Chương 8: "Được một anh bạn nhỏ có lòng tốt gửi ưu đãi cho, không thể lãng phí."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc choáng váng.

Hiển nhiên là Kim Thái Hanh đã hiểu lầm ý của cậu.

Kỳ thực cậu cũng không lập dị như vậy, không quen thì chỉ là không quen thôi, cũng không phải là không thể.

Huống hồ nếu như thật sự là không thể, trong tủ của cậu cũng có cái áo khoác dày có thể mặc tạm, không nhất thiết phải kì quái trốn đi như vậy.

... Nhưng bây giờ như vậy mà đi ra ngoài, chắc sẽ càng kì quái hơn nhỉ?

Bên trong góc có mấy biển báo cẩn thận trơn trượt, có chút vướng chân nên Điền Chính Quốc chỉ có thể gập một chân lên chống về phía sau, liền thấp hơn Kim Thái Hanh một đoạn, đập vào mắt chính là khuôn cằm dưới của hắn, hầu kết nhô ra, bên trên cổ áo lộ ra nửa đoạn da thịt.

Kim Thái Hanh vốn đang chú ý đến động tĩnh của mấy nam sinh kia, đột nhiên thấy ngực hơi nặng.

Là Điền Chính Quốc dịch đầu lại gần, hắn cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy xoáy tóc trên đỉnh đầu cậu.

Đè thấp âm thanh mang ý cười: "Mỏi lắm sao?"

Giọng Điền Chính Quốc hơi rầu rĩ, sự lạnh nhạt tản đi, lại vô tình để lộ ý làm nũng mà chính cậu cũng không phát hiện ra: "Mỏi cổ."

Vừa nói xong, sau gáy liền bị một bàn tay nắm lấy, nhẹ nhàng xoa bóp cho cậu.

Hàng lông mi dài của Điền Chính Quốc run run mấy lần, đơn giản là từ bỏ việc giãy giụa.

Còn đem bàn tay vốn đang đặt trên cánh cửa tủ dán lên làn da trên cánh tay đối phương.

"Cậu đừng dựa gần tôi quá." Cậu nhỏ giọng nói: "Tôi mới ra mồ hôi, người hôi lắm."

Kim Thái Hanh không khỏi nhíu mày, ánh mắt đảo qua bờ vai thon gầy của cậu: "Không phải chứ, nếu cậu còn hôi thì trên thế giới này còn có ai thơm sao?"

Điền Chính Quốc: "..."

Tiếng của mấy vị khách không mời nhỏ dần, đám nam sinh kia thay xong quần áo đã chuẩn bị rời đi.

"Lát nữa học xong thể dục cậu còn có tiết không?" Kim Thái Hanh hỏi cậu.

Điền Chính Quốc ừ một tiếng: "Có một tiết học phác thảo."

Kim Thái Hanh: "Không trốn sao?"

Điền Chính Quốc: "Không trốn được, sẽ điểm danh." Hơn nữa giảng viên còn nổi danh rất nghiêm.

"Ha, thảm ghê."

Hắn hiểu rõ mà đồng tình.

Lòng bàn tay dán lên xương bả vai của cậu giúp cậu đứng thẳng rồi thu tay về: "Tôi cũng có tiết, lát nữa xong tiết thể dục cậu đừng về lớp vội, chờ tôi nhé?"

-

"Này, lớp phác thảo tiết mấy, hình như là tiết năm đúng không... Ơ Chính Quốc, cậu không đi sao?"

Lâm Sam cầm di động nói thầm nửa ngày mới phát hiện bên cạnh không có ai, quay đầu nhìn lại, Điền Chính Quốc vẫn đứng tại chỗ không đi.

"Tôi có chút việc." Điền Chính Quốc nói: "Cậu đi trước đi, lát nữa tôi đến."

Lâm Sam: "A, vậy được, tôi giúp cậu chiếm ghế đằng sau."

Điền Chính Quốc nói cảm ơn, quay người đi về phía bên kia, rất nhanh thấy được Kim Thái Hanh đang dựa vào cây cột cạnh đình nghỉ mát chờ cậu.

"Có chuyện gì không?" Cậu hỏi.

Kim Thái Hanh cất điện thoại đi, quen tay đặt lên vai cậu cười nói: "Đi thôi, đưa cậu đi siêu thị một chuyến."

"?"

Điền Chính Quốc nghi hoặc bị hắn lừa đến siêu thị gần sân bóng nhất.

"Thích kem vị gì?"

"Nguyên vị." Điền Chính Quốc theo bản năng đưa ra đáp án.

Kim Thái Hanh gật đầu, nói với nhân viên: "Hai cái kem ốc quế, một cái nguyên vị, một cái vị dâu tây ạ."

Cầm cái kem lạnh trong tay, Điền Chính Quốc mới phát giác: "Cậu bảo tôi chờ cậu, chính là vì tới đây mua kem sao?"

Kim Thái Hanh: "Đúng vậy, trả lễ mà, cậu cho tôi áo mới, tôi nên mời cậu ăn kem."

Điền Chính Quốc nghiêm túc giải thích: "Không đúng, đây không phải là áo mới, đã mua rất lâu rồi."

"Đều giống nhau, lần đầu tôi mặc, đối với tôi mà nói vẫn là áo mới."

Kim Thái Hanh cười vẫy tay với cậu: "Được rồi, nhanh đi học đi, còn phải điểm danh đúng không, đừng đến muộn."

Hắn quay người đi vài bước lại đến cái gì, quay đầu lại quơ cái túi lạnh trong tay với cậu: "Điền Chính Quốc, lần sau có thể thử vị này xem, ăn ngon hơn so với nguyên vị."

"Đi đi, tối gặp."

Kim Thái Hanh đi xa, Điền Chính Quốc cũng chuẩn bị rời đi, điện thoại trong túi lại rung một chút, Lâm Sam đã đến phòng học gửi cho cậu một tin nhắn:

Sam Sam của cậu: 【 Chính Quốc! Lát nữa đi ngang qua siêu thị tiện thể mua cho tôi một cây kem nhé.:"

Điền Chính Quốc lại quay trở lại quầy: "Phiền anh lấy giúp em một cái kem ốc quế."

Nhân viên cửa hàng: "Vẫn là nguyên vị sao?"

Điền Chính Quốc đang định theo thói quen mà thốt lên một chữ "đúng".

Nhưng chần chừ bên môi một lúc, cậu lại nhanh chóng đổi ý: "Không ạ, lấy vị dâu tây."

Giờ nghỉ trưa có hai mươi phút, lúc Điền Chính Quốc trở lại phòng học vẫn chưa bắt đầu lên lớp.

Lâm Sam rất vui mừng đứng lên nghênh đón – kem trên tay cậu.

"Cái này là của tôi à?"

Cậu ta như chuyện đương nhiên mà lấy vị dâu tay lại bị Điền Chính Quốc né được, nhét vào tay cậu ta cái nguyên vị: "Cái này là của cậu."

Lâm Sam cũng không giận, xé túi ra cắn một miếng lớn, còn hỏi cậu: "Cậu thích vị dâu tây từ khi nào thế."

Điền Chính Quốc trầm mặc một lát, phủ nhận: "Chỉ là muốn thử vị khác một lần thôi."

Thù lao mua kem là hai viên kẹo hoa quả bọc đường, Điền Chính Quốc nhận lấy bỏ vào ngăn kéo, mở sách ra chuẩn bị vào học.

Từ lúc chuông reo Lâm Sam vẫn dùng trộm di động không biết là đang bận cái gì, ánh mắt giảng viên cũng đã nhìn về phía này nhiều lần, Điền Chính Quốc thấy hơi lo, nhỏ giọng nhắc nhở Lâm Sam: "Đừng nghịch nữa, giảng viên vẫn đang nhìn cậu đấy."

"Hả? Được được!"

Lâm Sam cấp tốc để điện thoại xuống ngồi thẳng lưng, nhưng chưa nghiêm túc được hai phút lại cúi xuống.

"Không được, Chính Quốc, cậu canh giảng viên giúp tôi, tôi phải giúp bạn trai cướp giày, không để ý cái khác được."

"Giày?" Điền Chính Quốc lập lại một lần, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu hỏi: "Có phải là TY không?"

Lâm Sam gật đầu: "Đúng vậy, cách phối màu cũng giống nhau, cũng không biết đẹp chỗ nào, bạn trai tôi rất thích, nhất định phải mua."

Điền Chính Quốc nhớ lại cuộc đối thoại cậu nghe thấy trong phòng ký túc xá tuần trước.

Nếu như cậu nhớ không lầm, Kim Thái Hanh có nói là hắn cũng cần mua.

"Cái này dễ cướp không?" Cậu hỏi Lâm Sam.

Lâm Sam nói: "Đương nhiên là không dễ cướp, toàn quốc chỉ còn lại một ngàn đôi, nếu không thì bạn trai tôi đã không phải huy động đến hơn một nửa số bạn cấp ba cướp giúp."

Nói xong lại dừng một chút, nộ khí xung thiên bổ sung: "Còn nhờ cả tôi!"

Không dễ cướp...

Điền Chính Quốc suy tư một chút, lấy điện thoại di động ra: "Là web nào thế?"

Lâm Sam ngạc nhiên nhìn cậu: "Cậu cũng phải cướp sao?"

Điền Chính Quốc ừ một tiếng: "Tôi có người bạn muốn mua, dịp tuần trước đã bỏ lỡ, lần này tôi sợ cậu ấy quên giờ mở bán, hoặc là không giành được."

Lâm Sam lại hỏi: "Vậy cậu đặt chỗ mua trước chưa?"

Điền Chính Quốc cau mày: "Muốn tranh mua còn phải đặt chỗ trước sao?"

"Đúng vậy." Lâm Sam thở dài: "Bây giờ chủ nghĩa tư bản đói bụng, mánh khóe để tăng doanh thu càng ngày càng nhiều, nếu như cậu không hẹn trước thì còn không vào nổi trang web đăng bán.

Điền Chính Quốc: "..."

"Nhưng cậu có thể nhận ưu đãi!"

Lâm Sam tích cực giới thiệu với cậu: "Trước đây cậu chưa từng mua giày của TY, lần đầu tiên có thể nhận được một ưu đãi rất hời, cái này không cần hẹn trước, cậu nhận xong tặng cho bạn của cậu, có thể tiết kiệm một khoản đáng kể đấy."

"Như vậy có được không?"

"Đương nhiên, thứ như tiền, có thể tiết kiệm được chút nào hay chút ấy!"

Có đạo lý, Điền Chính Quốc chậm rãi gật đầu, nghiêm túc làm theo hướng dẫn của Lâm Sam vào trang web của TY.

Đăng ký bằng tên thật, điền tư liệu, trải qua một quá trình phức tạp, cuối cùng cũng nhận được ưu đãi, gửi nhanh cho Kim Thái Hanh ——

"Bàn bên cạnh cửa sổ, hai bạn học trong góc kia!"

Giảng viên không thể nhịn được nữa, cầm giáo án vỗ bàn một cái: "Đứng lên!"

-

Kim Thái Hanh đang lập nhóm thảo luận trong tiết chuyên ngành, nhìn thấy tin nhắn xong thì kinh ngạc không tới một giây, rồi lại bật cười.

"Hanh ca có gì vui thế? Cho tôi nhìn với."

Tiêu Trì thò đầu qua, chỉ thấy Kim Thái Hanh đang ung dung thong thả lướt trang web của TY bèn kêu lên: "Cậu muốn mua giày à?"

Trần Văn Diệu nghe thấy, ngẩng đầu hỏi: "Giày nào, TY sao?"

Kim Thái Hanh: "Ừm."

Trần Văn Diệu cảm thấy quái lạ: "Không phải chứ, trước đây cậu nói mấy đôi này phối màu quá xấu không mua cơ mà, đây là cái tật xấu gì, đam mê sưu tập đồ xấu à?"

"Không."

Kim Thái Hanh vào trang mua hàng bằng tài khoản Vvip, lại dùng ưu đãi Điền Chính Quốc gửi cho.

Giá gốc 9800 tệ, giảm được 200 tệ, còn 9600 tệ.

Thanh toán xong, lại mở wechat gửi cho Điền Chính Quốc một cái nhãn dán con mèo dập đầu cảm ơn, cất điện thoại đi nói chậm rãi:

"Được một anh bạn nhỏ có lòng tốt gửi ưu đãi cho, không thể lãng phí."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro