Chương 4: Quan tâm, giúp đỡ hết lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hô hấp Kim Thái Hanh nặng hơn rất nhiều nhưng hắn vẫn giữ nguyên sắc mặt mà cầm lấy áo sơ mi đã trượt xuống của cậu, dùng nó lau sạch tinh dịch trên tay.

"… Kim tổng." Chàng trai nằm trong ngực hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng, giọng nói dù vẫn còn khàn khàn nhưng đã tỉnh táo hơn nhiều.

"Tỉnh hơn chút rồi?" Kim Thái Hanh thuận miệng hỏi, sau đó lột áo sơ mi khỏi cánh tay cậu rồi ném xuống đất.

Điền Chính Quốc đỏ mặt không nói gì, sau khi bắn một lần cuối cùng cậu cũng thoát được một chút khỏi thứ cảm giác không bình thường khiến người ta hoa mắt chóng mặt kia, nhưng ngay lập tức lại bị cảm giác xấu hổ lúng túng khó nói nên lời làm cho cứng ngắc cả người.

Cậu muốn nói gì đó để phá vỡ sự ngượng ngùng này, dù sao cậu cũng không muốn đối phương nghĩ là cậu bị ép buộc. Nhưng chưa kịp nói gì thì tiếng gõ cửa thanh thúy theo quy luật đã đột ngột vang lên, khiến cho cậu hoảng sợ đến mức muốn tránh khỏi lồng ngực Kim Tại Hưởng theo bản năng.

Loại kích động này hiển nhiên không đúng lúc, thậm chí có thể còn sẽ chọc giận người đằng sau cậu. May mà trước khi cậu làm ra động tác gì không thể khống chế được thì Kim Thái Hanh đã ôm chặt lấy cậu vào lòng, cởϊ áσ tắm bọc lấy cơ thể cậu.

Có lẽ là đoán được tình hình trong phòng nên lần này sau khi gõ cửa mười mấy giây người nọ mới mở cửa đi vào.

Người đến vẫn là Phác Chí Mẫn, mắt y nhìn thẳng về phía trước đạt điểm tuyệt đối về chuyên nghiệp, vẻ mặt bình thường đến độ giống như trên tròng kính mắt tự động ốp gạch men. Thế nhưng Chính Quốc vẫn căng thẳng đến mức cả người cứng lại, không nhịn được nhúc nhích hạ thân dùng sức vùi mặt vào lồng ngực Kim Thái Hanh.

Kết quả là vừa động đậy Điền Chính Quốc đã ngay lập tức cảm giác được sự tồn tại mạnh mẽ của thứ cứng rắn ở hạ thân đối phương đang thúc vào xương cụt của cậu, điều này khiến cậu trong phút chốc liền cảm thấy đầu óc choáng vàng, một sự nôn nóng và sợ hãi vọt lên trong lòng không thể kiềm chế được.

Nhưng mà cùng lúc đó, dục vọng vẫn chưa hoàn toàn biến mất lại rục rịch trỗi dậy. Điều này làm cậu lúng túng không thôi.

“Thiếu gia, đây là thuốc làm dịu.” Lúc này Phác Chí Mẫn đã bước đến trước mặt, đặt một bình thủy tình màu nâu đậm không có bất kỳ nhãn mác nào lên khay trà, “Dù không thể giải độc hoàn toàn nhưng có thể hóa giải một phần dược tính, ngăn ngừa thuốc kích dục làm tổn thương cơ thể.”

Kim Thái Hanh gật đầu một cái rồi cầm cái bình lên. Phác Chí Mẫn thấy hắn không dặn dò gì nữa liền thức thời nhanh chóng rời đi.

Điền Chính Quốc căng thẳng đến mức hơi thở cũng nén nhẹ, đến khi tiếng đóng cửa vang lên mới chậm rãi duỗi lưng thở ra một hơi.

Kim Thái Hanh nhét bình thuốc vào tay đối phương sau đó giữ nguyên tư thế ôm cậu dậy, đi vào buồng tắm bên trong phòng ngủ.

Trong phòng tắm hắn cũng không làm, lúc Thái Hanh bỏ cậu xuống liền tiện tay cởi áo tắm đang quấn trên người Điền Chính Quốc ra. Lần này hạ thể cậu hoàn toàn trần trụi trong tầm mắt hắn, trên người cậu vẫn còn dính tinh dịch, phía dưới hạ thân Kim Thái Hanh liền cương đến đau nhức.

Hắn thấy đối phương co người lại vì không được tự nhiên, đầu cúi gằm xuống không dám nhìn hắn, bàn tay đang cầm bình thuốc cũng nắm chặt đến hiện ra khớp xương trắng trẻo. Cuối cùng trước khi cậu triệt để không chịu nổi nữa, hắn mới mở vòi nước trong bồn tắm ra.

Bởi vì là mùa hè nên nước cũng không nóng lắm, sau khi ngâm mình một lát rốt cuộc Điền Chính Quốc cũng cảm thấy ảo giác giống như bị thị gian kia chậm rãi phai nhạt.

“Uống thuốc, sau đó tự mình dọn dẹp một chút.” Chính Quốc nghe vậy liền run lên một cái nhẹ đến mức không thể nhận ra, sau đó lập tức làm theo lời đối phương.

Cậu biết, việc đã đến nước này dù không hẳn là ngươi tình ta nguyện, nhưng Kim Thái Hanh vốn luôn là người giữ vị trí chủ đạo tuyệt đối, có thể làm đến mức như vậy đã là quan tâm giúp đỡ hết lòng rồi.

Mùi vị thuốc làm dịu không ngon lành gì, thế nhưng sau khi uống vào cả người đều mát lạnh, làm cho cơ thể đang bắt đầu nóng lên lần nữa của cậu dễ chịu hơn nhiều.

“Cảm ơn ngài.” Cậu nhẹ giọng nói.

Không nhịn được cười một tiếng.

“Cảm ơn tôi chuyện gì? Cảm ơn tôi sẽ chiếm lấy cậu ngay bây giờ sao?”

Chính Quốc đờ ra, lần này hoàn toàn hết nói nổi.

Hắn xoa nhẹ đầu gối cậu một cái, dù cậu cố tỏ vẻ mạnh mẽ thì nói cho cùng cũng chỉ là người trẻ tuổi mới ra khỏi tháp ngà không bao lâu. Biết mình đứng đây chỉ càng khiến đối phương lúng túng nên hắn với tay lấy một cái áo tắm mới trên kệ xuống, khoác vào rồi ra khỏi phòng tắm.
Có lẽ vì tinhf dục bị khơi dậy nên hắn cảm thấy hơi nóng, lúc lên giường liền liếc mắt nhìn nhiệt kế trong phòng, phát hiện máy điều hòa không biết bị Phác Chí Mẫn tăng lên lúc nào.

Nhẹ nhàng chậc một tiếng, cuối cùng vẫn không hạ nhiệt độ xuống.

Cửa phòng tắm không đóng, tiếng nước nhẹ nhàng chậm rãi truyền ra. Kim Thái Hanh đoán có lẽ đối phương sẽ rề rà trong phòng tắm một lúc lâu, vì vậy hắn sờ soạng cầm lấy một quyển sách trên đầu giường, cũng không chăm chú đọc mà chỉ tùy tiện lật vài tờ.

Kết quả hắn còn chưa lật được tới nửa quyển người đã mặc áo tắm bước ra, cả người tỏa hơi nước đứng bên cạnh giường.

Kim Thái Hanh nhìn gương mặt càng căng thẳng thì càng đanh lại của đối phương, hơi nhướn mày.

Không ngờ lại không bắt hắn đợi lâu, điều này khiến tâm trạng của hắn lại tốt hơn mấy phần.
“Trong ngăn kéo đầu giường có thuốc bôi trơn, lấy ra đem tới đây đi.”

Thuốc làm dịu Điền Chính Quốc vừa uống xong đã phát huy tác dụng, sau khi triệt để tỉnh táo cậu càng rõ mình phải lập tức đối mặt với chuyện gì. Đến cổ họng cậu cũng cứng lại, nhưng vẫn ép buộc bản thân lấy thuốc bôi trơn ra rồi cắn răng bò lên giường.

Cậu tự giác tới gần Kim Thái Hanh nhưng mình cần phải làm gì thì nửa điểm cũng không biết. Cũng may hắn vốn không hy vọng cậu làm được gì, liền trực tiếp ôm eo cậu kéo lại, khiến cậu nằm nhoài lên người hắn ngay lập tức.

Nhịn đã lâu, bây giờ cuối cùng hắn cũng ôm được con báo nhỏ vừa bị bắt lại còn tắm rửa sạch sẽ, thật sự là nửa câu dư thừa cũng không muốn nói, trực tiếp vén áo tắm của đối phương lên. Điền Chính Quốc còn chưa kịp bắt buộc bản thân xem nhẹ thứ đang chọc vào bụng mình kia thì hạ thân đã cảm thấy mát lạnh. Cậu không nhịn được muốn thử chạy trốn, kết quả vừa cọ vào hạ thể đối phương đã khiến Điền Chính Quốc trầm giọng hừ một tiếng.

Liền sợ tới mức không dám động đậy.

“Sợ lắm sao?” Kim Thái Hanh lấy đủ thuốc bôi trơn ra tay, vừa thờ ơ hỏi vừa lấy một tay tách mông cậu ra, đem ngón tay dính đầy chất lỏng sền sệt cà cà vào hậu huyệt cậu.

Cảm giác lạnh lẽo rõ ràng mà thuốc bôi trơn mang lại khiến Chính Quốc run lên một chút, cả người căng ra chặt chẽ đến mức quên cả trả lời câu hỏi của đối phương.

“Nói! Tôi hỏi cậu, có sợ không?” Kim Thái Hanh không để ý đến sự cứng ngắc của người trong lòng, ngón tay hắn ở trước cửa huyệt không nặng không nhẹ xoay tròn, khi nghe được đối phương run cổ họng phát ra từ “Đúng”, hắn liền đột ngột cắm ngón tay vào.
Có thuốc bôi trơn trợ giúp nên ngón tay đi vào rất thuận lợi, nhưng Chính Quốc vẫn không nhịn được mà duỗi người muốn tránh né vì cảm giác bỗng nhiên bị dị vật xâm phạm.

“Đau sao?”

Điền Chính Quốc lắc đầu, ngay sau đó lại cảm nhận được một ngón tay nữa chen vào thân thể mình, tới tới lui lui trong huyệt đạo của cậu.

Nhận thức này khiến cậu cảm thấy một loại kích thích trước nay chưa từng có.

Thái Hanh thỉnh thoảng lại lấy ngón tay tách hậu huyệt cậu ra, hậu huyệt của Chính Quốc siết ngón tay hắn rất chặt, lúc miệng huyệt bị tách ra hắn thậm chí còn cảm nhận được thuốc bôi trơn đã tan trong thân thể chậm rãi chảy ra.

Điền Chính Quốc vốn không dám tưởng tượng cảnh tượng này sẽ như thế nào nhưng lại cảm giác được hạ thể của mình nổi lên phản ứng. Một cảm giác tê dại nhẹ nhàng chạy lên từ xương cụt, chẳng mấy chốc đã tụ lại ở bụng dưới khiến dục vọng của cậu rục rà rục rịch, giống như chỉ cần thêm chút kích thích nữa thôi là sẽ cương lên.

Cậu siết chặt lấy áo tắm đối phương, không tự chủ mà nép sát vào người hắn.

Lúc này Kim Thái Hanh cho thêm ngón tay thứ ba vào, hậu huyệt lập tức đầy chặt, lúc ngón tay hoạt động còn hơi tắc nhưng ngược lại càng cảm giác được rõ ràng ruột vách tường của cậu không ngừng cọ quậy, thêm vào đó là nhiệt độ kỳ diệu mà bên trong thân thể cậu tỏa ra.

Trong lòng hắn thoáng hơi nôn nóng, hắn đỡ lấy mông đối phương nâng cậu lên trên để hạ thể hai người cọ vào nhau.

“A! Kim tổng…”

Vẻ hoảng sợ trên mặt Điền Chính Quốc chợt lóe, hạ thân đang bị kích thích của cậu trong nháy mắt đã cứng lên. Gần như ngay lúc đó, ngón tay Kim Thái Hanh vô tình chọc vào tuyến tiền liệt của cậu, một loại khoái cảm xa lạ mãnh liệt tới mức khiến người khác hoảng sợ lan tỏa khắp cơ thể làm cậu không nhịn được mà run lên, hạ thân đang kề sát dương vật đối phương hoàn toàn cương cứng.

“Ha a...”

Không ngờ... lại thoải mái như vậy.

Vào lúc đang kẹt trong trận khoái cảm kia, trong đầu Điền Chính Quốc đều là suy nghĩ thác loạn này.

Phải biết rằng trước hôm nay, xu hướng tình dục của cậu vẫn luôn bình thường đến không thể bình thường hơn, cậu thậm chí không biết quan hệ tình dục  giữa đàn ông với nhau phải làm cách nào để đối phương cảm thấy thỏa mãn.

Thật sự là muốn phát điên rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro