Chương 54 +55 [HOÀN]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Ba chữ vô cùng đơn giản nhưng lại làm cho trái tim Kim Thái Hanh như nổ tung. Trong lòng hắn hiện giờ không chỉ có sự khiếp sợ mà còn là khó có thể tin được.

"Em nói cái gì, em nói cái gì đó?" Kim Thái Hanh điên cuồng mút môi của Điền Chính Quốc, "Nói lại lần nữa, nói lại lần nữa đi."

"Ừm....Không thể nói được. Chuyện này không thể để cậu biết được, cậu ấy kì thị đồng tính mà." Điền Chính Quốc đẩy Kim Thái Hanh ra, "Cái này là bí mật đó."

Không thể để cho hắn biết, thích hắn là chuyện không thể để cho hắn biết sao?

Máu trong cơ thể Kim Thái Hanh dường như đang chảy với tốc độ điên cuồng 180km/h. Hắn không thể kiềm chế được nét mặt nữa mà cười một cái: "Anh không kì thị đồng tính, anh còn cong hơn cả thước dẻo mà kì thị gì."

Điền Chính Quốc lẳng lặng nhìn Kim Thái Hanh, trên mặt cũng nở một nụ cười nhàn nhạt: "Vậy thì tốt quá."

Những giọt nước bắn vào mặt và người Điền Chính Quốc, mặt cậu hơi ửng hồng nên tựa như những cánh hoa đang dính nước, dụ dỗ người ta chạm vào.

Một câu ngắn ngủi lại có thể dễ dàng phá huỷ lí trí của một người.

Yết hầu của Kim Thái Hanh giật giật, hắn vươn tay, nắm lấy bả vai hơi lành lạnh của Điền Chính Quốc.

Quả nhiên một khi đã thích một người nào đó điên cuồng thì cách để thể hiện tình cảm lại càng đơn giản nhất. Điền Chính Quốc còn chưa kịp thể hiện tình cảm của mình thì đã bị Kim Thái Hanh ấn xuống hôn điên cuồng.

Rất thích, thích đến tận xương tuỷ.

Hắn muốn làm Điền Chính Quốc từ lúc mặt trời lặn đến tận lúc mặt trời mọc, rồi lại từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn xuống.

Nhưng mà đây là nhà của Điền Chính Quốc, có ba mẹ cậu ở đây. Hơn nữa trong phòng Điền Chính Quốc cũng không có đồ dùng cần thiết. Thậm chí hiện tại Điền Chính Quốc còn đang say rượu, đầu óc còn chưa tỉnh táo.

Cho dù Điền Chính Quốc không phản đối thì hắn cũng không cho phép bản thân làm ra chuyện gì quá giới hạn với cậu ở thời điểm này.

Nhưng mà.....

Kim Thái Hanh không nhịn được mà hôn môi Điền Chính Quốc, sau đó tách ra: "Có nhớ lần trước anh đã nói gì không, quần áo của em rất thơm, anh rất thích?"

Không biết là do trước đó uống rượu hay là do không gian trong phòng tắm nhỏ hẹp nên nhiệt độ cao mà mặt của Điền Chính Quốc ngày càng đỏ lên.

Cậu nhẹ nhàng gật đầu: "Quần áo ở trong tủ quần áo ấy."

"Anh không muốn phải đi đến tủ quần áo." Ánh mắt của Kim Thái Hanh bỗng sáng rực, không chớp mắt mà nhìn Điền Chính Quốc, lặp lại lời mình vừa nói một lần nữa: "Anh không muốn đi đến tủ quần áo."

Kim Thái Hanh không biết Điền Chính Quốc đang say khướt này có thể nghe hiểu được ý của hắn không. Vậy mà dưới ánh nhìn nóng vội của hắn, cậu lại chậm rãi gật đầu.

*

Mặt trời đã lên cao.

Ba mẹ Điền không hề giục Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh dậy mà sau khi chuẩn bị cơm trưa xong, hai người họ cùng nhau ra ngoài dạo bộ.

Thật ra sáng sớm Kim Thái Hanh đã tỉnh lại rồi, ngay cả trong những giấc mơ của hắn cũng đều là hương thơm của Điền Chính Quốc. Hắn kích động đến mức không thể ngủ được, vì vậy nên nằm ngắm Điền Chính Quốc đang ngủ say trong lòng mình.

Bình thường giờ giấc sinh hoạt của Điền Chính Quốc rất có nguyên tắc, nhưng tối hôm qua bị Kim Thái Hanh quấy rầy đến tối khuya, nên đến bây giờ cậu vẫn còn ngủ say chưa tỉnh.

Hắn không nhịn được hôn lên chóp mũi Điền Chính Quốc một cái, rồi lại nhớ đến ký ức tuyệt vời của tối hôm qua.

Điền Chính Quốc thơm quá, người Điền Chính Quốc còn thơm hơn quần áo của cậu gấp trăm lần.

Sau này hắn vẫn muốn làm vậy.

Tục ngữ nói vui quá hoá buồn, sau khi đắm chìm trong sự vui sướng mười mấy tiếng đồng hồ, lý trí của Kim Thái Hanh dần trở lại, trong sự vui sướng đang bao trùm lại có thêm mấy phần sợ hãi.

Có chuyện tốt như vậy sao, người mà Điền Chính Quốc yêu thầm là hắn thật sao? Chuyện tốt như vậy sẽ đến với hắn thật sao?

Hay là do lúc Điền Chính Quốc đang uống say nên không nghe rõ câu hỏi của hắn nên chỉ đơn giản là gọi tên của hắn để hỏi lại?

.....Nếu người mà Điền Chính Quốc yêu thầm là hắn. Vậy thì lúc trước khi mà cậu mới phát hiện ra phần tình cảm này sẽ khổ sở đến mức nào. Bởi vì lúc đó hắn còn kỳ thị đồng tính, còn là trai thẳng, còn dứt khoát cắt đứt hết mọi quan hệ với bất kì người bạn nam nào thích hắn.

.......Điền Chính Quốc sẽ không vô duyên vô cớ mà xa cách hắn. Chắc chắn trước khi quyết định cách xa hắn, cậu đã trải qua một khoảng thời gian vô cùng dằn vặt và đau khổ.

Không cho hắn nắm tay, không cho hắn ôm, không chịu cho hắn ngủ chung, lúc đó cảm xúc của Điền Chính Quốc như thế nào?

Người trong lồng ngực giật mình tỉnh dậy, Kim Thái Hanh đang rối rắm bởi hàng mớ suy nghĩ trong đầu liền lấy lại tinh thần, mở to mắt nhìn Điền Chính Quốc.

"Tỉnh rồi?" Hắn nhẹ giọng hỏi.

"Ừm." Điền Chính Quốc mới vừa tỉnh ngủ nên vẫn còn hơi ngơ ngác, cậu ngồi dậy, trên đầu còn có mấy chỏm tóc đang vểnh lên trên.

"Mấy giờ rồi? Em muốn đi vệ sinh." Điền Chính Quốc còn chưa tỉnh hẳn vừa nói chuyện vừa bước xuống giường. Cậu mới định đứng lên, chân đã mềm nhũn ngã xuống.

Kim Thái Hanh nhanh tay lẹ mắt nhào qua đỡ cậu, không để cho Điền Chính Quốc bị ngã xuống đất.

Lúc này Điền Chính Quốc mới hoàn toàn tỉnh táo. Cậu khó tin nhìn xuống chân của mình, lại nhìn về phía Kim Thái Hanh, mở to hai mắt nhìn.

Hắn biết hình như hôm qua mình hơi dữ dội quá, không khỏi hơi chột dạ: "Anh đỡ em đi nha?"

".......Em tự đi được." Điền Chính Quốc không cho Kim Thái Hanh giúp, run run rẩy rẩy đứng lên đi, đi đến trước phòng vệ sinh, cậu vào trong rồi đóng cửa một cái rầm.

Kim Thái Hanh vẫn theo sát ở đằng sau, hắn dán lỗ tai lên cửa, không bao lâu, nghe thấy được tiếng hít vào đầy kinh ngạc của Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh ở bên ngoài giống như một ngày dài tựa một năm, cuối cùng cũng đợi được đến lúc Điền Chính Quốc mở cửa ra.

"........Trước đây em đã đánh giá thấp anh rồi, Kim Thái Hanh." Điền Chính Quốc không hề tức giận mà ngược lại có hơi bất đắc dĩ, "Tới đây rửa mặt chung đi."

Bàn chải đánh răng và khăn mặt của họ đều là đồ đôi. Nhìn chúng đứng kế bên nhau, vừa liếc qua cũng biết hai người họ là người yêu.

Hai người họ cùng nhau đánh răng, Kim Thái Hanh nhìn biểu hiện Điền Chính Quốc đoán rằng cậu không tức giận, vì vậy lại mạnh dạn dính lấy cậu.

Điền Chính Quốc không hề tránh đi, để cho mặc cho hắn ôm lấy mình. Hai người giống như anh em song sinh dính liền nhau mà đi xuống bếp ăn cơm trưa.

Kim Thái Hanh ngồi cạnh Điền Chính Quốc, thử dò hỏi: "Em còn nhớ có chuyện gì xảy ra sau khi em uống say không?"

Điền Chính Quốc lắc đầu: "Không nhớ rõ."

"Ừm." Kim Thái Hanh hơi hụt hẫng, trong lòng hắn đang suy tính xem lúc nào thì nên nhắc lại chuyện Điền Chính Quốc yêu thầm thì mới tốt, hay là không cần nhắc đến nữa.

Nếu người mà Điền Chính Quốc yêu thầm là hắn. Vậy thì khoảng thời gian đó chắc chắn rất đau khổ với Điền Chính Quốc, chắc cậu cũng không muốn nhớ đến nữa cũng không chừng.

"Hôm nay thời tiết đẹp lắm, hay em với anh đi dạo không?" Điền Chính Quốc nói.

Dĩ nhiênKim Thái Hanh sẽ không phản đối bất kỳ lời đề nghị nào của cậu, cơm nước xong xuôi, hai người cùng nhau ra khỏi cửa.

Bây giờ đa số mọi người đang nghỉ trưa. Tuy rằng là kì nghỉ quốc tế lao động, nhưng thành phố nhỏ này vẫn bình lặng như cũ, cũng không ai bị kỳ nghỉ này làm cho đảo lộn cuộc sống.

Điền Chính Quốc muốn đi đâu Kim Thái Hanh sẽ đi theo đó. Họ đi hết nơi này đến nơi khác, đi mệt thì quét mã chạy xe đạp, cảm nhận trọn vẹn ánh nắng và gió mát của mùa hè.

Điền Chính Quốc dẫn Kim Thái Hanh đến trường trung học của họ.

So với kỳ nghỉ đông lần trước, lần này trường học náo nhiệt hơn rất nhiều. Tuy rằng đều là kỳ nghỉ, nhưng ở phía trong cũng có nhiều học sinh đến đánh bóng rổ hơn lúc Tết Âm Lịch.

"Bạn học Điền muốn đến đây để ôn lại kỷ niệm thanh xuân sao?" Kim Thái Hanh nhướng mày cười. Hắn nhìn khu lớp học phía trước, cảm thán: "Một Kim Thái Hanh trẻ con của năm cấp hai sẽ không bao giờ nghĩ đến việc cậu ta có thể gặp được người mà cậu ấy muốn kết hôn ngay tại đây."

Hơn nữa người đó còn là nam, nếu mấy năm trước có ai nói cho hắn nghe chuyện này, nhất định hắn sẽ không bao giờ tin.

"Lúc đó anh còn là trai thẳng." Điền Chính Quốc cũng nhớ lại, "Lại còn rất có sức hút, bao nhiêu bạn nữ đến tỏ tình anh cũng không thèm để ý tới. Đừng nói đến chuyện có bạn nam tỏ tình với anh, lúc đó mặt anh giống kiểu có người mới thiếu anh năm ngàn vạn vậy đó."

"Đúng là lúc đó anh thà có người thiếu anh năm ngàn vạn còn hơn nghe mấy tên đó tỏ tình với anh." Kim Thái Hanh nhíu mày. Lúc nhìn về phía Điền Chính Quốc thì ánh mắt của hắn lại thay đổi, thay bằng vẻ mặt cười xấu xa, "Đương nhiên Quốc Quốc là ngoại lệ."

Điền Chính Quốc cười cười. Cậu bị Kim Thái Hanh nắm lấy tay, hai chiếc nhẫn nhẹ nhàng chạm vào nhau.

"Lúc đó anh thẳng như vậy, thật ra lúc trước em vẫn luôn cho rằng, chúng ta có thể thân thiết như vậy bởi vì chúng ta đều là trai thẳng." Kim Thái Hanh nói, "Nhưng mà bây giờ thì hay rồi, chúng ta đều cong như nhang muỗi hết rồi."

Chính vì đã cong như nhang muỗi, nên hắn mới có thể ôm ấp hôn hít Điền Chính Quốc, còn có thể tiến thêm một bước nữa mà ngửi được mùi hương trên người cậu. Mấy chuyện này trai thẳng có thể làm được hay sao?

Kim Thái Hanh càng nghĩ càng hận không thể thông não cho cái tên Kim Thái Hanh ở trong quá khứ: "Làm gay rất tốt luôn, cái gì mà làm trai thẳng đồ?? Sao anh không cong sớm hơn mấy năm cơ chứ?!"

Lúc họ đi qua sân bóng rổ bên cạnh, thấy có mấy cậu nhóc nhìn thấy họ nắm tay liền bắt đầu hưng phấn huýt sáo không ngừng.

Có mấy đứa con trai có quan hệ tốt với nhau còn bắt đầu nhao nhao lên: "Đấu kiếm, cùng nhau đấu kiếm nào!"

"Vợ ơi thấy không? Người ta đang nắm tay nhau kìa, chúng ta không thể thua được!"

"Quỷ sứ à~ người ta cũng rất thích anh mà."

....

Điền Chính Quốc không hề buông tay Kim Thái Hanh ra. Hắn cũng không hề buông tay cậu ra. Cậu dẫn Kim Thái Hanh tiếp tục đi vào sâu trong khuôn viên trường.

Họ đã đi một đoạn đường cách đám nhóc kia khá xa.

"Chúng ta đi tới đâu rồi vậy? Ai ya, lâu quá rồi, anh xém quên mất chỗ này luôn." Kim Thái Hanh bắt đầu hưng phấn nói.

Nơi này là phía rìa ngoài của trường, trước mặt của họ là một bức tường.

Trước kia mỗi lần Kim Thái Hanh muốn trốn học đều sẽ đến đây để nhảy ra ngoài. Lâu lâu hắn còn vô tình gặp được lớp trưởng Điền Chính Quốc ở đây.

Nhưng Điền Chính Quốc không phải đến để bắt người. Có đôi khi cậu trễ giờ làm cũng sẽ đến đây nhảy ra ngoài đi cho lẹ.

Lần đầu tiên họ gặp nhau cũng là ở đây, nhưng lúc đó Kim Thái Hanh còn chưa quen Điền Chính Quốc, hắn cảm thấy hắn và cái tên học sinh năm tốt này không phải là cùng một loại người, nên cũng không có phản ứng gì.

Kim Thái Hanh nóng lòng muốn thử lại. Hắn lanh lẹ nhảy lên ngồi xổm trên tường, đắc ý nói: "Không tồi, vẫn không bị lụt nghề." Kim Thái Hanh lại nhìn về phía Điền Chính Quốc, "Lên đây không?"

Điền Chính Quốc lắc đầu. Cậu ngẩng đầu ngước nhìn Kim Thái Hanh đang ngồi xổm ở phía trên, sắp xếp lại câu chữ trong đầu, rồi mới mở miệng nói.

"Nơi đặc biệt như vậy chắc chắn sẽ có ý nghĩa nhất định." Điền Chính Quốc chậm rãi nói, "Em muốn nói với anh một chuyện."

Kim Thái Hanh không hiểu chuyện gì: "Em nói đi?"

Đôi mắt đen láy của Điền Chính Quốc rưng rưng nhìn Kim Thái Hanh. Giọng nói của cậu rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi chữ đều truyền vào tai Kim Thái Hanh rất rõ ràng: "Em ở chỗ này.....gặp được mối tình đầu của mình. Cũng chính từ lúc đó em bắt đầu thích con trai."

Kim Thái Hanh sửng sốt, tay không tự chủ được mà bắt đầu run lên đầy khẩn trương.

Mặt Điền Chính Quốc rất nghiêm túc: "Lúc đầu tụi em là bạn bè. Cậu ấy là trai thẳng rất kỳ thị đồng tính. Cậu ấy rất tốt, trong mắt em, cậu ấy dường như hoàn hảo về mọi mặt. Em cũng không biết em thích cậu ấy như thế nào. Em chỉ biết rằng em cong vì cậu ấy, hơn nữa em cũng chưa từng hối hận vì chuyện này."

Trái tim Kim Thái Hanh đập liên hồi. Hắn không chớp mắt nhìn Điền Chính Quốc, tập trung toàn bộ sự chú ý lên người cậu, sợ rằng sẽ bỏ sót bất kỳ chữ nào.

"Kim Thái Hanh, em rất thích anh. Người duy nhất mà em thích chính là anh." Điền Chính Quốc nghiêm túc nói, "Anh là hình mẫu lý tưởng duy nhất của em."

Kim Thái Hanh phi từ trên tường xuống, một tay ôm chặt Điền Chính Quốc vào lòng, hận không thể dính sát lấy cậu hơn nữa.

"Bây giờ em mới chịu thổ lộ với anh, hình như hơi muộn rồi thì phải, xin lỗi anh." Điền Chính Quốc cũng ôm lấy Kim Thái Hanh, duỗi tay vỗ lưng hắn, dịu dàng nói, "Được ở bên cạnh anh, em rất vui. Nên vẫn quên chưa kịp nói cho anh biết rằng, anh chính là người mà em yêu thầm."

"Không được nói xin lỗi với anh." giọng nói của Kim Thái Hanh nghẹn ngào, vùi đầu vào cổ Điền Chính Quốc.

Chắc chắn cậu nhớ rõ cuộc hội thoại tối qua, nên mới cố ý dẫn hắn đến đây để nói cho hắn biết chuyện này, làm dịu đi nỗi bất an trong lòng hắn.

Có người hay nói rằng nước mắt đàn ông không dễ dàng rơi, nhưng Kim Thái Hanh thấy mình sắp không nhịn được nữa rồi.

Hắn lại cọ cọ cổ Điền Chính Quốc, gịọng mũi nghẹn ngào nói: "Phải là anh xin lỗi em mới đúng. Là vì anh ngu ngốc nên mới không phát hiện ra tình cảm của em sớm hơn, để cho em phải khổ sở lâu đến vậy."

Điền Chính Quốc khẽ cười: "Lúc đó đúng là rất đau lòng, nhưng mà em cũng không hề hối hận khi nhớ lại khoảng thời gian yêu thầm anh. Anh xứng đáng với tình cảm đó, bây giờ nghĩ lại em vẫn thấy khoảng thời gian đó rất đẹp đẽ."

Mặt Điền Chính Quốc bị nâng lên, một cái hôn mạnh mẽ nữa lại ập đến.

Họ đứng ở nơi hai người gặp nhau lần đầu mà hôn nhau, kí ức ngày xưa và bây giờ dường như hoà lại thành một, từng cái từng cái đều khắc sâu trong lòng họ.

Điền Chính Quốc sờ sờ lỗ tai của Kim Thái Hanh, nhắm mắt lại, mở miệng đáp lại nụ hôn của người thương.

Sự thật đã chứng minh rõ như ban ngày việc hôn nhau giữa thanh thiên bạch nhật vẫn sẽ nguy hiểm, trong lúc tình cảm thắm thiết, Điền Chính Quốc nghe thấy một tiếng la từ phía sau: "Này, hai các cậu ở lớp nào đấy? Đừng tưởng ngày nghỉ là muốn làm gì thì làm, ngay thời khắc quan trọng nhất của đời người mà còn dám yêu sớm!"

Giọng nói này có hơi quen thuộc, Điền Chính Quốc vội vàng tách ra khỏi Kim Thái Hanh. Khi cậu quay đầu lại thì thấy một người đàn ông trung niên với khuôn mặt nghiêm túc và biểu cảm hung dữ.

Là thầy trưởng bộ môn, lúc trước bắt mấy đứa yêu sớm không nương tay một chút nào cả.

Thầy trưởng bộ môn nổi giận đùng đùng chạy tới chỗ họ, Điền Chính Quốc bị Kim Thái Hanh đẩy lên tường hai cái.

"Tiêu rồi, bị bắt quả tang đang hẹn hò, chạy mau, chạy mau." Hắn nói. "Em chạy trước đi, anh sẽ theo sau."

Thầy trưởng bộ môn đến gần, thấy rõ mặt cậu, lập tức mở to hai mắt: "Điền Chính Quốc? Em là Điền Chính Quốc phải không?"

Điền Chính Quốc từ trên tường nhảy xuống, lúc chạm đất chân có hơi nhũn ra. Cậu ở tường bên kia chờ, Kim Thái Hanh cũng nhanh chóng trèo qua đây.

Hắn vững vàng đáp đất, nắm tay Điền Chính Quốc chạy: "Không tốt chút nào, bạn học Điền để lại ấn tượng quá sâu đậm với giáo viên. Đã mấy năm trôi qua rồi mà vẫn còn nhớ rõ thủ khoa Điền của chúng ta."

"Anh nói với thầy mấy câu, dời lực chú ý của thầy đi, thầy sẽ lập tức nhớ tới chúng ta đó Hanh ca." Điền Chính Quốc vừa chạy vừa nói.

Kim Thái Hanh không phủ nhận cách nói này của Điền Chính Quốc. Rõ ràng đã không còn người đuổi theo họ, nhưng nếu thật sự có người đuổi theo cũng có thể giải thích rõ ràng, thế mà hắn vẫn nắm tay Điền Chính Quốc chạy về phía trước.

Gió mùa hạ thổi qua bên tai, trong giọng nói của Kim Thái Hanh còn mang theo giọng mũi, hắn cười hỏi: "Nhìn chúng ta có giống như đang bỏ nhà theo trai không?"

Cùng nhau thoát khỏi thế giới đầy trói buộc, cùng người mình yêu đi đến chân trời góc bể.

Điền Chính Quốc kéo Kim Thái Hanh dừng lại, tay chống đầu gối thở hổn hển.

"Không chạy nữa." Điền Chính Quốc nói, "Nghỉ chút đi."

Kim Thái Hanh thấy cậu dừng lại, liền có ý muốn hôn Điền Chính Quốc lần nữa. Nhưng bây giờ đang ở ngoài đường, hắn phải cố gắng kiềm chế lại ý muốn này.

Hôm nay Điền Chính Quốc thổ lộ với hắn, hắn sẽ nhớ cả đời.

Trộm khắc sâu vào lòng.

Về sau mỗi năm đến ngày hôm nay, hắn sẽ cùng Điền Chính Quốc tạo một buổi hẹn hò lãng mạn.

Hơi thở dồn dập của Điền Chính Quốc dần điều chỉnh lại, vì thế bắt đầu tiếp tục nắm tayKim Thái Hanh chậm rãi đi.

"Thể lực của Điền ca hôm nay kém hơn ngày thường quá đó, là..." Còn chưa kịp hỏi xong, bỗng nhiên Kim Thái Hanh đã biết nguyên nhân.

Là nguyên nhân nào đó không thể nói ra giữa ban ngày.

Gần trường có rất nhiều siêu thị nhỏ, Kim Thái Hanh kéo Điền Chính Quốc vào một trong số đó, hắn lấy một lon sữa bò ở trên kệ về tẩm bổ cho cậu.

Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm con bò trên lon sữa, đột nhiên cậu đã hiểu mạch não của Kim Thái Hanh.

Cậu thậm chí còn biết tại sao Kim Thái Hanh chỉ mua một lon, chắc chắn hắn sẽ nói tối hôm qua uống rồi, nên giờ không cần uống nữa.

"Bổ sung dinh dưỡng cho Quốc Quốc của chúng ta." Kim Thái Hanh nói.

Điền Chính Quốc: "..."

Sau khi tỉnh rượu, Điền Chính Quốc vẫn có thể nhớ rõ những chuyện xảy ra khi say, cho nên cậu mới dẫn Kim Thái Hanh tới nơi này để thổ lộ, nói cho hắn biết người mà mình thầm thích là ai.

Đồng thời, cậu cũng nhớ rõ.

Chuyện khác vào tối hôm qua.

Chẳng hạn như lúc cậu uống say thì Kim Thái Hanh...

Cậu cảm thấy thiếu gia nhà giàu hẳn là không tình nguyện làm chuyện này với người yêu. Nhưng Kim Thái Hanh không chỉ làm thôi mà còn trông rất vui vẻ, một chút miễn cưỡng cũng không có.

Thích một người là chấp nhận hết tất thảy, lời này đã được hắn thể hiện rất tốt.

Tuy rằng Kim Thái Hanh thật sự rất thích, nhưng hắn tối qua cũng không thừa dịp cậu uống say mà lừa cậu tiến tới. Ngay cả bản thân mình hắn cũng không thèm quan tâm.

Kim Thái Hanh có thể nhẫn nại vì cậu, đương nhiên cậu cũng có thể vì Kim Thái Hanh mà buông thả một chút.

Họ đi tới quầy tính tiền, có nhiều hộp trên kệ gần quầy thu ngân, thiết kế bao bì rất đẹp.

Điền Chính Quốc lấy một hộp trên đó, tính tiền chung với sữa bò.

Kim Thái Hanh đang định trả tiền, thấy vậy cả người đều choáng váng, kinh ngạc quay đầu nhìn cậu.

Bên tai Điền Chính Quốc ửng đỏ, cậu mím môi, móc điện thoại của mình ra quét mã.

"Đợi đã, sao có thể để em tính được, để anh để anh!" Kim Thái Hanh nhanh tay lẹ mắt ấn điện thoại của cậu xuống, nhanh chóng thanh toán.

Sữa bò và hộp đó đều được bỏ vào một bao nilon trong suốt, Kim Thái Hanh xách lên, cùng Điền Chính Quốc đi ra khỏi siêu thị, sau đó thử thăm dò khoác vai .

Lúc cùng Điền Chính Quốc ra khỏi nhà, hắn hoàn toàn không nghĩ tới mọi chuyện sẽ phát triển đến mức này.

"....Về nhà sao?" Kim Thái Hanh hỏi.

Điền Chính Quốc cố gắng tỏ ra bình tĩnh, giọng điệu kiên định nói: "Không về, đi khách sạn đi."

*

Ngồi trong căn phòng khách sạn tốt nhất thành phố, cả người Điền Chính Quốc đều căng thẳng.

Cậu và Kim Thái HAnh cùng nhau ngồi ở mép giường lớn mềm mại, vai chạm vai, chân chạm chân.

... Tuy rằng vẫn luôn nói với bản thân rằng đây là một chuyện rất vui vẻ, cậu thật sự cũng vui vẻ đấy, nhưng không thể tránh khỏi sẽ có một chút lo lắng.

Dẫu biết ngày hôm qua cũng xảy ra tiếp xúc thân mật giống như vậy, nhưng khi đó cậu say đến mất tỉnh táo, chưa kể mức độ thân mật của ngày hôm qua không giống hôm nay.

Hiển nhiên Kim Thái nh bên cạnh vẫn vô cùng hưng phấn. Cho dù hẳn là vẫn rất căng thẳng, nhưng Kim Thái Hanh cũng không trực tiếp tiến một bước.

"Hay là... Hay là quên chuyện ngày hôm nay đi?" Kim Thái Hanh nói, "Em nghỉ một chút, không phải sáng nay chân bị mỏi sao?"

Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm giày của mình: "Không sao, đỡ hẳn rồi."

Kim Thái Hanh không buông tha bất kì cơ hội nào có thể khen cậu: "Cũng phải, Quốc Quốc của chúng ta giỏi như vậy, cường độ này nhỏ hơn rất nhiều cường độ đi tuần trăng mật của chúng ta. Bây giờ Quốc Quốc có thể làm được, sau này nhất định cũng sẽ làm được!"

Điền Chính Quốc: "... Đúng."

Kim Thái Hanh đứng lên đi đến tủ TV, lấy lon sữa trong túi đồ để trên nóc tủ TV, cắm ống hút sau đó đi về bên cạnh .

Hắn đưa sữa cho Điền Chính Quốc: "Uống chút tăng cường thể lực ha?"

Ăn uống là một cách vô cùng tốt để giải tỏa căng thẳng, Điền Chính Quốc nhận lấy sữa, cái miệng nhỏ nhấp từng ngụm.

Kim Thái Hanh cũng không vội nói chuyện, chống cằm ngắm góc nghiêng của Điền Chính Quốc.

Ngũ quan cậu rất tinh tế. Đường nét góc hàm rõ ràng, da trắng như tuyết, mang một sắc thái đối lập hoàn toàn với hắn.

Tựa như bức tranh thủy mặc xa xưa, tĩnh lặng.

Khóe môi Kim Thái Hanh bất giác cong lên.

Đóa hoa trắng trong tinh khiết trong lòng hắn, hôm nay sắp nhiễm phải sắc màu của hắn.

"Đừng căng thẳng, nói chuyện với anh đi." Kim Thái Hanh kéo một tay khác của Điền Chính Quốc, "Ngày mấy chúng ta đi lãnh giấy kết hôn đây? Thất tịch được không? Trung thu thì sao? Hay là em thích ngày khác?"

"....?" Điền Chính Quốc nghĩ đến tuổi của mình và Kim Thái Hanh, "Không phải còn một hai năm nữa mới đến tuổi hợp pháp kết hôn sao?"

HẮn không cảm thấy có vấn đề gì khi hỏi ngày lãnh giấy kết hôn trước mấy năm, nói nghe vô cùng có lý: "Này là anh nói để chuẩn bị trước, làm việc gì cũng phải có kế hoạch trước biết chưa? Tốt nghiệp người khác chỉ có thể lấy bằng tốt nghiệp, chúng ta thì lấy luôn giấy hôn thú. Quá đỉnh."

Điền Chính Quốc đã uống hết non nửa lon sữa: "Sao cũng được, chỉ cần đó là ngày trời trong nắng ấm là được rồi."

Kim Thái Hanh nhận được lời hứa hẹn của Điền Chính Quốc, cảm thấy vô cùng mãn nguyện, vui vẻ tiếp tục trò chuyện với cậu: "Quốc Quốc thích anh từ lúc nào vậy? Anh chẳng phát hiện ra gì hết."

"Em cũng không biết." Điền Chính Quốc ăn ngay nói thật, "Dù sao cũng là sau khi học đại học, anh luôn đòi ngủ với em, ngủ đến em cảm thấy có gì đó không ổn nữa."

Kim Thái Hanh cảm thản: "Thì ra, ngủ cùng nhau có thể giúp phát triển mối quan hệ."

Bây giờ họ chuẩn bị bắt đầu động thái đi ngủ, quan hệ sẽ tiến triển thêm một bước nữa!

Nói mấy câu mà suy nghĩ của Kim Thái Hanh đã chuyển sang nội dung không phù hợp với trẻ em. Hắn cố gắng kéo suy nghĩ trở về, thoải mái nói chuyện với Điền Chính Quốc để cậu bớt căng thẳng.

Điện thoại của Điền Chính Quốc vang lên, là mẹ Điền gọi đến.

Trước khi đến khách sạn, Điền Chính Quốc cũng đã gọi điện thoại báo người nhà đêm nay không về, lần này mẹ Điền gọi tới là muốn hỏi họ ngày mai muốn ăn món gì.

Điền Chính Quốc nói chuyện với mẹ một lúc thì cúp điện thoại, thấy Kim Thái Hanh đang nhìn chằm chằm vào điện thoại di động.

Điền Chính Quốc nhìn điện thoại của mình: "Sao vậy, có vấn gì sao?"

Cùng một kiểu điện thoại, ốp lưng điện thoại cũng tương tự nhau. Trước đây có thể nói là anh em xài chung một kiểu thôi, nhưng bây giờ đã biến thành đồ đôi cùng người yêu.

Vẻ mặt Kim Thái Hanh do dự, tựa như không biết có nên nói những lời này không.

Điền Chính Quốc nhanh chóng nói: "Có gì cứ nói thẳng, em không giận anh, chuyện mà anh muốn biết em cũng nói cho anh cả rồi."

Câu nói này đã tiếp thêm dũng khí cho Kim Thái Hanh, hắn lại gần.

"Hôm đó anh lấy nhầm điện thoại của em...Không cẩn thận vào album ảnh."Kim Thái Hanh trầm giọng nói, "Album riêng tư của em, ảnh trong đó là ảnh của ai?"

Điền Chính Quốc hoảng hốt, nhớ lại, sau đó bất đắc dĩ cười một cái. Hẳn là hắn đã vì chuyện này mà lén ăn giấm rất nhiều lần.

"Đưa tay lại đây." Điền Chính Quốc nói.

Vì thế Kim Thái Hanh đưa tay qua, Điền Chính Quốc đặt điện thoại của mình vào lòng bàn tay của hắn.

"Ảnh của ai, anh xem một cái chẳng phải sẽ biết sao? Dù gì album ảnh trong điện thoại đều có thời gian lưu trữ riêng." Điền Chính Quốc nhẹ giọng nói.

Kim Thái Hanh có thể dùng dấu vân tay để mở khóa điện thoại của Điền Chính Quốc, nhưng hắn không nhúc nhích, vẫn luôn nhìn cậu.

"Không cần em phải nói cho anh mật khẩu chứ?" Điền Chính Quốc vươn tay chọt má của Kim Thái Hanh, "Nhắc anh trước, ảnh bên trong...là người mà em thầm thích."

Ảnh của người mà Điền Chính Quốc thầm thích.

Người Điền Chính Quốc thầm thích... Chẳng phải là hắn sao?

Kim Thái Hanh nghĩ đến gì đó, nhanh chóng dùng dấu vân tay của mình mở khóa điện thoại, mở album ảnh, nhấp và album riêng tư.

Album riêng tư yêu cầu nhập mật khẩu, lần trước hắn nhập sai mật khẩu nên không thể xem nội dung ở bên trong.

Sinh nhật Điền Chính Quốc, mật khẩu thẻ ngân hàng, sinh nhật của ba mẹ,... Cái nào hắn cũng đã thử nhưng toàn bộ đều báo sai mật khẩu.

Tuy nhiên có một dãy số mà hắn chưa thử.

Sinh nhật của hắn.

Kim Thái Hanh nhập số, máy báo mở khóa thành công chỉ trong một giây, album riêng tư mở ra.

Thứ đầu tiên đập vào mắt chính là ảnh của hắn.

Những hình ảnh đó đối với bây giờ thực ra rất bình thường. Nhưng vào thời điểm đó, mỗi bức ảnh đều cất giấu một tình yêu không thể cất lời của Điền Chính Quốc.

Trong lòng Kim Thái Hanh dấy lên một nỗi xúc động khó có thể diễn tả bằng lời.

Hắn ôm eo Điền Chính Quốc lăn vài vòng trên giường. Điền Chính Quốc đột nhiên không kịp chuẩn bị, lon sữa bò trên tay rơi xuống mặt đất, lăn đến một góc.

"Điền Chính Quốc... Quốc Quốc." Kim Thái Hanh vùi mặt vào vai Điền Chính Quốc hôn điên cuồng, hơi thở trầm thấp, gọi tên cậu từng tiếng rồi lại từng tiếng.

Điền Chính Quốc ngưỡng mặt nằm ở trên giường, cậu nhìn trần nhà trắng như tuyết, chậm rãi ôm lấy eo Kim Thái Hanh.

"Đến đây đi." Điền Chính Quốc nói.

....

Ở một góc nọ, những giọt sữa bò còn thừa lại trong lon theo ống hút nhỏ từng giọt, từng giọt.

*

Gần ba giờ sáng, trong phòng lại an tĩnh như lúc đầu, Kim Thái Hanh vẫn ôm chặt lấy Điền Chính Quốc đang ngủ say.

Kim Thái Hanh ghé mũi vào bên cổ ấm áp của Điền Chính Quốc, tham lam hít lấy hít để hương thơm ngát đó.

Bảo vật quý giá này đã hoàn toàn thuộc về hắn. Điều này không có nghĩa là sau khi có được hắn sẽ không trân trọng nữa, mà là càng trân trọng hơn.

Đêm nay là một đêm đặc biệt, đủ loại cảm xúc dâng trào, hắn muốn nói thật nhiều thật nhiều lời tốt đẹp với Điền Chính Quốc.

Giọng của Kim Thái Hanh rất nhỏ, không thể đánh thức Điền Chính Quốc được.

"Sau này mỗi ngày dùng ít nhất ba tiếng, chúng ta dành để làm tình đi."

"Nếu có kiếp sau, kiếp sau anh sẽ lại đi tìm em. Nếu có một trăm kiếp, vậy chúng ta sẽ bên nhau một trăm kiếp."

"Không được thích người đàn ông khác, anh sẽ giận lắm đó. Cả đời này em chỉ có thể ở bên anh thôi."

"Chúng ta ở bên nhau trọn đời, sau này chết cũng phải hỏa táng cùng nhau, tro cốt cùng trộn vào nhau."

"Anh sẽ cố sống đến sau khi em mất, sống đến phút tiếp theo sau khi em mất. Vì thế chỉ cần em còn sống, mở to mắt là có thể thấy anh."

Mùi hương của Điền Chính Quốc quẩn quanh bên chóp mũi, Kim Thái Hanh nhỏ giọng nói ra chấp niệm từ tận đáy lòng mình.

Hắn không cần được đền đáp lại, hắn đã nhận được quá nhiều từ Điền Chính Quốc, nhiều đến mức có thể lấp đầy cả trái tim hắn.

Những lời này nghe có hơi quá mức điên cuồng, cho nên hắn chỉ có thể len lén nói ra, sau khi Điền Chính Quốc ngủ mà nói ra, như vậy sẽ không khiến cậu cảm thấy sợ hãi.

Trên trán bỗng nhiên nóng lên, có một thứ gì đó mềm mại chạm vào.

Kim Thái Hanh kinh ngạc, chậm rãi ngẩng đầu, đối mặt với đôi mắt sáng ngời của Điền Chính Quốc.

"Em biết đêm nay anh sẽ không ngủ được, lại muốn lặng lẽ nói gì đó." Điền Chính Quốc nhúc nhích một chút, để Kim Thái Hanh có thể ôm cậu chặt hơn, "Sau này muốn nói gì thì nói trước mặt em này, không cần phải lén lút. Lúc em tỉnh có thể đáp lại anh, như vậy không tốt sao?"

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc, nhìn đôi mắt chứa chan tình yêu và sự bao dung ấy.

Lại một lần nữa, Điền Chính Quốc vẫn chấp nhận hắn.

Bất kể hắn là người như thế nào, Điền Chính Quốc đều thích hắn.

Hương thơm tiến lại gần, là Điền Chính Quốc hôn hắn.

"Đừng sợ, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau."


---HOÀN CHÍNH VĂN---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro