Chap 13: Giam cầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi được đưa về phòng ngủ của Kim Taehyung cùng sợi xích ở chân. Tay phải gãy, hai chân bị xích trói vào cột giường, chỉ còn tay trái nguyên vẹn nhưng chồng chất đầy vết thẹo từ ngàn vạn cơn đau đã trải qua.

Tôi trốn trong góc.

Như con chó bị xua đuổi.

Đếm từng ngày trôi dần.

Nhìn đàn chim tung cánh bay trên trời cao, tôi cũng muốn một lần được vẫy vùng thoả thích.

Nhưng tôi không có cánh.

Chỉ có tội ác đè nặng lên vai.

Ngâm nga vài câu hát thuở sinh thời Jihoon thường ca:
Ô kìa chú chim trên cao
Được bay đi khắp muôn nơi
Tôi đây mong ước chẳng nhiều
Thà rằng mình đừng sinh ra.

Tôi dần có thói quen trò chuyện một mình, đối phương là chính bản thân, đôi khi là Hwang Jihoon, lắm lúc là Park Minsuk.

Nói thật nhiều dù rằng chẳng có ai nguyện ý đáp lời.

Taehyung từ hôm ấy không đến gặp tôi nữa. Anh ấy không còn xem tôi là búp bê biết nghe lời, vài kẻ không biết giữ mồm giữ miệng nói với tôi rằng:

Kim Taehyung đã có Jeon Jungkook khác.

Anh ấy đã có một 'tôi' khác.

Từng chút bò ra bên cạnh bàn làm việc của Taehyung, trên mặt bàn chẳng còn thứ gì để chứng tỏ sự tồn tại của anh ấy. Tay trái mò lấy vài tờ giấy trắng thêm mấy cây bút, tôi vội vàng trốn vào góc an toàn của mình.

Thở phào nhẹ nhõm.

Không có ai phát hiện.

Nguệch ngoạc viết chữ, tôi muốn viết cho Jihoon và Minsuk.
Mong rằng kiếp sau Jihoon và Minsuk, hai người họ gặp lại nhau, chung chăn chung gối, không phải chia lìa.
Mong rằng kiếp sau Jihoon và Minsuk, hai người họ bách niên giai lão, người đời chúc phúc.
Mong rằng kiếp sau Jihoon và Minsuk, hai người họ hạnh phúc đủ đầy, đớn đau không tìm đến.
Mong rằng kiếp sau Jihoon và Minsuk, hai người họ đừng gặp kẻ đầy tội lỗi như tôi.

Và vài dòng cho chính mình.
Không mong kiếp sau, chỉ mong có thể đền đáp được những thứ đã nợ, sau đấy đừng đến thế gian này nữa.

Viết xong tôi vo tròn tờ giấy rồi bỏ vào miệng. Bí mật của tôi, sống để bụng chết đem theo.

Tôi dần mất nhận thức về thời gian, ngày giờ bao nhiêu chẳng rõ. Đầu óc như trên mây, bị che mờ từng chút một.

Tôi ngủ nhiều hơn, ngay cả việc nói chuyện cũng giảm dần. Năng lượng bị rút sạch, chỉ còn đủ để duy trì việc hít thở.

Tôi rất muốn ôm Kim Taehyung.

Dù rằng đó là chuyện viển vông đến mức bật cười.

Taehyung đã lâu không đến, căn phòng này ngột ngạt biết nhường nào.

"Jungkook."

Giọng Taehyung. Tôi mơ màng tỉnh giấc giữa đêm khuya trăng sáng, thấy Taehyung ở nơi đầu giường. Nghĩ rằng gặp ảo giác, tôi xoa mắt vài lần.

Taehyung vẫn ở đấy, đợi tôi.

Bò đến bên chân Kim Taehyung, tôi ngước mắt nhìn anh ấy. Tiều tuỵ đi nhiều so với lần cuối chúng tôi gặp nhau nơi địa ngục.

"Lên đây, tôi ôm em một chút."

Taehyung đỡ tôi ngồi vào lòng anh ấy, cúi mặt hít hà mùi hương thuộc về riêng tôi, chỉ mới vài tuần mà tôi cứ ngỡ trăm năm.

Căn phòng chìm vào yên lặng, chỉ còn tiếng hít thở của chúng tôi. Chẳng ai nói gì, chỉ biết ôm lấy người kia để tìm chút kí ức của quá khứ.

"Nhớ em. Bây giờ bên ngoài hơi loạn, tôi không đến với em thường xuyên được, thích gì cứ bảo với lũ vệ sĩ, đừng giữ trong lòng. Với cả đừng chui vào góc tường nữa, lên giường mà ngủ, có nghe không?"

Tôi gật đầu. Đây là những câu Taehyung thường xuyên nói với tôi khi còn mặn nồng bên nhau.

"Tay... tay đau."

Tôi ấp úng với nói Taehyung, giọng nói lâu ngày không trò chuyện có chút hơi khàn. Tay trái chậm chạp đỡ lấy tay phải đã gãy cho Taehyung xem, tôi không dám nhìn anh ấy. Trong bóng tối, tôi cảm giác Taehyung rơi nước mắt, từng giọt thấm ướt vai áo, hai tay anh ấy run rẩy siết tôi chặt hơn.

"Xin lỗi."

Kim Taehyung thành khẩn nói, dù rằng mọi chuyện đã đứng bên bờ vực không thể cứu vãn.

Taehyung ôm tôi thật lâu, đến khi ngoài trời sáng tỏ. Trước khi rời đi, anh ấy hôn tôi, một nụ hôn của những người yêu phải rời xa nhau.

Tôi chìm vào giấc ngủ, tiếng kim đồng hồ văng vẳng bên tai, mùi hương tinh dầu hay dùng, nụ hôn của Taehyung rơi xuống gò má, cả giọng nói muốn tôi yêu anh ấy.

Tôi ảo giác rằng bản thân đang quay về quá khứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro