Chương 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lee Jungkook đạp xe vào trong con hẻm nhà trọ, quệt mồ hôi đang rơi không ngừng xuống chiếc áo sơ mi đã xỉn màu. Tuy rất mệt, nhưng khi y trông thấy người mình yêu đang ngồi học bài trong nhà thì tâm trạng trở nên vui vẻ.

"Ủa, anh về rồi sao?" Nami ngẩng đầu lên, mỉm cười với Jungkook.

Jungkook lấy vạt áo lau mồ hôi, nói với Nami. "Ừ, em đói chưa, anh nấu cơm."

"Dạ anh nấu thức ăn đi, cơm em nấu rồi."

Jungkook vui vẻ gật đầu xách mấy túi rau, thịt đi xuống bếp sơ chế rồi nấu nướng tất bật. Y cùng cô nàng này sống chung từ mấy năm trước, khi cả hai dọn ra từ cô nhi viện. Jungkook cùng Nami thân thiết với nhau từ lúc cô vừa dọn đến cô nhi viện, năm đó cô mười tuổi, bây giờ đã hai mươi. Jungkook cũng thầm yêu cô nàng vài năm trước, vì như vậy nên y không dọn ra khỏi cô nhi viện mà vừa đi làm vừa trở về đó sống để được gần gũi với Nami, y góp một phần tiền mình kiếm được cho các vị sơ ở đó.

Jungkook học được công thức làm bánh từ một sơ ở cô nhi viện, bà trước khi qua đời đã truyền hết ngón nghề lại cho y. Y làm được nhiều loại nên bánh mà y bán rất phong phú, y còn bán kèm thêm sữa tươi. Sáng nào y cũng tất bật dậy sớm làm bánh rồi đi lấy sữa, sau đó chất hết dụng cụ lên chiếc xe đạp của mình, chạy ra đường bán kiếm sống. Bán được một hai năm thì y được ông lão họ Ahn cô đơn nhận làm con nuôi, sống bầu bạn đến lúc ông qua đời. Jungkook sống ở nhà cha nuôi cũng thỉnh thoảng trở về cô nhi viện thăm Nami, cô dần dần có tình cảm với Jungkook và rồi khi cô 20 tuổi, cha nuôi của Jungkook mất, cả hai chính thức thuê nhà trọ sống cùng nhau.

Nami học rất giỏi cho nên cô làm đủ nghề để tiếp tục theo học đại học, sau khi sống chung thì Jungkook bảo cô nghỉ việc đi, tiền bạc cứ để y lo cho. Thế là cô vui vẻ tập trung lo học, làm việc nhà, còn mọi việc bôn ba cực khổ khó nhọc kiếm từng đồng từng cắc thì Jungkook đều lo hết.

Jungkook năm nay đã 28 tuổi, vì mưu sinh mà nhìn y trông già hơn tuổi thật rất nhiều, gầy gò đen nhẻm, nhìn sơ qua cũng biết là người lam lũ nghèo nàn. Tuy vậy y vẫn cứ làm hết mọi việc, không để cho mình nghỉ ngơi. Y cho rằng bề ngoài không quan trọng, chỉ cần mình thật lòng thì việc gì cũng có thể thành công.

Jungkook sau khi đi bán hết buổi sáng về nhà nấu cơm ăn cùng Nami thì nghỉ trưa một chút rồi đi ra bến tàu khuân vác. Công việc nào cũng đòi hỏi thể chất tốt và mạnh khoẻ, y đổ biết bao nhiêu mồ hôi, đôi khi mệt đến nỗi muốn ngã quỵ nhưng lại nghĩ đến Nami thì tâm tình liền tốt lên.

Y vốn mơ ước cuộc sống gia đình của mình trong tương lai là cùng Nami làm một đám cưới nho nhỏ, rồi cả hai ra uỷ ban đăng ký kết hôn, dành dụm tích cóp mua một căn nhà nhỏ thôi, và hai vợ chồng cùng nhau trải qua những ngày tháng hạnh phúc. Jungkook là mẫu người đàn ông của gia đình, việc gì y cũng biết làm và làm rất tốt, từ may vá đến nấu ăn, quét dọn đến giặt giũ, y làm gọn gàng hết thảy.

Làm xong công việc khuân vác thì cũng đã đến tối, Jungkook về đến nhà Nami đã ăn cơm trước, y hâm lại cơm canh rồi ngồi ăn một mình, nhìn Nami học bài. Cô có một vẻ đẹp thuần khiết trong sáng, hiền lành thướt tha, chỉ cần nhìn qua là sẽ bị cuốn hút vào đó. Jungkook biết mình sa vào lưới tình với Nami là điều rất đỗi bình thường, nhưng may mắn là Nami cũng yêu y. Vì thế y vô cùng hạnh phúc, nguyện làm tất cả vì cô.

Sau khi ăn uống xong, Jungkook phải đi nhồi bột và chuẩn bị dụng cụ để sáng dậy sớm làm bánh đi bán, làm xong y mệt đến độ muốn lăn ra ngủ ngay nhưng y vẫn cố gắng ngồi vào bàn làm công việc dịch thuật cho một công ty nọ. Từ lúc sống cùng với cha nuôi, y đã được ông dạy cho biết tiếng Trung, y học nhanh chóng đến nỗi chính ông cũng ngạc nhiên. Nhờ như vậy nên y xin được việc làm là dịch từ tiếng Trung sang tiếng Hàn cho công ty môi giới nọ. Tuy tiền lương không nhiều, nhưng hễ việc gì có thể kiếm ra tiền y đều làm hết.

___________________________________

Hai năm sau.

Hôm nay là ngày Nami nhận bằng tốt nghiệp, Jungkook đi bán cho nhanh rồi tranh thủ ghé sang trường tặng hoa cho Nami. Y vui mừng vì ước mơ của y sắp thành sự thật rồi, Nami hứa rằng sau khi tốt nghiệp, cô xin việc được thì cả hai sẽ kết hôn với nhau.

Sáng hôm sau, Nami đi xin việc ngay. Trong lúc phỏng vấn, giám đốc của công ty đi ngang qua và trông thấy Nami, anh ta đã vô cùng ngạc nhiên. Tuy gái đẹp thì anh ta thấy rất nhiều, nhưng đẹp một cách ẩn vào bên trong và lộ ra vẻ kiều mị như Nami thì rất hiếm, khiến anh ta lập tức gọi cấp dưới đến và yêu cầu cho Nami vào làm việc ngay.

Jungkook nghe Nami nói đã xin việc được thì y vui mừng vô cùng, liền dùng tiền vừa được lĩnh sau chuyến khuân vác hàng nặng nhọc của buổi trưa mua một con vịt quay, rồi cùng Nami ăn mừng. Y vui đến mức muốn ôm Nami quay một vòng, vì bây giờ cả hai sắp tiến đến bước cuối cùng là kết hôn rồi. Đêm hôm đó, Jungkook nằm mơ thấy mình cùng Nami ở trong một căn nhà sang trọng, cùng nhau chơi đùa với hai đứa trẻ. Y cảm thấy hạnh phúc không gì sánh bằng, ước mơ của y chỉ có vậy mà thôi.

Thế nhưng sau một tuần đi làm rồi mà Nami vẫn không đá động gì đến việc kết hôn, Jungkook hỏi thì cô chỉ nói còn rất bận, đợi cuối năm đi rồi tính. Thái độ của Nami trở nên lạnh nhạt với y rất nhiều, thậm chí điện thoại của cô cũng reo lên thường xuyên khi ở nhà cùng y, và cô cũng rất tự nhiên bắt máy nói chuyện với ai đó. Nhưng vì yêu thương và tin tưởng bạn gái, cùng với sự thuỷ chung vốn có của mình, Jungkook không hề hỏi và cũng không nghi ngờ gì.

Một ngày nọ, sau khi bán gần hết bánh, chỉ còn một vài chai sữa, Jungkook dựng xe ngồi nghỉ dưới tàn cây. Lúc cầm nón lau mồ hôi trên trán, y trông thấy ai đó giống hệt Nami đang bước lên xe hơi của một người rất sang trọng, mà tay anh ta thì vòng qua eo cô, cười nói lên xe ngồi cùng nhau. Khi chiếc xe lướt qua, Jungkook còn trông thấy Nami dựa đầu vào vai anh ta, cười rất vui vẻ.

Đạp xe về nhà, Jungkook tự trấn an mình tất cả chỉ là ảo giác mà thôi, Nami không phản bội y đâu. Nhưng khi Nami về đến, chiếc áo dây bó sát màu hồng và chiếc váy đen công sở lúc sáng y thấy được thì cô đều đang mặc nó. Lúc này Jungkook không còn nhịn nổi nữa, y hỏi:

"Lúc sáng...em đi với ai?"

Nami nghe Jungkook hỏi như vậy có chút giật mình, nhưng vì đã muốn thay lòng đổi dạ nên cô chẳng hề phủ nhận, dựa vào cơ hội này mà nói hết mọi chuyện ra luôn. "Tôi đi với bạn trai của tôi, anh ấy là giám đốc công ty tôi đang làm."

Jungkook nghe Nami nói như vậy thì ngỡ ngàng, y gần như khuỵu xuống nếu không có chiếc bàn bên cạnh.

"Em nói gì vậy? Nami, người yêu của em là anh kia mà?"

Nami cười khinh bỉ, khoanh tay nói: "Anh nhìn lại mình đi, suốt hai năm chung sống với anh tôi có được cái gì đâu, mà chính bản thân anh cũng không làm nên danh nên phận gì. Nghề nghiệp ổn định anh không có, suốt ngày đạp xe ngoài nắng kiếm mấy đồng bạc lẻ, anh có thể lo cho tôi suốt đời được sao?"

Jungkook nghe Nami nói như vậy, y bần thần nhìn cô. Y không thể ngờ được người mà y yêu thương vô hạn, hi sinh mọi thứ để làm cho cô vui thì giờ đây lại nói ra những lời cay đắng đó. Nami không dừng lại, cô nói tiếp:

"Tôi bây giờ là nhân viên văn phòng, hằng ngày phải đi tiếp nhiều đối tác sang trọng, chẳng lẽ tôi lại giới thiệu với họ anh là chồng tôi sao? Nhìn kỹ mình đi, quanh năm suốt tháng anh có bộ đồ nào đẹp hay chưa? Ra đường nhìn anh cũng muốn phát tởm, đó là chưa nói đến bộ dạng xấu xí gầy gò đen nhẻm của anh nữa. Anh xứng với tôi sao?"

Jungkook gần như không thở được trước những lời nói phũ phàng này của Nami, cô cũng không muốn nghe y nói gì cả, lập tức vào trong kéo vali đã chuẩn bị sẵn quần áo hôm trước để đi du lịch cùng giám đốc, hôm nay có dịp lấy đi luôn. Jungkook nắm tay cô lại, cô liền giãy ra rồi bỏ đi.

Ngồi bệt xuống nền nhà, Jungkook nhịn không được mà rơi nước mắt lã chã. Y không thể nào ngờ được mình lại có ngày hôm nay. Người y yêu thương hết lòng, còn nghiêm túc chuẩn bị mọi thứ để kết hôn thì lại nói những lời cay đắng đó, thậm chí đã phản bội y từ lâu rồi.

Jungkook cả đêm không ngủ, nhìn y gần như già đi mấy tuổi. Suốt đêm qua y suy nghĩ rất nhiều, liệu rằng sau này y phải sống như thế nào, phải trải qua những ngày tháng ra sao nếu thiếu vắng đi người mà y yêu thương nhất.

Có đôi lúc Jungkook nghĩ rằng thôi thì cứ quên đi để sống tiếp, cuộc đời của y là một chuỗi ngày bất hạnh, có bao giờ thật sự được yêu thương đâu. Y cũng đã quen với sự thờ ơ của người khác dành cho mình rồi, thì thôi cứ lầm lũi mà sống như vậy.

Nhưng chỉ mới một ngày trôi qua đã dày vò y đến thế, thì làm sao y có can đảm chịu đựng tiếp tục nữa. Y đến cô nhi viện, nói chuyện với vị sơ mà y quý trọng và yêu thương nhất, sau đó y giao toàn bộ tiền tiết kiệm nằm trong sổ cho sơ, muốn trả ơn nghĩa ngày trước mà sơ đã chăm sóc dưỡng dục y nên người.

Vị sư cô hơi trầm tư khi cầm tiền tiết kiệm của Jungkook, bởi vì thật ra y chẳng hề nợ cái gì cả. Lúc Jungkook được đưa vào đây là lúc y mới 5 tuổi, trong một lần cảnh sát phá vụ án những kẻ vô nhân tính bắt cóc trẻ em rồi buộc chúng phải đi ăn xin mang tiền về nuôi họ, phía bên cảnh sát đã gửi những đứa trẻ có trong đường dây đó vào cô nhi viện để các sơ nuôi dưỡng.

Jungkook được các vị sơ dạy học, rồi sau khi y lớn lên còn đăng ký cho vào trường học đàng hoàng. Tuy Jungkook học rất giỏi nhưng với bản tính quen tự lập không muốn dựa vào người khác, lúc y tròn 13 tuổi đã xin nghỉ học, tự ra ngoài mưu sinh kiếm sống bằng đủ thứ nghề, tiền kiếm được thường đưa cho sơ hết. Càng lớn y càng kiếm được nhiều tiền hơn, một mình y có thể nuôi thêm mấy người nữa, vì thế không thể tính là y nợ ai cái gì, cô nhi viện ngược lại còn nợ y nhiều hơn. Vị sư cô áy náy trả lại sổ tiết kiệm cho Jungkook, nhưng y từ chối.

Jungkook không muốn nhận lại tiền, y không giấu chuyện đã chia tay với Nami. Jungkook chỉ nói đơn giản rằng hai người không hợp nhau nên chia tay, Nami cũng có công việc làm, còn y hiện tại chỉ sống một mình, tiền buôn bán có thể trang trải cuộc sống đủ đầy. Sơ nhận tiền và cảm kích Jungkook rất nhiều, bà đâu có ngờ rằng đó là lần cuối bà gặp y.

Mọi đau khổ như làn sóng đánh tới dồn dập khiến Jungkook không còn nghĩ thông suốt được nữa, y mua mấy chai rượu rồi uống lấy uống để, mặc cho chất lỏng cay xè cào xé cổ họng y. Jungkook cầm chai rượu vừa uống vừa cười mà nước mắt rơi như mưa, y cũng không biết mình đi đâu cho đến khi con đường dẫn lối y đến một vách núi nọ gần cô nhi viện trước kia y ở. Chỉ còn một bước nữa thôi là Jungkook trượt chân xuống đó bỏ mạng, đáng lẽ ra y phải lùi lại nhưng lúc này y chẳng còn ý thức được gì nữa, ngay cả việc sống và chết đối với y cũng không còn là chuyện đáng để bận tâm. Jungkook bước thêm một bước nữa và nhắm mắt lại, cả người lao xuống vách núi, kết thúc sinh mạng của chính mình.

—————

Khi Jungkook tỉnh lại, y nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh mình và thứ tiếng này lại vừa lạ mà vừa quen, tuy y không hay dùng nhưng lại biết, hình như đó là tiếng Trung. Một giọng phụ nữ vang lên: "Bác sĩ ơi, con trai tôi tỉnh rồi!"

Jungkook còn chưa kịp mở mắt ra nhìn cho rõ thì liền bị bác sĩ mở mí mắt lên, kiểm tra khắp nơi trên cơ thể y. Lát sau bác sĩ lên tiếng: "Thật sự khó tin, nhưng con trai bà đã thật sự tỉnh lại, bà Châu, xin chúc mừng bà!"

Khi Jungkook mở mắt ra thì trông thấy một người đàn bà dáng người thấp bé, tuổi khoảng ngũ tuần, gương mặt khắc khổ nhiều nếp nhăn ấy đang nhìn y cười. Bà nói: "Jeon Kookie, con rốt cuộc cũng tỉnh rồi!"

Jeon Kookie? Y tên là Jeon Kookie bao giờ? Y vốn tên là Lee Jungkook, không phải là Jeon Kookie. Nhưng khoan đã, người đàn bà này là mẹ của y ư? Mẹ của y là ai, chính y còn không biết, bây giờ lại xuất hiện không phải là quá mức kỳ quái sao? Hay là y đã chết xuống âm phủ rồi gặp lại mẹ?

"Bà là ai?"

Bởi vì vẫn còn ngạc nhiên nên Jungkook nói tiếng Hàn, khi trông thấy gương mặt khó hiểu của người đàn bà thì y liền nói lại bằng tiếng Trung. Bà Châu sau khi nghe Jungkook hỏi như vậy, bà cực kỳ ngạc nhiên và chạy đi tìm bác sĩ.

Bác sĩ Tô khi nghe như vậy, liền đến khám cho Jungkook lần nữa, sau đó ông quay sang nói với bà Châu: "Có lẽ là do di chứng của tai nạn xe quá nghiêm trọng nên cậu ấy tạm thời mất trí nhớ rồi. Bà cũng đừng buồn, cậu ấy tỉnh lại đã là một kỳ tích."

Bà Châu mừng mừng tủi tủi cảm ơn bác sĩ. Sau đó bà ra ngoài mua thức ăn vào cho Jungkook, chậm rãi nói vài chuyện với y. Lúc này Jungkook mới biết được là y đã nhập hồn của mình vào xác của người đàn ông tên là Jeon Jungkook, ba mươi tuổi. Jungkook biết thêm vài thông tin về người này, ba mẹ y đã ly hôn từ lâu nên y chỉ sống với mẹ, trước đây y làm rất nhiều nghề, tự phục vụ đến quét dọn công viên. Điều đặc biệt đối với Jungkook là người này sống ở Trung Quốc, là người Trung chính gốc. Lúc này Jungkook mới cảm thấy thật may mắn vì mình biết tiếng Trung, nếu không thì còn phũ phàng như thế nào nữa.

Ông trời không cho y chết một cách vô vị như vậy, ông muốn y phải sống thì y đành chịu. Có điều bây giờ y phải sống trong thân thể của người khác, một thân phận khác, một đất nước khác. Vậy thì y cũng phải thay đổi, lẩm nhẩm trong đầu rằng mình tên là Jeon Jungkook.

Sau đó y mới biết thêm nhiều thông tin khác nữa, y vốn là con ngoan, hai năm trước trong một lần đi làm ca tối về bị người ta lái xe đụng trúng khi đang đi bộ qua đường, lái xe bỏ chạy và y trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc được đưa vào bệnh viện. Mẹ y là nhân viên văn phòng, còn ba y đã ly hôn mẹ từ lúc y vừa sinh ra. Vào lúc y bị tai nạn thì ông cũng vừa qua đời, cho nên mọi thứ đều do một tay mẹ y lo hết, tất cả đều đổ dồn lên vai bà.

Vì cần nhiều tiền để chữa trị cho y nên mẹ đã phải dùng hết tiền tiết kiệm, nhưng hai năm qua y chưa một lần tỉnh lại, cứ nằm như người thực vật. May sao hôm nay y đã tỉnh, đó là điều mà không ai ngờ đến được. Nhiều người đã từng khuyên mẹ y rút ống thở để y ra đi nhẹ nhàng, bà cũng đỡ gánh nặng cơm áo gạo tiền và cả viện phí, nhưng vì thương con nên bà cố sức gắng gượng. Bà đã phải bán nhà để tiếp tục cầm cự cho sự sống của con mình. Tiền nợ người ta đã quá nhiều, bà cũng chẳng còn chốn nương thân vì nhà cũng đã không còn.

Tuy giữa Jungkook và người đàn bà này một chút liên hệ cũng không có, nhưng hiện giờ y đang nằm trong thân xác của con bà, thì y đã là con bà ấy rồi. Y cũng hiểu được người đàn bà này cũng đã khổ cực vì mình quá nhiều, khi thấy thân thể mình không đau cũng không mệt, y liền nói với mẹ xin bác sĩ cho y được xuất viện về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro