ánh sao bấu xé tim mình.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em đây nhớ lại kí ức năm xưa, khi hoài những đêm cùng anh nói câu hứa hẹn, hứa hẹn cho mai sau, ta vẫn bên nhau, dẫu có bạo bệnh thương đau.

Nhưng anh ơi, sao nỡ không vẹn câu thề.

[...]

Nhìn xem, đôi mắt em đẫm nước nhìn người em yêu ôm con tim mà thét gào đau đớn, làm trái tim em cũng bị đâm thành những mảnh vỡ bén sắc. Hanh ơi Hanh, Hanh cứ như vậy em lo lắm Hanh ơi.

Anh bị bệnh suy tim nặng, cái đau nó muốn xé toạc anh ra. Mỗi lần anh kêu gào, anh rên rỉ mấy tiếng thấm đẫm đau thương, em chỉ biết hấp tấp vội ôm anh vào lòng, dỗ dành đứa trẻ em thương nhất thế gian này cho anh qua cơn tái phát.

"Thôi nào, thôi nào tình yêu ơi".

Nỗi khổ cực này em nguyện gánh vác đến khi sức cùng lực kiệt, đến khi em hết yêu anh, đến khi nào mà em không còn trên cõi đời khốn khó bủa vây căn nhà neo đơn hai bóng hình gầy yếu này nữa, anh nhé?

[...]

"Anh ơi, ngôi sao kia tại sao lại chạy qua chỗ đó rồi?"

Anh ôm em vào lòng, siết chặt vòng tay gầy trơ cho em nằm gọn trong anh, anh nói mấy lời ngọt xớt, có chút tiếc thương pha lẫn, cho những người đã khuất cõi xa xôi.

"Khi một vì sao đổi ngôi cũng đồng nghĩa rằng có một linh hồn bay lên trời với Thượng đế".

Anh vuốt mái tóc em, em ngẩn người, đằng sau vì sao chói loá rực màn đêm ấy lại có một câu chuyện thương vong như vậy sao? Em xoay người ngồi đối diện Hanh, đôi mắt ánh lên tầng nước mỏng sắp chực trào nếu em lỡ chớp nháy nó, vẻ mặt em buồn hiu, nói với giọng luyến tiếc:

"Hanh ơi! Sao lại buồn đến như vậy? Hanh ơi, anh hứa phải ở bên em, đừng có bỏ em, nghe".

"Ngốc quá à, sao mà bỏ em được".

Anh nói, gõ yêu vào đỉnh đầu em sau mớ tóc tơ, em cười, thấy sao mà bình yên trông đến lạ, phải chi hai ta mãi như thế này thôi là đủ rồi, Hanh nhỉ?

[...]

Đến bây giờ, Quốc bỗng nhớ tới những vì sao sáng không tài nào với tới ấy, sao mà xa xôi, vô tận quá. Em thường ví Hanh như một vì sao, tại anh đẹp, chiếm hết con ngươi đen này bằng dáng hình tuấn tú của anh. Anh là một vì sao, không xa, không cao, gần ngay mi mắt.

Cứ mãi chìm vào mộng tưởng đẹp không có lấy một gợn sóng, rồi bỗng dưng bão tới, con thuyền của hai ta nghiêng vẹo tứ phía, sắp chìm, sắp chìm rồi ai ơi!

Em ngồi em khóc, anh giờ đã nằm ngủ say sau cơn đau của căn bệnh quái ác đang lưng chừng giết chết người em thương. Em chẳng hiểu sao, em với Hanh ăn ở tốt lắm mà, có làm điều xấu xa chi đâu mà Trời Phật lại mang cho hai chúng ta một gánh nặng lớn đến như vậy? Trách rồi cũng xong, em nằm kề bên anh ôm chặt vào lòng, nhưng sao lệ đắng cứ chảy hoài đến ướt cả gối chăn...

Gần nửa đêm, Quốc nằm cỡ tiếng rưỡi đồng hồ mà mắt em vẫn không mỏi để nhắm lại cho chìm vào cơn mê. Giờ đầu óc em rối như tơ vò khó mà gỡ, em sợ một ngày Hanh đi mất, bỏ em lại nơi gian thế khó khăn, em cô liêu, em sợ... Hanh không còn cùng em ngắm sao, cùng em lảm nhảm vui buồn chuyện lúc tình mới chớm. Bỗng lòng em đau, có cái gì đó ấn mạnh vào lòng ngực em từng hồi đau đớn, từng cái chạm, cái ôm nồng nàn riêng mình em hưởng giờ đây như đang xa cách em, đứt lìa khỏi thế gian cùng cực.

"Hanh ơi, anh sao vậy nè!?"

Anh rên la lẫn lộn, bảo Quốc ơi anh đau quá. Lúc này em mới hoảng, mặt em trắng bệch rồi chuyển tái mét, miệng thốt ra mấy lời trấn an người tình, ngọt ngào nhưng lại đầy cay đắng.

Thật không may anh lại trở nặng, lần này quả thật không giống lần trước, anh đau đến điên dại. Những lời van xin khẩn cầu cơn đau hãy giảm bớt lại, nó phát ra theo từng cái la lói rung chuyển trời đêm. Ông trời ơi! Xin hãy tiếc thương cho số phận của người con yêu, đừng lấy anh ấy đi mà...

Hỡi ôi! Tiếng rên ai oán thay cho phận đời nghiệt ngã của người em yêu, nằm loi lẻ trong căn nhà như ở tù lao thống khổ, cầm cự chút nữa anh ơi, tình yêu này phải giữ mãi muôn đời.

Bỗng anh thở hổn hển, im bặt đi tiếng than thở đau đáu, mắt nhắm tịt không hé nơi mi. Rồi Quốc sợ, em lay mạnh người anh bảo anh mau mở mắt, nhưng tiếng người sao không nghe thấy, toàn nghe tiếng lá xen lẫn tiếng gió trời...

Ngôi sao kia! Em thấy nó dịch chuyển trên bầu trời thấm đẫm nước mắt em, và em nhớ tới câu nói ngọt lịm từ anh. Không, sẽ không phải như vậy đâu, đúng không Hanh?

Tiếng dỗ dành không còn, căn nhà xập xệ chỉ còn tiếng mong cầu của em dành cho người trai đang từng lúc lạnh ngắt đi, gió luồn vào da thịt anh tím tái, xanh xao bất động không tiếng từ giã.

"Tình yêu ơi, tỉnh dậy nào tình yêu ơi..."

Em buông câu thành khẩn cầu mong người em thương mở bừng đôi mắt sáng rạng làm em thổn thức bao đêm, nhưng sao anh không nghe thấy em nữa. Lệ cay đắng ướt mắt nai, Quốc ôm cái xác trơ trọi hồn đã bay đi, sao anh bỏ em nhanh quá vậy? Sao vậy anh ơi...

Sao trời nằm im ngủ lặng, nó lấy mất sinh mạng nhỏ nhoi ấy của người em thương yêu đến bỏ cả tấm thân gầy để nhường anh tô cháo còn nghi ngút khói. Nỡ lòng nào mang anh đi về với tổ tiên xa nghìn dặm, trắng xoá nơi thiên đường. Lúc anh đi sao mà vật vã, chẳng nhẹ nhàng cho cõi lòng ai ơi bớt niềm thương đau tràn ngay mi mắt.

"Hanh ơi, sao Hanh bỏ em đi vậy Hanh, Hanh nói Hanh thương em mà".

Ai ơi, người hứa trọn kiếp bất ly thân, sao giờ đơn lẻ mỗi bóng hình em?

Em chỉ mong thời gian ngừng trôi, để em ngắm kĩ dung nhan tuyệt đẹp nơi anh lâu hơn một chút, nhưng đời đâu có khi nào làm đúng ý ta đâu anh?

Chốc chốc sao thành dĩ vãng phũ phàng ướt đôi mi.

"Vì sao kia đổi ngôi, rồi anh thả hồn khỏi xác.

Bỏ lại em,

Cùng những ánh sao trời".

end.
071121-111121

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro