Chương 5: 99 bông hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thực ra tôi chính là tác giả"

Nhìn hàng chữ này đột nhiên nhảy ra trên màn hình, Chính Quốc "phụt" một cái, nước bắn thẳng lên máy tính.

Chính Quốc vừa ho, vừa rút giấy ăn trên bàn lau sạch màn hình, trong đầu không khỏi hồi tưởng lại cuộc nói chuyện với Mr. Vee lúc nãy.

" Chào Vee, bạn có biết tác giả có ở trong nhóm này không?"

" Hình như là có".

" Là ai vậy?"

" Điều này cần phải được sự đồng ý của anh ta mới có thể nói được".

Rõ ràng lúc nãy cái tay " Mr. Vee" này đã nói như vậy, bây giờ lại lật lọng nói mình là tác giả, rõ ràng là cố tình trêu chọc người khác. Chính Quốc ghét nhất là bị người khác đùa bỡn. Đặc biệt là bị người khác đùa bỡn.

Cậu không kìm được gửi một biểu tượng đầu lâu đen sì trong cửa sổ chat, gõ thêm một câu

[ Quốc Quốc]: Anh bị bệnh à?

[ Mr. Vee]: ...

[ Quốc Quốc]: Không muốn giúp tôi liên hệ với anh ta thì thôi, muốn chơi tôi là có ý gì?

[ Mr. Vee]: Không chơi cậu.

[ Quốc Quốc]: = =

[ Mr. Vee]: Thật sự không có lừa cậu.

[ Quốc Quốc]: Ai thèm bận tâm.

Quốc Quốc gườm gườm , tiện tay cho Mr. Vee vào danh sách đen.

Thái Hanh không còn gì để nói với cái đầu lâu đen thui cùng với bốn từ "Anh bị bệnh à" trong cửa sổ chat. Sau khi phát hiện mình bị cậu ta cho vào danh sách đen, không kìm được nhếch mép cười.

Thật là thú vị, cuối cùng lại thành " tôi bị bệnh" rồi.

Thôi được, cậu thắng rồi.

Thái Hanh đóng cửa sổ chat, tìm biên tập viên của mình trong cột biên tập trong nhóm bạn thân, nhắn một thông tin.

[ Mr. Vee]: Chí Mẫn, online không?

[ Biên tập Chí Mẫn]: Có mình đang định tìm cậu.

[ Mr. Vee]: Tìm mình có việc gì à?

[ Biên tập Chí Mẫn]: 999 viên gạch trong truyện mới của cậu, mình đã giúp cậu tra thông tin rồi. ID đăng nhập Sữa Chuối Của Quốc rất bình thường, không giống như bị trộm nick = =.

[ Mr. Vee]: Ừm, mình biết.

[ Biên tập Chí Mẫn]: ID này của cậu ta đăng kí lâu rồi, là độc giả lâu năm. Có lẽ cậu làm sai chuyện gì đắc tội với người ta nên mới ném cậu nhiều gạch như thế. Có thể là rất ghét cậu.

[ Mr. Vee]: Không phải đâu, thực ra cậu ta lỡ tay ném nhầm.

[ Biên tập Chí Mẫn]: Lỡ tay? Ném nhầm?

[ Mr. Vee]: Ừmm lúc nãy cậu ta tìm mình xin lỗi. Ném nhầm nhiều tiền như thế chắc cậu ta cũng ộc máu.

[ Biên tập Chí Mẫn]: = =

[ Mr. Vee]: Đúng rồi, cậu ta xin trả lại tiền, liên hệ với admin xác nhận thông tin, trả lại tiền cho cậu ta đi.

[ Biên tập Chí Mẫn]: Nếu như phải trả tiền thì phải xóa gạch dưới truyện của cậu. Cậu không sợ người ta tiếp tục chửi cậu sao?

[ Mr. Vee]: Chẳng phải diễn đàn đang chửi rồi sao?

[ Biên tập Mao Mao]: Đúng vậy chửi cậu té tát mặt mày.

[ Mr. Vee]: Nếu đã té tát mặt mày rồi, thì mắng chửi thêm cũng chẳng khác biệt.

[ Biên tập Chí Mẫn]: ...

[ Mr. Vee]: không nói tức là đồng ý rồi nhé?

[ Biên tập Chí Mẫn]: Ok ok, mình phục cậu rồi.

[ Biên tập Chí Mẫn]: Này cuốn " Dị thế hiệp lục" cậu đừng có mà kết thúc lãng xẹt nữa được không?

[ Mr. Vee]: Không đâu:)

[ Biên tập Chí Mẫn]: Lần trước cậu cũng nói không, kết quả vẫn kết thúc lãng xẹt.

[ Mr. Vee]: Đó không phải là kết thúc lãng xẹt mà là chưa viết xong.

[ Biên tập Chí Mẫn]:...

[ Mr. Vee]: Chẳng phải đang viết tập tiếp theo sao, cậu phải tin mình.

[ Biên tập Chí Mẫn]: Thôi được, tạm thời tin cậu thêm một lần nữa.

[ Biên tập Chí Mẫn]: Đúng rồi, bản thào cậu nợ tạp chí đến khi nào mới nộp? Sắp đến hạn đăng rồi đấy?

[ Mr. Vre]: Đột nhiên mình nhớ ra mình vẫn chưa tắm. Mình đi tắm cái đã.

[ Biên tập Chí Mẫn]: ...

Sau khi cho Mr. Vee vào danh sách đen, Chính Quốc cũng đi tắm. Tắm xong mở trang web, đột nhiên phát hiện được tin nhắn của admin.

" Khách hàng [ Sữa Chuối Của Quốc] thân mến, 999 viên gạch mà khách hàng mua lúc 23:00 ngày 13 tháng 6 thuộc về lỗi thao tác. Qua kiểm tra đối chiếu, xác minh thật sự là vậy, vì thế toàn bộ số điểm được trả lại, xin hãy kiểm tra số dư tài khoản".

Chính Quốc  ngây người click vào số dư tài khoản, quả nhiên phát hiện có 999 tệ.

Tâm trạng cậu lên xuống thất thường giống như ngồi trên tàu lượn vậy.

Lẽ nào anh ta đúng là tác giả? Nếu không sao có thể xử lý mọi việc thuận lợi, hơn nữa lại nhanh chóng như vậy?

Chính Quốc vội vàng luống cuống add nick Mr. Vee từ trong danh sách đen. Nhìn avatar giống con hổ của người bạn qua mạng này, Chính Quốc thấy hơi căng thẳng.

" Anh đúng là tác giả sao?". Chính Quốc e dè hỏi

Đối phương rất dễ chịu, bình tĩnh nói: " Ừm. Tôi không lừa cậu, đừng cho tôi vào danh sách đen nữa".

" ... "Chính Quốc ngượng ngùng không biết nói gì

- Lúc nãy giải thích với biên tập. Anh ấy giúp cậu liên hệ với admin rồi. Cậu kiểm tra tài khoản đi, xem tiền đã trở lại chưa?

Chính Quốc đáp với tâm trạng vô cùng phức tạp:" Trả lại rồi".

" Thế thì tốt. Sau này trước khi nhấn nút " có", hãy chú ý một chút. Nếu uống say thì đừng lên mạng, ném gạch là chuyện nhỏ, ngộ nhỡ cô không cẩn thận nói cho tôi biết mật khẩu và thẻ ngân hàng thì không hay đâu".

Chính Quốc bị nói tới đỏ mặt tía tai.

Trước Mr. Vee, tác giả mà mình yêu thích, vừa mới bị mình mắng cho một trận, còn cho vào danh sách đen, lúc nãy anh ta không những không nổi nóng mà còn ôn hòa như vậy, một người vốn tự hào là rất có tài ăn nói như luật sư Điền bỗng chốc không phải biết nói gì.

Chính Quốc xoa xoa cái má nóng bừng, nghiêm mặt gõ một hàng chữ:" Xin lỗi, làm phiền anh rồi..."

" Không sao:)".

Bên kia nhắn lại hình mặt cười, coi như là kết thúc cuộc nói chuyện.

Chính Quốc vốn là người nóng tính. Hồi ở đại học đã từng là thư ký hội sinh viên ba năm, lầm chuyện gì cũng rất quyết đoán, dứt khoát, nói một là một nói hai là hai. Những việc có thể hoàn thành trong mười phút cậu sẽ không kéo dài tới mười một phút. Cậu sợ nhất là đối phó với những người có cái tính ôn hòa như thế này, cảm giác nói chuyện với họ như đấm vào bông vậy.

Sự việc hiểu lầm lần này nói thế nào cũng là do mình uống say phạm lỗi trước, tác giả Thịt kho tàu vô tội bị liên lụy. Truyện vừa mới post lên một ngày đã bị vào bảng truyện dở tệ. Anh ta không những không trách cậu, còn giúp liên hệ với admin trả lại tiền, thái độ điềm đạm, ôn hoà như thế khiến Chính Quốc cảm thấy vô cùng áy náy.

Có phải là nên làm gì đó để bồi thường cho anh ta không nhỉ?

Là một luật sư, Chính Quốc luôn có niềm tin: "Làm sai chuyện gì thì phải chịu trách nhiệm và bồi thường tổn thất". Nếu lần này mình làm sai vậy thì phải bồi thường.

Chính Quốc nghĩ thật kỹ, mở trang truyện"Dị thế du hiệp lục" click chuột vào bảng công cụ, tiện tay tặng 99 bông hoa. 999 viên gạch biến thành 99 bông hoa. Mặc dù rút lại một phần mười nhưng Chính Quốc nghĩ rằng có thành ý là được, số tiền còn lại dùng để mua truyện thực tế hơn.

Đầu bên kia, Thái Hanh vừa click vào trang truyện mới để xem comment của độc giả, đột nhiên góc phải của màn hình hiện ra thông báo mới: "Sữa Chuối Của Quốc tặng 99 bông hoa, chút thành ý nhỏ, mong tác giả đón nhận"

"...". Nhất thời Thái Hanh không biết nên nói gì

Logic của người này thật kỳ lạ. Nếu đã lỡ tay ném nhầm, vậy thì trả lại thì xong, sao lại đổi sang tặng hoa?

Đây chính là kiểu "cho một cái bạt tai rồi lại đền một viên kẹo" điển hình sao?

Là người vô tội bị ăn bạt tai rồi cho kẹo, đột nhiên Thái Hanh có cảm giác mình đúng là nằm cũng trúng đạn. Kể từ đó cái tên Sữa Chuối Của Quốc cũng để lại cho anh ấn tượng vô cùng sâu sắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro