về từ khe núi Thiên Huyền, ngài Vam từng nói - đó là nội dung giao dịch giữa Quan chủ và A Hanh.

-- trong quá trình dần dần biến từ người thành ngư quái, ngoại trừ hít thở không thông ra, lại còn sẽ trở nên vô cùng có tính công kích, khát máu, táo bạo.

Trạng thái của An Hưng lúc này không phải là như vậy sao.

Nghĩ tới đây, sắc mặt của Vũ Yến lập tức trở nên khó coi.

Cô vừa định nói với Diệp Tử, nhưng chợt nghe bên ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân.

Là Tát Ngang đã trở về?

Vũ Yến lập tức kéo tay của Diệp Tử cánh tay: "suỵt" với cô một tiếng, đồng thời chỉ ra ngoài cửa ý bảo có người, Diệp Tử thấy thế gật đầu.

Nhưng không chỉ có một người trở về, mà là tiếng bước chân của hai người, giọng thì vang lên ở bên ngoài.

"Tộc trưởng nói tối hôm nay phải dẫn toàn bộ bọn họ đi, trong lòng núi có mấy con sâu tiến vào, đang đi bắt chúng đó, không biết ở đây còn có mấy người nữa, nên đưa bọn họ đi chuẩn bị cúng tế Hà Bá thôi.

"Biết rồi."

Vũ Yến nghe ra, tiếng cuối là giọng của Tát Ngang.

bộ tộc người Quán muốn mang bọn họ đi cúng tế?

Tại sao lại đột nhiên như vậy?!

Vũ Yến và Diệp Tử luống cuống.

Các cô nghe tiếng bước chân truyền tới từ ngoài cửa, hình như đi mở cửa của những căn phòng khác trước, tạm thời chưa đi tới nơi này.

Vũ Yến lôi kéo Diệp Tử muốn chạy trốn.

Diệp Tử nhìn An Hưng nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh, ánh mắt tỏ ý nên làm gì với anh ta bây giờ.

Hiện tại đâu còn quản được người khác nữa, lo được cho bản thân đã là không tệ rồi.

Vũ Yến cố sức nhéo nhéo cánh tay của Diệp Tử, mang theo cô đứng dậy muốn trốn.

Thế nhưng trong phòng bố trí đơn sơ, căn bản không có chỗ để cho người ẩn náu, cho dù có, cũng là liếc mắt là sẽ phát hiện ngay.

Vì vậy, Vũ Yến vội vàng chỉ vào cửa sổ, ý bảo Diệp Tử cùng cô nhảy qua cửa sổ trốn đi.

Diệp Tử gật đầu.

Tiếng bước chân ngoài cửa đột nhiên dừng lại, cánh cửa của một căn phòng khác được mở ra, một bộ tộc người Quán xa lạ nói: "Trong này không có ai, đi xem căn phòng khác xem."

Tiếng bước chân thay đổi, Tát Ngang và bộ tộc người Quán đó rõ ràng đang đi về hướng này.

Vũ Yến gấp đến độ chảy mồ hôi trán.

Nhưng cũng may bệ cửa sổ của căn phòng này rất thấp, hai nữ sinh rất dễ dàng là có thể leo lên.

Nhưng mà, sau khi Vũ Yến và Diệp Tử nhảy xuống cửa sổ, một cây đuốc quét tới, ngay sau đó, trước mặt Vũ Yến bị rọi sáng.

Cô theo bản năng híp mắt, đợi khi nhìn rõ được tình huống trước mắt, cô ngây ngẩn cả người.

Thì ra phía ngoài phòng của Tát Ngang cũng có không ít bộ tộc người Quán đứng đấy, lúc trước cách xa, lại bị tập vật và hàng rào phụ cận che chắn.

Chờ nghe được động tĩnh, một cái bộ tộc người Quán tiến lên kiểm tra, lúc này mới chặn hai người Vũ Yến và Diệp Tử ở nơi này

Vũ Yến thế mà lại lo lắng không để ý đến tia sáng của cây đuốc phía ngoài, tuy rằng ánh sáng ấy cách xa lúc trước, lại nằm trong góc chết của cửa sổ căn phòng này...

Sắc mặt cô lập tức trắng bệch, thiếu chút nữa đứng không vững.

Mà Diệp Tử sớm đã bị ánh mắt âm lãnh của bộ tộc người Quán dọa sợ đến ngã ngồi xuống đất.

"Bắt được hai tên, trói bọn chúng lại cả đi." Một bộ tộc người Quán nói.

Sau đó, hai bộ tộc người Quán tiến lên định trói Vũ Yến và Diệp Tử lại.

Nhưng vào lúc này, vòng tay của Vũ Yến nóng lên, một đạo cụ cấp E xuất hiện ở trong tay của cô – đó là một cái gương hình trứng có ngoại hình tương đối kỳ lạ.

Ngoại hình của cái gương là một pho tượng tiểu quỷ, hai tay tiểu quỷ ôm quanh thân kính, đầu ở phía trên nhất, đang ác liệt toét miệng cười to, nhìn chăm chú vào từng người nhìn vào trong gương.

[Hành khách Vũ Yến sử dụng đạo cụ cấp E – "Di lưu của kính quỷ", số lần sử dụng: ba lần, phương pháp sử dụng: Nhắm mặt chính của cái gương ngay người hoặc quỷ muốn sử dụng, phạm vi khái quát: mục tiêu tối đa một người hoặc một quỷ.

[Hiệu quả sử dụng: Có thể làm cho người hoặc quỷ sinh ra ảo giác, bị kính quỷ dây dưa, kéo vào trong kính, nhưng loại ảo giác cực thấp, bị lực mạnh đánh là có thể thức tỉnh.]

[(Chú ý: "Di lưu của kính quỷ" đối với người có tác dụng 75%, đối với quỷ có tác dụng 30%, gặp gỡ quỷ quái có cấp bậc cao hơn kính quỷ, tác dụng 1%. Xin quý khách cẩn thận sử dụng.)]

Vũ Yến chỉ có một đạo cụ cấp E thật vất vả mới có được này, mặc dù là cấp thấp nhất, nhưng dùng để đối phó bộ tộc người Quán vẫn là có hiệu quả rõ ràng.

Chỉ thấy vẻ mặt của bộ tộc người Quán bị cô dùng gương chiếu vào trong nháy mắt trở nên kinh khủng sợ hãi, đồng thời hốt hoảng quơ đuốc với xung quanh.

bộ tộc người Quán còn lại bị dọa đến liên tiếp lui về phía sau.

Mà lúc này, Vũ Yến sớm có chuẩn bị tâm lý, không đợi thu hồi cái gương về đã nhanh chóng chạy về hướng không có bộ tộc người Quán trông coi...

Diệp Tử thì bị cô quăng ra sau đầu.

Hiện tại, chỉ có mình sống mới là quan nhất, đừng trách cô ích ký.

Vũ Yến nắm chặt đạo cụ cấp E "Di lưu của kính quỷ" chạy đi.

bộ tộc người Quán xung quanh đều bị đồng bạn đột nhiên nổi điên hù dọa, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, hoặc có lẽ là lúc trước bọn họ chưa từng đặt hai nữ sinh này vào mắt, lơ là sơ suất.

Cũng may, chờ bọn họ lấy lại tinh thần thì chế trụ bộ tộc người Quán nổi điên, đè hắn xuống mặt đất.

Sau khi bị lực mạnh đánh, bộ tộc người Quán đột nhiên nổi điên lập tức tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh, trên mặt vẫn còn lưu lại sự kinh khủng sợ hãi cùng với bàng hoàng.

Trùng hợp lúc này, Đồ Lợi mang theo một ít bộ tộc người Quán đi tới với khuôn mặt âm trầm, nói với Tát Ngang mới đi ra khỏi nhà: "Trong phòng bên tôi không có bất kỳ ai, bên anh có mấy người?"

Tát Ngang mắt nhìn Diệp Tử vẫn ngã ngồi trên mặt đất, tựa như đã bị dọa ngu nói: "Ba người, nhưng chạy một người.

Đồ Lợi nghe vậy, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh, ánh mắt âm lãnh nói: "Anh mang theo hai người này đi chuẩn bị cúng tế, tôi đi tìm cái người chạy trốn kia.

"Để tôi xem cô ta có thể chạy đi nơi nào"

Tát Ngang trầm mặc gật đầu.

Lập tức, An Hưng và Diệp Tử bị bộ tộc người Quán kéo đi.

Cùng lúc đó, Lỗ Thành và Lão Hầu cũng ở bên ngoài khe núi vừa lúc chế trụ Tam Ma

Vào buổi tối Lỗ Thành mang theo Lão Hầu và Tam Ma theo khe hẹp Nhất Tuyến Thiên rời khỏi khe cốc nơi bộ tộc người Quán ở, tới bờ sông bên khe núi Thiên Huyền.

Bọn họ tìm được hai cái bè gỗ gác lại ở chỗ này, dự định thừa dịp ngày mai trời vừa sáng thì đi vách đá phía đối diện tìm quan tài vàng.

Dù sao buổi tối leo lên có nguy hiểm quá lớn.

Nhỡ đâu hoảng thần một cái không nhìn rõ ràng dưới chân, đạp hụt, vậy coi như là dâng mạng.

Nhưng khi bọn họ nghỉ ngơi ở bên bờ sông, tình huống của Tam Ma đột nhiên thì trở nên có gì đó không đúng.

-- vảy cá vậy mà lại bắt đầu lan tràn rất nhanh, từ cánh tay đến vai, cổ, thoạt nhìn chẳng mấy chốc sẽ lan tràn đến trên mặt.

Tam Ma không kiềm được tâm trạng bất an, vẻ mặt cũng biến thành kinh hoảng ngạc nhiên.

"Lão, lão đại, tôi sẽ có việc gì không vậy, tại sao nó lại mọc nhanh như thế." Tam Ma nhịn xúc động gãi ngứa cơ thể, giọng nói khẽ run nhìn phía Lỗ Thành nói.

Ánh mắt Lỗ Thành bất định, nhưng lại trấn an anh ta nói: "Không có việc gì, cậu đừng quên những người khác cũng mọc và cá

giống như cậu thôi, hơn nữa có hai người còn mọc ra sớm hơn cậu nữa."

"Tôi cũng không tin bọn họ sẽ không nghĩ cách giải quyết chuyện này."

"Chờ đến lúc bình minh, có lẽ bọn họ đã tìm được vật kia, có lẽ..."

Có lẽ bọn họ bị bộ tộc người Quán phát hiện, bắt hết.

Nhưng cho dù là một loại kết quả nào, Lỗ Thành đều có biện pháp ứng đối, ông ta nghĩ kết quả tốt nhất là ngồi mát ăn bát vàng.

Tam Ma tạm thời miễn cưỡng bị Lỗ Thành trấn an.

Thế nhưng, lúc tới gần hừng đông, Lỗ Thành đứng lên, ông ta dự định đi lên vách đá đối diện tìm kiếm quan tài vàng.

Có mấy người Triệu giáo sư kiềm chế bộ tộc người Quán, cho dù phát hiện bọn họ biết mất, chỉ sợ bộ tộc người Quán cũng nhất thời không nghĩ tới việc đến khe núi Thiên Huyền tìm bọn họ...

Nghĩ xong, Lỗ Thành kêu lão Hầu và Tam Ma đứng lên.

Lão Hầu theo lời đứng lên, đã đi tới.

Thế nhưng Tam Ma vẫn ngồi nguyên tại chỗ không nhúc nhích, anh ta cúi thấp đầu xuống, vai cuộn lại, khẽ run, dường như có hơi không đúng lắm.

Lỗ Thành và lão Hầu không khỏi liếc nhau, hai người chậm rãi tới gần Tam Ma.

Chợt, lão Hầu vỗ lên vai của Tam Ma, quát to.

Thân hình của Tam Ma dừng lại, nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn về phía Lỗ Thành và Lão Hầu, giọng như là được nặn ra từ cổ họng, khàn khàn mà lại mơ hồ không rõ: "Lão, lão đại, tôi, tôi...

Đến khi Lỗ Thành và Lão Hầu nhìn rõ ràng dáng dấp của Tam Ma, rõ ràng đều kinh hãi.

-- bởi vì giờ khắc này, trên mặt của Tam Ma đã mọc đầy không ít vảy cá, bọ dạng có vẻ hơi kinh khủng, đồng thời đôi mắt đỏ bừng, tâm trạng xem ra rất không ổn định.

Quả nhiên, ngay sau đó, Tam Ma nhào về phía hai người Lỗ Thành và lão Hầu.

Hai người đều có thân thủ rất không tồi, cũng không hoàn toàn không có bất kỳ phòng bị nào, bởi vậy, ngay khi Tam Ma nhào lên trước, Lỗ Thành và lão Hầu hợp lực, rất nhanh đã chế trụ được anh ta.

Lão Hầu vừa đè Tam Ma không thể động đậy, vừa không khỏi kỳ quái nói: "Hình như sức lực của Tam Ma biến lớn.

"Lão đại, cậu ta đây là mất lý trí sao?"

Dưới chỉ huy của Lỗ Thành lão Hầu lấy ra một sợi dây trói Tam Ma lại, cau mày nói: "Lão đại, nếu không chúng ta trở về thôi, bộ dạng Tam Ma như vậy...

"Không thể trở về." Ánh mắt Lỗ Thành nhanh chóng tối xuống, trầm giọng nói: "Đi, kéo Tam Ma đi bờ sông cho tôi."

Lão Hầu nghe vậy, nhanh chóng cùng Lỗ Thành kéo Tam Ma đi tới bờ sông.

Lỗ Thành một tay túm đầu Tam Ma cố sức ném vào trong nước sông lạnh như băng, không hề có chút thủ hạ lưu tình nào, ngay cả lão Hầu cũng đều sửng sốt sững sờ, há miệng không biết nói cái gì cho thỏa đáng.

Sau vài lần, giọng Tam Ma yếu ớt vang lên: "Lão, lão đại, anh Hầu..."

Lão Hầu bỗng nhiên vui vẻ, cúi đầu nói: "Tam Ma, cậu khôi phục rồi?"

Sắc đỏ nơi đáy mắt Tam Ma hình như đang dần dần rút đi, con ngươi đảo lên đảo dưới, xoay trong hốc mắt giống như là mắt cá.

Ngay sau đó, anh ta lắc lắc đầu, cụp mắt xuống, nói với giọng như là ngậm trong cổ họng: "Tốt, khá, tôi khá, lão đại, anh Hầu, buông đi."

Lão Hầu lập tức buông ra.

Lỗ Thành nhìn Tam Ma với vẻ mặt khó đoán sau một lúc lâu rồi

mới chậm rãi buông tay, ông ta nói: "Cậu ở đây đi, tôi và lão Hầu đi trên vách đá đối diện tìm quan tài vàng."

Tam Ma lại chống cánh tay bò dậy từ dưới đất, buông thõng đầu nói: "Không, tôi đi cùng các anh, cùng nhau."

Lỗ Thành nheo mắt lại, nhíu mày.

Lúc này lão Hầu nói: "Vậy cùng nhau đi, lão đại, một mình Tam Ma ở lại chỗ này, tôi cũng không yên tâm cho lắm"

Một lát, Lỗ Thành nói: "Vậy thì đi đi."

Ba người bọn họ dùng một cái bè gỗ, từ từ rời xa bờ sông...

Mà giờ khắc này, trời đã sáng choang.

Điền Chính Quốc và Tương Du đã chạy không biết bao lâu, thể lực gần như cạn kiệt.

Ban đầu, bộ tộc người Quán đuổi sát phía sau bọn họ không buông giống như là mèo bắt chuột, không nhanh không chậm đuổi theo, tựa như lấy đùa làm chủ.

Sau khi chờ tới lúc bọn họ nóng nảy sợ không chạy nổi nữa, có lẽ tinh thần sụp đổ rồi lại chen nhau lên bắt lấy bọn họ.

Tiếng bước chân của bọn họ cũng đã sớm bại lộ, lúc này mệt mỏi không thể ẩn núp được nữa, chỉ có thể vẫn tiếp tục chạy như vậy.

Tiếng bước chân nặng nề cộng thêm tiếng thở dốc ồ ồ, bộ tộc người Quán rất dễ dàng có thể phân biệt ra vị trí của bọn họ rốt cuộc ở nơi nào.

Nhưng Điền Chính Quốc biết rõ tiếp tục như vậy là không được.

Thể lực của cậu căn bản không đủ kéo dài, nếu như còn không nghĩ ra được cách thoát khỏi bộ tộc người Quán đuổi theo phía sau, cậu sẽ nhanh chóng bị đuổi theo thôi...

Mà Tương Du đã cùng cậu kéo ra một khoảng cách.

Lúc tới bọn họ đều mang theo vật dụng phòng thân.

Điền Chính Quốc vuốt cái xẻng công nghiệp phía sau, nhớ tới lời A Hanh đã nói trước đó – "Ở trong lòng núi tốt nhất đừng phát ra âm thanh rất lớn"

Khắp nơi trong lòng núi đều là phong bế, hơn nữa ngã ba đông đảo, không thể đếm hết được, bởi vậy tạo thành hoàn cảnh tương đối đặc thù.

Nếu như phát ra âm thanh cực lớn...

Ánh mắt Điền Chính Quốc lấp lóe, nghe tiếng bước chân gấp gáp bức người phía sau, cậu lập tức rút xẻng công nghiệp phía sau ra, sau đó dùng sức đập mạnh vào vách tường của một bên lối đi.

Thoáng chốc, âm thanh điếc tai vang lên, ngay sau đó chính là tiếng vọng cuồn cuộn không dứt.

Tương Du giật mình lập tức xoay đầu lại, trừng to mắt.

Điền Chính Quốc không quản anh ta có vẻ mặt khỉ gió gì, dù sao bây giờ mình cũng không thấy rõ lắm.

Cậu lại ném chặt cái xẻng công nghiệp, bắt đầu không ngừng gõ lên trên bức tường của lối đi -- liên tiếp không ngừng, âm thanh ấy quả thực thật lớn mà lại như không dứt bên tai.

Nghe giống như là một loại tra tấn, kích thích làm đau màng nhĩ.

Tựa như toàn bộ lòng núi đều chỉ còn lại mỗi một loại âm thanh.

Nhưng cùng lúc ấy, âm thanh ấy cũng không chỉ che dấu tiếng bước chân của bọn họ.

Ngay khi lại trải qua một cái ngã ba, Điền Chính Quốc bước nhanh về phía trước vượt qua Tương Du, theo trái hướng phải, lần lượt gõ vào vùng ven của mỗi ngã ba.

Rồi cậu và Tương Du tiến vào một lối đi trong đó.

Tiếng vang sau khi bị gõ còn đang vang vọng bên tai, sau khi tiến vào lối đi Điền Chính Quốc đã tạm thời thu hồi cái xẻng công nghiệp lại, hai người tăng nhanh tốc độ tiến về phía trước.

Không biết qua bao lâu, âm thanh từ từ nhỏ đi rồi biến mất.

Mà cùng biến mất còn có tiếng bước chân không ngừng vang lên của bộ tộc người Quán phía sau, bọn họ không đuổi theo nữa, mà là đã đánh mất dấu vết của hai người Điền Chính Quốc và Tương Du.

Cho tới lúc này, Điền Chính Quốc mới rốt cuộc thở phào một hơi, đưa tay sờ lỗ tai có hơi ù ù.

Hai người cũng bắt đầu chậm rãi thả chậm bước chân, thở dốc nghỉ ngơi trong chốc lát.

Chỉ một lúc sau, giọng Tương Du vang lên trong con đường mờ tối, anh ta nói: "Quan chủ, cậu được lắm đấy, bộ tộc người Quán đó đã không đuổi theo chúng ta nữa, chúng ta an toàn.

Điền Chính Quốc xoa lỗ tai, nói: "Đây cũng chỉ là tạm thời mà thôi."

Tương Du: "Nhưng có thể để cho chúng ta thư giãn một tí trước, chứ nếu cứ tiếp tục chạy nữa, tôi sẽ tắt thở mất."

Anh ta nói xong thì khẽ cười một tiếng, dường như thật sự vì chuyện này mà may mắn.

Tương Du đi phía sau bên cạnh Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc không trả lời, mà là lấy một cái đèn pin nhỏ từ trên người, mở ta, lúc này, cậu cũng không lựa chọn bật lửa.

Đèn pin sáng ngời, ánh sáng đúng là rõ ràng hơn bật lửa nhiều.

Lúc này, Điền Chính Quốc liếc nhìn cái bóng của hai người trên vách tường mới hỏi: "Anh biết bây giờ là giờ nào không?"

Tương Du suy nghĩ một chút, trả lời: "Đại khái là đã đến ban ngày đi, chúng ta đã ở trong lòng núi rất lâu rồi."

Cẩn thận tính toán, anh ta vẫn có quan niệm thời gian rõ ràng.

Điền Chính Quốc ừ, nói: "Tôinghĩ, bộ tộc người Quán đã bắt đầu chuẩn bị cúng tế rồi, vậy nên, hiện tại cho dù là ở trong lòng núi hay là ở bên ngoài, tình cảnh của chúng ta cũng đều không an toàn."

Rất có thể, ba người An Hưng, Diệp Tử và Vũ Yến đều đang ở trong hiểm cảnh.

Điền Chính Quốc nói: "Lúc đầu khi chúng ta tiến vào lòng núi, thì một mực đi về hướng đông."

"Nhưng rất hiển nhiên, phương hướng của những ngã ba ấy cũng không nhất trí, hơn nữa vừa nãy bị bộ tộc người Quán truy đuổi, cảm giác về phương hướng đã rối loạn.

"Hiện tại, tốt nhất là đi phân rõ phương hướng đã, biết rõ ràng phương hướng, sau đó lại từ đó suy đoán ra địa điểm cúng tế khả thi"

"Đại điện hình tròn ấy rất có thể là nơi để chuẩn bị cúng tế."

"Nếu vị trí của những nơi ấy đều nằm trong lòng núi, như vậy, địa điểm cúng tế tất nhiên nằm ở...

Điền Chính Quốc nói rồi nhắm mắt hồi tưởng lại.

Nơi cậu đi qua thì sẽ không quên được, một ngã ba kéo dài dài hẹp, đại điện hình tròn cũ kỹ, nhất định tồn tại liên quan nào đó.

Tương Du hỏi: "Vậy chúng ta phải xác nhận phương hướng như thế nào?"

Điền Chính Quốc: "Vào lần đầu tiên phát hiện đại điện hình tròn, đầu rồng của điêu khắc hình rồng nằm phía trên là hướng Đông, lần thứ hai, đầu rồng của tượng đá hình rồng vẫn là hướng phía đông.

"Thế nên chúng ta có thể suy đoán lớn mật chút, mỗi cái đầu rồng của tượng đá hình rồng trong đại điện hình tròn hẳn là đều hướng về một phương hướng nhất trí."

Tương Du lên tiếng, nói: "Chúng ta tranh thủ thời gian tìm một cái đại điện hình tròn xác nhận phương hướng đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro