Chương 61 : Trấn Trang Phủ 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc đầu thì không sao, bọn họ cứ đi về phía trước thuận theo con đường ban đầu được một khoảng, nhưng chưa kịp đi xa hơn thì bọn họ bắt đầu bất tri bất giác "đi ngược lại".

Rõ ràng trong nhận thức và đôi mắt của bọn họ, họ đã tiến về phía trước và căn bản không ngoảnh đầu lại.

Tuy nhiên, mỗi khi họ đi được một khoảng cách nhất định, thôn Trang Phủ sẽ đột nhiên xuất hiện trước mắt họ, như chưa hề rời đi.

Dương như họ đang ở trong một mê cung không thể thoát ra.

Một lần nữa, họ lại "quay lại" bên ngoài của thôn Trang Phủ, Điền Chính Quốc lấy la bàn ra nhìn, kim đồng hồ trên đó vẫn quay loạn xạ, căn bản không thể chỉ ra phương hướng.

Nhìn hồi lâu cũng vô dụng nên Điền Chính Quốc chỉ có thể nhét la bàn lại vào trong ngực.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn bầu trời u ám, âm u, mặt trời đã lặn ở hướng tây, cũng sắp khuất sau núi.

Nếu họ không thể ra khỏi mê cung này, e rằng họ sẽ ở phải lưu lại đây sau khi trời tối.

Mà trong thôn Trang Phủ có gì, bọn họ đã quá rõ rồi.

Hiện giờ, tình hình trước mắt chắc chắn nằm ngoài dự liệu của bọn họ.

Ngài Vam trầm giọng nói: "Chúng ta đi thử đường khác xem sao."

Còn một con đường gập ghềnh khác dẫn đến thôn Trang Phủ, nhưng trước khi đến, hai người làm của nhà họ Trình đã nói rằng con đường này rất nguy hiểm lại còn khó đi.

Mặc dù nó gần thôn Trang Phủ hơn, nhưng có thể có chó rừng vào ban ngày và ban đêm.

Đặc biệt là vào ban đêm, hình như dễ gặp quỷ đập tường, nên tốt nhất không nên đi.

Cho nên, vì kiêng kỵ nên hai người làm của nhà họ Trình không chọn con đường này khi dẫn đường cho họ vào ban ngày.

Nhưng bây giờ, đám người Điền Chính Quốc không thể ra khỏi thôn Trang Phủ, vì con đường này không đi được nên họ chỉ có thể đổi hướng và cố gắng xem có thể rời đi hay không.

"Đi nào."

Đội phó Kim dẫn đầu trên con đường này, ngay lập tức, đám người Điền Chính Quốc đi theo phía sau.

Tuy nhiên, chưa đi được bao xa, họ đã dừng lại.

"Đây là..." Jack ngạc nhiên nhìn mặt đất phía trước.

Trước mặt họ, có hai cái bọc rất quen thuộc nằm rải rác trên mặt đất.

Từ bao bì, lương khô, hương nến,... rơi ra từ trong bọc, xung quanh bọc hàng, đất lộ rõ dấu tích vật lộn.

Cũng có những dấu vết kéo về hướng thôn Trang Phủ, từ dễ thấy đến mờ dần, rồi dần dần biến mất.

Chẳng trách khi vừa đi tới, họ thấy dưới chân có dấu tích bùn đất dường như bị lôi kéo.

Vương Tiểu Minh không khỏi mở to hai mắt nói: "Đây, đây là đồ của hai người làm nhà họ Trình đó, chẳng lẽ... bọn họ chết rồi? Hay là bị thứ gì đó lôi đi?"

Anh ta nghi ngờ vòng qua hai gói hàng, nhìn theo phía xa xăm mà dấu vết lôi kéo khuất dần.

Đó, là phương hướng mà bọn họ vừa rời đi, thôn Trang Phủ.

Có lẽ nào hai người làm của nhà họ Trình bị đưa đến thôn Trang Phủ?!

Điền Chính Quốc cau mày nói: "Bọn họ nhất định là gặp phải chuyện gì rồi, có thể là giống như chúng ta."

"Bọn họ muốn chạy trốn, nhưng đi vào con đường lúc trước không thoát được nên cũng chuyển sang con đường khác, nhưng..."

Điền Chính Quốc im lặng, không nói tiếp.

"Thứ đã bắt bọn họ đi là con người." Lúc này, Đội phó Kim nói.

"Làm thế nào anh có thể chắc chắn rằng đó là người mà không phải là một cái gì khác?" Giáo sư Đường hỏi.

Đội phó Kim: "Họ đợi bên ngoài thôn Trang Phủ, mà chúng ta thì ở trong thôn Trang Phủ."

"Mặc dù chúng ta cách khá xa lối vào làng, nhưng nếu hai người làm của nhà họ Trình thực sự gặp phải chuyện kỳ

lạ, họ sẽ không thể sống sót rời khỏi thôn Trang Phủ được."

"Cũng không thể bỏ chạy mà không kêu la gì cả. Còn chúng ta ở bên trong thôn Trang Phủ thì không nghe thấy bất kỳ chuyển động nào."

"Huống hồ, bọn họ đã nói sẽ đợi chúng ta đi ra trước khi trời tối, nên cũng không dám về sớm đâu."

"Và thứ duy nhất có thể khiến hai người hầu của nhà họ Trình không sợ hãi, lại không dám đợi ở bên ngoài thôn Trang Phủ nữa, chỉ có thể là người."

Ngài Vam nghe vậy thì sắc mặt không được tốt cho lắm, anh ta nói: "Nếu nói như vậy, người điều khiển lũ cương thi tấn công nhà họ Trang và nhà họ Trình, bây giờ lại biến thôn Trang Phủ đã trở thành ổ cổ trùng, đang ở trong thôn Trang Phủ hay sao? "

"Thậm chí còn thừa dịp chúng ta đang điều tra thôn Trang Phủ, 'anh ta' thậm chí còn giở trò với hai người làm của nhà họ Trình, dọa họ chạy chối chết, nhưng khi có một tia hy vọng thì lại dập tắt nó."

"Khi họ không thể thoát khỏi xung quanh thôn Trang Phủ, trong tuyệt vọng và sợ hãi đã khiến bọn họ phải trở về..."

Nghĩ đến một người như vậy lại âm thầm theo dõi bọn họ vào thôn Trang Phủ, bí mật theo dõi mọi hành tung của bọn chúng, khi bọn họ đangdò xét khắp nơi thì quay ra bắt hai người làm của nhà họ Trình...

Bọn họ không khỏi cảm thấy ớn lạnh sống lưng, và có chút sợ hãi.

Lúc này Điền Chính Quốc cau mày và nói: "Ở nghĩa trang của thôn Trang Phủ, những chiếc quan tài đó đều trống rỗng. Tôi vẫn đang thắc mắc tại sao chúng lại trống rỗng, bên trong đó rốt cuộc là cổ nhân hay là cương thi."

"Bây giờ nghĩ lại, rất có lẽ là một cương thi. Rết và bọ cạp ở nghĩa trang hẳn là đang luyện chế nên cương thi cổ."

"Nhưng trước khi chúng ta đến, những cương thi ở thôn Trang Phủ đã bị người đứng sau đó mang đi trước rồi."

Vương Tiểu Minh không khỏi run môi nói: "Nhưng mà, làm sao "anh ta" biết chúng ta tới thôn Trang Phủ?"

"Không phải sở trưởng Lý và cảnh sát trưởng Trình đã âm thầm giám sát chặt chẽ mọi người trong nhà họ Trình sao? Cho dù có người muốn báo tin trước cũng không thể được."

"Hơn nữa, người đó đang trốn ở đâu đó trong thôn Trang Phủ ư? Vậy Tại sao chúng ta vẫn không phát hiện ra?"

Có lẽ nào đây là một cái bẫy được đặc biệt chuẩn bị cho bọn họ không?

Điền Chính Quốc: "Bây giờ không phải là lúc để thảo luận về việc này. Tôi nghĩ rằng buổi tối chúng ta không thể ra khỏi vùng lân cận của thôn Trang Phủ."

"Cũng có thể nghĩ xem, làm thế nào chúng ta có thể cầm cự cho đến khi trời sáng."

Vừa nói, cậu vừa tháo chiếc giỏ trúc sau lưng đặt xuống đất, tìm sợi dây màu đỏ và chu sa từ trong đó.

"Cậu định làm gì?" Giáo sư Đường hỏi.

Điền Chính Quốc trả lời: "Chuẩn bị cho tốt đi, tất cả chúng ta đều đoán sai. Vốn dĩ chúng ta nghĩ rằng có thể phải đối phó với cương thi khi đến thôn Trang Phủ, nhưng bây giờ cương thi không thấy đâu, nhưng thôn Trang Phủ lại đầy cổ trùng và cổ nhân."

"Tôi không biết liệu những thứ chúng ta chuẩn bị có còn hữu ích hay không, nhưng cứ thử xem sao."

Cậu nhúng sợi dây đỏ vào chu sa, gấp lá bùa thành hình tam giác rồi lấy những đồng tiền ra.

Điền Chính Quốc nói: "Chu sa và sợi dây đỏ xua đuổi tà ma, mà tiền có thể kết nối đến các vị thần."

"Đặc biệt là những đồng tiền ngoài tròn trong vuông, tượng trưng cho trời đất, năm tháng hoặc ký tự trên đó tượng trưng cho con người. Trời, đất, con người có nghĩa là có thể xoay chuyển tình thế."

"Nếu đồng tiền qua tay nhiều người thì dương khí sẽ càng nhiều. Nói chung, đồng tiền càng cũ thì càng có tác dụng xua đuổi tà ma tốt hơn."

Vương Tiểu Minh giật mình ồ một tiếng, nói: "Thảo nào trước khi đến đây, cậu nhặt một đống đồng tiền cũ từ trong túi tiền ra, nhưng những thứ này có tác dụng gì với cổ trùng không?"

Điền Chính Quốc giương mắt nói: "Không biết có tác dụng hay không, nhưng dù sao cũng phải thử chút. Dù chỉ có tác dụng báo động trước cũng đủ rồi."

"Hơn nữa, tôi không biết liệu chu sa và đồng tiền có thể phá vỡ mê cung ở đây hay không."

Vương Tiểu Minh, giáo sư Đường và những người khác thấy thế cũng làm theo.

Sau đó, họ mang đồ đạc của mình ra con đường trước đó, sợi dây đỏ nhúng vào chu sa đã được xâu vào đồng tiền, rồi buộc vào lá bùa hình tam giác.

Điền Chính Quốc nối tất cả các sợi dây màu đỏ lại, quấn các sợi dây màu đỏ xung quanh cây này cho đến cây khác trên đoạn đường mà bọn họ luôn quay lại một cách khó hiểu cho đến khi nối hết sợi dây đỏ.

Ngay lập tức, cậu lấy chiếc gương bát quái mà mình mua được từ chiếc giỏ trúc ra và treo nó lên một thân cây trong phạm vi của sợi dây màu đỏ.

Cậu nói: "Xem hiện giờ có thể đi ra ngoài được không, nếu không, đêm nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đây."

Thật không may, xem ra mê cung này dường như không dễ giải cho lắm, họ vẫn đi vòng vèo như cũ, đi tới đi lui cũng không thể ra khỏi phạm vi thôn Trang Phủ.

Đến lúc này, trời đã tối nhèm.

Không biết có tiếng sói tru từ đâu tới, làm nền cho sự hoang vắng tĩnh mịch xung quanh, bọn họ không còn sức lực và tâm trạng để tiếp tục tìm đường nữa.

Nhưng không lâu sau khi họ đang ngồi trong phạm vi của sợi dây màu đỏ để nghỉ ngơi, họ nghe thấy tiếng chim đột ngột kêu lên trên bầu trời.

Điền Chính Quốc đột nhiên ngẩng đầu, là tiếng quạ đen kêu.

Hết cái này đến cái khác, có cảm giác đau buồn.

Nhất là khi âm thanh đó đang dần đến gần, khiến người ta không khỏi có chút dự cảm bất ổn.

Trong bầu trời đêm đen như mực, những bóng đen liên tục xẹt qua bầu trời, rồi nhao nhao rơi xuống, vừa hay rơi trên ngọn cây bao quanh đám người Điền Chính Quốc.

Không biết có phải do ngọn cây rung lên không mà sợi dây màu đỏ buộc vào đó bắt đầu rung lên, đồng tiền đập vào nhau phát ra âm thanh lanh lảnh.

Đám người Điền Chính Quốc chậm rãi đứng dậy với vẻ mặt nghiêm nghị, cơ thể của bọn họ thì căng cứng và cảnh giác.

Sáu người lưng đối lưng đi quanh 1 vòng, nhìn cây cối xung quanh...

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, ngọn cây kia gần như đậu đầy quạ, bóng dáng đen nhánh gần như hòa làm một với màn đêm.

Ngay cả khi không thể nhìn rõ đôi mắt của những con quạ này, Điền Chính Quốc có thể cảm nhận rõ ràng vô số ánh mắt từ trên cây nhìn xuống.

Đó là một ánh mắt đầy ác ý và khát máu, tựa như kim đâm vào da thịt, khiến người ta cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Trước khi có người nói ra rằng hãy cẩn thận, những con quạ đó đã bay lên mà không có bất kỳ dấu hiệu nào.

Chúng không bay đi mà lao vào tấn công đám người Điền Chính Quốc.

Tiếng quạ thê lương cứ vang lên bên tai, lông vũ bay lất phất dưới ánh trăng, vuốt và móng quạ đen sắc nhọn đả thương người ta.

Nếu không cẩn thận, quần áo sẽ rách, trên người bọn họ sẽ chảy máu.

Những con quạ đen này dường như đang buộc bọn họ phải rời khỏi phạm vi được bao quanh bởi sợi dây màu đỏ.

Hoạ vô đơn chí, những thanh kiếm bằng gỗ đào mà họ dùng dường như vô dụng đối với những con quạ này.

"Răng rắc" một tiếng, thanh kiếm gỗ đào trong tay Vương Tiểu Minh liên tục bị mấy con quạ tấn công, dùng móng vuốt sắc bén bẻ gãy.

Thấy vậy, ngài Vam ném thanh kiếm gỗ đào trong tay mình cho Vương Tiểu Minh.

Anh ta đã lấy đạo cụ "dao găm Long Lân" ra để chống lại bọn chúng. Thật không may, mặc dù con dao găm rất dễ sử dụng, nhưng thật sự có quá nhiều quạ.

 Điền Chính Quốc cũng lấy đạo cụ  "long cốt" ra chống đỡ.

Nhưng không biết có phải vì quạ không được tính là "sinh vật đặc biệt" không mà long cốt không thể nào xua đuổi được đám quạ này.

Cũng đúng, những sinh vật sống dưới nước được cách những sinh vật bay trên bầu trời một tầng, mặc dù những con quạ này rất quỷ dị, nhưng chúng không phải là ma.

"Không thể tiếp tục được nữa. Quạ đông như vậy, căn bản là không đánh được hết. Nếu không chạy, chúng ta không bị chúng mổ chết thì cũng bị chúng vồ chết, phải đi nhanh thôi!" Jack la lên.

Bất đắc dĩ, họ buộc phải rời khỏi phạm vi của sợi dây đỏ.

Dưới sự truy đuổi không ngừng của bầy quạ này, chỉ có một lối thoát duy nhất là đến thôn Trang Phủ.

Có phải những con quạ này đang ép họ vào thôn Trang Phủ không?

"Điên rồi, xem ra nếu chúng ta không đi vào, đám quạ này sẽ không ngừng tấn công." Giáo sư Đường nói với vẻ mặt khó coi.

Đàn quạ này không sợ chết, cứ tre già măng mọc mà bay về phía chúng ta.

Chưa kể bộ móng vuốt và chiếc mỏ sắc nhọn khiến bọn họ khó mà chống đỡ. Đặc biệt là tiếng quạ cực kỳ khó nghe, vô vàn tiếng kêu thê lương dồn lại một chỗ, giống như tạp âm khiến người ta phiền lòng, lo lắng.

Giáo sư Đường đã không cầm thanh kiếm gỗ đào trên tay nữa.

Giờ đây, anh ấy đang cầm một đạo cụ có được từ Xa Hạ Thế Giới - đó là một quyền trượng có hình dạng của một con quỷ phương Tây, với cánh tay ngắn và cơ thể màu xanh đen.

Chỉ có phần đỉnh được khảm một viên đá quý màu đỏ sẫm, có hình giống như trái tim, đang bị con quỷ lơ lửng trên cây trượng tham lam cầm lấy.

Thân hình con quỷ dài nhỏ kỳ dị, được điêu khắc trên thân trượng. Con quỷ ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt dữ tợn và hung ác với nụ cười, hai tay mở rộng hướng lên phía trên, sau lưng có một đôi cánh, xòe ra như cánh dơi và quấn lấy thân trượng.

Con quỷ không có chân, toàn bộ nửa phần dưới là một chiếc đuôi mảnh dài, uốn lượn dọc theo thân trượng, mũi đuôi vươn ra khỏi cơ thể giúp cho quyền trượng có thể tấn công như một lưỡi lê.

[Giáo sư Đường, hành khách, sử dụng đạo cụ cấp B - "Quyền trượng của ác ma", số lần sử dụng: không giới hạn.]

[Cách sử dụng: Hành khách cần dùng một tay ấn vào trái tim quỷ trên đỉnh quyền trượng, niệm chú ngữ để kích hoạt quyền trượng. Con quỷ sẽ kích hoạt và bắt đầu hành trình tìm trái tim chết chóc.]

[Trước khi mở ra, quyền trượng có thể sử dụng như một lưỡi lê.]

[Tác dụng: Ác quỷ có một tình yêu rất đặc biệt với trái tim, và không ai có thể ngăn cản ác quỷ mang trái tim mà chúng coi trọng trở lại. Đối tượng được sử dụng bao gồm ma, oan hồn và sinh vật ác ma.]

[Đỉnh đuôi có thể gây sát thương nhưng không hoàn toàn gϊếŧ được ma, oan hồn và sinh vật ác ma.]

[(Lưu ý: Quyền trượng không có tác dụng với hành khách. Một khi quyền trượng được bật lên, con quỷ phải được cho ăn. Mỗi lần khởi động, con quỷ cần được cho ăn ba trái tim đặc biệt.]

[Nếu không, khi hành khách triệu hồi con quỷ, con quỷ sẽ không muốn quay lại và sẽ phản phệ chủ nhân của quyền trượng. Hãy cẩn thận khi sử dụng nó.)]

Quyền trượng của Giáo sư Đường rất hữu ích, nhưng nó cũng có những hạn chế.

Chính là sau khi mở quyền trượng lên, tuy có thể tùy ý chỉ định quỷ mang trái tim của bất kỳ ai về, nhưng những trái tim này nhất định phải chứa ba trái tim đặc biệt.

"Đặc biệt" có nghĩa là không phải trái tim của con người, mà là trái tim của oan hồn, oán quỷ, quái vật,...

Nhưng có một điểm, tiền đề của việc sử dụng quyền trượng là liệu trái tim được mang về có gây nguy hiểm đến tính mạng chủ nhân của nó hay không.

Nếu không chết người thì quả tim mang về sẽ được coi như là đặc biệt, nhưng không thể khiến ác quỷ, quái vật tiêu tán tử vong đươc. Đối với giáo sư Đường cũng không có ích lợi gì.

Tất nhiên, nếu sự biến mất của trái tim có thể làm cho quỷ quái và những thứ tương tự yếu đi, thì cũng không tính là hoàn toàn vô dụng.

Tuy nhiên, ngoài nhược điểm nhỏ này, "không ai có thể ngăn cản con quỷ mang trái tim nó coi trọng trở lại" - câu này không chỉ đơn thuần là nói.

Hơn nữa, trước khi quyền trượng được bật, nó cũng có thể được sử dụng như một loại vũ khí sắc bén.

Điền Chính Quốc và những người khác dần dần bị lũ quạ tiến dồn đến bên ngoài lối vào thôn Trang Phủ.

Từ đây nhìn vào, bên trong thôn Trang Phủ tối đen như mực, dường như ngay cả ánh trăng cũng bị nuốt chửng, cứ như thể có những con quái vật ăn thịt người đang lặng lẽ há miệng trong bóng tối, chờ đợi bọn họ rơi vào miệng và nhai.

Bên trái bên phải trước mặt họ đều bị quạ bao vây, sau lưng chỉ có thôn Trang Phủ, xem ra nếu không ép bọn họ đi vào, đêm nay đám quạ sẽ không dừng lại.

Nhưng họ vẫn có thể biết rõ bên nào nguy hiểm hơn.

Rõ ràng, sự uy hϊếp ở thôn Trang Phủ còn lớn hơn nhiều so với đám quạ này, làm sao bọn họ có thể dễ dàng tiến vào được.

Nhưng thời gian trôi qua, họ cũng bắt đầu dần cảm thấy mệt mỏi.

Lúc này, Vương Tiểu Minh không chú ý nên cổ tay bị quạ mổ dữ dội, thanh kiếm gỗ đào lập tức rơi xuống đất.

Mà anh ta bị vô số con quạ tấn công nên ngã nhào xuống đất, liên tục lăn lộn để tránh, hai tay liều mạng bảo vệ đầu, hai mắt nhắm chặt.

Anh ta không biết mình đang lăn về hướng nào, cho đến khi Vương Tiểu Minh đột nhiên cảm thấy thân thể không còn đau đớn nữa, bên tai vang lên tiếng vỗ cánh và tiếng gào thét của bầy quạ nữa

Chẳng lẽ bầy quạ bay đi mất rồi?

Vương Tiểu Minh do dự bỏ hai tay che mặt xuống, ngay sau đó không khỏi mở to mắt nhìn xung quanh - vừa rồi anh ta thực sự đã lăn vào Thôn Trang Phủ!

Bên trong và bên ngoài của thôn Trang Phủ dường như bị ngăn cách bởi một kết giới, thậm chí không có một con quạ nào bay vào.

Vương Tiểu Minh vô cùng khó hiểu.

Nhưng Vương Tiểu Minh chưa kịp định thần thì một người khác bị quạ tấn công cũng phải rút vào thôn Trang Phủ, còn loạng choạng mất tự do và ngã xuống đất.

Người đó là Jack.

Và đột nhiên trước mắt Jack không còn con quạ nào tấn công nữa, rõ ràng cũng bị bối rối, cậu ta lẩm bẩm: "Chuyện gì vậy..."

Không lâu sau, đám quạ này tăng cường tấn công, lần lượt từng bước một, đám người Điền Chính Quốc bị đẩy vào thôn Trang Phủ.

Nơi họ đứng lúc trước quả thật có xác quạ nằm rải rác khắp nơi.

Nhưng dù vậy, đàn quạ bay dường như vẫn chưa đánh hết.

Cho đến khi tất cả bị "lùa" vào trong thôn Trang Phủ, bầy quạ mới dừng tư thế tấn công điên cuồng hoàn toàn không sợ chết của chúng lại.

Sau đó, chúng thu đôi cánh của mình lại và đáp xuống bia đá bên ngoài thôn Trang Phủ, hoặc trên các thân cây và ngọn cây. Đôi mắt đen của chúng lạnh lùng mà dữ tợn nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Đám quạ này giống như một màn đêm hoàn toàn bao trùm bên ngoài.

"Chết tiệt, làm sao chúng ta có thể ra ngoài được đây." Jack không kìm được mà chửi thề.

E rằng chỉ cần tôi bước một bước ra khỏi thôn Trang Phủ thôi, cuộc tấn công của bầy quạ này sẽ lại ập đến.

Bọn họ liên tục, không biết mệt mỏi, chết bao nhiêu lần cũng không tiếc nhưng mà không được.

Họ là con người và cần được nghỉ ngơi, không thể cứ chiến đấu mãi như thế này, nếu không không chừng sẽ chết vì kiệt sức.

Ngoài ra, chính là bị mổ và vồ cho đến chết.

Jack không khỏi đưa tay sờ soạng những chỗ bị mổ cào đến mức bị thương trên người, quần áo ở những chỗ đó cũng bị xé nát, da thịt bị xé nát, sờ vào rất đau.

Đương nhiên, những người khác cũng không khá hơn.

Nghĩ đến nơi này, Jack hít một hơi rồi thả tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn những người khác.

Sau đó anh nhìn thấy chỉ có một người trông có vẻ chật vật hơn cậu ta, và người đó chính là Vương Tiểu Minh.

Mà hoàn cảnh của những người kia hiển nhiên tốt hơn cậu ta nhiều, ngay cả NPC Đội phó Kim cũng vậy, dùng đôi tay đeo găng trắng phủi đi đám lông quạ trên người anh.

"A, gà trống."

Vào lúc này, Vương Tiểu Minh nhìn ra bên ngoài thôn Trang Phủ và hét lên.

Vừa rồi do bị quạ tấn công nên anh ta nằm ra đất, chiếc giỏ trúc sau lưng đã rơi từ lâu, con gà trống to lớn vốn lặng lẽ đảm nhiệm mô phỏng trong giỏ trúc đương nhiên cũng rơi ra ngoài.

Bây giờ, con gà trống đang đi đi lại lại trên một đống xác quạ trên mặt đất cho đến khi nó đến một cái cây và ngồi xuống bất động

Vương Tiểu Minh: "..."

Con gà trống này rốt cuộc có nhát gan hay không?

Thôi vậy, có nó hay không thì cũng thế, còn không cần đeo nó nữa.

Điền Chính Quốc liếc nhìn ra bên ngoài thôn Trang Phủ, cau mày nói: "Chúng ta hãy nghỉ ngơi một chút ở lối vào của làng để phục hồi sức lực, sau đó rồi nói những chuyện khác."

Sau khi bị công kích, mỗi người bọn họ chắc chắn sẽ tiêu hao rất nhiều thể lực.

Ít nhất, cổ tay cầm long cốt của Điền Chính Quốc cũng đã mỏi nhừ rồi, từ cổ tay, cánh tay đến bả vai, thậm chí khoang ngực cũng đau nhức vì hô hấp quá mức.

Dứt lời, Điền Chính Quốc trực tiếp ngồi trên mặt đất, đặt long kết lên trên đùi, cậu còn nhân lúc đó xoa xoa cổ tay.

Thấy vậy, những người khác cũng ngồi xuống và nghỉ ngơi.

"Một lát nữa chúng ta ra ngoài như thế nào đây, hay là phải ngồi ở chỗ này đến rạng sáng?" Vương Tiểu Minh không nhịn được hỏi.

Ngài Vam nói: "Chúng ta không thể ngồi đây cho đến rạng sáng được. Cậu quên rằng có thể có một người khác đang trốn trong thôn Trang Phủ sao..."

"Nếu đi ra ngoài, sẽ bị tấn công bởi quạ, nhưng nếu ở lại đây, chúng ta rất có thể sẽ bị cổ trùng nuốt chửng. Cậu muốn chọn cái nào?"

Vương Tiểu Minh nghe xong, lập tức bày r vẻ mặt như đưa đám, anh ta nói: "Tôi không muốn chọn cái nào cả."

Tuy nói vậy, nhưng so sánh kết quả.

Nếu phải chọn một trong hai, xét về mức độ nguy hiểm của hai bên, anh ta nhất định thà ra ngoài đối mặt với sự tấn công của bầy quạ hơn là đối mặt với đám cổ trùng dày đặc và đa dạng ở thôn Trang Phủ.

Tất nhiên, có thể có cả cổ nhân nữa.

"Tóm lại, chúng ta không thể ở thôn Trang Phủ lâu hơn được nữa."

Ngài Vam ngẩng đầu nhìn bầy quạ bên ngoài, trầm giọng nói: "Sau khi dưỡng đủ thể lực và nghỉ ngơi xong rồi, chúng ta vẫn nên rời khỏi thôn Trang Phủ, cho dù có chiến đấu đến rạng sáng..."

Họ nghỉ ngơi một lúc, thôn Trang Phủ không có động tĩnh gì, không biết có phải do chưa phát hiện ra bọn họ đã tiến vào hay không, nhưng đây là chuyện tốt.

Thể lực đang dần hồi phục, nhưng trong lòng Jack luôn cảm thấy có chút bất an.

Cậu ta không thể không đứng dậy bước đi, chậm rãi đi đến nơi tương giao giữa bên ngoài với cổng vào của thôn Trang Phủ. Dưới cái nhìn chăm chăm của bầy quạ, cậu ta ngập ngừng tiến lên một bước, và bước chân của cậu ta rõ ràng đã ở bên ngoài ranh giới.

Nhưng bầy quạ như ngoảnh mặt làm ngơ, không có một chút động tĩnh.

Jack không khỏi vui mừng nói: "Mọi người có nghĩ rằng những con quạ này sẽ ngừng tấn công chúng ta không?"

"Không bằng để tôi thử chút Nếu đám quạ này vẫn tấn công, tôi sẽ lui về thôn Trang Phủ ngay, dù sao bọn chúng cũng không tiến vào trong thôn Trang Phủ..."

Nói rồi Jack bước ra ngoài mà không đợi phản ứng và câu trả lời của người khác.

Đám người Điền Chính Quốc thực sự không ngờ rằng Jack sẽ đi ra ngoài ngay sau khi nói xong câu đó, khiến họ không có thời gian để phản ứng.

Nhưng khi định đứng dậy kiểm tra tình hình thì họ thấy Jack vừa rời khỏi cổng làng của thôn Trang Phủ, bóng dáng của cậu ta đột nhiên biến mất.

Nhưng sau đó, Jack ngay lập tức đối mặt với họ một lần nữa và bước vào từ phía bên kia lối vào của thôn Trang Phủ.

Rõ ràng Jack là không nghĩ tới sẽ xảy ra loại tình huống này.

Cậu ta không khỏi có chút kinh ngạc nói: "Kỳ quái, tôi đang một mực đi về phía trước, sao có thể nhìn thấy mọi người vậy... Nơi này, tại sao tôi lại quay lại đây vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro