Chương 45 + 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


'Sau này cậu không phải là bạn của tôi nữa', Kim Thái Hanh cảm thấy nửa năm trước nếu mình nghe được câu nói này, hắn chắc chắn sẽ nổi điên.

Bởi vì lời này không có cái gì để nghĩ theo hướng tốt được cả, chuyện mà hắn có thể liên tưởng đến chỉ có thể là chuyện xấu đến cùng cực. Chẳng hạn như Điền Chính Quốc muốn tuyệt giao với hắn, Điền Chính Quốc chán hắn, từ này họ đường ai nấy đi.

Nửa năm trước hắn tuyệt đối sẽ không chấp nhận câu nói như vậy.

Nhưng mọi chuyện hôm nay lại nảy sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, những lời này cũng bị chuyển sang một hàm nghĩa khác.

Hắn không còn là bạn của Điền Chính Quốc nữa, vì hắn là bạn trai của Điền Chính Quốc.

Hắn là bạn trai của Điền Chính Quốc!

Chỉ mấy chữ ngắn gọn, mà từng chữ từng chữ đều như đang chảy trong máu hắn.

Hắn muốn gần gũi với Điền Chính Quốc, muốn cảm nhận hơi ấm từ trên người cậu ở khoảng cách gần nhất.

Bả vai Điền Chính Quốc bị đ è xuống, bàn tay nóng bỏng dọc từ bả vai ra sau gáy của cậu, để toàn bộ gáy của cậu nằm trong lòng bàn tay hắn.

Bàn tay đặt ở sau gáy kéo cậu về phía trước, khuôn mặt Kim Thái Hanh nhanh chóng phóng đại trước mặt cậu. DĐiền Chính Quốc vội vàng duỗi tay chống vai hắn: "Chờ cái đã."

"Cậu muốn đổi ý?" Giọng điệu Kim Thái Hanh vội vàng, gấp gáp. "Tôi nói cho cậu biết, mũi tên đã bắn rồi thì không quay đầu lại được. Lời nói ra như bát nước đổ đi. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, không thể đổi ý được, biết không?"

Điền Chính Quốc dở khóc dở cười, cậu lại đẩy Kim Thái Hanh ra một chút: "Cậu không muốn nói gì với tôi sao?"

Kim Thái Hanh hơi giật mình, nhanh chóng đứng dậy, trực tiếp trèo lên giường của Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc nhích vào trong, Kim Thái Hanh ngồi xuống bên cạnh cậu.

Họ chen chúc trên một cái giường đơn nhỏ hẹp, tứ phía đều bị bao quanh, không ai có thể nhìn thấy họ.

Họ đối mặt với nhau, Kim Thái Hanh ngập ngừng vòng tay qua vai Điền Chính Quốc.

Đây là động tác mà trước khi còn là bạn bè họ vẫn thường xuyên làm, khi đó họ chỉ đơn giản là vai kề vai. Là bạn thân nhất của Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh rất thích khoác vai người anh em của mình là Điền Chính Quốc.

Nhưng bây giờ ý nghĩa của việc khoác vai đã khác lúc trước, Kim Thái Hanh không khỏi cảm thấy hơi lo lắng.

Điền Chính Quốc nhìn hắn một cái, nửa người trên nghiêng về phía trước, theo sức lực mà ghé vào trong lồ ng ngực hắn, tựa đầu vào vai hắn.

Hương thơm ấm áp của Điền Chính Quốc đang ở trong lồng ngực hắn, Kim Thái Hanh cảm thấy trái tim mình đều mềm nhũn, hắn chỉ cần nghiêng đầu một chút là có thể hôn lên tai và tóc của cậu.

Kim Thái Hanh tham lam hít hà mùi hương trên người Điền Chính Quốc. Hắn thật sự muốn ôm chặt Điền Chính Quốc vào trong lòng mình, nhưng cuối cùng chỉ có thể kiềm chế đặt tay lên người cậu, trong lòng tràn đầy mãn nguyện.

"Sau này tiền trong nhà đều cho cậu giữ hết." Kim Thái Hanh tưởng tượng về tương lai, "Tôi không mang theo đồng nào cả, lúc nào cần tiền thì điện cho cậu, cậu đưa tiền cho tôi."

Như thế sau đó mỗi ngày hắn đều có thể gọi điện cho Điền Chính Quốc, lúc nào rảnh là có thể tìm cớ để nghe giọng của cậu. Thậm chí đến mua một chai nước cũng gọi, hoặc có thể gọi điện nghe cậu mắng mười phút cũng được nữa.

Đây là cuộc sống hạnh phúc trong mơ của hắn.

Điền Chính Quốc trả lời hắn: "Vậy lỡ sau này cậu muốn mời Vương tổng hay Chu tổng ăn cơm, lúc thanh toán cũng phải để tôi chuyển khoản cho cậu, mọi người chẳng phải sẽ chê cười cậu sao?"

"Người ta hôn nhân mặn nồng sợ ai chê cười chứ, họ thì biết cái gì?" Kim Thái Hanh đột nhiên nhớ ra gì đó, vội vã sờ túi trên người Điền Chính Quốc, "Mấy cái phần mềm thanh toán của cậu bây giờ liên kết với thẻ ngân hàng của tôi hết đi, điện thoại đâu?"

Dù sao hắn cũng không ký bất kỳ thỏa thuận tài sản ngu ngốc nào trước hôn nhân, tất cả tiền của hắn sẽ được sử dụng làm tài sản chung của chồng chồng. Cuối cùng hắn cũng đã danh chính ngôn thuận để Điền Chính Quốc xài tiền của hắn!

Kim Thái Hanh không tìm được điện thoại của Điền Chính Quốc. Bàn tay đang mò mẫm của hắn bị cậu giữ lại, đồng thời vai hắn nhẹ đi, và một thứ gì đó mềm mại, ấm áp chạm vào má hắn.

Ban đầu Kim Thái Hanh vẫn chưa phản ứng lại, cho đến khi hắn nhìn thấy đôi mắt hơi cong cong của cậu.

Điền Chính Quốc vừa mới hôn hắn.

Máu toàn thân như đang sôi sục, Kim Thái Hanh nắm lấy cằm Điền Chính Quốc, không thể kiên nhẫn nữa mà hôn lên.

Đây đều là lần đầu tiên hai người họ hôn môi, hơi thở hỗn loạn, khoảng cách khi hai cánh môi chạm vào nhau đối với họ mà nói thì gần quá, thật gần.

"Hôn một chút." Kim Thái Hanh cố nén giọng, đồng thời mút mát lấy đôi môi của Điền Chính Quốc, "Để cho anh hôn em."

Không phải là đã hôn rồi sao?

Tất nhiên Điền Chính Quốc biết hắn đang ám chỉ điều gì, nhưng cậu vẫn chưa chuẩn bị tâm lý gì cả.

Mười phút trước họ vừa mới thành một đôi, mười phút sau cậu tựa như một khúc xương, đang bị một con sói đói vây quanh.

Kim Thái Hanh quá nhiệt tình, rõ ràng cậu mới là người yêu thầm hắnrất lâu rồi, nhưng lại không chống đỡ nổi sự nồng nhiệt này.

Cằm Điền Chính Quốc được nâng lên, cậu nắm chặt ngón tay của Kim Thái Hanh.

...

Điền Chính Quốc đang ngồi thì bị ngã xuống, chiếc giường đơn kêu cót két dưới sức nặng của họ khiến người khác kinh ngạc.

"Điền Chính Quốc, Hanh ca, các cậu đánh nhau hả?" Mập Mạp ngập ngừng nói, "Mới nghe tiếng gì ở chỗ các cậu, đừng đánh, đừng mắng, có gì từ từ nói, không có chuyện gì là không thể giải quyết được, đúng không?"

Văn Kha đệm theo: "Đúng đúng, tình cảm nhiều năm như vậy bị tan vỡ sẽ rất đáng tiếc, có mâu thuẫn gì thì từ từ nói với nhau."

Điền Chính Quốc đột nhiên hoàn hồn, đẩy Kim Thái Hanh ở trên người ra, nói lớn: "Không có gì hết, cũng không đánh nhau, cậu ấy chỉ cù lét tôi thôi."

Thì ra là đùa giỡn, Mập Mạp và Văn Kha yên tâm rồi, tiếp tục làm chuyện của mình.

Bên trong màn giường,Điền Chính Quốc không thể không trừng mắt nhìn Kim Thái Hanh.

Cái tên đầu xỏ này giờ lại cười rất chi là vui vẻ. Hắn nắm lấy tay Điền Chính Quốc, hôn lên đầu ngón tay cậu một cái, cảm thấy vô cùng hạnh phúc hỏi: "Đêm nay ngủ cùng nhau ha? Con trai chúng ta có thể ngủ riêng một cái giường, chúng ta không cần phải tách ra nữa."

Đầu ngón tay bị hôn đến tê dại, Điền Chính Quốc không ngờ tới Kim Thái Hanh vừa mới hôn môi xong giờ lại muốn hôn lên tay cậu, toàn bộ quá trình diễn ra còn nhanh hơn tên lửa.

Sau khi ở bên nhau như cậu tưởng tượng, dịu dàng ôm một cái, ôm nhau từ từ trò chuyện, không khí sau khi đã vứt bỏ sự ngượng ngùng và thăm dò hôn hôn gì đó đã hoàn toàn khác biệt.

Kim Thái Hanh bây giờ có chút không giống trước đây. Trước kia Kim Thái Hanh là trai thẳng, bây giờ hắn nhìn cậu, sẽ làm cậu hay có cảm giác rằng Kim Thái Hanh lại muốn nhào tới mình.

Có lẽ mới bắt đầu yêu nên không tránh được quá sung sướng, cũng có thể hiểu được.

Điền Chính Quốc rút tay lại, tuy rằng có hơi đáng tiếc, nhưng lý trí bảo rằng phải từ chối Kim Thái Hanh lúc này đang quá kích động: "Bây giờ còn đang ở ký túc xá, ồn ào bị người khác nghe được cũng không hay. Chờ một khoảng thời gian... Sự vui vẻ của anh giảm đi đôi chút, có thể cùng em ngủ chung như lúc trước, đến lúc đó lại nói tiếp."

*

Hôm nay Kim Thái Hanh chỉ có thể ngủ cùng gấu quý phi mà thôi, nhưng cái màn giường ngăn cách giường hắn và Điền Chính Quốc cuối cùng cũng được kéo ra rồi.

Đêm khuya tĩnh lặng, ký túc xá đã tắt hết đèn, đa số mọi người đều đã tiến vào mộng đẹp.

Kim Thái Hanh ở trên giường ngồi dậy, bây giờ hắn không cần phải xuống giường nhấc cái màn giường bên kia của Điền Chính Quốc lên nữa, chỉ cần ló đầu ra, là có thể nhìn thấy Điền Chính Quốc đang ngủ say.

Kim Thái Hanh cúi đầu, đặt lên mặt Điền Chính Quốc một nụ hôn.

Nụ hôn của hắn rất nhẹ nhàng, hôn từ khuôn mặt trắng trẻo đến bờ môi mềm mại.

Hắn và Điền Chính Quốc là một đôi hợp nhau nhất về tinh thần, nhưng ở phương diện nào đó, Điền Chính Quốc không thể hiểu hết về hắn.

Sự sung sướng đó làm sao mà biến mất được?

Sẽ không bao giờ biến mất, nhưng hắn sẽ từ từ tìm cách thích hợp để hạn chế bớt. Chẳng hạn như mỗi tối, khi mà Điền Chính Quốc đang say giấc, hắn sẽ hôn môi cậu nửa tiếng.

Ở ký túc xá thật sự không tiện, có lẽ hắn phải nghĩ cách để cùng Điền Chính Quốc dọn ra ngoài ở.

Nhưng trước đó, hắn cần phải nói cho cả thế giới biết rằng hắn và Điền Chính Quốc đã ở bên nhau rồi, để họ biết mối quan hệ của họ đã không còn giống như trước nữa.

*

Mập Mạp và Văn Kha nhận được tin nhắn của Kim Thái Hanh rủ họ đi chơi, địa điểm là một nhà hàng rất ngon, hỏi họ có thể đi hay không.

Mập Mạp và Văn Kha nhanh chóng trả lời. Sau khi tan học, trên đường trở về ký túc xá vui vẻ tìm Điền Chính Quốc bàn bạc.

"Tôi hỏi Hanh ca sao mà tự nhiên rủ đi ăn cơm, cậu ta nói là quy tắc giang hồ." Mập Mạp sờ cái đầu tròn ủm của mình, "Đây là quy tắc giang hồ gì chứ, Điền Chính Quốc, cậu biết không?"

Trong lòng Điền Chính Quốc hẳn đã đoán ra được, nhưng không nói thẳng, chỉ nói qua loa: "Chắc là gần đây tâm trạng Kim Thái Hanh tốt? Cũng có thể chỉ đơn giản là mời mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm thôi."

Tuy không biết nguyên nhân, nhưng Kim Thái Hanh rủ đi ăn cơm, mọi người đều rất vui vẻ, Văn Kha vì một bữa cơm này mà cố ý mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc mà mình thích nhất, vô cùng tôn dáng.

"Mẹ, con của mẹ lại muốn đi mở mang kiến thức, để coi đồ ăn ở nhà hàng tư nhân có hương vị như thế nào." Mập Mạp dùng lược tút tát lại chính mình, sau khi xác định điện thoại đã được sạc đầy thì rút phích cắm ra, còn dùng khăn ướt lau camera, để lát nữa có thể chụp ảnh thỏa thích.

Họ ít hơn Kim Thái Hanh một tiết học, Kim Thái Hanh không trở về ký túc, đến lúc đó trực tiếp tập trung trước cổng trường là được.

Thấy cũng gần tới giờ, ba người Điền Chính Quốc rời khỏi ký túc xá đi đến cổng trường, vừa lúc gặp Kim Thái Hanh, họ ngồi taxi đi đến trung tâm thành phố.

Mập Mạp chiếm diện tích khá lớn nên ngồi ở ghế phó lái, Điền Chính Quốc và Văn Kha ngồi ở ghế sau.

Điền Chính Quốc ngồi ở giữa, còn Kim Thái Hanh và Văn Kha ngồi ở hai bên cậu.

Xe taxi vẫn đang chạy, nghĩ mãi không ra nguyên nhân Kim Thái Hanh rủ họ đi ăn, thế là Văn Kha hỏi thẳng hắn: "Hanh ca, sao tự nhiên rủ tụi tôi đi ăn vậy, có chuyện gì vui sao?"

Điền Chính Quốc nghe thấy Kim Thái Hanh cười một tiếng: "Đúng vậy, rất vui luôn."

Chỉ một câu này đã gợi lên lòng hiếu kỳ của Mập Mạp và Văn Kha, bắt đầu tưởng tượng sẽ có chuyện vui gì đã xảy ra.

"Chẳng trách mặt Hanh ca lại đỏ như vậy. Tôi vừa mới lướt diễn đàn, mấy người trên đó đều nói lúc Hanh ca đi học trên mặt luôn mang theo nụ cười, lạ thật sự." Mập Mạp nói.

Văn Kha lau mồ hôi lạnh không tồn tại, hoảng sợ nói: "Không thể nào, Hanh ca, chẳng lẽ nhà cậu đã trở nên giàu có nhất thế giới rồi hả?"

"Cái đó thì không phải, còn vui hơn chuyện đó nữa." Kim Thái Hanh nói.

Mập Mạp và Văn Kha càng khiếp sợ hơn. Điền Chính Quốc vội quay đầu liếc mắt nhìn Kim Thái Hanh, hắn khép hờ mắt dựa vào ghế, nhìn cậu chớp chớp mắt, sau đó nhìn xuống dưới.

Điền Chính Quốc nhìn theo ánh mắt của Kim Thái Hanh, thấy tay hắn đang đặt ở chỗ khe hở giữa hai người, tay không tự nhiên khép lại mà xòe ra, tựa như đang chờ đợi thứ gì đó đặt lên.

Bên cạnh họ là bạn cùng phòng thân quen, chỉ cần ai quay đầu qua nhìn một cái là có thể thấy không sót thứ gì, cho nên Kim Thái Hanh không dám nắm thẳng tay Điền Chính Quốc. Hắn lựa chọn chờ đợi, chờ đợi cậu rủ lòng thương, hoặc là chờ một lát nữa.

Văn Kha và Mập Mạp vẫn đang nói chuyện rất vui vẻ, Điền Chính Quốc lặng lẽ nâng tay trái của mình lên, đặt nó vào lòng bàn tay của Kim Thái Hanh, vì thế hắn nhanh chóng nắm lại, siết chặt tay của cậu.

Trong lòng Điền Chính Quốc bây giờ đang rất rối bời.

Điền Chính Quốc cũng không phải quá ngây thơ. Cậu biết nhiều gia đình quyền lực, giàu có muốn cùng người đồng tính ở bên nhau, tình cảm ổn định, cũng không nhất thiết phải công khai. Rốt cuộc thì thương trường cũng như chiến trường, trong mắt nhiều người thì đồng tính luyến ái vẫn là chuyện không quá tốt, nói không chừng còn sẽ ảnh hưởng đến giá trị thị trường của công ty.

Điền Chính Quốc hiểu, hơn nữa cũng chấp nhận. Cho nên tuy rằng cậu và Kim Thái Hanh ở bên nhau, cậu cũng không nói cho ai biết cả, cậu cũng sẽ không thúc giục hắn come out với gia đình, tất cả đều phụ thuộc vào ý muốn của Kim Thái Hanh.

Mà bây giờ, Kim Thái Hanh đang dần dần muốn thể hiện rõ ý muốn của mình.

Là ý muốn mà hắn thích nhất.

Điền Chính Quốc nắm tay Kim Thái Hanh, cậu cảm nhận được hắn muốn đan tay với cậu, vì thế cậu xòe tay ra.

Trong xe taxi, giữa những người thân quen, mười ngón tay họ đan chặt, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay của đối phương.

*

Taxi dừng ở điểm hẹn, mọi người xuống xe bước vào nhà hàng.

Đây là một nhà hàng tư nhân được xây dựng ở trung tâm thành phố. Một nhà hàng yên tĩnh giữa thành phố nhộn nhịp, không gian bên trong vô cùng vắng lặng, Mập Mạp và Văn Kha rất ngạc nhiên trước cảnh tượng này, họ được nhân viên phục vụ dẫn đường, vừa đi vừa chụp ảnh.

Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh chậm rãi theo ở phía sau họ, ngón tay thỉnh thoảng chạm vào nhau, hắn ghé sát tai Điền Chính Quốc nói: "Em thấy chúng ta bây giờ có giống như là đang yêu đương vụng trộm không?"

Điền Chính Quốc nhàn nhạt cười nhìn Kim Thái Hanh: "Có thấy ch thích không? Thích cảm giác như vậy chứ?"

Kim Thái Hanh nhướng mày, nhẹ nhàng nhéo lòng bàn tay của Điền Chính Quốc: "Uầy bạn hoc Điền, chuyện này em sai rồi, đều là thanh niên lớn lên dưới lá cờ đỏ, sao có thể làm những việc điên rồ, trái lương tâm như vậy chứ?"

"Tìm người tình bí mật không trái pháp luật, không tính là điên rồ." Điền Chính Quốc nói.

Kim Thái Hanh dùng lời lẽ chính nghĩa, sâu sắc nói: "Pháp luật là mấu chốt của đạo đức. Sao chúng ta có thể lấy luật pháp làm tiêu chuẩn? Một người không vi phạm pháp luật cũng có thể là một tên cặn bã. Chuyện này mà còn để anh phải nói cho một sinh viên luật sao? Em làm tôi đau lòng quá đó, bạn học Điền."

Điền Chính Quốc trông như vừa được khai sáng: "Vậy ý bạn học Kim là muốn...?"

"Anh muốn từ người tình bí mật trở thành chính thức, công khai cho mọi người biết." Kim Thái Hanh nói, "Sau này ở ngoài em có thể gọi anh là chồng."

Điền Chính Quốc: "..."

Hắn vẫn không chịu buông tha: "Em có gọi hay không?"

Cậu biết Kim Thái Hanh đang cố ý nhẹ nhàng hóa vấn đề này, cậu đứng lại nghiêm túc nói: "Anh chắc chứ Kim Thái Hanh, anh đã nghĩ kỹ chưa? Em nghĩ anh hãy cân nhắc thêm một khoảng thời gian, lỡ như sau này chúng ta chia tay, anh—-"

Lỡ như họ chia tay, sau này hắn trở nên nổi tiếng, muốn ở bên người khác, nói không chừng sẽ bị đối thủ lấy điểm này mà công kích bôi đen.

Kim Thái Hanh không phải là người thường giống như cậu, nhất cử nhất động đều sẽ bị người khác chú ý.

Điền Chính Quốc còn chưa kịp nói thêm lời nào đã bị hắn kéo vào một góc.

Sau khi bước vào phòng mà họ bố trí, không ai trong nhà hàng tư nhân cao cấp này sẽ tùy tiện đi ngang qua, Điền Chính Quốc bị Kim Thái Hanh kéo vào một nơi không người.

Chuyện mà cậu vừa đề cập đến hẳn là đã chọc cho thú dữ nổi giận, Kim Thái Hanh nâng cằm cậu, trao một nụ hôn cuồng nhiệt.

Nụ hôn quá bất ngờ khiến cho Điền Chính Quốc giật mình.

"Chia tay đúng không?" Kim Thái Hanh bất ngờ ấn gáy của Điền Chính Quốc, làm cho cậu chỉ có thể càng ngày càng nhích gần về phía hắn, có muốn trốn cũng không thoát được. Kim Thái Hanh vừa cắn môi Điền Chính Quốc, vừa lạnh lùng nói: "Em muốn chia tay đúng không?"

Điền Chính Quốc không nói gì, bởi lẽ cậu thật sự cũng không biết nên nói gì trong tình huống như thế này.

Cậu chỉ mới đưa ra một giả thuyết có thể xảy ra trong tương lai, vậy mà hình như phản ứng của Kim Thái Hanh vượt quá dự tính của cậu rồi.

Cậu chỉ mới nói rằng "nếu lỡ chia tay" mà phản ứng của hắn giống như muốn giết cậu đến nơi rồi.

Chỗ này còn là nơi công cộng, bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi vào, lỡ như để họ nhìn thấy hai người họ là đàn ông đang ôm ấp nhau anh anh em em thì xấu hổ lắm, phải tìm cách để Kim Thái Hanh buông cậu ra cái đã.

Điền Chính Quốc không trực tiếp đẩy Kim Thái Hanh ra mà dùng một tay nhẹ nhàng xoa tai và mặt của hắn, rồi lại chuyển lên xoa tóc Kim Thái Hanh để dỗ dành hắn.

Nhờ những cái vuốt ve của Điền Chính Quốc mà động tác của Kim Thái Hanh cũng bắt đầu dịu lại.

Lúc này cậu mới thử đẩy ra, cuối cùng cũng đẩy Kim Thái Hanh ra được, nhưng mà sắc mặt của hắn vẫn không hề vui vẻ chút nào.

Điền Chính Quốc dùng ngón cái lau miệng giúp Kim Thái Hanh, lau khô mồ hôi trên mặt hắn: "Chẳng phải tối qua chúng ta mới hôn nhau sao? Sao hôm nay anh kích động dữ vậy?"

Vừa mới nhắc lại chủ đề này, Kim Thái Hanh lại bắt đầu nổi giận.

"Mới quen nhau không được bao lâu mà em đã nghĩ đến chuyện chia tay?" Hắn nhíu chặt mày, nắm lấy cổ tay Điền Chính Quốc, giọng nói mang theo cả sự nguy hiểm: "Không cần biết là lúc trước em muốn quen với anh là chỉ vì muốn thử hay sao đó, em không được nói——"

"Kim Thái Hanh" Điền Chính Quốc cắt ngang lời hắn nói, trầm giọng nói "Em quen anh một cách nghiêm túc."

Điền Chính Quốc bắt đầu tức giận, làm cho không khí giữa hai người ngày càng căng thẳng. Cái người lúc nãy còn đang hung dữ đến mức muốn đánh người lúc này lại nhanh chóng dịu lại, nếu lúc này hắn mọc thêm cái đuôi phía sau, chắc cái đuôi đó đang hưng phấn vẫy qua vẫy lại, vẫy đến mức muốn bay lên trời luôn.

Nhân lúc bốn phía vắng lặng, Kim Thái Hanh liền chồm người qua, hôn cái chóc lên môi Điền Chính Quốc.

Môi Điền Chính Quốc vừa thơm lại vừa ngọt, thơm ngon và ngọt ngào hơn bất kì loại bánh kem nào hắn đã từng ăn trên đời này. Trên thế giới này không thể nào tìm ra được người thứ hai cho hắn cảm giác vui sướng, hạnh phúc như vậy mỗi lần hôn môi.

"Chuyện chia tay lúc nãy chỉ là giả thuyết thôi, vậy anh nghĩ sao, đã suy nghĩ kĩ chưa?" Điền Chính Quốc nói.

Kim Thái Hanh cọ cọ chóp mũi của Điền Chính Quốc vài lần rồi mới chịu rời đi.

"Công khai thôi. Dù có suy xét cả ngàn lần thì cũng chỉ có một đáp án này mà thôi."Kim Thái Hanh nói "Anh không có cách nào nói em chỉ là bạn bè bình thường trước mặt người khác được, em có đồng ý hay không?"

Dưới cái nhìn nôn nóng của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc gật đầu đồng ý.

*

Mập Mạp và Văn Kha đã ngồi đợi hai người họ ở bàn ăn nãy giờ, hai người bạn trai thẳng cùng phòng không hề có chút nghi ngờ nào với việc Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh đến muộn.

"Các cậu cũng đi chụp hình hả?" Mập Mạp nói "Tôi cũng chụp được nhiều hình lắm, cảnh chỗ này đúng đẹp luôn á. Lúc nãy tôi thấy còn có cả một dòng suối nhỏ nữa! Quá đã luôn, có tiền thật tốt."

Văn Kha hơi có máu nghệ sĩ, lại rất mê thơ vì vậy liền ngâm một câu thơ: "Rừng thông trăng tỏ lung linh sáng. Ghềnh đá suối trong chảy lững lờ."

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc cố lờ đi chuyện lúc nãy hai người vừa làm gì. Mọi người cùng nhau gọi đồ ăn, trong lúc đợi đồ ăn lên, mọi người lại cùng nhau nói chuyện phiếm.

Học kỳ này Kim Thái Hanh không được đi học chung với Điền Chính Quốc, vì vậy hắn vẫn còn canh cánh trong lòng không biết Điền Chính Quốc đi học một mình có chuyện gì xảy ra không, bây giờ có cơ hội liền cẩn thận dò hỏi cho tường tận.

"Có ai lại gần tiếp cận nói chuyện với Điền Chính Quốc không á hả?" Mập Mạp vẫn không hề hay biết rằng đằng sau câu hỏi này còn ẩn chứa cả sự ghen tuông của Kim Thái Hanh, vậy nên vẫn suy nghĩ theo hướng của trai thẳng. Mập Mạp chỉ nghĩ rằng Kim Thái Hanh với Điền Chính Quốc là anh em tốt, chắc là muốn hỏi thử xem Điền Chính Quốc đi học một mình có ổn không, có nhàm chán không, vì thế tuỳ tiện nói: "Đương nhiên là có rồi, cậu nhìn xem Điền Chính Quốc của chúng ta đẹp trai học giỏi như vậy, ai mà không muốn làm quen với cậu ấy chứ?"

"....." Điền Chính Quốc không muốn để Kim Thái Hanh hiểu lầm nên vội vàng giải thích: "Không có mà, tôi chỉ nói chuyện với các cậu thôi chứ đâu có thân thiết với ai nữa đâu."

"Ây ya, Điền Chính Quốc ơi là Điền Chính Quốc, là do cậu không để ý đó thôi. Bạn nữ xinh nhất lớp mình lúc nào cũng tìm cậu để bắt chuyện hết, thành tích của cô ấy cũng tốt mà, chẳng lẽ chỉ có mấy câu dễ vậy mà lại không biết làm thật." Mập Mạp lắc đầu, rồi lại nhìn về phía Kim Thái Hanh giơ ngón tay cái lên "Nhưng mà Hanh ca cứ yên tâm, cho dù mấy đứa con trai khác có đến bắt chuyện với Điền Chính Quốc cỡ nào thì Điền Chính Quốc cũng không thèm để ý đến đâu, cậu vẫn là chính cung mà, yên tâm đi!"

Khoé môi Kim Thái Hanh cong lên nở một nụ cười đầy nguy hiểm, hắn ở dưới bàn nắm lấy tay Điền Chính Quốc.

Chính cung trong miệng Mập Mạp dĩ nhiên cũng không phải chính cung theo nghĩa kia, mà chỉ là danh xưng dành cho bạn bè thân thiết nhất thôi.

Vậy nên Mập Mạp không hề cảm thấy việc có con gái lại gần Điền Chính Quốc có vấn đề gì, bởi vì Điền Chính Quốc còn độc thân mà.

Nhưng vấn đề là Điền Chính Quốc không còn độc thân nữa.

Hắn cũng không còn là bạn của Điền Chính Quốc nữa.

Đồ ăn họ gọi đã được đem lên, mọi người thân quen với nhau hết rồi nên chẳng ai e dè gì cả, cầm đũa lên chuẩn bị ăn.

Kim Thái Hanh gắp cho Điền Chính Quốc một miếng thịt bò, nhìn hai đứa bạn cùng phòng ở đối diện đang cắm đầu ăn, đột nhiên mở miệng nói: "Lúc nãy các cậu hỏi tại sao tôi lại mời các cậu ăn cơm đúng không? Lý do đó từ trước đến giờ vẫn không hề thay đổi, thật ra là vì một lý do rất đơn giản."

Văn Kha hơi khó hiểu: "Tôi đã nghĩ đủ mọi loại lý do rồi, tôi có bỏ lỡ cái gì không? Hanh ca cậu nói thẳng ra đi."

"Rất đơn giản." Giọng nói của Kim Thái Hanh mang theo cả ý cười "Bữa cơm này là tiệc thoát độc thân."

Mập Mạp và Văn Kha đứng hình, họ trợn tròn mắt nhìn hắn, trên mặt viết họ viết hai chữ — Không tin!

Nụ cười trên mặt Kim Thái Hanh càng rạng rỡ hơn: "Tôi có người yêu rồi, nên mới mời mọi người ăn cơm."

Cái này không phải là ảo giác thật ư!

Mập Mạp đang uống nước nghe xong cũng bị doạ cho sặc nước: "Khụ khụ khụ — cái quái gì vậy?"

Kim Thái Hanh vậy mà cũng sẽ biết yêu sao?

Không phải bình thường trong suy nghĩ của Kim Thái Hanh, tình yêu chỉ là chướng ngại vật trên con đường xây dựng tình bạn hay sao, sao giờ hắn lại ném suy nghĩ đó ra sau đầu rồi?

Một người như vậy mà cũng có một ngày chịu yêu đương hả?

Văn Kha bất ngờ đến nỗi làm rơi đôi đũa đang cầm trên tay xuống đất, cậu ta xoay người định nhặt, lại thấy được dưới bàn xuất hiện một chuyện còn kinh thiên động địa hơn.

Ở phía đối diện, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh còn đang nắm chặt tay nhau! Là mười ngón tay đan vào nhau!

Văn Kha còn chưa kịp ngồi thẳng dậy đã nghe Mập Mạp thốt lên.

"Trời ơi, chuyện này là thật sao?" Mập Mạp lớn tiếng hỏi.

Nghe được lời khẳng định từ Kim Thái Hanh, Mập Mạp nói: "Chúc mừng Hanh ca đã thoát kiếp độc thân nhá! Quả không hổ là Hanh Ca, chuyện lớn như vậy mà giấu kín bưng không cho ai biết hết trơn. Điền Chính Quốc, cậu cũng không biết phải không?"

"Tôi biết." Điền Chính Quốc nói.

Hai chữ ngắn gọn, Mập Mạp nghe xong bỗng dưng cảm thấy buồn buồn.

Anh em tốt yêu rồi.

Vậy chỉ còn lại một mình một người cô đơn nhìn anh em có đôi có cặp. Đúng là chuyện làm cho người ta phải u sầu mà.

"À mà Điền Chính Quốc, nếu Hanh ca yêu rồi, vậy nếu có cơ hội tại sao cậu không thử tìm một người đi? Thật ra có bạn nữ nhờ tôi xin wechat của cậu —- Ây da! Văn Kha, cậu chọc eo tôi làm gì đó?"

"Khụ khụ khụ!" Văn Kha ho vài tiếng "Chuyện này không thể làm bừa vậy được, không thích hợp lắm đâu."

"Chỗ nào không thích hợp?" Mập Mạp khó hiểu gãi đầu, "Điền Chính Quốc không có bạn gái, hai người họ cũng không thể cùng yêu nhau, nếu mà vậy chẳng lẽ hai người họ là người yêu của nhau hay sao, hahaha."

Mập Mạp không nhịn được cười phá lên, hắn cười vài tiếng, thấy ba người còn lại đang dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn cậu ta.

"Sao vậy, tôi có nói sai gì hả?" Mập Mạp nghi hoặc nói.

"Cậu nói rất đúng." Kim Thái Hanh nói, "Điền Chính Quốc là người yêu của tôi."

Mập Mạp mắt chữ A mồm chữ O, tay run đến mức đụng phải cái ly trên bàn, nước trà trong ly đổ ra, Mập Mạp nhảy dựng lên để tránh, lại làm ngã cả ghế ngồi.

......

Náo loạn một hồi, mọi người mới ngồi xuống lần nữa.

Văn Kha và Mập Mạp sau khi xác nhận chuyện này không phải là mơ. Nhìn hai người trước mặt từ bạn thân biến thành người yêu, hai người liếc mắt nhìn nhau, nâng ly lên chúc mừng hai người.

"Chúc mừng hai cậu."

"Trăm năm hạnh phúc nhá!"

*

Cuối cùng thân phận bạn trai đã được những người khác biết nên Kim Thái Hanh rất vui vẻ, trong lòng có tâm tư riêng, hắn gọi bia để tăng thêm vui vẻ.

Tiết một và tiết hai sáng mai không có giờ học, vì vậy họ cũng không cần phải quá chú ý đến thời gian.

Ăn uống no say xong, lúc quay về, Kim Thái Hanh ôm vai Điền Chính Quốc, híp mắt tựa vào đầu của cậu, bộ dạng lảo đảo giống như không còn tỉnh táo.

"Tôi uống say rồi, uống đồ uống có cồn thì không quay về kí túc xá được, sẽ làm phiền đến mọi người đó." Kim Thái Hanh nói.

"Hả? Không sao hết" Mập Mạp khó hiểu "Hanh ca mời chúng tôi ăn cơm ngon rượu say như vậy, làm phiền có một đêm có sao —"

Mập Mạp lại bị Văn Kha dùng khuỷu tay chọt một cái, đột nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng ngậm miệng.

Văn Kha đẩy mắt kính: "Uống say sẽ đau đầu khó chịu lắm, ở trong ký túc sao thoải mái bằng ở khách sạn được. Dù gì ngày mai cũng có tiết khá trễ, sáng mai quay lại cũng vẫn còn kịp."

"Đúng đúng đúng, đúng là như vậy!" Mập Mạp điên cuồng gật đầu.

"Tôi cũng nghĩ vậy đó." Kim Thái Hanh giả bộ mệt mỏi ho khan một tiếng, hỏi Điền Chính Quốc, "Em thấy sao?"

Điền Chính Quốc: "......"

----

Cuối cùng Điền Chính Quốc đỡ Kim Thái Hanh đi đến một khách sạn gần đó, Mập Mạp và Văn Kha ở đằng sau nhìn bóng hai người xa dần.

Hai bóng người đều cao gầy, bóng hai người họ trên mặt đất như đan xen vào nhau, khó phân biệt được ai là ai.

Mập Mạp lẩm bẩm: "Tôi cứ cảm thấy.....hai người họ có quen nhau hay không cũng y hệt như lúc trước."

"Đúng vậy" Văn Kha tỏ vẻ đồng ý "Trước giờ hai người họ đã y chang vậy rồi."

*

Điền Chính Quốc mang theo Kim đại thiếu gia vào trong khách sạn tốt nhất ở đây, thuê một phòng.

Cả một quãng đường đi Kim Thái Hanh đều dính sát vào cậu, tựa như chỉ cần cách xa cậu một bước là hắn không đi nổi vậy.

"Tôi say đến mức cả người không còn chút sức lực nào hết." Kim Thái Hanh ôm lấy bả vai Điền Chính Quốc, kề vào tai cậu thì thầm "Cậu là ai mà tốt bụng dẫn tôi đến đây vậy? Nếu không có cậu thì đêm nay tôi đã lạnh cóng ở đầu đường xó chợ nào rồi, ân tình lớn như vậy, tôi chỉ đành dùng thân để báo đáp thôi!"

Họ đi thang máy lên đến tầng của mình, Điền Chính Quốc dìu Kim Thái Hanh ra khỏi thang máy.

"Mới có hai lon bia mà anh kêu anh say rồi, không còn sức đúng không?" Điền Chính Quốc lấy thẻ phòng ra "Một lát nữa em mở cửa phòng ra, người nào bỗng dưng có sức lực tràn trề rồi đẩy em thì người đó là chó con."

Cửa phòng mở ra, Điền Chính Quốc dìu Kim Thái Hanh vào. Giây tiếp theo cửa phòng đã bị đóng lại một cái rầm, Điền Chính Quốc cũng bị đẩy vào tường.

Người vừa nãy đi bộ còn phải dìu Kim Thái Hanh bây giờ đang đứng rất hiên ngang, không hề có vẻ say xỉn nào, đẩy cậu vào trong tường, chống tay nhốt cậu lại.

Môi của Điền Chính Quốc bị hắn liếm liếm, trong giọng nói của hắn còn mang theo ý cười: "Chó con thì chó con thôi. Chó con thông minh thì chó con có thịt ăn. Nam nhân đại trượng phu không cần quan tâm đ ến mấy chuyện nhỏ nhặt này."

Điền Chính Quốc hướng lòng bàn tay ra phía ngoài che mặt lại. Lát sau lòng bàn tay của cậu cũng bị hắn liếm ướt.

Từ lòng bàn tay đến khe hở giữa các ngón tay, đến đầu ngón tay, tất cả đều bị hắn hôn đến mềm nhũn cả ra.

Điền Chính Quốc rũ mắt: "Kim Thái Hanh....Em còn chưa chuẩn bị xong."

Kim Thái Hanh cười một tiếng: "Em chưa chuẩn bị xong mà em dám đến khách sạn thuê phòng với anh sao? Cái này là nói lá gan của em quá lớn hay là nói em quá tin tưởng anh đây?"

Điền Chính Quốc không nói gì, không phải do cậu to gan, mà vì cậu thật sự thích Kim Thái Hanh, nên nếu hắn có thể hiện tình cảm một cách mạnh mẽ hơn thì cho dù có chưa sẵn sàng cậu cũng vẫn có thể chấp nhận.

"Anh đùa thôi." Kim Thái Hanh lại hôn một cái vào lòng bàn tay cậu, "Đừng sợ, em không đồng ý thì anh không làm gì em đâu. Anh chỉ muốn tìm một chỗ không bị người khác quấy rầy thôi."

"Ôm một chút đi." Kim Thái Hanh nói.

Điền Chính Quốc nghe vậy liền giang hai tay, hắn bế cậu lên cao.

Kim Thái Hanh rất khoẻ. Hắn có thể ôm Điền Chính Quốc đi tới đi lui, xoay vòng vòng trong phòng mà không có vấn đề gì.

Điền Chính Quốc để cho Kim Thái Hanh muốn ôm thế nào thì ôm, đã vậy còn tâm sự với hắn: "Sau này Mập Mạp và Văn Kha biết anh là bạn trai của em rồi, anh có vui không?"

Dường như Kim Thái Hanh nghe xong nhớ ra cái gì đó, một tay hắn ôm Điền Chính Quốc, tay còn lại lấy điện thoại ra coi giờ.

Bây giờ mới hơn mười giờ thôi, Kim Thái Hanh cao hứng nói: "Tuyệt! Giờ này chắc ba mẹ anh chưa ngủ đâu, để anh gọi điện nói chuyện với họ, chỉ nói cho tụi Mập Mạp với Văn Kha không thì sao được."

".......?" Điền Chính Quốc hốt hoảng, "Vậy thì quá đường đột rồi, hình như không thích hợp lắm? Đợi hôm khác mình đến nói trực tiếp luôn sẽ tốt hơn mà, đúng không?"

"Nói cái gì đó, sao lại để cho em phải giấu diếm thân phận của mình để về nhà với anh được. Nói trước đi để họ còn biết mà đối xử với em như con dâu trong nhà chứ." Kim Thái Hanh ôm Điền Chính Quốc đến mép giường rồi cùng nhau ngồi xuống, mở danh bạ ra định gọi điện thoại.

"Từ từ." Điền Chính Quốc đè tay hắn lại, "Em cảm thấy nhà anh sẽ nghiêm khắc hơn nhà em đó, anh sắp xếp lại câu từ trước đi, để em nói với ba mẹ em trước cái đã."

Nhà Kim Thái Hanh và nhà cậu không giống nhau. Nhà Kim Thái Hanh là nhà hào môn giàu có, trong nhà còn có công ty cần người thừa kế, ba mẹ hắn có đầy đủ lý do để không chấp nhận con mình là gay.

Điền Chính Quốc giữ Kim Thái Hanh lại không cho hắn gọi, sau đó lấy điện thoại của mình ra, gọi cho mẹ.

Rất nhanh đã có người bắt máy, giọng nói của mẹ Điền Chính Quốc vẫn dịu dàng như cũ.

Điền Chính Quốc liếc mắt nhìn Kim Thái Hanh một cái: "Mẹ, ba có đang ở bên cạnh mẹ không? Con có chuyện muốn nói với hai người."

Cha mẹ Điền Chính Quốc đều ở đó, cậu hơi căng thẳng: "Con có người yêu rồi."

Giọng của mẹ Điền Chính Quốc rất nhẹ nhàng: "Vậy thì tốt, lên đại học rồi thì nên yêu đương đi con, cũng phải có tình yêu cho đời sống tình cảm thêm phong phú chứ. Có phải là do đang yêu nên không đủ tiền sinh hoạt không? Hai ngày nữa mẹ chuyển tiền cho con nha."

"Tiền sinh hoạt của con vẫn đủ xài" Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh một cái "Tại cậu ấy không muốn tiêu tiền của con."

Ba Điền Chính Quốccũng nói xen vào: "Con gái người ta vì hiểu chuyện nên không muốn tiêu tiền của con, mà con cũng không thể không chịu bỏ tiền ra thật được."

".......Ba, không phải là con gái", Điền Chính Quốc dè dặt nói.

Không đợi Điền Chính Quốc nói thêm gì nữa thì mẹ cậu đã nói: "Là Kim Thái Hanh đúng không?"

"Dạ." Điền Chính Quốc thừa nhận.

Sau đó Điền Chính Quốc liền nghe thấy ba mẹ ở đầu dây bên kia đang nói chuyện với nhau rất sôi nổi....

"Đúng là vậy rồi"

"Đúng là thật rồi, vậy tốt rồi, bây giờ mình có hai đứa con trai."

"Tôi đã nói mà, làm gì có hai đứa con trai nào mà suốt ngày dính chặt lấy nhau như vậy, chắc chắn tụi nó quen nhau lâu rồi mà không nói cho mình biết, giả bộ làm bạn bè."

......

Điền Chính Quốc: "......"

Không phải mà, lúc trước cậu với Kim Thái Hanh là bạn thật, chỉ mới vừa quen nhau thôi mà?

Điền Chính Quốc giải thích nhưng không có ai nghe. Sau khi nói xong, mẹ Điền Chính Quốc chỉ nói một câu: "Ba mẹ đã đoán ra trước rồi, sau này không cần phải giấu mấy chuyện này, biết chưa?"

----

Điện thoại đã bị ngắt, Điền Chính Quốc vẫn còn sững sờ.

"Haha, ba mẹ đồng ý rồi hả!" Kim Thái Hanh đổi xưng hô nhanh như chớp, "Được rồi, tốt nghiệp xong là kết hôn liền. Ây ya, ba mẹ đúng thật là sáng suốt mà."

Vì quá suôn sẻ nên làm cho Điền Chính Quốccảm thấy không có cảm giác chân thật. Đợi đến lúc Kim Thái Hanh ôm mặt cậu hôn một cái, cậu mới hết mơ hồ. Điền Chính Quốc đẩy mặt Kim Thái Hanh ra, nhìn hắn đang mở khóa điện thoại.

"Để anh tìm một người không quan trọng luyện tập trước." Kim Thái Hanh nói.

Sau đó hắn cầm điện thoại gọi cho Kim Minh.

Bên đầu kia vừa có người bắt máy Kim Thái Hanh đã nói thẳng: "Này, anh và Điền Chính Quốc quen nhau rồi, sau này chỉ có mình mày là trai thẳng thôi."

"......." Kim Minh ở bên kia cạn lời, sau khi phản ứng lại được liền bắt đầu mắng: "Em đây đã biết anh không phải trai thẳng lâu rồi! Anh giả trai thẳng thì có! Cái ngày mà lần đầu tiên gặp anh và anh Điền Chính Quốc, em đã thấy hai người không thẳng rồi, anh còn nói với em là anh thẳng, anh thẳng cái ——"

Đúng lúc này Kim Thái Hanh cúp máy, bỏ lại hết mấy lời mắng chửi của Kim Minh trong điện thoại.

"Được rồi, luyện tập xong rồi." Kim Thái Hanh nói "Vậy giờ để anh gọi cho mẹ."

Vừa gọi một cái đã có người bắt máy, là cha của hắn nhận điện thoại.

"Mẹ con đang đắp mặt nạ rồi, muốn nói gì thì nói với ba." Ba Kim Thái Hanh nói.

Ai bắt máy cũng được, Kim Thái Hanh thẳng thắng: "À, con muốn nói với ba mẹ một chuyện quan trọng, con có người yêu rồi."

"Hả?? Con vậy mà chịu không bám Tiểu Quốc nữa sao?" Ba Kim Thái Hanh nói, "Ba không nghĩ vậy đâu, hay là con muốn tìm lý do để mỗi năm mùng hai tết đều có thể lên nhà nó chơi một cách đường đường chính chính hả?"

Kim Thái Hanh cảm thán: "Ba, có lúc ba nhìn người quá chuẩn luôn."

Ba Kim Thái Hanh tức giận cười lạnh một cái: "Điền Chính Quốc người ta là trai thẳng vậy mà lại bị con bẻ cong. Đợi con về đây rồi ba cho con biết thế nào là lễ độ——"

Đứa con trai ngỗ nghịch Kim Thái Hanh cúp máy, hắn ôm chặt lấy Điền Chính Quốc, vui vẻ hít lấy hít để mùi thơm trên người cậu.

Ba mẹ hai bên đều đồng ý cả rồi, từ nay về sau họ là một cặp đôi chân chính.

"Quốc Quốc." Kim Thái Hanh hôn môi Điền Chính Quốc, cười xấu xa nói: "Gọi một tiếng 'chồng' cho anh nghe đi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro