Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Điền Chính Quốc nằm cách hắn rất xa, giọng nói lại kiên quyết như vậy, Kim Thái Hanh ngồi ở trên giường, bàn tay nắm thành giường nổi đầy gân xanh.

Cái gì gọi là từ bỏ ảo tưởng không nên có chứ?

Từng dây nơron thần kinh trong đầu hắn đều đang gào thét phải lôi Điền Chính Quốc xích lại gần đây, ôm vào trong lòng, khôi phục lại tất cả về dáng vẻ ban đầu.

Nhưng bây giờ hắn lại không thể làm như vậy.

"Qua đây ngủ." Kim Thái Hanh phát ra âm thanh trầm thấp.

Điền Chính Quốc không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn hắn.

Kim Thái Hanh hít thật sâu, giọng nói đè nén: "Tôi sẽ không làm gì cả, cậu xem, lúc trước hai chúng ta ở khác giường nhưng cũng ngủ như vậy mà, tôi đâu có làm phiền đến cậu đâu."

Điền Chính Quốc mím môi, cậu nhìn xuống góc dưới giường, ánh mắt đảo qua những thành viên khác trong phòng ký túc.

Mập Mạp và Văn Kha thật ra vẫn đang ở ký túc xá, chỉ là họ đang đeo tai nghe chơi game, thỉnh thoảng mới nói vài câu, dáng vẻ rất chuyên chú.

Nhớ lại, từ cuối tuần trước khi cậu bắt đầu ở bên ngoài đến khi về lại ký túc xá, tần suất đeo tai nghe của Mập Mạp và Văn Kha tăng lên đáng kể, như thể sợ phải nghe được bí mật gì không nên biết.

Điền Chính Quốc đối diện với Kim Thái Hanh lần nữa, Kim Thái Hanh không chớp mắt nhìn cậu, khi nãy cậu cố nói ra lời tàn nhẫn, cũng không làm cho hắn thấy khó mà lui.

Điền Chính Quốc thở dài một hơi, cậu không nằm nói chuyện với Kim Thái Hanh mà ngồi dậy, đi đến đuôi giường nơi gần hắn nhất.

Kim Thái Hanh căng thẳng: "Bây giờ tôi không ngủ chung giường với cậu nữa, chỉ là muốn lúc ngủ chúng ta ở hai giường có thể đầu tựa đầu với nhau, như vậy cũng gọi là ảo tưởng ư?"

Điền Chính Quốc hạ giọng, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, nói rõ lần nữa cho hắn: "Thái Hanh, tôi thích đàn ông, chuyện này cậu cũng đã biết rồi."

"Vậy thì sao?" Kim Thái Hanh trầm giọng hỏi lại một cách nhanh chóng.

"Thế nên lúc ngủ ở khoảng cách gần như thế, không tốt cho tôi và cả cho cậu." Điền Chính Quốc chậm rãi nói, "Chuyện này đáng lẽ cậu phải rõ hơn tôi chứ."

Ánh mắt Kim Thái Hanh nặng nề nhìn vào Điền Chính Quốc, mười đầu ngón tay nắm chặt lấy thành giường đến mức trắng bệch.

"Biết rõ cậu ghét gay, vậy mà trước kia lại giấu cậu, cùng cậu làm những cử chỉ thân mật như vậy là tôi không đúng. Tôi xin lỗi cậu vì chuyện đó. Bây giờ đã khác trước rồi, không thể như thế nữa." Điền Chính Quốc thẳng thắn nói ra, nếu là trước đây cậu còn phải vắt óc suy nghĩ lấy cớ như nào cho thích hợp, bây giờ thì tốt rồi, muốn nói gì thì cứ nói ra hết.

Kim Thái Hanh đờ người, Điền Chính Quốc nhìn không thấu suy nghĩ trong lòng hắn.

Có lẽ là luyến tiếc tình bạn này hoặc là vì tính hướng khác nhau mà rối rắm không vui.

"Cậu đừng xin lỗi tôi, cậu..." Kim Thái Hanh hít sâu một hơi, lời xin lỗi của Điền Chính Quốc càng đánh sâu vào tinh thần hắn hơn những lời nói trước đó.

Rất nhiều người hay đùa rằng: điều một vợ luôn luôn đúng, nếu vợ sai, hãy xem lại điều một.

Nhưng đối với Kim Thái Hanh mà nói, hắn nghiêm túc cho rằng Điền Chính Quốc sẽ không bao giờ sai, nếu bề ngoài trông có vẻ sai, thì nhất định là người khác sai.

Chẳng hạn như bây giờ người sai chắc chắn là hắn.

Kim Thái Hanh vò đầu bứt tóc, cả người đột nhiên ủ rũ, "Là tôi sai, trước kia luôn làm mấy chuyện như vậy, còn nói trước mặt cậu là mấy thằng gay thật ghê tởm, cậu cứ mắng tôi đi."

Điền Chính Quốc dịu giọng: "Trước kia cậu không biết chuyện này, nếu chúng ta đã nói rõ ràng mọi chuyện, cậu cũng nên xoay đầu ra chỗ khác ngủ đi Thái Hanh, chân tôi trên đầu cậu cũng không hay lắm."

Điền Chính Quốc dịu dàng khuyên bảo cũng không có tác dụng, nói nhiều chuyện như vậy, hắn không chút do dự mà từ chối: "Không, tôi đã đặt đầu ngủ ở đây hai năm rồi, cậu dựa vào cái gì muốn tôi đổi qua bên kia, tôi cứ ngủ ở đây đó."

"..." Điền Chính Quốc nói, "... Tùy cậu, tôi không ép."

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh nằm xuống bên này, cậu vươn tay kéo màn ở đuôi giường.

Trên giường cậu vẫn luôn có hai tấm màn, mỗi tối bình thường cậu chỉ kéo cái màn ở ngoài, như vậy thì dù là ở giường đối diện hay là ở dưới bàn học đều không thể nhìn thấy cậu đang làm gì, có thể đảm bảo sự riêng tư cá nhân.

Còn cái chỗ ngăn cách giường cậu và Kim Thái Hanh, tuy rằng vẫn treo màn, nhưng trước giờ chỉ coi như để trang trí, chưa từng kéo qua.

Bây giờ, Điền Chính Quốc lại kéo cái màn đó.

"Cậu kéo màn giường?" Kim Thái Hanh ở bên kia màn giường cả kinh.

"Tôi thật sự không thể để cậu vừa ngẩng đầu lên là thấy chân tôi, lòng tôi khó xử lắm." Điền Chính Quốc nói.

"Tôi không để ý, cậu để ý làm gì?" Kim Thái Hanh vội la lên, "Mau kéo cái màn giường ra."

"Để ý chứ, tôi không có thói quen làm chuyện xấu." Điền Chính Quốc vẫn kiên định, "Nửa đêm cậu cũng đừng lén nhấc màn giường của tôi, tôi làm dấu rồi đó."

Kim Thái Hanh không nói gì, Điền Chính Quốc nằm xuống giường lần nữa.

Trong ký túc xá chỉ còn Mập Mạp và Văn Kha đang chơi game, lâu lâu sẽ nói một vài lời, Điền Chính Quốc nằm một chút rồi lấy điện thoại ra, liền thấy tin nhắn Kim Thái Hanh gửi đến.

Hắn không tức giận mà nói với cậu những câu linh tinh như tuyệt giao gì đó, mà là gửi cho cậu một nhãn dán hắn đã dùng trước đó.

Vẫn là đầu con cá mập thò ra từ bức tường như cũ với dòng chữ: 【Em bé dễ thương có ở đó hong ta】

Điền Chính Quốc nhìn một lát, bấm phím trả lời: 【Ngủ ngon, ngủ sớm chút đi.】

---

Mười hai giờ đêm, ký túc xá đã tắt hết đèn, lúc này Điền Chính Quốc đang ngủ lại mở mắt ra.

Cái màn giường đã ngăn cách bên trong với bên ngoài, khiến cho cậu không nhìn thấy cảnh tượng ngoài đó.

Điền Chính Quốc cố không phát ra tiếng động, rón rén đứng dậy, cậu đổi vị trí đầu nằm, đi tới vị trí gần Kim Thái Hanh rồi nằm xuống, cách một lớp màn mỏng, họ lại đầu đối đầu với nhau lần nữa.

Điền Chính Quốc nhắm mắt lại.

Cậu thật sự không có thói quen làm chuyện xấu, cho dù đối diện là người xa lạ, cậu cũng không thể để chân trên đầu người khác được, huống chi Kim Thái Hanh là người bạn tốt nhất của cậu.

Kệ đi, dù sao Kim Thái Hanh cũng không biết, cứ như vậy thôi.

---

Hai giờ rưỡi sáng, đa số mọi người trong ký túc xá đều đã ngủ cả rồi.

Chỉ ngoại trừ một người.

Kim Thái Hanh khẽ xoay người xuống giường.

Hắn biết rõ, Điền Chính Quốc ngủ nghỉ rất đúng giờ đúng giấc, bây giờ chắc chắn đã ngủ say.

Hắn ngủ không được.

Hắn muốn nhìn cậu một cái, nhìn một cái thôi cũng tốt rồi.

...

Điền Chính Quốc làm dấu lên tấm màn cách giữa giường hắn và cậu, vậy cái màn bên ngoài kia chắc là sẽ không có dấu đâu.

Kim Thái Hanh như tên trộm khẽ sờ bên mép giường Điền Chính Quốc, cẩn thận nhấc tấm màn lên nhìn bên trong.

Ánh sáng ban đêm rất kém, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ đèn hành lang hắt vào cửa phòng. Hắn nhất thời không thấy rõ, híp mắt cẩn thận nhìn.

.... Hình như có gì sai sai...Đầu đâu?? Không có đầu....

Chẳng lẽ Điền Chính Quốc vùi hết cả đầu vào trong chăn rồi?

Kim Thái Hanh nghĩ thầm, như vậy chẳng tốt chút nào, thế sao mà thở được. Vì thế vươn tay muốn kéo chăn Điền Chính Quốc xuống dưới một ít.

Kim Thái Hanh vô cùng cẩn thận kéo chăn xuống một chút, vẫn không thấy đầu Điền Chính Quốc đâu, trái lại mơ hồ thấy được thứ gì đó, hình như là mũi bàn chân...

Điền Chính Quốc không có ngủ ở bên này.

Suy nghĩ này chỉ vừa lóe lên trong đầu hắn, trái tim hắn liền đập thình thịch.

Kim Thái Hanh thả màn giường xuống, nhanh chóng đi qua bên đầu bên kia, lúc này hắn đã nhìn thấy cái mà hắn muốn thấy.

Điền Chính Quốc bình yên chìm vào giấc ngủ, từng đường nét trên khuôn mắt ấy đều có sức mạnh phi thường khiến lòng hắn vui sướng.

Kim Thái Hanh trước giờ vẫn luôn nghĩ nước mắt đàn ông không rơi từng giọt. Nhưng khi hắn thấy Điền Chính Quốc nửa đêm lặng lẽ đổi hướng, khiến cho hắn không nhịn được mà rưng rưng nước mắt.

Hắn vốn dĩ dễ dàng nảy sinh rung động vì Điền Chính Quốc, bây giờ cả trái tim hắn dường như cũng đang tan chảy.

Sao lại có một người như thế, người mà lúc nào cũng mềm lòng đối với tên xấu xa như hắn.

Kim Thái Hanh không vươn tay chạm vào mặt hay là tóc của Điền Chính Quốc, chỉ im lặng chăm chú nhìn cậu. Một lát sau, Hắn phát hiện tay Điền Chính Quốc đang đặt trên mép giường.

Vì thế hắn chậm rãi đi qua, áp trán lên mu bàn tay của Điền Chính Quốc.

Giống như đầu của một con chó nham hiểm, đang hôn lên đầu ngón tay của chủ nhân nó.

---

Cuộc sống và học tập vẫn cứ thế tiếp diễn, vì muốn phát triển toàn diện cả đức, trí, thể, mỹ cho sinh viên, tất nhiên không thể thiếu các hoạt động thể chất.

Trận đấu bóng rổ được sinh viên nam yêu thích nhất lại bắt đầu, do người nào đó bí mật tác thành, lần này vẫn là khoa Tài Chính đấu với khoa Luật như trước.

Tiết trời đã không còn cái se lạnh của mùa đông, mọi người mặc quần áo cũng mỏng đi đôi chút, hơn nữa mùa xuân vạn vật sinh sôi nở rộ, trận đấu bóng rổ này có thể nói là khí thế ngút trời.

Sau khi trận đấu kết thúc, tất cả mọi người đều đầm đìa mồ hôi.

Điền Chính Quốc sau khi hoàn thành bài kiểm tra thì vội vàng chạy tới, chưa kịp mua nước, cậu lau mồ hôi, tính đến quầy hàng bên ngoài sân vận động mua một chai nước.

Một giọng nói xa lạ từ sau lưng Diệp Dao truyền đến: "Điền Chính Quốc, có phải cậu quên mang nước không? Tôi có chai nước cho cậu này, tôi chưa uống đâu."

Điền Chính Quốc xoay người lại nhìn, thấy một khuôn mặt có hơi quen quen. Điền Chính Quốc khẽ nhíu mày nghĩ ngợi, mơ hồ nhớ ra một người đã từng đấu bóng rổ với cậu. Bởi vì cậu tiện tay giúp một chút, mà người này đã mời cậu đi uống trà sữa, trò chuyện trên trời dưới đất.

Lúc sau Kim Thái Hanh chạy lại, nói cho cậu biết người này muốn theo đuổi cậu.

"Chắc là cậu không nhớ tôi, tôi tên là Nghiêm Tinh." Nghiêm Tinh cười nói, "Tôi nghe nói cậu đến chơi bóng nên đã chạy tới, lần trước đấu với cậu, thấy kỹ thuật cậu rất tốt, lần này ở ngoài sân xem, quả nhiên là kỹ thuật đỉnh cao nha!"

"Cảm ơn." Điền Chính Quốc nói, "Nước này tôi không lấy đâu, lát tôi ra ngoài mua."

Nghiêm Tinh tiếp tục cười nói: "Khách sáo quá, một chai nước có đáng là bao, nhận lấy cũng không sao mà."

Điền Chính Quốc còn chưa nghĩ ra cách gì để từ chối, thì cánh tay đột nhiên bị chọc một cái, một chai nước khác đưa đến trước mặt cậu.

Điền Chính Quốc nương theo chai nước nhìn qua, thấy được Kim Thái Hanh cũng đầm đìa mồ hôi như cậu.

Thấy Điền Chính Quốc không lấy, vì thế Kim Thái Hanh chọc chọc thêm mấy cái nữa.

"Chưa khui đâu." Kim Thái Hanh thấp giọng nói, "Cũng chưa uống luôn."

Vậy mà Kim Thái Hanh lại giải thích, chuyện này đúng là hiếm có khó tìm.

Điền Chính Quốc còn nhớ rõ, lần trước có người đưa nước cho cậu, hắn cũng làm như thế cắt ngang người ta, nhưng so với giờ vẫn cảm thấy có gì đó không như trước đây.

Lần đó Kim Thái Hanh đưa cho cậu một chai nước, còn là chai hắn đã uống hết một nửa. Hai người thường xuyên uống cùng một chai, những hành động này có thể tính là chuyện hằng ngày của anh em tốt.

Nhưng lúc này đây, Kim Thái Hanh lại đưa cho cậu một chai nước vẫn còn chưa khui ra.

Khi cùng uống một chai, họ là bạn bè thân mật, khắng khít. Còn khi mỗi người một chai, thì đây là khoảng cách thích hợp giữa bạn bè với nhau.

"Cậu uống chưa?" Điền Chính Quốc hỏi.

"Đương nhiên tôi đã uống chai khác rồi." Hắn trả lời.

Điền Chính Quốc tin được mới là lạ, các đồng đội khác của Kim Thái Hanh đều uống cùng một hiệu nước khoáng, cái chai nước này hẳn là do đội bóng phát, mỗi người chỉ được một chai.

Chưa kể Kim Thái Hanh còn đến trễ hơn cậu nữa, lúc đến đây trên tay chẳng cầm thứ gì cả.

Hắn chỉ có một chai nước.

Vừa đánh bóng rổ xong, ai ai cũng khát khô cả họng, Kim Thái Hanh không uống chai nước này, thậm chí còn chưa mở ra, trực tiếp đưa cho cậu.

"Chỉ có một chai, cậu uống là được rồi." Điền Chính Quốc rũ mắt xuống, "Tôi biết cậu vẫn chưa uống nước."

Kim Thái Hanh thoáng trầm mặc, sau đó nói thêm: "Vậy tôi với cậu đi quầy hàng mua nước."

Lần này Điền Chính Quốc không từ chối, cậu gật đầu với Nghiêm Tinh ý bảo đi đây.

Đương nhiên là Kim Thái Hanh sẽ đi theo sát Điền Chính Quốc, bóng dáng chướng mắt của Nghiêm Tinh biến mất trong tầm mắt hắn, cái tay siết chặt chai nước nãy giờ cuối cùng cũng thả lỏng đôi chút.

Lại là cái thằng chết tiệt muốn theo đuổi Điền Chính Quốc đó.

Dựa trên cơ sở Điền Chính Quốc thích đàn ông, lại có người đàn ông muốn theo đuổi cậu.

... Phiền thật.

---

Giữa đêm khuya thanh vắng trong ký túc xá, Kim Thái Hanh lại rời khỏi giường, trộm xem dáng vẻ ngủ say của Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc ngủ rất ngoan, Kim Thái Hanh nhìn lâu thật lâu, hắn chợt ngẩn ngơ, một mùi hương thoang thoảng nổi lên trong trí nhớ của hắn.

Đó là hương sữa tắm mà hắn ngửi thấy trên người Điền Chính Quốc khi hắn ôm cậu vào giấc ngủ trước kia.

Dựa trên lý thuyết, đây không phải một mùi hương quyến rũ hiếm có gì gì đó, nhưng mùi hương xuất hiện trên người Điền Chính Quốc lại làm lòng hắn say mê.

Đây chắc chắn là mùi hương thơm nhất trên thế giới, mà hắn đã từng là người duy nhất trên thế giới có thể ngửi được khi hắn ôm cậu ngủ say.

Kim Thái Hanh nhớ tới cái thằng đưa chai nước cho Điền Chính Quốc.

Sau này sẽ có thằng đàn ông khác có thể ngửi được mùi hương đó sao?

Ở sâu trong tiềm thức, Kim Thái Hanh vẫn luôn lảng tránh vấn đề này. Thằng oắt con kia còn nhỏ lắm, không khiến hắn cảm thấy uy hiếp, nhưng sự xuất hiện của Nghiêm Tinh, là một hồi chuông cảnh báo reo lên inh ỏi trong đầu hắn.

Nếu họ yêu nhau, Điền Chính Quốc sẽ bị thằng khác nắm tay ôm, họ có thể làm rất nhiều rất nhiều chuyện mà bây giờ hắn không thể làm.

... Giống như bộ phim hắn đã xem với Điền Chính Quốc trước đó.

Điền Chính Quốc sẽ vuốt ve gương mặt của người đó, chạm vào yết hầu của người đó.

Hắn chưa bao giờ thấy Điền Chính Quốc bị một người đàn ông thưởng thức sẽ như thế nào, chắc chắn là sẽ đẹp đến rung động lòng người.

Tên đó chắc chắn sẽ không muốn Điền Chính Quốc làm bạn với hắn nữa.

Trái tim hắn như thắt nghẹn, Kim Thái Hanh thở không thông mà gục đầu lên lan can sắt lạnh, cố gắng hít thở không khí.

Hắn tự hỏi rất nhiều thứ, có rất nhiều chuyện đều đánh sâu vào quan niệm từ nhỏ đến giờ của hắn, cho nên hắn không dám nhanh chóng đưa ra quyết định.

Nhưng giờ khắc này, hắn có thể dễ dàng nhận ra, cuộc sống của hắn và Điền Chính Quốc đang từng chút bị người đàn ông khác thay thế.

Chuyện này đối với hắn mà nói... là toàn bộ thế giới sụp đổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro