Chương 33 : Bạn nhỏ làm gì vậy?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh dồn lực lên tay, không nặng lắm.

Nơi bị quẹt qua hơi đau, song cũng không đến mức không chịu đựng được.

Người gần đây nhất đụng vào tóc Điền Chính Quốc giờ cứ đi qua trường cấp ba số bảy Nam Thành là phải rẽ đường vòng.

Điền Chính Quốc hiếm khi kị gì lúc đánh nhau, nhưng cực kì ghét người khác động vào đầu mình. Đập gậy vào thì được, chạm thẳng tay vào thì không. Ai túm tóc cậu, cậu có thể xách cổ chính xác người đó ra từ trong đám đông, đánh trả lại còn nặng nề hơn nhiều.

Ấy thế mà giờ phút này, Điền Chính Quốc ngồi trên bãi cát, hơi hé miệng, hơi thở nhẹ bẫng, nhìn Kim Thái Hanh rất lâu không nhúc nhích.

Cậu kiệt sức, bị nắm tóc lên cũng không phản cảm, thậm chí còn kì quặc hơn, cảm thấy muốn thả lỏng người dồn hết sức lên bàn tay kia ——

Cho đến khi có thứ gì đó dán lên môi.

Điền Chính Quốc sực tỉnh, chậm chạp nhận ra đáng lẽ giờ phút này mình phải hất văng tay người kia ra rồi bẻ gãy mới đúng.

Cái gì mà không dạy ngoan được?

Mẹ nó, ai muốn ngoan?

Lực tay đang giữ lấy tóc cậu bỗng rời đi, những suy nghĩ rối tung trong đầu lập tức ngừng lại.

Kim Thái Hanh đan năm ngón tay vào trong tóc cậu, xoa nhẹ rồi rút ra.

Cặp sách bị quăng ra đất, dưới đáy dính rất nhiều cát. Kim Thái Hanh thờ ơ vò phần giấy thừa của miếng urgo thành một cục, nghiêng đầu nhét vào trong túi lưới cặp sách.

Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm vết máu vừa mới dính lên ngón tay hắn, tự nhiên lại lười chẳng buồn mắng.

Vì vậy, cậu thả lỏng người, dựa người ra sau tường.

"Làm gì mà mang cả urgo theo nữa, nhát đến thế cơ à?" Cậu lười biếng xoi mói.

Tại ai cứ bị thương suốt ngày?

Kim Thái Hanh liếc cậu một cái rồi nhanh chóng đánh mắt đi, không nói gì.

Thái độ gì thế này.

Điền Chính Quốc khều chân qua chọc chọc vào giày Kim Thái Hanh, đang định nói chuyện, trong đầu bất chợt lóe lên một vấn đề.

Mấy giờ rồi?

Cậu vội vàng lấy điện thoại ra, trên màn hình có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, vì trước tắt âm thanh điện thoại để thi nên cậu không nghe được tiếng thông báo.

15:27.

Cậu nhanh chóng nhắn câu "Tao không việc gì" vào nhóm chat, sau đó túm lấy ống tay áo Kim Thái Hanh kéo đi.

"Gì thế?" Kim Thái Hanh hỏi.

"Cậu nói thử xem?" Điền Chính Quốc nói: "Về thi!"

"Cổng trường đóng rồi."

"Tôi có cách để vào." Điền Chính Quốc chống lên tường đứng dậy, quay đầu thấy người kia còn đang chỉnh lại cặp sách thì sốt ruột nhíu mày: "Đứng lên."

"Muộn quá mười lăm phút sẽ không được vào phòng thi."

"..."

Điền Chính Quốc lờ mờ nhớ lại, hình như có quy chế này thật.

Mí mắt giần giật, cậu lạnh lùng đứng đó bắt đầu suy nghĩ xem nên lừa giám thị ra bằng cách nào để Kim Thái Hanh lén chuồn vào phòng. Vào thì chẳng có gì khó, nhưng Kim Thái Hanh ngồi ngay bàn đầu rất dễ thấy, giáo viên quay về liếc mắt nhìn là phát hiện ngay.

Hay là trói giám thị lại...

Người bên cạnh đứng dậy xách cặp lên, Điền Chính Quốc vừa nghĩ vừa nhìn sang.

Áo sơ mi đồng phục của Kim Thái Hanh đã lấm bẩn từ lúc ở trong con hẻm tối, cổ áo xộc xệch, trên tay áo trái có một vệt xám rất dài.

Kim Thái Hanh đeo cặp sách lên vai, đang định nói gì đó thì người kia đã túm lấy cánh tay trái, ống tay áo bị vén lên một cách cục cằn.

Hắn cụp mắt, lúc này mới nhận ra tay trái mình có một vết bầm tím, trên cổ tay còn dính một đường máu, không biết là dấu móng tay tên côn đồ mất vệ sinh nào để lại.

Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm vết thương của hắn hai giây, lại nhớ đến nhát gậy không giáng xuống mình khi trước, không kìm được tiếng "hừ" nhẹ.

Cậu túm cánh tay Kim Thái Hanh hòng kéo hắn đi.

Nhưng không kéo được.

Kim Thái Hanh đứng rất vững: "Đi đâu?"

"Bệnh viện." Điền Chính Quốc nói: "Tiêm uốn ván."

"Không nghiêm trọng đến mức đó đâu."

"Bảo cậu tiêm thì cứ tiêm đi." Điền Chính Quốc nhíu mày: "Tôi đưa tiền, cậu đưa thịt là được, bớt nói mấy lời thừa thãi."

Kim Thái Hanh vẫn đứng im, còn nói thêm: "Không đi, không muốn ngửi mùi thuốc sát trùng."

"Lần trước đưa tôi vào viện cậu có lắm chuyện thế đâu?"

Kim Thái Hanh cụp mi mắt, lạnh nhạt nhướng mày như đang hỏi "Cậu nói thử xem?"

Điền Chính Quốc: "..."

Điền Chính Quốc: "Thế thì cậu bịt mũi vào."

"Tôi còn bị dị ứng kim tiêm."

Ngài có quý giá hơn được nữa không vậy?

Sự kiên nhẫn của Điền Chính Quốc có hạn, nếu là ngày thường cậu đã vứt hắn lại mặc xác rồi.

Cậu lạnh lùng im lặng đối diện Kim Thái Hanh giây lát, khẽ cắn môi hỏi: "Có dị ứng khu ổ chuột không?"

_

Xe taxi ngừng trước cổng khu dân cư cũ.

Kim Thái Hanh quét mắt một vòng, ô phố cũ nát, cột điện giăng mắc với nhau, tường ngoài tòa dân cư nham nhở, hai bên đường chật hẹp có người hàng rong đẩy xe bán trái cây.

Điền Chính Quốc rất hiếm khi nào gọi taxi, mọi ngày cậu thường đi bộ hoặc bắt xe bus.

Thanh toán xong, cậu dắt người kia xuống xe.

Là "dắt" thật, lúc đứng ở cổng khu dân cư, tay cậu vẫn còn nắm lấy quai cặp Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh: "Cậu sống ở đây từ nhỏ à?"

Người bên cạnh "Ừ" một tiếng lấy lệ, rề rà không đi tiếp.

Điền Chính Quốc ngẩng đầu lên ngó như muốn xác nhận điều gì.

Kim Thái Hanh cũng nhìn lên theo tầm mắt cậu, chỉ thấy cánh cửa sổ đóng chặt trên tầng hai.

Xác định được trong nhà không có ai, Điền Chính Quốc kéo nhẹ cặp sách đối phương: "Đi."

Hành lang chật chội, hai nam sinh cũng đủ lấp kín. Điền Chính Quốc lấy chìa khóa mở cửa, dùng chân đẩy nhẹ cửa.

Mùi rượu bên trong xộc thẳng ra ngoài, còn khó ngửi hơn mùi nước sát trùng ở bệnh viện.

Căn phòng không lớn, phòng khách để sô pha, TV và bàn chơi mạt chược là hết chỗ. Dưới sàn lăn lóc rất nhiều vỏ chai rượu, trên bàn còn một đĩa đậu phộng và chân gà ăn không hết.

Kim Thái Hanh cảm nhận được cặp sách mình bị kéo nhẹ, hắn thu ánh mắt về, mặc cho Điền Chính Quốc dẫn đi.

Sắc mặt người kia rất thờ ơ, dường như đã quá quen với cảnh tượng này.

Phòng Điền Chính Quốc có khóa riêng, lúc vào phải dùng chìa khóa.

Mở cửa, Điền Chính Quốc đẩy hắn vào trong, ném lại một câu "Cậu ngồi đây trước đã" rồi quay ra phòng khách.

Cửa sổ phòng Điền Chính Quốc mở toang, thông gió, sạch sẽ, không có mùi.

Kim Thái Hanh đứng tại chỗ, lặng lẽ tuần tra.

Phòng rất nhỏ, một chiếc giường gỗ, một tủ quần áo cũ và bàn ghế, ngoài ra không còn đồ đạc nào khác. Bàn học in hằn dấu vết của thời gian, có vết nhãn dán xé không sạch, có dòng chữ viết bằng bút bi, cả những vết dao và lỗ lõm xuống không biết đâm chọc kiểu gì mà ra được.

Ánh mắt tập trung tại một nơi, Kim Thái Hanh hơi khựng lại.

Lúc Điền Chính Quốc vào phòng, Kim Thái Hanh đã ngồi trên ghế.

Cậu khóa trái cửa phòng, kéo chiếc ghế vừa mới tìm được tới bên cạnh Kim Thái Hanh, sau đó cúi người mở ngăn kéo đầu tiên bên phải ——

Kim Thái Hanh nhìn thấy một ngăn tủ đựng đầy dược phẩm cần thiết.

Nói là dược phẩm cho sang chứ thực ra chỉ là mấy thứ đồ xử lí vết thương như dung dịch sát khuẩn, vải băng bó, urgo các kiểu. Còn có cả một lọ thủy tinh trong suốt không nhãn đựng chất lỏng màu đỏ sậm.

Điền Chính Quốc để đồ trên bàn, xắn ống tay áo lên, nói: "Đưa tay ra đây."

Kim Thái Hanh chìa tay vào trong bàn tay cậu.

Dưới tầng văng vẳng tiếng gọi loa thu gom phế thải, thỉnh thoảng lại có tiếng còi ô tô, vì ở tầng thấp nên có thể nghe được hết tiếng đập mạt chược lên bàn ở dưới tầng.

Kim Thái Hanh ngồi thong thả trên ghế, lẳng lặng nhìn người bị thương khắp mặt đang cẩn thận dùng tăm bông sát trùng miệng vết thương nhỏ của mình.

Điện thoại trong túi hơi rung lên, ngón tay Kim Thái Hanh khẽ khum vào.

Điền Chính Quốc lập tức dừng lại: "Đau à?"

Kim Thái Hanh trầm mặc hai giây, mím môi: "Đau lắm."

Sát trùng thôi cũng đau??

"Sợ đau còn chạy đến đó làm gì? Cậu không ngồi ngoan trong lớp làm bài thi được à?" Điền Chính Quốc cáu kỉnh nhíu mày, nhẹ tay hơn một chút.

Kim Thái Hanh nhìn xoáy tóc của cậu, chợt hỏi: "Giấy khen trên tường là của cậu hết sao?"

"Không phải."

"'Bạn nhỏ Điền Chính Quốc thân mến, chúc mừng em đã có thành tích xuất sắc trong trại hè của trường tiểu học và trung học cơ sở Phi Thác, đạt được danh hiệu bạn nhỏ hăng hái nhất'..." Kim Thái Hanh đọc thành tiếng: "Bạn nhỏ làm gì vậy?"

"..."

Điền Chính Quốc ngước mắt nhìn thoáng qua vách tường, đúng là nhìn thấy một tờ giấy khen như vậy.

"Ai mà nhớ." Điền Chính Quốc nói: "Nói vớ vẩn nữa là tôi nhét tờ giấy khen đó vào miệng cậu."

Kim Thái Hanh nhẹ nhàng chớp mắt, không hiểu sao bỗng cảm thấy nóng lòng muốn được thử.

Xử lí xong miệng vết thương, Điền Chính Quốc mở lọ thủy tinh kia, một thứ mùi hương nồng nặc gay mũi xộc ra.

"Đây là gì vậy?" Kim Thái Hanh hỏi.

"Rượu thuốc ông nội tôi để lại." Điền Chính Quốc lại nhớ ra người bạn cùng bàn này quý báu nhường nào, tăm bông chấm rượu thuốc ngừng giữa không trung: "Nhưng mùi hăng lắm, cậu có bôi không?"

Kim Thái Hanh không đáp, chỉ giơ tay lên để nơi bị bầm tím tới gần tăm bông.

Rượu thuốc thoa vào da, Điền Chính Quốc ném bông tăm sang một bên, nhẹ nhàng ấn ngón cái lên trên hai lần.

Vừa ấn vừa nói: "Cố chịu chút, phải ấn một lúc mới thấm xuống được."

Ấn xong, Điền Chính Quốc buông tay hắn ra.

Sau đó lại lấy thêm một cây tăm bông nữa sát trùng cho mình.

Kim Thái Hanh ngồi nhìn cậu: "Có cần tôi giúp không?"

Điền Chính Quốc thành thạo chạm tăm bông vào miệng vết thương mà không hề nhíu mày lấy một lần: "Không cần, tôi đâu có gãy tay."

Vài phút sau.

Điền Chính Quốc chật vật vòng tay ra sau lưng vói tăm bông vào trong cổ áo, cố gắng lần tìm vị trí cơn đau.

Mẹ nó, sao lại có thể có thằng ngu nhảy vọt lên thúc cùi chỏ vào gáy người khác chứ??

Kim Thái Hanh đứng dậy: "Để tôi đi."

Điền Chính Quốc: "Không..." Nhưng tăm bông trong tay đã bị đối phương cầm lấy mất.

Kim Thái Hanh đi ra sau ghế quan sát phía sau cổ cậu.

Từ dưới cổ đến vai tím bầm thành mảng.

Ánh mắt Kim Thái Hanh sầm xuống, vừa mới chạm tăm bông lên.

Người ngồi trước mặt bỗng cởi một khuy áo sơ mi đồng phục ra, thản nhiên kéo trễ cổ áo xuống để lộ một vùng da thịt.

"Mau lên." Điền Chính Quốc kéo ghế Kim Thái Hanh qua, chống khuỷu tay lên lưng ghế, nhoài sấp đầu xuống giục: "Cứ quẹt bừa lên là được."

Ngày thường cởi áo ra bôi thuốc tiện hơn nhiều, hôm nay có Kim Thái Hanh ở đây không hiểu sao tự nhiên cậu lại không muốn cởi, cứ rề rà mãi không xong.

Thật ra kéo tí cổ áo xuống thì cũng không đến mức...

Mẹ nó chứ.

Cổ Điền Chính Quốc vừa thẳng vừa nhỏ, lúc ấn ngón tay thoa rượu thuốc lên nơi ấy, Kim Thái Hanh vô thức đem ra so sánh như vậy.

Điền Chính Quốc hít một hơi sâu.

"Đau à?" Kim Thái Hanh hỏi.

Điền Chính Quốc cứng miệng: "Không."

"Vậy sao cậu lại run?"

"...ĐM, ai run?" Điền Chính Quốc gằn từng chữ một: "Được rồi... Đừng có ấn."

Lúc nói cậu chực quay đầu lại, song bị Kim Thái Hanh chặn đứng cổ không cho cử động.

"Đợi một chút nữa, vẫn chưa thấm vào hết." Kim Thái Hanh nói.

"..."

Điền Chính Quốc hối hận rồi.

Cậu nên chờ Kim Thái Hanh đi đã rồi mới bôi thuốc.

Nghe Kim Thái Hanh nói "Được rồi", Điền Chính Quốc lập thức ngồi thẳng dậy túm lấy cổ áo cài khuy vào.

Cậu nhét đống đồ lộn xộn vào trong tủ, điện thoại trên bàn rung lên.

Tả Khoan ở đầu bên kia cực kì kích động: "Mẹ kiếp, tao trốn thi định ra cứu mày, ai dè đúng lúc đang trèo tường thì bị Hổ Béo tóm, ổng phạt tao đứng trong văn phòng đến tận giờ luôn! Đệt, mày không vấn đề gì chứ??"

Điền Chính Quốc đứng dậy, tựa người vào bệ cửa sổ, nói: "Không có gì."

"Thế chuyện là sao? Mày bị chặn đánh thật à?"

"Ừ."

"Có mấy đứa đến? Sao trước khi đi mày không gọi cho bọn tao?"

"Nhiều lắm." Điền Chính Quốc nói: "Bọn nó kêu Đinh Tiêu lừa tao ra ngoài, tao tưởng chỉ có mỗi mình thằng đó."

Đánh tay đôi thì nhanh, hai phát là cậu vật được Đinh Tiêu rồi, chắc chắn kịp quay về thi.

Ai ngờ thằng ngu kia lại quen bọn trường bên.

Cậu liếc mắt nhìn ra sau, thấy Kim Thái Hanh đang ngồi trên ghế cũng lấy điện thoại ra trầm mặc lướt tin.

Tả Khoan lảm nhảm một thôi một hồi mới cúp máy. Điền Chính Quốc đặt điện thoại xuống, quay đầu lại, đúng lúc Kim Thái Hanh xách cặp đứng lên.

Hắn ném điện thoại đầy tin nhắn chưa đọc vào trong cặp: "Tôi về đây."

Điền Chính Quốc đưa xuống dưới tầng, Kim Thái Hanh bắt taxi, song như vừa nhớ ra gì, hắn hỏi.

"Chín giờ tối nay gọi video được không?"

Điền Chính Quốc đứng đút hai tay vào trong túi, nghe vậy thì không khỏi sửng sốt: "...Ừm."

"Tối nay giảng vật lý." Cụp ngón cái nắm quai cặp, Kim Thái Hanh chuyển chủ đề: "Môn toán cuối kì trước cậu chỉ thi được chín điểm."

Điền Chính Quốc: "?"

"Thế nên không thi môn này cũng không sao cả, để môn khác gánh là được."

Điền Chính Quốc định bảo không biết nói chuyện phiếm thì câm miệng đi, nhưng vừa mở miệng ra đã lập tức nghẹn họng.

Kim Thái Hanh nhẹ nhàng xoa đầu cậu một cái ngắn ngủi, bình tĩnh nói: "Đi đây, tối nói chuyện sau."

Đuôi xe biến mắt ở ngã rẽ đèn xanh đèn đỏ.

Điền Chính Quốc chôn chân tại chỗ, một lúc lâu sau vẫn không hề nhúc nhích, mãi cho tới khi qua một lượt đèn xanh đèn đỏ rồi mới hoàn hồn ——

Khoan đã?

Có phải vừa nãy Kim Thái Hanh lại sờ tay lên đầu cậu không?

Hai tay Điền Chính Quốc còn đút túi, cứng nhắc xoay người chậm chạp trở về, sắc mặt lạnh lùng đáng sợ.

Hôm nay Kim Thái Hanh chạm vào đầu cậu hai lần.

Cậu phải bẻ hai ngón tay của Kim Thái Hanh đi.

Sao cậu ta dám làm thế? Sao tay ngứa đòn vậy? Quen thân gì mà thò tay xoa?

Điền Chính Quốc vò tóc, thầm nghĩ nhất định phải cảnh cáo một phen.

Tối nay gọi video, cậu sẽ đặt một con dao lên bàn, bắt hắn phải nói xin lỗi một trăm lần trước đã.

Buổi tối, Điền Chính Quốc lơ đễnh chơi trò rắn săn mồi lâu lắm rồi chẳng đụng vào.

Video gửi đến đúng chín giờ, Điền Chính Quốc cầm con dao gọt hoa quả vừa mới gọt xong quả táo lên, lạnh lùng nhận máy, vừa định mở miệng ——

"Dịch điện thoại cao lên đi." Kim Thái Hanh nhìn lướt qua màn hình, nói.

"Để làm gì?"

"Cao thêm chút nữa đi."

Lằng nhằng cái gì không biết?

Điền Chính Quốc nhíu mày, cầm dao lên chuẩn bị dọa hắn.

"Được rồi." Kim Thái Hanh lật tập đề ra: "Vừa nãy không nhìn thấy cậu."

"..."

Điền Chính Quốc lạnh nhạt nhìn chằm chằm mặt mũi mình xị ra trong cửa sổ nhỏ trên màn hình điện thoại giây lát, lại đặt con dao xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro