Chap 20-1: Ghen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước kia cậu bị rất nhiều nam sinh, nữ sinh tỏ tình qua, nhưng kỳ thật cũng không biết nó có ý nghĩa gì, chỉ cư xử theo lời cha dạy: "Con còn nhỏ, không cần quan tâm chuyện trai gái." Những thư tình hao hết tâm tư viết ra kia cậu một tờ cũng chưa từng đọc qua. 

Hôm nay bị cái người  ngang ngược hống hách kia, còn cướp đi lần đầu tiên của cậu tỏ tình, cảm giác khác nhau rất lớn, cơ hồ làm cả người đều rung động mãnh liệt như đang bay trên sao hỏa.

Nhưng  ngay cả như vậy, có một việc Jungkook rất rõ ràng: cậu cùng người nọ bất luận thế nào cũng không có tương lai. Cho dù có một ngày mafia với doanh nghiệp hợp tác làm ăn, cha cũng sẽ tuyệt đối không cho phép cậu cùng người kia qua lại ── ngay cả yêu sớm cũng đề phòng cẩn thận, sao có thể cho phép có hành vi vượt quá giới hạn, hơn nữa cậu còn là người nằm dưới. Vẫn là... Tiếp tục ngầm làm bạn đi...mối quan hệ mập mờ như vậy cũng tốt...

Lần tới khi người nọ gọi điện thoại thì cứ nói như vậy là được rồi... Chỉ là, không biết người nọ có thể đồng ý tiếp tục làm bạn hay không... Tiếp tục cùng hắn làm bạn, có phải là đang ôm bom hẹn giờ chờ chết không? Cậu cũng không còn sức mà nghĩ nữa.

Nhưng mà... lại không kiềm chế được cảm giác vui vẻ trong lòng cuồn cuộn không ngừng nảy lên. Nhớ tới trước kia khi người nọ đụng vào cậu, nắm tay cậu, giờ phút này bàn tay không hiểu sao mà nóng lên, giống như mới bị người nọ nắm .

***

Buổi tối thứ sáu có xe tới đón Jungkook, nói là có người mời cha ăn cơm thuận tiện đón cậu cùng đi. Bữa tiệc được đặt tại một nhà hàng cao cấp nổi tiếng, trang hoàng xanh vàng rực rỡ không cần phải nói, ở cửa có nhân viên chuyên nghiệp dẫn đường, giữa đại sảnh còn có bàn Bizza, trên cao còn có người diễn tấu Piano.

Đối phương ngồi xuống thì bắt đầu hàn huyên. Ông chủ kia Jungkook không biết nên chỉ im lặng mà ngồi, có bị hỏi đến thì đơn giản đáp đôi lời, dần dần cảm thấy có chút nhàm chán. Người chơi Piano kỹ thuật rất bình thường, chơi không có cảm xúc thì thôi đi lại còn đàn sai mấy chỗ, Jungkook cảm thấy ngứa ngáy tay nghề, muốn lên thỏa sức chơi trên những nốt nhạc du dương. 

Trong lúc vô tình ánh mắt của cậu xuyên qua nhạc công lại nhìn thấy Taehyung.

Người nọ ngồi cách Jungkook rất xa, gần như  góc chéo. Hơn nữa người nọ hôm nay mặc trang phục quá phá lệ rồi đi, âu phục, cà-vạt, vai rộng ngang tàn, khí chất của một bậc doanh nhân cả người lập tức thay đổi. Trước kia thì thực lãnh đạm, hôm nay mang loại trang phục này lại càng hút mắt, nhưng có cảm giác sang trọng và nghiêm túc.

Jungkook nhìn đến  ngây dại, đến khi cha gọi cậu mới hồi phục lại tinh thần, đáp vài câu lại nhấp nhỏm không yên mà liếc về phía kia.

Ngồi bên cạnh người nọ là một người con gái, tuổi thoạt nhìn không lớn lắm nhưng cách ăn mặc rất thành thục. Mái tóc quăn búi cao trên đỉnh đầu, mang váy dài màu đỏ, trên cổ là một chuỗi kim cương dưới ánh đèn long lánh vô cùng. Càng nhìn càng thấy cô gái kia chính là một đại mỹ nhân, hai người bên nhau lại càng hợp, Jungkook cảm thấy mọi người chung quanh thỉnh thoảng lại liếc qua bàn bọn họ bàn tán.

Không biết ai nói câu gì mà người kia ảm đạm cười, người con gái bên cạnh kia lại cười đến run rẩy cả người, tay cũng nhân cơ hội khoát lên tay Taehyung.

Jungkook lập tức cảm thấy móng tay đỏ chót của cô gái kia đặc biệt chói mắt, người nọ cũng không tránh ra, để yên cho cô ta đặt tay.

Jungkook vẫn không ngừng liếc nhìn phía đó, ngay cả cơm cũng không ăn được nữa. Cảm giác bức bối đến khó tả.

Những người ở bàn kia cuối cùng cũng đứng lên, Jungkook mới nhìn rõ, thì ra còn có mặt một nam một nữ khác có chút tuổi. Cô gái ngồi cạnh Taehyung vươn một tay khoát lên vai hắn, mềm mại không xương mà dán lên, giống như vô cùng thân thuộc, lại còn thì thầm bên tai hắn gì đó, ánh mắt ma mị trêu chọc, vô cùng ám muội. Thần sắc người nọ không thay đổi, tựa hồ không có nửa điểm không vui, cũng không đẩy cô ta ra.

Một hàng bốn người vừa nói vừa chậm rãi đi ra ngoài.

Jungkook hoàn toàn không còn cảm giác ngon miệng, để đũa xuống nhìn chăm chú phần đồ ăn còn lại mà sững sờ.

Cậu cảm thấy trong lòng rất khó chịu, rất hoảng.

Trước giờ chưa từng bắt gặp người nọ thân thiết với ai khác như thế. Hôm nay thấy được, dạ dày lại như từng cơn sóng dâng trào mà bốc lên. Theo cậu biết, người nọ không có chị em ruột gì, vậy kia chỉ có thể là...

Bỗng nhiên không còn dũng khí nghĩ tiếp. Chuyện này có nghĩa là gì? Nói cái gì mà sẽ đối tốt với cậu, muốn cùng cậu ở một chỗ, muốn cậu làm người yêu, quay đầu thì cùng nữ nhân kia anh anh em em. 

Rõ ràng là nam nữ thụ thụ bất thân, người nọ lại một chút phản ứng đều không có, chẳng lẽ  lúc trước thường xuyên như vậy? Chẳng lẽ hắn một bên muốn mình, một bên lại muốn cùng phụ nữ khác dây dưa ... 

Vậy Jungkook cậu rốt cuộc là cái gì? Lúc trước người nọ cũng bởi vì cậu cùng đàn ông khác tán tỉnh mà nổi giận, không màng đến ý nghĩ của cậu thì liền tra tấn một đêm, hiện tại nghĩ lại quả thực là buồn cười tới cực điểm ── người nọ có lập trường gì để làm như vậy đâu? Hắn có lẽ chỉ muốn tìm cái cớ để ăn được miếng mồi ngon thôi!...

Jungkook cảm thấy nước mắt mình đều sắp chảy xuống. Hoàn toàn tựa như kẻ ngốc bị người nọ đùa giỡn trong tay, mất công cậu còn vì người nọ thổ lộ mà suy nghĩ trong lòng thật lâu, hoàn toàn là thừa thải...Tại sao lại có người như vậy? Tiếp cận cậu lại chỉ để thỏa mãn tính thú của bản thân hay sao? Có phải lấy cậu ra làm trò đùa rất thú vị không?

Nhìn thấy cha đứng dậy bắt tay với ông chủ kia, hình như là nói cái gì đó rất vui vẻ, bữa tiệc đã muốn chấm dứt. 

Jungkook cũng vội vàng đứng lên.

"Jungkookie không thích đồ ăn nơi này sao? Hôm nay nhìn con ăn không được nhiều?" Người nọ hiền lành mà cười nói.

"Không phải không phải, là bởi vì trước khi đến đây con đã ăn vài thứ, cho nên vẫn còn hơi no. Cám ơn chú đã chiêu đãi." Jungkook cung kính đáp, cha Jeon vừa lòng gật gật đầu.

Đi ra khách sạn bị gió lạnh thổi qua, Jungkook rốt cuộc nhịn không được  nứơc mắt liền rơi xuống, coi như bị gió quẹt vào đi. Cậu một bên đi ra xe, một bên quay đầu dùng tay áo lau lau mắt.

Nhìn đèn đường ngoài cửa xe nhanh chóng xẹt qua, cùng hình ảnh phản chiếu đôi mắt phiếm hồng trên kính xe của mình, cảm thấy bản thân chưa bao giờ yếu đuối như thế. Ngay cả vị trong miệng cũng đắng.

Người nọ ở trong lòng cậu đã trở nên quan trọng như thế?Nếu sau này thật sự chỉ có thể làm bạn, cậu có thể chịu đựng người nọ cùng phụ nữ khác không coi ai ra gì mà anh anh em em sao?Hôm nay cậu biết rồi, chuyện đó là không được...Thật sự chịu không nổi...

Jungkook cảm thấy trái tim mình vô cùng đau đớn, ngay cả thở cũng khó khăn. Cậu muốn ngày mai đi tìm người nọ, đem di động trả lại cho hắn, rồi cùng người kia cắt đứt mọi thứ... Coi như đây là một cơn ác mộng thống khổ hạnh phúc...

***

Jungkook lần đầu tiên tự đi taxi tới nhà người ta, trước kia đều là người nọ chở cậu đi, thậm chí  còn có chút không nhớ được địa chỉ, chỉ nhớ tên tiểu khu may là lái xe taxi tìm được.

Đến trước cửa nhà người nọ, lại có chút do dự, cậu lo lắng mở cửa vào thì gặp được người kia đang ở cùng phụ nữ, không biết tại sao cậu cảm thấy như vậy sẽ thật xót xa. 

 Jungkook ngoài cửa nắm chặt di động trong túi, nắm đến màn hình bên ngoài cũng nóng lên, tay thấm mồ hôi có chút trơn. Cuối cùng cậu cố lấy dũng khí, vừa muốn gõ cửa thì cánh cửa mở ra từ bên trong, bà vú đi ra: "A Jungkookie thì ra là cháu à! Đứng ở bên ngoài làm gì, mau vào đi!"

Vú Trương vừa kéo cậu vừa nói: "Cậu chủ Kim tối hôm qua đi ra ngoài, bây giờ còn chưa trở về, cháu ngồi ở sofa đợi một lát, vú đi lấy cho cháu chén trà với bánh mouse nhé! Là vị chuối cháu thích đây."Jungkook còn chưa kịp nói không cần, vú Trương đã vào phòng bếp.

Cậu cảm thấy rất ngượng. Tựa như thật vất vả mới lấy  được dũng khí dùng một đao chém hạ mọi chuyện, đối phương lại đột nhiên biến mất, nắm tay đánh vào trong không khí.

Jungkook không biết tại sao bỗng nhiên rất muốn rời đi. Người nọ tối hôm qua không về nhà, chắc là cùng cô gái kia tìm nơi nào để "thích" đi. Mình lại còn muốn ở trong này ngây ngốc mà chờ chỉ vì muốn đem di động trả lại cho hắn. 

Jungkook cảm thấy mình tựa như một con ngốc chờ tên chồng ngoại tình bên ngoài trở về. Vú Trương làm cho cậu một bình trà Clitoria , với chiếc bánh hấp dẫn rồi đi ra ngoài mua thức ăn.

Cậu đứng ngồi không yên một hồi lâu quyết định đem di động để lại rồi rời đi, tên kia thông minh như vậy nhất định hiểu được ý muốn cắt đứt của mình. Jungkook mới vừa đứng lên, từ trong túi lấy ra điện thoại đặt lên bàn trà, chợt nghe "két" một tiếng, người nọ đẩy cửa vào.

Keo xịt tóc người kia bôi tựa hồ đã mất tác dụng, tóc lười nhác mà rũ xuống trên trán. Âu phục tuy rằng coi như nghiêm chỉnh, nhưng lại phát ra một loại hương vị hỗn độn, nước hoa cùng khói thuốc, nồng đậm đến ngột ngạt. Cả người thoạt nhìn vừa khó chịu lại có chút mệt mỏi.

Taehyung ngẩng đầu thấy Jungkook, một tay chống tường, cởi giày hỏi: "Sao rồi? Đã nghĩ xong?"




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taekook