Chương 5:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nơi này thật sự rất rộng, Jungkook có cảm giác đây như một cái sân vận động vậy. Tuy căn nhà này vô cùng lớn nhưng mảnh đất vẫn còn dư có thể cất được mấy căn nhà, vậy mà xung quanh chỉ là cỏ kiểng và trồng những loại cây ăn quả. Những khu đất ở nơi này được người ta gọi là tấc đất tấc vàng, vậy mà lại dùng nó vào mục đích phung phí như vậy, đủ hiểu Kim Taehyung giàu đến mức nào.

Khi đến trước cửa nhà, Jungkook lại một lần nữa ngơ ngác đứng nhìn. Nó không phải gọi là nhà đâu, nó giống như một khách sạn lớn thì đúng hơn. Căn nhà được sơn màu trắng, khắp xung quanh đa phần là kính trong suốt, y nghĩ Taehyung đúng là ông chủ ngu ngốc, nhà làm bằng kính thế này để trộm dễ dàng đập nát rồi vào nhà à, tư duy của mấy người giàu có sao luôn khác thường một cách thiểu năng như vậy?

Jungkook đâu có biết rằng đây là loại kính dùng trong nội thất, một mét của nó có giá tận hai ngàn tệ, cho dù dùng búa tạ đập cũng không vỡ được.

Bước vào trong, Jungkook lại lần nữa bất ngờ trước sự xa hoa lộng lẫy của căn nhà những gì mà y trông thấy nó chẳng khác gì trong phim, mà còn đẹp hơn như vậy.

Taehyung trông thấy Jungkook bước vào thì hắn liền mỉm cười như để tự chúc mừng sự thành công của chính mình. Thấy y cứ nhìn tới nhìn lui mà lại không để ý đến mình, hắn nói:

"Lại đây!"

Jungkook sau khi nghe có người lên tiếng thì bừng tỉnh, vội vàng khép nép đến sofa nơi Taehyung đang ngồi.

"Ngồi đi." Taehyung nói, tay chỉ vào ghế trước mặt Jungkook.

Nhìn chiếc ghế dài màu đồng bắt mắt, bên dưới là vải nhung có đính đá, bên trên là gỗ được chạm trổ cầu kỳ, còn những chiếc gối bốn bên đều có những sợi dây dài tua rua đẹp mắt, Jungkook chỉ vào và nói: "Cái này...có thể ngồi sao?"

Taehyung hơi bất ngờ, tuy hắn biết người đàn ông này hoàn toàn mù tịt những thứ hiện đại, nhưng hắn không ngờ lại mù mờ đến độ này. Hắn cầm lấy Ipad trên tay liên tục lướt. "Đó là ghế, đương nhiên có thể ngồi."

Nhìn Kim Taehyung ung dung tự tại như không chú ý đến mình, Jungkook cẩn thận ngồi xuống, một cảm giác êm ái như ngồi trên mây khiến y hân hoan vui sướng không thôi. Thì ra có tiền luôn mang lại những thứ chỉ có trong tưởng tượng, quả thực rất đáng giá.

Taehyung đọc thông tin trong Ipad ra: "Jungkook, ba mươi tuổi, đang làm công nhân quét dọn vệ sinh, sống cùng mẹ. Hai năm trước từng bị tai nạn giao thông và làm người thực vật trong khoảng thời gian dài, vừa tỉnh lại vào hai tháng trước."

Jungkook nghe hắn đọc như vậy thì cực kỳ ngạc nhiên, y hỏi: "Sao...sao cậu biết chuyện của tôi?"

Taehyung không ngẩng lên, hắn vẫn lướt Ipad và nhàn nhạt trả lời. "Những người mà tôi sử dụng thì tôi luôn phải tìm hiểu thật kỹ. Anh cũng nên nắm rõ thông tin của tôi đi."

Taehyung lúc này mới ngẩng lên nói: "Tôi là Kim Taehyung, hai mươi bốn tuổi, là chủ tịch hội đồng quản trị công ty cổ phần xây dựng Sky. Ba mẹ tôi đều ở Mỹ, tôi là con trai độc nhất của gia đình."

Jungkook nghe Taehyung nói thì gật đầu ghi nhớ, y cũng không hiểu chủ tịch hội đồng quản trị là gì.

"Từ nay anh sẽ ở lại đây, nếu cần gì thì có thể gọi điện thoại hỏi trợ lý của tôi, cậu ta tên là Kim Chung Đại." Taehyung để một cái card trên bàn, trong đó có ghi số điện thoại của Kim Chung Đại.

Jungkook cầm lấy, sau đó nhìn khắp xung quanh xem trong căn nhà lớn này còn có ai nữa hay không, thì Taehyung đã lên tiếng:

"Tôi có việc phải đi rồi, vì hôm nay là ngày đầu tiên anh đến đây cho nên không cần phải nấu nướng, buổi trưa sẽ có người mang cơm đến. Bây giờ anh đi vòng vòng để biết rõ toàn bộ căn biệt thự này đi, ngày mai chính thức làm việc. Tôi đi đây."

Taehyung nói xong thì cầm Ipad bước ra cửa, Jeon Jungkook lúng túng đứng lên nói: "À có...có chuyện này..."

Kim Taehyung nghe tiếng của Jungkook nên dừng chân lại, y liền nói tiếp: "Tóc...tóc của tôi hơi dài rồi, bây giờ tôi có thể ra ngoài để cắt tóc được không?"

Jungkook lúc này mới chợt nhớ ra vấn đề quan trọng là mình chưa cắt tóc. Từ lúc ra viện đến nay, mọi thứ trong cuộc sống đều nhanh chóng cuốn y đi, khiến cho y không có thời gian đi cắt tóc. Tóc của y hiện giờ đã dài chấm vai rồi, ngày hôm qua định ăn cơm chiều cùng mẹ thì đi cắt tóc để sáng mai xuất hiện gọn gàng trước Taehyung, nào ngờ bà không cho đi, muốn y ở cùng bà thêm chút nữa. Trời tối y mới về nhà, lại quên mất mà đi ngủ. Hôm nay đến đây, vô tình nhìn xuống chiếc bàn làm bằng kính ở sofa thấy tóc quá dài, y mới chợt nhớ.

Taehyung biểu tình phức tạp, như nửa tin nửa ngờ về lời nói của Jungkook, hắn nhíu mày nói: "Anh không đọc điều khoản trong hợp đồng à?"

"Đọc cái gì?" Jeon Jungkook không hiểu.

"Ngày hôm kia tôi đưa anh xem rồi, điều kiện thứ 3 trong hợp đồng là anh phải để tóc dài, anh quên rồi sao?"

Jungkook há hốc mồm, y hỏi ngược lại: "Để...để tóc dài sao?"

Taehyung chẳng hề kinh ngạc, hắn nói: "Tôi đã ghi rõ vậy rồi, anh cũng đồng ý còn gì?"

Jungkook chân hư nhuyễn suýt ngã, y lắp bắp còn lợi hại hơn. "Tóc...tóc dài...giống...giống...con gái ư?"

"Phải. Anh đã chấp nhận làm thế thân cho một cô gái, thì bản thân anh đương nhiên phải là một cô gái rồi."

Jungkook còn định nói rằng y không chấp nhận chuyện này, nhưng Taehyung đã có cuộc gọi, hắn lập tức ra ngoài. Jungkook hoang mang đến tái mặt, y không đủ sức đi đến ghế ngồi mà lại ngã ngồi xuống đất. Chuyện gì thế này, chẳng lẽ y làm người thế thân thì không còn được phép là chính bản thân mình nữa ư, còn phải hóa thành cô gái kia thêm bao nhiêu chuyện nữa mới đủ đây?

Bởi vì quá mức bối rối, Jungkook không còn nghĩ về chuyện khác nữa, chỉ còn biết ngồi thẫn thờ trong góc. Vài tiếng đồng hồ sau, có chuông cửa. Y chạy ra ngoài cổng định mở nhưng không được, cửa đã bị khóa rồi. Người bên ngoài kéo một tấm thiếc trên cửa ra, lập tức hiện một cái ô nhỏ có thể nhìn thấy mặt người bên ngoài. Anh ta nói là người giao hàng, rồi đưa cho y mấy túi thức ăn. Anh ta nói thêm rằng tiền đã được trả rồi, cho nên y chỉ việc cầm vào nhà. Nhìn ba, bốn món thịnh soạn trong túi, Jungkook tìm chén đĩa để đổ chúng ra, gắp mấy đũa cảm thấy ngon cực kỳ. Y cũng không biết thức ăn đặt bên ngoài lại có thể ngon như vậy, y chú ý đến những thứ người ta dùng làm nguyên liệu, ngày mai y sẽ làm. Mà khoan đã, y chấp nhận mọi chuyện thật rồi sao?

Jungkook bị suy nghĩ của mình dọa đến hết hồn, nhưng rồi một lúc sau y cảm thấy như vậy cũng không có gì là quá sức tưởng tượng, hiện giờ y còn có sự lựa chọn khác hay sao? Tiền cũng đã cầm rồi, chữ ký cũng đã ký rồi, chỉ có thể ngoan ngoãn sống trong nhà tù này mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro