hôm qua, nền trời rực sáng
từng đốm sáng nho nhỏ rơi dần xuống, chạm khẽ vào tim tôi
à, tôi chợt nhận ra, tôi đã thương em nhiều đến thế
pháo hoa kia soi tỏ lòng tôi, kéo tôi về miền yêu, đến với những tơ vương thầm kín
tình cảm tựa như một sợi chỉ đỏ xuyên suốt cõi lòng tôi, mơn man nhè nhẹ nhưng xao xuyến là một đời
em tôi, xinh đẹp nhường nào, tuy chẳng phải pháo hoa nhưng lại có thể khiến bức tranh ảm đạm của tôi trở nên thập phần rực rỡ
em có thích pháo hoa không?
em có biết, ánh sáng mãnh liệt và dư âm sâu đậm của chúng chính là tình yêu tôi dành cho em không?
dưới bầu trời nhuộm hàng trăm sắc, có tôi, có em, có chúng ta, và cả trái tim của tôi, một mực hướng về em
đó là những tháng ngày đẹp đẽ nhất trong cuộc đời tôi, vì tôi có em
em ơi, tôi thương em
"tôi không nhìn trời, em không nhìn tôi"
_
hôm nay, trời không còn đẹp nữa
pháo hoa tàn, em cũng rời bỏ tôi mà đi
em tôi đâu, em đi đâu mất rồi?
tôi biết tìm em ở đâu bây giờ?
em ra đi, nhẫn tâm đem cả trái tim cứ mãi ngẩn ngơ vì một nụ cười nơi em theo cùng
em ra đi, đành lòng bỏ tôi chơi vơi giữa sóng đời nghiệt ngã, từng giọt nước tung tóe ướt đẫm mặt tôi, hòa cùng nước mắt
dưới bầu trời hôm ấy, chỉ còn mình tôi, khóc, khóc cho xác pháo trơ trọi chẳng ai đoái hoài, khóc cho đoạn duyên còn dang dở của đôi ta, khóc, khóc ướt lem chữ đời
là do tôi không đủ tốt, hay em bạc quá hả em ơi?
mãi đến tận bây giờ, tôi cũng chẳng ngờ tôi thương em nhiều tới như thế
duyên là trời định, nợ là người quyết, đến cuối cùng, tôi lại đổ lỗi cho hai chữ cạn duyên
nhưng đâu biết rằng, thực chất là
cắt duyên.
_
và sau này, quay đầu lại, tôi chợt nhận ra mùa hè năm nào
vẫn là những chùm pháo hoa rực rỡ, kỉ niệm còn đó, mà người thì chẳng thấy đâu
tôi còn nhớ, dưới bầu trời nhuộm hàng trăm sắc, tôi bảo em, pháo hoa kia không thể còn mãi, nhưng tôi sẽ luôn ở đây, ngay cạnh em
em gieo cho tôi những vấn vương nhung nhớ, nhưng chẳng đợi ngày kết trái, em bỏ đi
em chẳng thể biết được lúc ấy, lòng tôi khô cạn đến héo mòn, ngu ngốc mà chờ đợi người sẽ chẳng bao giờ quay về nữa
nước mắt cạn, tôi mãi nhớ về em, em của những ngày tháng ấy
tôi là bầu trời đêm, chỉ khi bên em mới có thể bừng sáng, tự tôi cần em, có làm gì cũng chẳng thể níu em ở lại
tiếc thật đấy, đến người tôi thương, tôi còn giữ chẳng nổi, làm sao xứng với mấy chữ tơ duyên
điều cuối cùng còn lại, rằng hôm qua, hôm nay, và sau này, tôi vẫn sẽ thương em nhiều như thế
vì có một người thương em. vĩnh viễn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro