Chương 36: Nhờ Vả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau là thứ bảy, Chính Quốc mở bảng xếp hạng cấp bậc, phát hiện máy chủ Mộng Giang Nam đã có rất nhiều người lên cấp 80.

Trong Danh Kiếm, lên cấp 80 được coi là một sự nhảy vọt về chất, bởi vì bắt đầu từ cấp 80, trong game sẽ mở mô thức tranh tài theo nhóm "Đại hội võ lâm", mô thức PK bang hội "Bang phái tuyên chiến", mô thức "Xây dựng gia viên", mô thức " Môn phái phá quan", còn có cách chơi "Phụ bản nhóm" hoàn toàn mới.

Đạt đến cấp 80 cũng có nghĩa là mọi người bắt đầu kiên nhẫn làm trang bị.

Đúng như Vee dã dự đoán trước đó, cuối tuần này, vật giá trên thị trường game bắt đầu dao động mạnh. Một số loại trang bị cấp thấp bán ra trước đó gần như không ai hỏi mua, trong khi đó những vật phẩm cần thiết để nâng cấp trang bị như đá quý, Dương Chi Ngọc, sắt tinh chế thì bắt đầu tăng giá, đá quý cấp 1 đã từ 400 xu tăng lên 550 xu, Dương Chi Ngọc tăng lên 3500 xu.

Chính Quốc nhìn Dương Chi Ngọc ở trong túi, trong lòng không khỏi chút đắc ý.

Có lẽ cậu và Vee là đôi đầu tiên thông qua cửa chín trong nhiệm vụ vợ chồng và lấy được phần thưởng Dương Chi Ngọc.

Quả nhiên là hai người chơi giỏi liên thủ mới có thể hoàn thành của 9 vô cùng khó!

Mặc dù cửa thứ 10 vì không đủ hiểu nhau nên thất bại, nhưng làm xong cửa thứ 9 đã rất lợi hại rồi!

So với những đá quý cấp thấp kia, giành được Dương Chi Ngọc khá khó khăn, làm nhiệm vụ vợ chồng, nhiệm vụ kết nghĩa phải sau của 9 mới có thể có được một miếng, trong khi đó cửa 9 thường rất khó vượt qua, phải chú trọng phối hợp. Ngoài ra, Dương Chi Ngọc còn là đồ của Boss trong Phụ bản nhóm Quy mô lớn làm rớt lại. Tính đến nay, trong máy chủ này vẫn chưa có bất kỳ nhóm nào thông qua Phụ Bản nhóm.

Tính đi tính lại, nhiệm vụ vợ chồng vẫn là lợi nhất.

Đáng tiếc nhiệm vụ vợ chồng cần sự phối hợp ăn ý cao độ của 2 người mới có thể hoàn thành, nếu không cô đã mở hai nick làm từ lâu rồi.

Chính Quốc thao tác nick Vee, lang thang ở chỗ Nguyệt lão thành Lạc Dương, nhìn các cặp tình nhân xung quanh bận rộn làm nhiệm vụ vợ chồng, đột nhiên thấy hơi nhớ Mr. Vee.

Haizz thật hy vọng anh nhanh chóng quay về làm nhiệm vụ vợ chồng, như thế chỉ bán Dương Chi Ngọc thôi họ có thể bán bộn tiền.

Đúng lúc ấy, đột nhiên hiện lên tin nhắn.

[Chat riêng] [Chờ Một Ngày Nắng]:" Ơ? Online sao?".

Tiêu Tinh vừa mới gõ một dòng chữ trong khung chat "Chẳng phải thầy Kim đi công tác rồi sao?" Kết quả lại nhận được câu trả lời

[Chat riêng] [Mr. Vee]:" Tao là Chính Quốc, giúp anh ta nâng cấp".

Tiêu Tinh vội xoa dòng chữ kia đi

[Chat riêng] [Chờ Một Ngày Nắng]:" Thân nhau vậy sao, anh ta nói cả mật khẩu cho mày ^_^".

[Chat riêng] [Mr. Vee]:" Mày nghĩ nhiều rồi".

Là mày nghĩ ít biết chưa!

Tiêu Tinh gần như sắp phát điên, sao Chính Quốc lại không có một chút cảm giác gì nhỉ?

Người ta bảo người trong cuộc thì u mê, với một người bạn hoàn toàn không có kinh nghiệm yêu đương như Chính Quốc mà nói thì Mr. Vee thật sự chỉ là "cạ cứng" của cậu mà thôi.

[Chat riêng] [Chờ Một Ngày Nắng]:" Mày nâng cấp rất nhanh, vừa thấy nick Sữa Chuối của mày lên cấp 80 rồi,  Vee cũng cấp 77 rồi!"

[Chat riêng] [Mr. Vee]:" Còn phải nói".

[Chat riêng] [Mr. Vee]:" Có cần tao dẫn mày không?"

[Chat riêng] [Chờ Một Ngày Nắng]:" Có chứ có chứ! Anh Quốc hãy bao nuôi em!"

Đúng lúc ấy, góc dưới bên trái lại hiện ra một tin chat riêng.

[Chat riêng] [Tiểu Tâm]:" Có thời gian vào Phụ Bản Đảo Đào Hoa".

Nhìn biểu tượng mặt cười này, Chính Quốc lập tức nhớ ra đây là cầm sư ngốc nghếch cùng vào Phụ Bản tối qua. Mặc dù rất muốn nhanh chóng chơi xong Đảo Đào Hoa để Vee lên cấp 80. Nhưng cậu không thể bỏ mặc Tiêu Tinh.

[Chat riêng] [Mr. Vee]:" Ngại quá, tôi đã nhận lời dẫn bạn tôi rồi".

[Chat riêng] [Tiểu Tâm]:" Bạn anh làm nghề gì?"

[Chat riêng] [Mr. Vee]:" Dược sư".

[Chat riêng] [Tiểu Tâm]:" Thế thì hay quá, mạng ở trường Tiểu Vân nhà chúng tôi quá tệ, hôm nay không đăng nhập được, chúng tôi đang thiếu một y sư, anh gọi bạn anh đến nhé".

[Chat riêng] [Mr. Vee]:" Vậy chờ chút, để tôi hỏi".

Chính Quốc hỏi Tiêu Tinh có đi không. Dĩ nhiên Tiêu Tinh không có ý kiến gì. Chính Quốc bảo y đi đâu thì y đi đó.

Hai người cùng vào nhóm của Tiểu Tâm. Cô nàng nhũ mẫu với mạng ở trường rất chậm không online được, hai người còn lại vẫn là 2 gương mặt quen tối qua. Chính Quốc chat riêng với Tiêu tinh về cách đánh rồi mọi người bắt đầu.

Có sự phối hợp từ tối qua, hôm nay đánh vô cùng thuận lợi. Mặc dù Tiêu Tinh không lợi hại lắm nhưng so với cô nhũ mẫu suốt ngày bị đơ lại hoàn toàn không hề cảm thấy áy náy tối qua còn tốt hơn rất nhiều.

Trong kênh nhóm hai vợ chồng nhà kia cũng không sến súa như hôm qua. Việc này đối với Chính Quốc thật đúng là chuyện tốt.

Chính Quốc hoàn toàn không ngờ, lý do Tiểu Tâm không tình cảm sến súa với chồng là vì cô ta đang chat riêng với Tiêu Tinh.

[Chat riêng] [Tiểu Tâm]:" Mr. Vee là bạn anh à?".

[Chat riêng] [Chờ Một Ngày Nắng]:" Đúng vậy".

[Chat riêng] [Tiểu Tâm]:" Lúc nãy nhìn thấy hai người ở Phụ Bản u Cốc, anh ta hoàn toàn không có điểm kinh nghiệm, dẫn cô đơn thuần là nghĩa vụ ~".

[Chat riêng] [Tiểu Tâm]:" Có phải hai người có gian tình không...?".

Tiêu Tinh cau may.

"Gian Tình" cái đầu mi ấy! anh Quốc dẫn người khác đó là vị anh ấy có nghĩa khí! Chỉ có điều chuyện này giải thích ra thì hơi phức tạp. Tiêu Tinh không muốn giải thích với người lạ là Chính Quốc đang dùng nick của Vee.

[Chat riêng] [Chờ Một Ngày Nắng]:" Cô hỏi chuyện này làm gì ?

[Chat riêng] [Tiểu Tâm]:" Không có gì, chỉ cảm thấy hai người đứng cạnh nhau rất xứng đôi".

[Chat riêng] [Chờ Một Ngày Nắng]:" = =".

[Chat riêng] [Chờ Một Ngày Nắng]:" Cô nghĩ nhiều rồi !"

[Chat riêng] [Tiểu Tâm]:" Lẽ nào tôi đoán sai, hai người không phải là 1 đôi".

[Chat riêng] [Chờ Một Ngày Nắng]:" Tuyệt đối không !".

Đánh xong 5 lần Phụ Bản Đảo Đào Hoa, Tiêu Tinh liền ra khỏi nhóm. Chính Quốc cũng ra theo. Tiêu Tinh gởi thông tin lập nhóm.

[Nhóm] [Chờ Một Ngày Nắng]:" Cái cô Tiểu Tâm đó là ai vậy ?"

[Nhóm] [Mr. Vee]:" Hôm qua mới quen, lính mới tò te. Sao vậy ?".

[Nhóm] [Chờ Một Ngày Nắng]:" Sặc lúc nãy cô ta hỏi tao với mày có phải là một đôi không, còn nói hai chúng ta đứng cạnh nhau rất hợp, đúng là không có mắt nhìn!"

[Nhóm] [Mr. Vee]:" Hahahaha".

[Nhóm] [Mr. Vee]:" Thực ra tao cũng thấy hai chúng ta rất hợp. Lẽ nào mày không thấy vậy sao?".

[Nhóm][Chờ Một Ngày Nắng]:"..."

[Nhóm] [Mr. Vee]:" Mày nên trả lời cô ta là Cô đoán đúng rồi, chúng tôi chính là một đôi, hơn nữa là thanh mai trúc mã, là một cặp rất ân ái!"

[Nhóm] [Chờ Một Ngày Nắng]:" Chỉ biết trêu tao thôi T_T".

[Nhóm] [Mr. Vee]:". Trêu mày rất vui mà:)".

[Nhóm] [Chờ Một Ngày Nắng]:" Shit!".

[Nhóm] [Mr. Vee]:" Ngoan ngã vào vai tao:)".

[Nhóm] [Chờ Một Ngày Nắng]:" À? Tao bảo này, sao mày lại học cách dùng mặt cười của Vee?".

Chính Quốc sững người, một người không bao giờ dùng những biểu tượng ra vẻ đáng yêu lại gõ mặt cười :) vô cùng tự nhiên? Lẽ nào ở bên Vee lâu, bất giác bị lây nhiễm rồi sao?

Bỏ qua cảm giác bất thường trong long, Chính Quốc xoá mặt cười của mình vừa mới gõ, tìm đại 1 cái cớ.

[Nhóm] [Mr. Vee]:" Vì biểu tượng mặt cười này phức tạp như của Tiểu Tâm tao không biết gõ, chỉ biết gõ cái này".

[Nhóm] [Chờ Một Ngày Nắng]:" Sặc !"

[Nhóm] [Chờ Một Ngày Nắng]:" Tao đi nấu bữa tối đã, lát nữa gặp ~".

[Nhóm] [Mr. Vee]:" Chẹp chẹp, lại còn xuống bếp nấu cơm nữa, mày đúng là phát triển theo hướng dâu hiền vợ thảo rồi đấy?".

[Nhóm] [Chờ Một Ngày Nắng]:" Cơm mà Thẩm Quân Tắc nấu không phải là cơm cho người anh em ạ! Ngay cả đường và muối anh ta cũng không phân biệt được! Dầu ăn, xì dầu, giấm cảng cho lung tung! Tao xuống bếp chỉ để đảm bảo an toàn tính mạng của mình mà thôi = =".

[Nhóm] [Mr. Vee]:" Được rồi, được rồi. tao hiểu mà!"

[Nhóm] [Chờ Một Ngày Nắng]:" Hiểu cái gì? Bye bye".

[Nhóm] [Mr. Vee]:" Tao hiểu mà. Bữa tối tình yêu phải cho nhiều đường !".

[Nhóm] [Chờ Một Ngày Nắng]:"..."

Trêu chọc Tiêu Tinh thật tuyệt.

Lúc này đã là năm giờ rưỡi chiều, đến giờ ăn tối, lại nói chuyện với Tiêu Tinh về chủ đề nấu nướng nên Tiêu Tinh vừa offline, Chính Quốc liền phát hiện cái bụng của mình cũng sôi ùng ục. Cậu tắt cửa sổ game, đứng dậy mở tử lạnh, bên trong không có gì. Mấy hôm trước sau khi tan ca co đều mua cơm ở ngoài rồi mới về nhà, trong nhà không có thức ăn dự trữ, đành phải gọi cơm hộp.

Chính Quốc cầm điện thoại, đang định gọi đồ ăn thì đột nhiên trên màng hình xuất hiện một số lạ.

Lẽ nào là khách hàng trước đây có việc tìm cậu tư vấn?

Chính Quốc nghi hoặc ấn nút nghe thì nghe thấy giọng nói của một chàng trai.

"Xin chào, cậu có phải là cậu Điền không?"

Giọng nói dịu dàng nghe vô cùng dễ chịu, hơn nữa còn có cảm giác quen thuộc mơ hồ. Chính Quốc cau mày nghi ngờ hỏi: " Anh là?".

"Tôi là Kim Thái Hanh". Giọng nói của anh ẩn chứa nụ cười, giọng điệu cũng vô cùng dịu dàng. " Tôi là thầy giáo mỹ thuật ở trường Tiêu Tinh, lần trước gặp nhau lúc ăn cơm, cậu còn đưa danh thiếp cho tôi".

"À! Tôi nhớ ra rồi". Nghe anh ta nhắc, Chính Quốc nhanh chóng nhớ ra. Thầy Kim, một người đàn ông rất phong độ, cũng rất đẹp trai, trên đường đưa cậu về nhà cả hai đã trao đổi danh thiếp, lại còn cho cậu mượn ô.

Chính Quốc quay sang nhìn chiếc ô treo ở góc tường rồi nói :"Đúng rồi, lần trước cám ơn anh đã đưa tôi về. Ô của anh vẫn ở chỗ tôi, hôm nào trả anh nhé ?"

" Chi bằng hôm nay đi".

" Hôm nay?".

" Cậu ăn tối chưa".

" Vẫn chưa.".

" Cùng nhau đi ăn nhe, tôi đón cậu".

" Chuyện này...".

" Tôi còn có chuyện muốn nhờ cậu giúp, cậu sẽ nể mặt chứ ?".

Lẽ nào muốn mời cậu làm luật sư sao ?.

Chính Quốc vừa nghe thấy câu này lặp tức thấy phấn chấn, mỉm cười nói :" Thôi được, gặp nhau rồi nói !".

Chính Quốc vội thay quần áo đi xuống dưới thì nhìn thấy chiếc xe màu trắng đang đỗ ở cửa khu nhà.

Thấy cậu đi ra, Thái Hanh liền chủ động xuống xe, mỉm cười đón cậu.

" Đi đâu ăn cơm đây? Cậu thích ăn món Trung Quốc hay món Âu?"

Chính Quốc nói:" Thế nào cũng được, tôi không kiêng gì?"

" Thế thì tôi quyết định nhé"

Chính Quốc gật đầu:" Ừm, tùy anh"

Không ăn mặc sang trọng áo sơ mi trắng, quần tây như lần trước, hôm nay anh mặc rất thoải mái, áo phông với quần bò đơn giản, giày thể thao trắng khiến toàn thân anh toát lên vẻ trẻ trung và tràn đầy sức sống. Thêm vào đó khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười rất phong độ khiến người ta cảm thấy thân thiết khi nói chuyện.

Chính Quốc vốn định ngồi ghế sau, không ngờ đối phương lại mở ghế lái phụ cho cậu. Chính Quốc đành phải ngồi vào ghế lái phụ trước ánh nhìn và nụ cười của anh rồi tiện tay thắt dây an toàn

Chiếc xe phóng ra khỏi ngõ nhỏ, trong xe có chút yên lặng, Thái Hanh liền quay sang hỏi:" Cậu muốn nghe nhạc không?"

Chính Quốc cười nói:" Cũng được, nếu không ảnh hưởng tới việc lái xe của anh".

Thái Hanh quay sang nhìn cậu, mỉm cười nói:" Không đâu kỹ thuật lái xe của tôi tạm ổn".

Nói rồi anh liền mở nhạc bên tai vang lên một bản nhạc rất giàu tiết tấu, sau màn dạo đầu là giọng hát rất hay của nữ ca sỹ.

Chỉ bởi nhìn anh trong đám đông lâu hơn một chút mà không thể quên được khuôn mặt anh.

Mơ mộng một ngày nào đó tình cờ gặp lại, từ đó em bắt đầu nhớ nhung cô đơn.

Khi nhớ anh anh ngay trước mắt, khi nhớ anh anh ở trong tim...


Bài hát " truyền kỳ" vang lên trong xe, dường như hai người đều đắm chìm trong giọng hát đầy cảm xúc ấy, đến tận khi bài hát kết thúc, Chính Quốc mới không kìm được hỏi:" Anh thích Vương Phi?".

Thái Hai gật đầu:" Ừm từ hồi trung học đã bắt đầu nghe nhạc của cô ấy".

Chính Quốc không kìm được quay sang nhìn Thái Hanh rồi nói:" Tôi cũng rất thích Vương Phi, nghe nhạc của chị ấy rất nhiều năm rồi". Thái Hanh quay sang nhìn Chính Quốc:" Thật trùng hợp". Hai người bất giác nhìn nhau cười.

Có chung chủ đề nói chuyện, không khí không còn gượng gạo như lúc đầu nữa. Chính Quốc vốn là một chàng trai tính tình phóng khoáng, một khi đã mở van thì dĩ nhiên không câu nệ.

Khoảnh khắc hai người nhìn nhau cười, đột nhiên Chính Quốc cảm thấy sự ăn ý của hai người có chút... khiến người ta bối rối.

Có lẽ là mình suy nghĩ nhiều, hình như ánh mắt của anh ta có chút gì đó quá dịu dàng...

Cảm thấy mất tự nhiên trước ánh mắt anh, Chính Quốc liền lặng lẽ tránh ánh mắt anh, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Phía trước là đèn đỏ, Thái Hanh không nhìn cậu nữa, anh dừng xe lại mới khẽ nói:" Cậu có thích anh nam ca sĩ nào không?".

Chính Quốc nghĩ một lúc rồi đáp:" Ca sĩ nam thì thích nhất là Mạc Phi. Anh ta thường hát những bản tình ca có tiết tấu chậm rãi, nghe anh ta hát cảm thấy rất bình yên. Bình thường làm việc cả ngày, khi về nhà cảm thấy rất mệt mỏi, tôi rất thích nghe nhạc của anh ta để thư giãn".

" Mạc Phi sao?" Thái Hanh nói đùa:" Ca sĩ thần tượng rất hot hiện nay, fan rất đông. Không ngờ ngay cả cậu cũng thích, quả nhiên anh ta rất được yên mến".

Chính Quốc cười nói:" Tôi không phải là fan của anh ta, chỉ là thích nhạc của anh ta mà thôi. Con người của anh ta thế nào tôi không quan tâm".

"... Vậy à?" Thái Hanh suy nghĩ gì đó rồi gật đầu:" May mà cậu không hứng thú với con người anh ta".

Đèn đỏ chuyển sang xanh, bên cạnh chiếc xe phóng vọt qua, tiếng còi xe lấn át đi tiếng lẩm nhẩm khe khẽ của Thái Hanh.

Chính Quốc quay sang " Anh vừa nói gì?".

Thái Hanh mỉm cười:" Không có gì. Tôi nói là đến chỗ ăn rồi".

Anh đưa Chính Quốc đến một nhà hàng Tứ Xuyên.

Chính Quốc thích ăn cay, đây cũng là một thông tin anh nghe ngóng được từ Tiêu Tinh. Mặc dù lần đầu tiên hẹn hò rất muốn đưa cậu đến nhà hàng đồ Âu sang trọng một chút, có điều nếu làm như vậy không khí sẽ trở nên căng thẳng. Anh không muốn vừa bắt đầu đã tạo áp lực cho cậu.

Nhà hàng Tứ Xuyên này khá nổi tiếng, quan trọng hơn chính là cậu thích ăn. Mặc dù Thái Hanh rất ít khi ăn món Tứ Xuyên, có điều hy sinh thân mình... mới là bước đầu tiên để phát triển quan hệ hài hòa.

Thái Hanh dẫn Chính Quốc vào chỗ ngồi, sau đó gọi phục vụ để gọi món.

Chính Quốc gọi hai món Tứ Xuyên được ghi chú là "Siêu cay", sau đó nhìn người đàn ông phong độ đối diện rồi bỏ bớt một món, chuyển sang " hơi cay" xong mới đưa thực đơn cho Thái Hanh. Thái Hanh cầm thực đơn, lại gọi hai món"siêu cay".

Chính Quốc vội nói:" Nhiều quá, 2 chúng ta gọi 4 món ăn không hết đâu".

Thái Hanh cười nói:" không sao, ăn cố là hết".

"..."

Thôi được thấy anh cười lương thiện như vậy, Chính Quốc đành phải thể hiện khả năng chiến đấu của mình, cũng đánh giá thấp dạ dày của Thái Hanh. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, đánh sạch bay đĩa thức ăn, không thừa một chút nào. Càng không thể ngờ là Thái Hanh cũng có thể ăn cay, gắp một miếng thịt bò tẩm đầy ớt mà mặt không hề biến sắc.

Chính Quốc không kìm được thốt lên:" Thật không ngờ anh ăn cay giỏi như vậy".

Chính Quốc dùng khăn giấy lau miệng, ngẩng đầu nhìn Chính Quốc và nói:" Bình thường rất ít ăn cay nhưng không phải là không ăn được, chỉ là khẩu vị của mọi người trong nhà rất thanh đạm. Có điều bây giờ tôi sống một mình, ăn gì cũng không ai quản".

Chính Quốc nghi hoặc nói:" Anh không sống chung với người nhà sao?".

"Ừm tôi sống gần trường, đi làm sẽ tiện hơn".

"Ồ". Chính Quốc gật đầu, đột nhiên khi nhớ ra khi gọi điện thoại anh nói có chuyện cần nhờ nên cô hỏi:" đúng rồi hôm nay anh nói có chuyện muốn nhờ tôi là chuyện gì?".

Thái Hanh nhìn xung quanh:" Ra ngoài nói chuyện đi, ở đây ồn quá".

Cũng phải nhà hàng nhở này đông người một chút là chẳng khác nào ong vỡ tổ, không thích hợp nói chuyện.

Hai người cùng đi ra ngoài, gần đó vừa hay là phố đi bộ, đường phố buổi tối vô cùng nhộn nhịp, hai bên đường có rất nhiều hàng bán đồ ăn vặt, mùi vị của những xiên thịt nướng bốc lên thơm phức.

Chính Quốc rất thích ăn thịt xiên nướng, mỗi lần nhìn thấy đều mua hai xiên. Nhưng hôm nay quả thực ăn quá no, thêm vào nữa có Thái Hanh đi bên cạnh, Chính Quốc không nhìn hàng thịt nướng nữa mà nhìn xung quanh, thấy gần đó có một cửa hàng đồ ngọt trông có vẻ khá yên tĩnh, cậu quay sang nhìn Thái Hanh rồi đề nghị:" Vào cửa hàng bánh ngọt ngồi không?".

Thái Hanh hỏi:" Cậu còn có thể ăn được nữa không?".

Chính Quốc xoa xoa cái bụng no căng lắc đầu:" Rất no".

Thái Hanh nói:" Vào cửa hàng này chiếm chỗ nói chuyện không ăn gì thì không được".

" Vậy à". Chính Quốc nhìn biển hiệu của cửa hàng " Anh biết rất rõ về chỗ này à?"

Thái Hanh gật đầu:" Tôi là khách quen của cửa hàng này, còn làm thẻ hội viên nữa"

Chính Quốc ngạc nhiên nói:" Anh thích ăn đồ ngọt lắm sao?".

" Đúng vậy" Thái Hanh đưa tay xoa cằm, ra vẻ nghiêm túc nói:" Trông tôi không giống người thích ăn đồ ngọt sao?"

Chính Quốc không kìm được bật cười" Rất giống".

Thái Hanh cũng mỉm cười, chỉ về phía cây cầu cách đó không xa:" Hay là sang bên kia đi bộ cho tiêu cơm".

" Cũng được". Chính Quốc no căng bụng, đang muốn đi dạo. 

Hai người đến bên cầu rồi dừng lại. Chính Quốc nhìn ra xa phát hiện cảnh đêm ở đây rất đẹp.

Dưới chân chính là sông bắc chảy qua thành phố, đèn đường hai bên bờ in bóng xuống mặt nước trông giống như hai sợi dây chuyền lấp lánh màu sắc. Những tòa nhà cao tầng xung quanh đều in bóng xuống mặt nước, một cơn gió khẽ thổi qua, mặt nước gợn sóng, bóng các loại đèn dưới nước giống như mảnh đá quý bị vỡ.

"Chỗ này đẹp thật". Chính Quốc không kìm được suýt xoa.

Thường ngày cậu đều sống cuộc sống đơn điệu, đi làm, về nhà, đi ngủ, đi làm. Công việc bận rộn, thêm vào đó gần đây lại chơi game, rất ít có cảm hứng ra ngoài ngắm cảnh đêm.

Không ngờ cảnh đêm ở thành phố này lại đẹp như vậy.

Chính Quốc đứng trên cầu, ngắm nhìn cảnh sắc lộng lấy phía xa, cầm điện thoại chụp vài bức ảnh, tóc bị gió thổi bay cũng không hề bận tâm.

Cậu hoàn toàn không nhận ra ánh mắt dịu dàng của người đàn ông phía sau luôn dõi theo mình.

Chụp ảnh mất nửa phút, Chính Quốc mới nhét điện thoại vào túi, vuốt lại tóc, quay sang hỏi:" Anh muốn nhờ tôi giúp chuyện gì?".

Thái Hanh im lặng một lúc mới nói:" Chuyện này...hơi khó nói".

Không ít đương sự đều như vậy, ban đầu ngại ngùng với luật sư, không chịu nói ra vấn đề của mình.

Chính Quốc cười nói:" Không sao, có chuyện gì cứ nói tự nhiên, anh có thể coi tôi là bạn của mình, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp anh".

" Thật sao?".

" Ừm". Vẻ mặt của Chính Quốc rất nghiêm túc, đã bày ra khí thế của luật sư chuyên nghiệp"Bây giờ có thể nói với tôi rốt cuộc là phiền phức gì không?".

Thái Hanh không kìm được mỉm cười " Thực ra tôi tìm cậu hoàn toàn không phải là tư vấn về pháp luật, mà là có việc riêng muốn nhờ cậu giúp".

" việc riêng?". Chính Quốc không hiểu, quan hệ anh và cậu tốt đến mức có thể giúp việc riêng sao?.

Thái Hanh quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Chính Quốc và nói:" Lần trước gặp nhau ở nhà hàng đồ âu, người phụ nữ ăn cơm cùng với tôi chính là mẹ tôi, cậu còn nhớ chứ?".

Chính Quốc gật đầu:" Tôi nhớ, mẹ anh rất trẻ".

Thái Hanh cười, bước lên trước, chống hai tay lên thành cầu khẽ nói:" Bố tôi mất sớm. Tôi và anh trai đều do một tay mẹ tôi nuôi nấng. Anh tôi khá lạnh lùng, dồn hết tâm tư vào công việc chứ đừng nói yêu đương, ngay cả việc trong nhà cũng không để ý. Mẹ tôi đã nói với anh ấy rất nhiều lần nhưng anh ấy đều bỏ ngoài tai. Mẹ tôi khuyên anh ấy không được , đành phải chuyển mục tiêu sang tôi. Bà nói tâm nguyện lớn nhất của bà bây giờ chính là tôi mang cậu con rể về nhà"

"...". Chính Quốc lờ mờ cảm thấy hướng nói chuyện có gì đó không ổn, nhưng nhìn khuôn mặt chân thành đang đắm chìm trong hồi ức của Thái Hanh cũng không tiện ngắt lời anh.

" Lần này mẹ tôi về nước là để ép tôi xem mặt. Bà đã giới thiệu cho tôi rất nhiều chàng trai nhưng đều bị tôi từ chối. Tôi nói với bà thật ra tôi đã có bạn trai rồi".

Thái Hanh khẽ thở dài, khó xử nói:" Chỉ có điều mẹ tôi quá tinh tường,cứ phải tận mắt nhìn thấy người mới tin. Lại còn nói một tuần nếu tôi không dẫn đến gặp bà thì bà sẽ ở lì nhà của tôi không chịu đi, suốt ngày giới thiệu đối tượng cho tôi, đến khi tôi tìm được người thích hợp mới thôi"

"...". Một bà mẹ thật kỳ lạ.

Chính Quốc không kìm được hỏi:" Vậy tôi có thể giúp gì cho anh?".

Thái Hanh im lặng một lúc đột nhiên quay sang nhìn cậu, nghiêm túc nói:" tạm thời làm bạn trai của tôi".

"...". Chính Quốc sững người.

Vẻ mặt của anh quá nghiêm túc, đến lúc trong khoảnh khắc ấy, Chính Quốc suýt chút nữa thì tưởng rằng anh đang tỏ tình với mình.

"Tôi biết lời đề nghị này của tôi có chút mạo muội, chỉ là xung quanh tôi không có ai nào có thể giúp được, lại không thể bảo sinh viên của tôi đóng giả bạn trai, vì thế mới nghĩ đến cậu, Thái Hanh ngừng một lát mỉm cười nói:" Dĩ nhiên, nếu cậu khó xử thì tôi sẽ không miễn cưỡng".

Chính Quốc lấy lại bình tĩnh, khẽ ho một tiếng, nghĩ một lúc rồi nói:" Tôi... tôi thì chẳng sao cả".

"Thật chứ?" ánh mắt Thái Hanh ánh lên vẻ vui sướng.

Chính Quốc đang cúi đầu không hề phát hiện sự bất thường của anh mà nghiêm túc nói:" Chỉ là diễn kịch đối phó với phụ huynh mà thôi. Lúc đầu anh em tốt của tôi bị ép xem mặt, tôi đã giúp cậu ấy tìm diễn viên đóng giả. Giúp anh không vấn đề gì, chỉ là kỹ thuật diễn xuất của tôi không tốt, chắc là mẹ anh chỉ cần nhìn là nhận ra ngay".

Thái Hanh cố kìm nén niềm vui sướng trong lòng, vờ ra vẻ bình tĩnh, mỉm cười nói:" không sao, chỉ cần cậu chịu đi gặp bà ấy, những chuyện khác để tôi lo".

Chính Quốc cúi đầu suy nghĩ một lúc, vẫn cảm thấy nếu đối phương đã mở lời, mình mà không đồng ý thì lại có vẻ õng ẹo quá. Chỉ là đóng giả bạn trai thôi mà, chắc không có vấn đề gì.

Nghĩ đến đây cậu liền vui vẻ gật đầu:" Thôi được, thời gian cụ thể thế nào?".

" Trưa mai cùng ăn cơm, tôi đến đón cậu".

"Được". Chính Quốc nghĩ một lúc, vẫn cảm thấy chưa được tự tin cho lắm, "Mẹ anh có thích gì không? Tôi có cần trang điểm theo phong cách bà thích không?".

Thái Hanh quay sang nhìn cậu, mỉm cười nói:" không cần cậu thế này là rất ổn rồi".

Nói chuyện với Thái Hanh ngoài đường, không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy, lúc được anh đưa về nhà đã gần mười giờ.

Chính Quốc mở máy tính, đăng nhập QQ thì thấy hiện lên một đống tin nhắn của Tiêu Tinh

[Ngày Nắng]:" Tiểu Quốc, online không?".

[Ngày Nắng]:" Chẳng phải lúc nãy vẫn còn trong game sao? Sao thoắt cái đã out rồi?".

[Ngày Nắng]:" QQ cũng không on? Ra ngoài ăn cơm à?".

[Ngày Nắng]" Lên mạng đọc được tin nhắn gọi điện cho tao, có chuyện cần tìm mày!

Có chuyện gì gấp thể nhỉ? Chính Quốc cau mày, lấy điện thoại gọi cho Tiêu Tinh cậu ấy bắt máy rất nhanh.

"A lô. Tiểu Quốc, nói thật mày đi đâu đấy? Sao muộn thế này mới về !".

Chính Quốc nói:" Đi ăn cơm với một người bạn".

" Bạn? Bạn nào...".

Tiêu Tinh muốn hóng hớt tình hình cụ thể nhưng đã bị Chính Quốc chuyển chủ đề:" Mày tìm tao có việc gì sao? Thấy mày vội lắm mà?".

Tiêu Tinh giải thích:" Là thế này, Vệ Nam nói ngày mai nó mời hai đứa mình đến chỗ cũ hát karaoke, chỉ có ba anh em ta thuê một phòng lớn, hát cả một ngày cho đã thì thôi".

Chính Quốc cau mày:" E là ngày mai không được rồi"

" Sao vậy? Ngày mai là chủ nhật, lẽ nào luật sư Điền còn có việc bận?".

"... Không phải chuyện công việc".

" Thế là chuyện riêng rồi? Có chuyện gì quan trọng hơn việc hát karaoke với chị em?".

" Tao đã hứa giúp người khác, không thể cho người ta leo cây được".

" Người nào?" tâm hồn tám chuyện của Tiêu Tinh bắt đầu bùng cháy.

Chính Quốc nghĩ một lúc, dù sao thì không có gì là không thể nói với chị em tốt. Chuyện này nói với Tiêu Tinh chắc cũng không sao.

"Là thế này, mẹ thầy Kim ép anh ta kết hôn. Anh ta không dẫn bạn Trai về, mẹ anh ta sẽ ở lì nhà anh ta không chịu đi, ngày nào cũng giới thiệu đối tượng xem mặt cho anh ta. Quả thực anh ta không còn cách nào nên nhờ tao giúp, bảo tao ngày mai đi đối phó với thái hậu nhà anh ta với tư cách là bạn trai của anh ta, trước tiên cứ che mắt bác ấy rồi tính".

Tiêu Tinh sững người, im lặng hồi lâu mới run rẩy nói:" Mày...mày...sẽ không nhận lời thầy ấy chứ?"'.

Chính Quốc thoải mái gật đầu:" Nhận lời rồi. Chuyện này có gì đâu? Anh ta đã mở lời, nếu tao từ chối thật không trượng nghĩa, lên mạng tìm diễn viên còn mất tiền cơ. Hơn nữa chẳng phải anh ta là thầy giáo của mày sao. Tao nể mặt mày nên cũng không tiện từ chối thẳng thừng đúng không?".

"...". Tiêu Tinh không còn gì để nói, chỉ biết khóc một dòng sông

" Ngày mai không thể đi hát cùng hai đứa mày được. Hay là cuối tuần sau tao bao, mời hai bọn mày đi được không?".

Tiêu Tinh đành phải thờ dài ngao ngán:" Thôi...được."

" Tao cúp máy đây, đi tắm cái".

" Ừm, bye bye".


<Có chổ nào chưa sửa bạn đọc nhắc mình với nhe>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro