6. Giải thích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả buổi sáng Tuấn Chung Quốc không nghe giảng bài, trong đầu đều là nghĩ đến chuyện Kim Tại Hưởng tới tìm cậu ăn cơm. Lúc gần tan học, càng thêm ngồi không yên, chỉ cần vừa thấy ngoài phòng học có người đi qua, cậu liền không tự chủ được mà nhìn ra.
A
Bạn cùng phòng Hoàng Húc Hi thấy cậu liên tiếp nhìn ra bên ngoài, chạm nhẹ một cái, nhỏ giọng hỏi cậu.
"Cậu hôm nay làm sao vậy? Cả buổi sáng đều thất thần."
Tuấn Chung Quốc lắc đầu, làm bộ nghiêm túc nghe giảng bài, "Không có gì."

Kim Tại Hưởng đến trước vài phút, Tuấn Chung Quốc ngồi ở vị trí gần cửa sổ, liếc mắt một cái liền nhìn thấy anh, anh mặc áo thun trắng, phía dưới là quần jean nhạt màu, rõ ràng bình thường nhiều nam sinh cũng mặc như vậy, nhưng Tuấn Chung Quốc chính là cảm thấy anh đẹp nhất.

Anh tựa hồ cũng thấy được Tuấn Chung Quốc, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn cậu một cái, tựa như muốn nói, chăm chú nghe giảng bài đi.

Tuấn Chung Quốc bắt gặp ánh mắt của anh thì lập tức cúi đầu, làm bộ ghi chép, thực ra trong lòng sớm đã kích động đến ngồi không yên.

Thật vất vả mới tan học, Tuấn Chung Quốc dọn dẹp sách vở rồi rời phòng học, nhìn thấy ngoài hành lang có rất nhiều nữ sinh đang ngắm Kim Tại Hưởng, một vài nữ sinh còn liên tiếp quay đầu nhìn anh.
"Thật đẹp trai."
"Cậu ấy đang đợi ai nhỉ?"
"Ai biết được, dù sao cũng không phải chờ mình."
"Nam thần tới ban của chúng ta nha."
.....
Nhìn thấy bên ngoài có một trận kích động, Hoàng Húc Hi duỗi cổ nhìn thoáng qua, kích động mà lay tay Tuấn Chung Quốc.
"Kia không phải Kim Tại Hưởng sao? Cậu ta như thế nào lại đến ban của chúng ta?"

Tuấn Chung Quốc không trả lời, chỉ nói hôm nay không thể cùng Hoàng Húc Hi ăn cơm.
Tuấn Chung Quốc đi ra cửa, Kim Tại Hưởng đã nhìn thấy cậu, anh xuyên qua đám người đi đến trước mặt cậu, thấy cậu cầm một cái túi đựng đồ liền vươn tay ra, "Tôi cầm giúp cậu."
Tuấn Chung Quốc có chút ngượng ngùng, "Không cần, đều là nam sinh. Vả lại, cái này không nặng."

Nữ sinh trong lớp nhìn Kim Tại Hưởng cùng Tuấn Chung Quốc ở bên nhau, sôi nổi dùng ánh mắt hâm mộ nhìn cậu. Mấy người có quan hệ tốt với cậu còn ở xung quanh ồn ào
"Tuấn Chung Quốc, cậu quá không nghĩa khí đi! Ngày thường là Mẫn học trưởng, lần này lại là Kim Tại Hưởng, cậu có thể hay không quá tham đi."
Hoàng Húc Hi chen vào giữa một đám con gái, trực tiếp nói một câu
"Kim đại soái ca, trong ban các cậu ngoại trừ cậu cùng Mẫn Doãn Khởi, còn có ai lớn lên tương đối soái hay không, lần sau giới thiệu một người cho tôi gặp."
"Cậu tới ban chúng tôi xem đi!"
Kim Tại Hưởng không nhanh không chậm mà trả lời.
"Tuấn Chung Quốc, cậu hiện tại có Kim Tại Hưởng, đem Mẫn học trưởng nhường cho chúng tớ đi." Có người nói giỡn.
Tuấn Chung Quốc lo lắng Kim Tại Hưởng sẽ hiểu lầm, vội vã giải thích
"Các cậu nói cái gì thế, tớ cùng Mẫn Doãn Khởi chỉ là bạn bè, không phải như các cậu nghĩ."
"Nói như vậy, Kim Tại Hưởng chính là như chúng ta tưởng nha." Một người khác tiếp lời.
"Thì ra là như vậy." Một người nữa tỉnh ngộ.
Bị các bạn chọc, mặt Tuấn Chung Quốc đỏ bừng như quả táo.

Kim Tại Hưởng thấy Tuấn Chung Quốc ngượng ngùng liền ra mặt giải vây
"Nếu không có chuyện gì thì chúng tôi đi ăn cơm trước."
Tuấn Chung Quốc theo Kim Tại Hưởng đi một đoạn khá xa nhưng mặt vẫn còn hồng hồng, cậu vẫn luôn cúi đầu, không dám nhìn anh.

Giữa trưa ánh nắng mặt trời gay gắt, cậu quên bung dù, Kim Tại Hưởng lấy dù trong tay cậu, bật mở ra, vì cậu mà che đi ánh mặt trời.

Bởi vì vừa mới tan học, nhà ăn rất nhiều người, Tuấn Chung Quốc cùng cùng Kim Tại Hưởng xếp hàng lấy cơm, vừa lúc đụng phải nam sinh hỏi cậu một câu kia hôm cậu thay thế Kim Thạc Trân đi học.

Nam sinh nhìn thoáng qua Tuấn Chung Quốc đứng ở phía trước Kim Tại Hưởng, đối anh nói
"Lão đại, mau mời chúng tôi ăn cơm đi! Cùng nhau ăn."
"Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, tối nay đi! Dù sao ngày mai cũng không có tiết." Một nam sinh khác mặc áo thun đen trực tiếp quyết định.
"Luận văn giáo sư giao các cậu còn chưa viết xong, muốn thứ hai nộp?" Kim Tại Hưởng không mặn không nhạt hỏi một câu.
Hai người đem ánh mắt chuyển qua trên người Tuấn Chung Quốc, "Anh dâu, cậu mau quản cậu ta."
"Chuyện này tôi không quản được." Nói xong, Tuấn Chung Quốc mới ý thức được chính mình vừa nói cái gì.

Thiên a, bọn họ vừa rồi kêu cậu là anh dâu, mà cậu còn trả lời bọn họ, thế nghĩa là cậu thừa nhận rồi. Chính là, bọn họ chỉ nói giỡn thôi, huống hồ Kim Tại Hưởng chỉ là mời cậu ăn cơm, cũng không có thừa nhận bọn họ rốt cuộc là có quan hệ gì.

Trong nháy mắt, cậu xấu hổ tới cực điểm, cũng may lúc này đến lượt cậu lấy cơm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro