Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm nay chính là cuối tuần, sau khi rời giường, Điền Chính Quốc dựa theo kế hoạch rủ Kim Thái Hanh đi xem phim.

Kim Thái Hanh vui vẻ đồng ý, cùng Điền Chính Quốc ra khỏi ký túc xá, vừa đi vừa bàn xem hôm nay sẽ làm những gì.

"Xem phim, rồi đi ăn gì đó. Mấy ngày nay trời trở lạnh rồi, tiện đường mua mấy bộ quần áo dày một chút. Chúng ta cũng nên đổi quần áo mới rồi, mình chung một phong cách, lúc đó cậu thích kiểu nào, tôi đều chiều theo ý cậu hết." Kim Thái Hanh nói.

Mấy nữ sinh đi thoáng qua hai người họ, sau khi đi vài bước nghĩ rằng họ không nghe được, bắt đầu hưng phấn bàn luận.

"Các cậu có nghe hay không có nghe không, tôi chiều theo ý cậu, cưng quá trời quá đất a a a!"

"Nha nha, tràn đầy cảm giác vợ chồng già, loại ở chung ăn ý kiểu này giống như đã ngầm hiểu từ lâu, tui xỉu đây."

"Ây da cùng phong cách còn mua chung với nhau, 10 điểm, họ chắc chắn là real rồi nha nha nha!"

Người nghe được chữ có chữ không, Điền Chính Quốc: "..."

Cậu hơi lúng túng.

Tình cảm bạn bè của họ bị xem là tình yêu đồng tính. Cũng không biết Kim Thái Hanh nghe được thì tâm trạng sẽ ra sao.

Đột nhiên Điền Chính Quốc bị kéo lại, Kim Thái Hanh tiến đến thì thầm vào tai cậu.

"Cậu nghe được không, có rất nhiều người chèo thuyền của chúng ta." Thẳng nam Kim Thái Hanh làm cho người ta đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, khóe môi nhếch lên cười xấu xa, "Đúng vậy, mấy người đó đúng là có mắt nhìn. Chúng ta real thiệt mà, con mắt của quần chúng đúng là chuẩn không cần chỉnh luôn."

Điền Chính Quốc: "... Cậu nói cái gì vậy, cậu biết 'real cp' là cái gì luôn hả?"

"Đương nhiên là biết rồi." Kim Thái Hanh nhớ đến bài đăng đã đọc trước đó, nhíu mày, "Đúng là, tại cậu không hay lướt mạng đó, đến real cp mà cũng chưa từng nghe sao, rõ ràng trên diễn đàn toàn là real cp, đu cp. Họ còn ship chúng ta là một đôi, họ cũng thích chúng ta ở cùng nhau nữa, cậu có hiểu không hả bạn học Điền?"

---

Tiếng thảo luận của mấy nữ sinh kia đã không còn nghe thấy nữa, nhưng bầu không khí trò chuyện vui vẻ của họ vẫn còn vương vấn trong không khí.

Cái từ ở cùng nhau này bị Kim Thái Hanh thẳng thắn nói ra, ngữ khí tự nhiên, giống như cảm thấy không có chỗ nào là không ổn hết.

Điền Chính Quốc nhìn mắt Kim Thái Hanh bỗng dưng tối lại, đột nhiên mở miệng: "Thật ra mấy cái loại bài đăng này... không tốt với cậu đâu. Tuy rằng cậu cũng từng nhấn mạnh là cậu không thích đàn ông, nhưng mà mấy người trong đó kiên quyết lắm, cậu hay lên đó, khó tránh có mấy người nghĩ cậu thích đàn ông xong lại quấy rầy cậu đó."

Điền Chính Quốc dừng lại một chút, nhìn thấy Kim Thái Hanh nhăn đôi mày anh tuấn lại, biểu cảm dường như đang không thích, vì vậy tiếp tục nhỏ giọng nói tiếp: "Hay để tôi lên đó xem có ai hay bàn luận mấy cái đó không, nếu có tôi sẽ liên lạc với quản trị viên, để cho mọi người... không còn nói mấy cái đó trên diễn đàn nữa."

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh mặt nhăn mày nhó.

Thật ra từ trong lòng cậu, kỳ thực cậu rất vui vẻ khi nghe mọi người nói vậy. Mà trên thực tế, với người e sợ đồng tính như Kim Thái Hanh mà nói cũng không hề tốt.

Kim Thái Hanh không có trả lời liền, hắn ôm vai Điền Chính Quốc : "Cậu thấy thế nào?"

Điền Chính Quốc sững sờ: "Tôi không cảm thấy gì hết."

"Vậy thì không phải xong việc rồi sao." Giọng nói Kim Thái Hanh nhẹ nhàng, sờ sờ tóc Điền Chính Quốc, miễn cưỡng nói, "Có một vĩ nhân đã từng nói, chuyện mà quần chúng thích bàn luận. Cậu không thích, thì đừng quan tâm? Có kiên định đến mấy cũng không đánh thắng nổi sự nhiệt tình của quần chúng đâu, biết không Điền đồng chí?"

Khóe miệng Điền Chính Quốc cong lên một chút, nén cười, mặt không cảm xúc mà vỗ vào cái tay đang quậy phá của Kim Thái Hanh.

Nói tầm bậy tầm bạ không à, câu đó có phải dùng như vậy đâu!

-

Khu trung tâm đường phố phồn hoa, không hề thiếu nơi để ăn chơi.

Từ cửa hàng xa hoa đắt đỏ, đến giá cả thường thường tầm trung, có thể đáp ứng được nhu cầu tiêu dùng của tất cả các tầng lớp.

Họ đi ngang qua cửa sổ của một cửa hàng quần áo sang trọng nổi tiếng. Đèn trong cửa hàng sáng choang, logo của cửa hàng cũng vô cùng rực rỡ.

Điền Chính Quốc nhớ được nhãn hiệu này. Trước đây lúc còn học cấp ba, Kim Thái Hanh có rất nhiều quần áo đều in logo thương hiệu này, hắn hẳn là rất thích hãng này. Chỉ là sau này, khi quan hệ của họ càng ngày càng tốt lên, phong cách mặc quần áo của Kim Thái Hanh cũng khác, giá cả cũng chỉ ở tầm trung, không còn thấy bóng dáng của các thương hiệu xa xỉ trên người hắn nữa.

Mà theo cậu biết, với hoàn cảnh gia đình của Kim Thái Hanh, cho dù mua một lúc mười cái, cũng chỉ như là con bò rụng cọng lông, như cây me rụng lá, không hề có chút xót tiền nào.

-

Điền Chính Quốc dừng lại trước tủ kính, nhìn về phía Kim Thái Hanh: "Cậu muốn mua thì tôi có thể đi xem với cậu một chút."

Kim Thái Hanh giống như đã sớm nghĩ ra câu trả lời cho câu hỏi vừa nãy của Điền Chính Quốc. Biểu cảm của hắn ghét bỏ mà nhìn vào trong cửa hàng, không do dự trả lời: "Tôi đẹp trai ngời ngời như vậy, giờ có mặc bao tải lên người cũng vô cùng tuấn tú, cần gì phải dựa vào ba cái đồ hàng hiệu này nâng cao giá trị?"

Kim Thái Hanh soi bóng mình trên tủ kính hất hất tóc, xoay mặt Điền Chính Quốc lại, thoáng nhướn mi: "Có đẹp trai hay không, có khiến cho bạn học Điền đây mê mẩn không?"

Điền Chính Quốc: "..."

Cậu không để cho Kim Thái Hanh có cơ hội luyên tha luyên thuyên nữa, kéo hắn về phía cửa tiệm tầm trung bên cạnh.

-

Cầm trên tay quần áo đã chọn, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh đi về phía phòng thử quần áo.

Phòng thử quần áo ở tiệm này rất lớn, nam nữ tách riêng, bên trong mỗi phòng thử lớn còn phân ra những phòng nhỏ hơn.

Chỗ thay quần áo cho nam nữ phân ra hai bên trái phải. Cửa ngoài cùng được ngăn cách bằng một tấm rèm mỏng. Bởi vậy mà hiệu quả cách âm không tốt lắm, họ đang ở bên trong phòng thử đồ nam, còn có thể nghe thấy lờ mờ âm thanh phát ra bên phòng thử đồ nữ.

"Đình Đình, cậu xong chưa? Vào giúp tôi một chút, bộ đồ này khó mặc quá"

"Đây đây! Cậu ở phòng nào vậy?"

Điền Chính Quốc không để ý lắm, đi vào bên trong phòng thử đồ nam, cùng Kim Thái Hanh đi vào một khu nhỏ trong phòng thử đồ.

Đến lúc Điền Chính Quốc thay quần áo xong, ở bên ngoài chờ một lúc, mới phát hiện ra có gì đó không đúng.

Kim Thái Hanh còn chưa đi ra.

Hắn thay quần áo thôi mà lâu vậy hả?

Để trả lời cho thắc mắc của Điền Chính Quốc, giọng nói bên trong của Kim Thái Hanh truyền đến.

"Quốc Quốc,cậu mặc có vừa không?"

Điền Chính Quốc: "...??"

Không ổn không ổn rồi, cái tên Kim Thái Hanh này lại đang suy nghĩ bậy bạ gì rồi!

Không chờ Điền Chính Quốc mở miệng, Kim Thái Hanh lần nữa lên tiếng, nhịn cười nói: "Vào giúp tôi với, bộ đồ này khó mặc quá, một mình tôi không mặc vào được."

Điền Chính Quốc đi tới cửa phòng, lạnh lùng nói: "Khó mặc thì đừng có mặc nữa, quần áo cũ của cậu còn chưa hỏng mà, còn mặc được."

"... Vãi." Kim Thái Hanh thò đầu ra cười. Bàn tay lớn chộp cái tay của Điền Chính Quốc kéo vào, "Cậu vào đây đi."

Điền Chính Quốc đột nhiên bị kéo vào phòng, cửa phòng bị Kim Thái Hanh đóng lại. Kim Thái Hanh lại đẩy Điền Chính Quốc vào tường, đồng thời một tay chống bên đầu cậu.

-

Trực tiếp vây Điền Chính Quốc trước người mình.

Kim Thái Hanh cười kề sát mặt vào, bởi vì đây là nơi công cộng, nên hắn nhỏ giọng.

"Bạn tốt người ta ai cũng giúp nhau mặc quần áo, còn cậu bắt tôi mặc lại đồ cũ đã xài mấy năm. Sao cậu nhẫn tâm quá vậy Quốc Quốc."

Kim Thái Hanh chầm chậm nói, đồng thời chậm rãi kề sát mặt lại. Mãi đến khi khoảng cách mặt của hai người gần sát nhau, hắn mới dừng lại.

Khoảng cách của hai người gần như vậy, Điền Chính Quốc vừa ngước mắt lên, là có thể nhìn thấy môi của Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc từng nhìn thấy trên phim nam chính hay đẩy nữ chính vào tường, mà cũng chưa từng nghĩ đến có một ngày mình cũng được người ta chống tay đẩy vào tường.

Còn là crush thẳng nam của mình đẩy.

Môi Kim Thái Hanh rất mỏng, viền môi ngang, để lộ ra dáng vẻ lạnh lùng tuyệt tình. Chỉ là khi đối mặt với cậu, đôi môi này lúc nào cũng mang theo ý cười, dáng vẻ lạnh lùng tuyệt tình kia dường như tan biến.

Nếu như theo đúng như kịch bản trên phim, nam nữ chính tiếp theo sẽ hôn nhau.

Kim Thái Hanh dời tầm mắt, không để cho ánh mắt tiết lộ tâm trạng của mình.

Hắn cười nói: "Hai tay tôi bị gãy rồi, không thể nào thực hiện cái động tác mặc đồ phức tạp này một mình được, cậu nhẫn tâm để tôi phải chịu khổ sao?"

"... Nghe chuyện này tôi thấy rất có lỗi." Điền Chính Quốc phối hợp lấy điện thoại di động ra, "Tay cậu đau, lòng tôi cũng rất đau, để tôi giúp cậu liên hệ với nhà tang lễ được không?"

-

"Dù cậu có kéo tôi đến nơi hỏa táng cậu cũng phải mặc quần áo cho tôi cái đã ." Kim Thái Hanh bắt đầu không biết xấu hổ, "Quan hệ của chúng ta cũng không tệ hơn những người khác. Bạn bè người ta có thể làm được, chúng ta cũng làm được."

Cái hành động này cũng quá gay rồi. Điền Chính Quốc thở dài, đẩy Kim Thái Hanh ra xa một chút, tiếp tục nói lý lẽ: "Người ta là con gái, quần áo khó mặc, hoặc cần giúp kéo dây kéo váy, chuyện này rất bình thường. Cậu mặc một bộ đồ thì cần tôi giúp cái gì, trên bộ đồ của cậu cũng không có chỗ nào cần kéo dây kéo..."

Điền Chính Quốc ngậm miệng. Cậu đột nhiên nghĩ đến trên bộ quần áo của hắn có một chỗ có dây kéo thật —— dây kéo quần.

Não Kim Thái Hanh nhảy số rất nhanh liền hiểu rõ suy nghĩ của Điền Chính Quốc, tầm mắt cũng từ trên mặt Điền Chính Quốc dời xuống: "Cậu muốn chúng ta giúp nhau kéo cái dây kéo này á hả? Ý kiến hay, sao tôi không nghĩ ra chứ."

Điền Chính Quốc: "..."

Điền Chính Quốc nhất quyết cúi người thoát khỏi cánh tay của Kim Thái Hanh, chạy khỏi phòng riêng không thèm quay đầu lại. Trước khi đóng cửa phòng, cậu thậm chí còn nghe tiếng cười khẽ của Kim Thái Hanh.

Cái tên thẳng nam làm ra mấy cái hành động "thường ngày" này, lại đang rất vui vẻ, hắn chắc chắn lần sau còn dám làm vậy nữa.

---

Mua quần áo cơm nước xong xuôi, đến giờ xem phim.

Điền Chính Quốc đã đặt vé trước rồi. Cậu và Kim Thái Hanh ngồi ở chỗ có tầm nhìn tốt nhất, chờ phim chiếu.

Đã đến giờ, đèn trong rạp tắt đi, rạp chiếu phim phát kính 3D, như vậy Điền Chính Quốc có thể dễ dàng nhìn biểu cảm của Kim Thái Hanh mà không bị hắn phát hiện.

Cốt truyện của bộ phim này rất đơn giản. Vai chính là một cặp đôi oan gia ngõ hẹp được bạn bè tác hợp, từ nhìn nhau ngứa mắt đến thành một đôi ngọt ngào.

Mà cặp phụ là hai người bạn tác hợp nam nữ chính, lại nhận ra họ thích nhau. Nhưng bởi vì áp lực từ hiện thực và nhiều nguyên nhân khác, cho dù họ không tìm người yêu nữa, nhưng quan hệ của họ chỉ dừng lại ở tình bạn.

Trong bóng tối, mỗi lần đến đoạn của cặp đôi nam nam, Điền Chính Quốc sẽ thoáng nghiêng tầm mắt xem phản ứng của Kim Thái Hanh.

Dù sao Điền Chính Quốc cũng hơi thấp thỏm.

Nếu như Kim Thái Hanh thật sự chán ghét đồng tính, thì sẽ vô cùng ghét bỏ khi nhìn mấy loại tình tiết kiểu này. Mà nếu thực sự chỉ là e sợ trong lời nói, chứ thực ra cũng không có kì thị đến vậy, thì chắc là sẽ không có phản ứng gì đâu ha?

Điều khiến Điền Chính Quốc nhẹ nhõm chính là, biểu cảm của Kim Thái Hanh vẫn không hề thay đổi.

Một lúc sau, phim chiếu đến đoạn kết. Đèn trong rạp sáng lên, Kim Thái Hanh tháo kính 3D ra, với tay qua bên cạnh uống một ngụm coca.

Điền Chính Quốc: "... Đó là coca của tôi."

"Ồ?" Kim Thái Hanh đưa ly coca ra xa hơn. Sau đó ở trước mặt Điền Chính Quốc, uống một ngụm nước.

Hắn nhìn Điền Chính Quốc, từ từ uống hết coca trong ly, rồi nhét ly khác vào tay cậu: "Coca mà còn chia của tôi của cậu làm gì, thật là, tôi đưa ly của tôi cho cậu."

Tất cả ngôn từ và cử chỉ của Kim Thái Hanh đều giống như trước. Thoạt nhìn hoàn toàn không bởi vì xem được cặp đôi đồng tính yêu nhau mà tỏ ra bất thường.

Điền Chính Quốc không có gấp gáp thăm dò. Mãi đến khi hai người ra khỏi rạp trở về đến kí túc xá, lúc đi trên con đường nhỏ trong trường, Kim Thái Hanh cứ níu tay cậu mãi, Điền Chính Quốc mới mở miệng.

"Cậu cảm thấy bộ phim hôm nay như thế nào?"

"Cũng được, một bộ phim tình cảm ngọt ngào." Kim Thái Hanh một tay cầm túi mua sắm, một tay nắm tay Điền Chính Quốc. Không biết đang nghĩ đến cái gì, vẻ mặt của hắn đột nhiên sắc bén, "Cậu hỏi tôi cái này làm cái gì, không phải cậu đang muốn tìm bạn gái yêu đương, nên rủ tôi đi xem bộ phim này thăm dò tôi hả."

Điền Chính Quốc: "..."

Cái nên nghĩ đến thì không nghĩ, mà cái không nên nghĩ đến thì cứ suy diễn lung ta lung tung.

Cậu đúng là muốn yêu đương, nhưng cũng không phải muốn cái loại yêu đương mà Kim Thái Hanh đang nghĩ.

Không phải chứ không phải chứ, hắn căn bản là không nhìn ra tình tiết đồng tính trong phim sao.

Kim Thái Hanh thả tay Điền Chính Quốc ra, rồi lấy cùi chỏ kẹp lấy cổ cậu, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, cả giận nói: "Tôi không có suy nghĩ này, cậu cũng không được nghĩ đến. Không phải đã nói chúng ta phải cùng nhau có hay sao? Không thể trọng sắc khinh bạn được!"

"Tôi không có nghĩ tới mấy cái đó mà." Điền Chính Quốc thực sự phục hắn rồi. Cậu nghĩ tới nghĩ lui, lấy điện thoại di động ra, "Tôi chẳng qua là thấy kĩ năng diễn xuất của nam chính hơi chán, nên muốn biết cậu thấy thế nào. Tôi cũng muốn biết bình luận của người khác về phim nữa."

Bình luận về phim rất nhiều, Điền Chính Quốc giả bộ mới phát hiện ra điều gì đó, nói với Kim Thái Hanh: "Có nhiều người cảm thấy hai nam phụ trong phim thật lòng yêu nhau. Nhưng cuối cùng không thể đến được với nhau thật đáng tiếc, thật là đau lòng."

Kim Thái Hanh sững sờ, biểu tình trong nháy mắt trở nên nghiêm túc.

"... Yêu nhau?"

Việc đụng chạm đến giới hạn của Kim Thái Hanh, lúc Điền Chính Quốc đề cập đến phải cân nhắc lời nói của mình rất nhiều: "Có lẽ mọi người yêu thích quan hệ có cảm giác cp như vậy."

Biểu tình của Kim Thái Hanh hoà hoãn lại: "Con gái không có hiểu được phương thức biểu lộ tình cảm của con trai, cảm thấy đó là tình yêu, chuyện này rất bình thường, chỉ là cảm giác cp thôi"

Kim Thái Hanh thật sự không hề nhìn ra, còn cảm thấy hai người đó chỉ là bạn bè bình thường!

Tâm tình Điền Chính Quốc phức tạp, có chút không biết nên tiếp tục thăm dò thế nào. Cậu đi về phía trước làm bộ như không có chuyện gì xảy ra. Trái lại Kim Thái Hanh lại vì câu "cảm giác cp" mà nảy sinh hứng thú, tràn đầy phấn khởi lấy điện thoại di động của mình ra.

Kim Thái Hanh mở điện thoại di động rồi vào fanfic của mình: "Chúng ta cũng có rất nhiều người hâm mộ. Có nhiều người cũng thích cp của chúng ta đó, còn có người viết thành tiểu thuyết nữa, thú vị quá trời."

Điền Chính Quốc bất đắc dĩ: "Cậu muốn mọi người ship cp làm gì, còn muốn đọc cả đồng nhân văn của mình nữa hả?"

"Nếu có là tôi xem liền, mà hình như cũng không phải là không có ——" Kim Thái Hanh đột nhiên dừng bước, sắc mặt âm trầm.

Điền Chính Quốc cả kinh, nhìn về phía Kim Thái Hanh đang nhìn, cũng nhìn thấy nội dung trong điện thoại hắn.

Kim Thái Hanh lướt đến một tấm ảnh. Khuôn mặt của những người trong bức ảnh được thay thế bởi hai vai nam phụ trong phim, họ hôn nhau, một người đè người kia lên giường, bức ảnh trông rất khoa trương.

Đây là một bức ảnh giường chiếu, thể hiện xu hướng tính dục của hai người nam.

Điền Chính Quốc đỡ lấy vai Kim Thái Hanh, lo lắng hỏi: "Sao vậy, có chỗ nào không thoải mái hả?"

"Không có chuyện gì." Kim Thái Hanh chầm chậm nhắm mắt lại, đưa điện thoại di động trở lại màn hình chính, "Nhìn thấy thứ này có hơi buồn nôn, để tôi định thần lại chút."

"..." tim Điền Chính Quốc chùn xuống. Vào đúng lúc này, cậu hoài nghi vẻ mặt của mình cũng đang rất khó coi.

Điền Chính Quốc ổn định lại giọng nói: "Cậu ở đây đừng đi đâu hết. Tôi đi mua cho cậu ly nước chanh."

Không đợi Kim Thái Hanh trả lời, cậu nhanh chóng chạy đến cửa hàng trà sữa gần đó, đem tâm tình của mình giấu đi.

Gió đầu thu mang một cảm giác mát mẻ, thổi cho Điền Chính Quốc dần tỉnh táo lại.

Kim Thái Hanh thực sự là chán ghét đồng tính, nhìn thấy cảnh hai người nam thân mật với nhau liền muốn ói.

---

Điền Chính Quốc nở nụ cười tự giễu. Tâm trạng chờ mong thăm dò giờ cũng biến mất sạch không thấy tăm hơi, nhưng lại có một cảm giác nhẹ nhõm.

Làm bạn cũng được, cũng may là cậu chỉ mới bắt đầu mong chờ một chút, vẫn có thể giấu giếm để làm bạn với Kim Thái Hanh cả đời.

-

Điền Chính Quốc đi xa, Kim Thái Hanh dựa một cái cây để chờ.

Hắn vẫn cảm thấy mắc ói. Cái loại buồn nôn do tinh thần này, có uống mười ly nước chanh cũng chưa chắc có thể tiêu xuống được.

Hắn cảm thấy mình phải nhìn một cái gì đó giúp mình thoải mái hơn.

Kim Thái Hanh lần nữa lấy điện thoại ra. Hắn không định ngắm mĩ nữ, mà là mở album điện thoại của chính mình ra.

Ảnh trong album điện thoại của Kim Thái Hanh không nhiều, phần lớn là ảnh của hắn và Điền Chính Quốc chụp chung. Còn có ảnh lần trước hắn lưu lại trên diễn đàn, và ảnh cp của hai người họ.

Kim Thái Hanh nhấn vào một tấm ảnh bất kỳ trong đó phóng to lên. Đó là ảnh hắn đang ôm Điền Chính Quốc rời khỏi sân bóng. Đầu của họ ở rất gần nhau, vừa nhìn cũng biết là đang nói gì đó rất thân mật. Họ cứ như vậy rời đi, trong không gian không hề có một người thứ ba nào lọt vào, cũng sẽ không có người thứ ba nào xuất hiện.

Kim Thái Hanh nhìn tấm ảnh này, dường như được uống một ly nước ép dưa hấu tươi mát giữa mùa hè, làm cho cảm giác buồn nôn lúc này biến mất, trở nên ngọt ngào.

Kim Thái Hanh sờ mặt Điền Chính  trên ảnh, nở một nụ cười thỏa mãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro