chín.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ngay lập tức, tôi chạy ra chiếc cửa sổ trong  phòng bệnh. dùng hai tay nâng nó lên và leo ra ngoài. điều này là quá đỗi dễ dàng, bởi cái bệnh viện này vốn đã rất tồi tàn.

quả thật may mắn, bảo vệ trực cổng đang say ngủ, tôi nhanh chóng leo tiếp cổng bệnh viện và ra đến bên ngoài.

mọi người đi đường nhìn tôi bằng ánh mắt kì quặc. bởi lẽ tôi đang mặc độc nhất bộ quần áo bệnh nhân. mặc kệ, bây giờ tìm kim taehyung là quan trọng nhất.

đường về nhà anh thì tôi nhớ rất rõ ràng. vì vậy, tôi không ngần ngại mà đi bộ về. dẫu cho chân có mỏi nhừ vì đường nhựa đang dần nóng lên bởi cái nắng của mùa hạ. dẫu cho cổ họng khô rát vì khát nước. tôi vẫn sẽ quyết tâm tìm về với anh.

cuối cùng cũng đến nơi, ngôi nhà mà tôi đã từng xem là nơi chốn hạnh phúc nhất đời. tôi nhớ nó. tôi nhớ anh.

tôi gõ cửa thật mạnh. có người mở ra, nhưng không phải kim taehyung.

- ơ, jeon jungkook?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro